Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ
Chương 26: Yêu Cầu Gặp Tiểu Thiếu Gia (1)
Thiển Thiển Vị Ương
14/07/2021
“Tần tiểu thư, thiếu gia bảo vệ tiểu thiếu gia rất tốt, không người nào có thể tùy tiện thấy.”
Nói bóng gió những lời này chính là, tiểu thiếu gia không phải người bình thường có thể thấy được.
Tần Minh Nguyệt nghe vậy, theo bản năng nhíu mày một cái, một đứa bé, giam giữ chặt như vậy, đứa trẻ mới sinh ra lại không mẹ, chẳng lẽ nhà giàu có đó có chuyện gì bí mật?
Không quản bề trên như thế nào, con nít vẫn là vô tội, có thể là bởi Vì bản thân đứa trẻ vô tội chính vì là bị người lớn liên lụy, Tần Minh Nguyệt trong lúc bất chợt rất muốn thấy đứa trẻ hai tháng này uống sữa của mình một chút.
Tuy không sinh ra đứa trẻ, mặc dù không phải là đứa trẻ của mình, mặc dù chưa từng thấy mặt, dù sao hai tháng nay cũng uống sữa của mình, Tần Minh Nguyệt cảm thấy, trong lòng vẫn là có một chút ràng buộc, nghĩ như vậy, đáy mắt cô đột nhiên thoáng qua một tia sáng chưa từng có.
Trầm mặc một hồi lâu, Lý Hạo cũng cho là Tần Minh Nguyệt đã sẽ không mở miệng hỏi nữa, thật ra thì một tháng này tiếp xúc, Lý Hạo cũng coi là phát hiện, Tần tiểu thư ôn ôn nhu nhu này, nói cũng không nhiều, hơn nữa bề ngoài vô cùng lễ phép.
Nhưng không ngờ, trầm mặc chốc lát, đã qua hai đèn xanh đèn đỏ rồi, Tần Minh Nguyệt lại đột nhiên mở miệng: “Thật ra thì bảo vệ ở trong cũng làm khá tốt, trẻ nhỏ vẫn cần phải đi ra ngoài phơi nắng nhiều hơn, không thể lúc nào cũng cất giấu.”
Mặc dù không mang thai đứa trẻ, nhưng vì đứa bé kia cô và bà ấy cũng đã từng gửi gắm kỳ vọng vô cùng lớn, lại là trải qua trăm ngàn cay đắng mới lấy được, cho nên cô vô cùng quý trọng, ở thời kỳ mang thai liền thường xuyên đọc các loại sách, tiếp nhận các loại chương trình dạy học trong lớp dạy trẻ vị mô, cũng gia nhập rất nhiều nhóm mẹ con, học tập tiếp thu kinh nghiệm người khác.
Lý Hạo ngẩn ra, lần nữa từ kính chiếu hậu nhìn Tần Minh Nguyệt một cái, chỉ thấy Tần Minh Nguyệt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc nhàn nhạt, thật giống như đang suy tư cái gì, mà mới vừa câu nói kia, dường như giống như là tùy ý vừa nói như vậy mà thôi.
Nhưng không ngờ, Lý Hạo vốn dĩ cho là tùy ý nói một chút, lúc về đến biệt thự Tư gia, Tần Minh Nguyệt lại vô cùng nghiêm túc nói với người được quản gia Tôn sắp xếp chiếu cố cô: “Tôi muốn gặp quản gia Tôn một chút hoặc là là ông chủ, có thể không?”
Người giúp việc ngẩn ra!
Chiếu cố Tần Minh Nguyệt hơn một tháng, người giúp việc cũng rất rõ, vị Tần tiểu thư này là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia, tính tình người bình thường trầm lặng, cũng rất ôn hòa lễ độ, bề ngoài vô cùng lễ phép, mỗi lần đều cảm thấy gây thêm phiền toái cho chúng tôi vậy.
Trừ mỗi ngày cung cấp sữa cho tiểu thiếu gia, cho tới bây giờ không đề cập tới những yêu cầu khác, mỗi lần cũng cảm giác bản thân thêm rất nhiều phiền toái cho bọn họ vậy, giảm thiệu khả năng tồn tại của bản thân, giảm thiệu đến bọn họ nhiều lúc cũng quên sự tồn tại của cô.
Bất thình lình nói yêu cầu như vậy, mặc dù cũng không quá đáng, nhưng vẫn là khiến bọn họ sửng sốt một hồi lâu.
