Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ
Chương 27: Yêu Cầu Gặp Tiểu Thiếu Gia (2)
Thiển Thiển Vị Ương
14/07/2021
Người giúp việc vẫn ngây người ra ở đó, Tần Minh Nguyệt liền vội vàng mở miệng nói thêm một câu, sau đó xoay người đi vào phòng.
Nhung thần sắc trên mặt mất mát kia, một chút cũng không giống như miệng cô nói, không có gì chuyện gì quan trọng.
Dù sao cũng là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia, hơn nữa Tần Minh Nguyệt bình thường thật sự là không gây thêm phiền toái, cho nên vấn đề nhỏ này, những người giúp việc vẫn là vô cùng tình nguyện đồng ý cô, mắt thấy xoay người rời đi, Tiểu Lề một người giúp việc thường tiếp xúc cùng Tần Minh Nguyệt nhất lập tức phục hồi tinh thần lại, gọi cô lại.
“Này, Tần tiểu thư, không phải vậy, thuận tiện thuận tiện, tôi sẽ đi ngay bây giờ nói giúp cô một tiếng với quản gia.”
Không đợi Tần Minh Nguyệt đáp lại, Tiểu Lệ liền lập tức xoay người
đi gọi điện thoại cho bên kia biệt thự Tự gia, chỉ chốc lát, quản gia Tôn liền vội vã chạy tới.
Quản gia Tôn ngay cả thở cũng không kịp thở ra một cái, liền vội vàng hỏi: “Tần tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?”
Đối với nhũ mẫu này của tiểu thiếu gia, ở Tu gia có thể coi như là một sự tồn tại đặc biệt, nói cô không quan trọng, nếu không có cô nhất thời cũng không tìm được nhũ mẫu thích hợp cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia của hôm nay đúng là một ngày cũng không thể thiếu khẩu phần ăn này!
Nhưng nếu là nói cô rất quan trọng, cô lại gần như là một người ẩn hình trong suốt ở Tứ gia vậy, nếu không phải muốn cấp khẩu phần ăn cho tiểu thiếu gia, dường như đều không cần nhớ sự tồn tại của CÔ.
Bất kể như thế nào, vì lợi ích của tieur thiếu gia, quản gia Tôn cũng sẽ gấp gáp theo cô.
Thấy bóng dáng quản gia Tôn thở còn có chút không thuận này, Tần Minh Nguyệt có chút áy náy, thấp thỏm bất an nhìn quản gia Tôn: “Quản gia Tôn, thật ra thì ông không cần gấp gáp như vậy, tôi thật không có chuyện rất gì quan trọng.”
Uầy...
Quản gia Tôn bị lời này của Tần Minh Nguyệt thiếu chút nữa bị một bãi nước miếng sặc, trừng mắt Tiểu Lệ một cái người vừa gọi điện thoại cho ông, Tiểu Lệ người rùng mình một cái, không nhịn được nhìn Tần Minh Nguyệt một cái, cô mới vừa rõ ràng thấy dáng vẻ vô cùng mất mát của Tần Minh Nguyệt mà, nếu không là chuyện rất quan trọng, tại sao sau khi không thấy được quản gia Tôn, liền mất mát thành cái dáng vẻ kia?
“Quản gia Tôn ông đừng trách Tiểu Lệ, đúng là tôi tìm ông có chuyện, chẳng qua là..."
Tần Minh Nguyệt tính cách từ trước đến giờ nhu nhược, cũng vô cùng biết nhìn sắc mặt người, càng không hy vọng bởi vì mình chuyện mà liên lụy người khác, cho nên lúc thấy anh mắt khó chịu nhìn Tiểu Lệ, cô liền vội vàng mở miệng nói trước.
Chỉ nói được một nữa, cô dừng lại, dáng vẻ muốn nói tiếp lại thôi.
Quản gia tốn nhìn Tần Minh Nguyệt, đợi hồi lâu cô không mở miệng, ông sốt ruột trán cũng sắp đổ mồ hôi.
