Chương 37: Lỗi tại ai?(2)
=>NinnKa<=
10/07/2017
Mùi thuốc sát trùng khiến nó cảm thấy khó chịu. Chớp chớp đôi mắt to
tròn,nó tự hỏi mình đang ở đâu thì đã nghe thấy tiếng của ai đó.
-Em tỉnh rồi sao?- Hắn mừng rỡ ôm lấy nó.
Nó chớp mắt.
- Tôi...đang ở đâu?
- Em ngốc lắm biết không?- Hắn vén vài sợi tóc của nó ra.
Vừa rồi, chiếc xe chỉ còn vài cm nữa thôi. May mắn chiếc xe đã dừng lại kịp lúc,nó ngất đi,hắn vội đưa nó vào bệnh viện.
- Anh còn trách tôi a?- Nó chu mỏ, đôi mắt chớp chớp. Trông đáng yêu vô cùng.
Hắn thấy nó như vậy thì cười. Xoa đầu nó.
- Em nhớ tôi sao?
Nó tròn mắt, lắc đầu,rồi lại gật. Hành động đó khiến hắn thoáng buồn.
- Em đến tìm tôi về chuyện của Lãnh Tuyệt thì tôi không thích.
Hắn muốn thấy Bảo Nhi-cô bé ngây thơ,hồn nhiên ngày xưa trở về. Hắn không muốn nó vì Lãnh Tuyệt mà tìm hắn.
- Dương,tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng anh không thể hiểu được cảm giác bị phản bội đâu? Anh đã từng yêu ai đó bằng cả tấm lòng chưa? Chờ 7 năm vì người đó chưa? - Nó nói.
- Vậy em coi tình cảm của tôi là gì?- Hắn lạnh lùng nói.
Nó hạ mi mắt,nó đang rất rối. Thiên Dương...là...gì đối với nó?
- Nhi Nhi à! Nếu em cảm nhận được tình cảm của tôi....hãy nói tôi nghe, tôi là gì trong trái tim em?
Nó nhìn hắn.Không trả lời....
....10p sau...
- Em nói...em đã biết tình cảm của tôi dành cho em....Vậy sao...em không trả lời tôi? Hay em coi thứ tình cảm của tôi là hư vô. Đối với em nó không là gì cả!- Hắn vịn vai nó.- Em nói đi,lời tôi nói là đúng hay sai?
Nó không nói gì,nhưng bộ não không ngừng suy nghĩ.
Hắn thấy nó như vậy,rất đau lòng. Buông bờ vai nó ra. Xoay người,ra khỏi phòng.
- Từ giờ, tôi sẽ không làm phiền em nữa!
.................
__Tại sao,em không hiểu được tình cảm của tôi?
__ Là em không biết...hay em không chấp nhận nó?
__ Nhi Nhi, nếu có kiếp sau...tôi sẽ là người gặp và yêu em sớm hơn!
-Em tỉnh rồi sao?- Hắn mừng rỡ ôm lấy nó.
Nó chớp mắt.
- Tôi...đang ở đâu?
- Em ngốc lắm biết không?- Hắn vén vài sợi tóc của nó ra.
Vừa rồi, chiếc xe chỉ còn vài cm nữa thôi. May mắn chiếc xe đã dừng lại kịp lúc,nó ngất đi,hắn vội đưa nó vào bệnh viện.
- Anh còn trách tôi a?- Nó chu mỏ, đôi mắt chớp chớp. Trông đáng yêu vô cùng.
Hắn thấy nó như vậy thì cười. Xoa đầu nó.
- Em nhớ tôi sao?
Nó tròn mắt, lắc đầu,rồi lại gật. Hành động đó khiến hắn thoáng buồn.
- Em đến tìm tôi về chuyện của Lãnh Tuyệt thì tôi không thích.
Hắn muốn thấy Bảo Nhi-cô bé ngây thơ,hồn nhiên ngày xưa trở về. Hắn không muốn nó vì Lãnh Tuyệt mà tìm hắn.
- Dương,tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng anh không thể hiểu được cảm giác bị phản bội đâu? Anh đã từng yêu ai đó bằng cả tấm lòng chưa? Chờ 7 năm vì người đó chưa? - Nó nói.
- Vậy em coi tình cảm của tôi là gì?- Hắn lạnh lùng nói.
Nó hạ mi mắt,nó đang rất rối. Thiên Dương...là...gì đối với nó?
- Nhi Nhi à! Nếu em cảm nhận được tình cảm của tôi....hãy nói tôi nghe, tôi là gì trong trái tim em?
Nó nhìn hắn.Không trả lời....
....10p sau...
- Em nói...em đã biết tình cảm của tôi dành cho em....Vậy sao...em không trả lời tôi? Hay em coi thứ tình cảm của tôi là hư vô. Đối với em nó không là gì cả!- Hắn vịn vai nó.- Em nói đi,lời tôi nói là đúng hay sai?
Nó không nói gì,nhưng bộ não không ngừng suy nghĩ.
Hắn thấy nó như vậy,rất đau lòng. Buông bờ vai nó ra. Xoay người,ra khỏi phòng.
- Từ giờ, tôi sẽ không làm phiền em nữa!
.................
__Tại sao,em không hiểu được tình cảm của tôi?
__ Là em không biết...hay em không chấp nhận nó?
__ Nhi Nhi, nếu có kiếp sau...tôi sẽ là người gặp và yêu em sớm hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.