Nhung phản ứng của những người giúp việc, lại khiến cho Tần Minh Nguyệt cảm thấy yêu cầu của bản thân quá đáng.
“Xin lỗi, nếu như không tiện cũng không sao, cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Nói bóng gió những lời này chính là, tiểu thiếu gia không phải người bình thường có thể thấy được.
Tần Minh Nguyệt nghe vậy, theo bản năng nhíu mày một cái, một đứa bé, giam giữ chặt như vậy, đứa trẻ mới sinh ra lại không mẹ, chẳng lẽ nhà giàu có đó có chuyện gì bí mật?
Không quản bề trên như thế nào, con nít vẫn là vô tội, có thể là bởi Vì bản thân đứa trẻ vô tội chính vì là bị người lớn liên lụy, Tần Minh Nguyệt trong lúc bất chợt rất muốn thấy đứa trẻ hai tháng này uống sữa của mình một chút.
Tuy không sinh ra đứa trẻ, mặc dù không phải là đứa trẻ của mình, mặc dù chưa từng thấy mặt, dù sao hai tháng nay cũng uống sữa của mình, Tần Minh Nguyệt cảm thấy, trong lòng vẫn là có một chút ràng buộc, nghĩ như vậy, đáy mắt cô đột nhiên thoáng qua một tia sáng chưa từng có.
Trầm mặc một hồi lâu, Lý Hạo cũng cho là Tần Minh Nguyệt đã sẽ không mở miệng hỏi nữa, thật ra thì một tháng này tiếp xúc, Lý Hạo cũng coi là phát hiện, Tần tiểu thư ôn ôn nhu nhu này, nói cũng không nhiều, hơn nữa bề ngoài vô cùng lễ phép.
Nhưng không ngờ, trầm mặc chốc lát, đã qua hai đèn xanh đèn đỏ rồi, Tần Minh Nguyệt lại đột nhiên mở miệng: “Thật ra thì bảo vệ ở trong cũng làm khá tốt, trẻ nhỏ vẫn cần phải đi ra ngoài phơi nắng nhiều hơn, không thể lúc nào cũng cất giấu.”
Mặc dù không mang thai đứa trẻ, nhưng vì đứa bé kia cô và bà ấy cũng đã từng gửi gắm kỳ vọng vô cùng lớn, lại là trải qua trăm ngàn cay đắng mới lấy được, cho nên cô vô cùng quý trọng, ở thời kỳ mang thai liền thường xuyên đọc các loại sách, tiếp nhận các loại chương trình dạy học trong lớp dạy trẻ vị mô, cũng gia nhập rất nhiều nhóm mẹ con, học tập tiếp thu kinh nghiệm người khác.
Lý Hạo ngẩn ra, lần nữa từ kính chiếu hậu nhìn Tần Minh Nguyệt một cái, chỉ thấy Tần Minh Nguyệt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc nhàn nhạt, thật giống như đang suy tư cái gì, mà mới vừa câu nói kia, dường như giống như là tùy ý vừa nói như vậy mà thôi.
Nhưng không ngờ, Lý Hạo vốn dĩ cho là tùy ý nói một chút, lúc về đến biệt thự Tư gia, Tần Minh Nguyệt lại vô cùng nghiêm túc nói với người được quản gia Tôn sắp xếp chiếu cố cô: “Tôi muốn gặp quản gia Tôn một chút hoặc là là ông chủ, có thể không?”
Người giúp việc ngẩn ra!
Chiếu cố Tần Minh Nguyệt hơn một tháng, người giúp việc cũng rất rõ, vị Tần tiểu thư này là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia, tính tình người bình thường trầm lặng, cũng rất ôn hòa lễ độ, bề ngoài vô cùng lễ phép, mỗi lần đều cảm thấy gây thêm phiền toái cho chúng tôi vậy.
Trừ mỗi ngày cung cấp sữa cho tiểu thiếu gia, cho tới bây giờ không đề cập tới những yêu cầu khác, mỗi lần cũng cảm giác bản thân thêm rất nhiều phiền toái cho bọn họ vậy, giảm thiệu khả năng tồn tại của bản thân, giảm thiệu đến bọn họ nhiều lúc cũng quên sự tồn tại của cô.
Bất thình lình nói yêu cầu như vậy, mặc dù cũng không quá đáng, nhưng vẫn là khiến bọn họ sửng sốt một hồi lâu.
Nhung phản ứng của những người giúp việc, lại khiến cho Tần Minh Nguyệt cảm thấy yêu cầu của bản thân quá đáng.
“Xin lỗi, nếu như không tiện cũng không sao, cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.