Bà cô của tôi ơi, cô đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy, dáng vẻ muốn nói mà không nói này của cô, là muốn khiến người ta gấp chết hay sao?
“Tần tiểu thư, cô đây tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Quản gia Tôn thật sự là không nhịn được, những người giúp việc khác cũng đều đồng loạt nhìn Tần Minh Nguyệt, đều có chút tò mò, Tần Minh Nguyệt rốt cuộc là có chuyện gì muốn tìm quản gia Tôn, điều này khó mở miệng như vậy sao.
Suy tư một chút, Tần Minh Nguyệt hay là đánh bạo nói ra: “Quản gia Tôn, tôi có thể nhìn tiểu thiếu gia một chút hay không?”
Nhìn tiểu thiếu gia?
Quản gia Tôn ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Tần Minh Nguyệt sẽ nói một chuyện như vậy.
Nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, quản gia Tôn liền định thần lại, ông bằng giọng một cái, mặt đầy nghiêm nghị nói: “Tần tiểu thư, chắc hẳn cô còn nhớ, ban đầu lúc cô tới, chúng ta đã nói qua, cô chỉ cần mỗi ngày chuẩn bị sữa cho tiểu thiếu gia chúng tôi là được, những thứ khác không cần cô quan tâm, mà thiếu gia của chúng tôi mỗi tháng trả tiền lương cho cô, quán ăn ở đi lại của cô, nhưng chưa từng nói sẽ để cho cô nhìn tiểu thiếu gia của chúng tôi.”
Nực cười, sự tồn tại của tiểu thiếu gia hôm nay là điều quý giá biết bao của Tư gia, làm sao có thể tùy tiện ai đều có thể thấy đâu, hơn nữa, trước khi thời cơ chưa chín muồi, tin tức liên quan tới tiểu thiếu gia, tuyệt đối không thể tiết lộ chút nào ra ngoài.
“Tôi... tôi biết, tôi biết, tôi không có ý gì khác, tôi cũng chỉ là muốn gặp, xa xa xem một chút, tôi không tới gần, cũng tuyệt đối không đụng chạm đến tiểu thiếu gia, có thể không?”
Nhung thần sắc trên mặt mất mát kia, một chút cũng không giống như miệng cô nói, không có gì chuyện gì quan trọng.
Dù sao cũng là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia, hơn nữa Tần Minh Nguyệt bình thường thật sự là không gây thêm phiền toái, cho nên vấn đề nhỏ này, những người giúp việc vẫn là vô cùng tình nguyện đồng ý cô, mắt thấy xoay người rời đi, Tiểu Lề một người giúp việc thường tiếp xúc cùng Tần Minh Nguyệt nhất lập tức phục hồi tinh thần lại, gọi cô lại.
“Này, Tần tiểu thư, không phải vậy, thuận tiện thuận tiện, tôi sẽ đi ngay bây giờ nói giúp cô một tiếng với quản gia.”
Không đợi Tần Minh Nguyệt đáp lại, Tiểu Lệ liền lập tức xoay người
đi gọi điện thoại cho bên kia biệt thự Tự gia, chỉ chốc lát, quản gia Tôn liền vội vã chạy tới.
Quản gia Tôn ngay cả thở cũng không kịp thở ra một cái, liền vội vàng hỏi: “Tần tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?”
Đối với nhũ mẫu này của tiểu thiếu gia, ở Tu gia có thể coi như là một sự tồn tại đặc biệt, nói cô không quan trọng, nếu không có cô nhất thời cũng không tìm được nhũ mẫu thích hợp cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia của hôm nay đúng là một ngày cũng không thể thiếu khẩu phần ăn này!
Nhưng nếu là nói cô rất quan trọng, cô lại gần như là một người ẩn hình trong suốt ở Tứ gia vậy, nếu không phải muốn cấp khẩu phần ăn cho tiểu thiếu gia, dường như đều không cần nhớ sự tồn tại của CÔ.
Bất kể như thế nào, vì lợi ích của tieur thiếu gia, quản gia Tôn cũng sẽ gấp gáp theo cô.
Thấy bóng dáng quản gia Tôn thở còn có chút không thuận này, Tần Minh Nguyệt có chút áy náy, thấp thỏm bất an nhìn quản gia Tôn: “Quản gia Tôn, thật ra thì ông không cần gấp gáp như vậy, tôi thật không có chuyện rất gì quan trọng.”
Uầy...
Quản gia Tôn bị lời này của Tần Minh Nguyệt thiếu chút nữa bị một bãi nước miếng sặc, trừng mắt Tiểu Lệ một cái người vừa gọi điện thoại cho ông, Tiểu Lệ người rùng mình một cái, không nhịn được nhìn Tần Minh Nguyệt một cái, cô mới vừa rõ ràng thấy dáng vẻ vô cùng mất mát của Tần Minh Nguyệt mà, nếu không là chuyện rất quan trọng, tại sao sau khi không thấy được quản gia Tôn, liền mất mát thành cái dáng vẻ kia?
“Quản gia Tôn ông đừng trách Tiểu Lệ, đúng là tôi tìm ông có chuyện, chẳng qua là..."
Tần Minh Nguyệt tính cách từ trước đến giờ nhu nhược, cũng vô cùng biết nhìn sắc mặt người, càng không hy vọng bởi vì mình chuyện mà liên lụy người khác, cho nên lúc thấy anh mắt khó chịu nhìn Tiểu Lệ, cô liền vội vàng mở miệng nói trước.
Chỉ nói được một nữa, cô dừng lại, dáng vẻ muốn nói tiếp lại thôi.
Quản gia tốn nhìn Tần Minh Nguyệt, đợi hồi lâu cô không mở miệng, ông sốt ruột trán cũng sắp đổ mồ hôi.
Bà cô của tôi ơi, cô đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy, dáng vẻ muốn nói mà không nói này của cô, là muốn khiến người ta gấp chết hay sao?
“Tần tiểu thư, cô đây tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Quản gia Tôn thật sự là không nhịn được, những người giúp việc khác cũng đều đồng loạt nhìn Tần Minh Nguyệt, đều có chút tò mò, Tần Minh Nguyệt rốt cuộc là có chuyện gì muốn tìm quản gia Tôn, điều này khó mở miệng như vậy sao.
Suy tư một chút, Tần Minh Nguyệt hay là đánh bạo nói ra: “Quản gia Tôn, tôi có thể nhìn tiểu thiếu gia một chút hay không?”
Nhìn tiểu thiếu gia?
Quản gia Tôn ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Tần Minh Nguyệt sẽ nói một chuyện như vậy.
Nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, quản gia Tôn liền định thần lại, ông bằng giọng một cái, mặt đầy nghiêm nghị nói: “Tần tiểu thư, chắc hẳn cô còn nhớ, ban đầu lúc cô tới, chúng ta đã nói qua, cô chỉ cần mỗi ngày chuẩn bị sữa cho tiểu thiếu gia chúng tôi là được, những thứ khác không cần cô quan tâm, mà thiếu gia của chúng tôi mỗi tháng trả tiền lương cho cô, quán ăn ở đi lại của cô, nhưng chưa từng nói sẽ để cho cô nhìn tiểu thiếu gia của chúng tôi.”
Nực cười, sự tồn tại của tiểu thiếu gia hôm nay là điều quý giá biết bao của Tư gia, làm sao có thể tùy tiện ai đều có thể thấy đâu, hơn nữa, trước khi thời cơ chưa chín muồi, tin tức liên quan tới tiểu thiếu gia, tuyệt đối không thể tiết lộ chút nào ra ngoài.
“Tôi... tôi biết, tôi biết, tôi không có ý gì khác, tôi cũng chỉ là muốn gặp, xa xa xem một chút, tôi không tới gần, cũng tuyệt đối không đụng chạm đến tiểu thiếu gia, có thể không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.