Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu
Chương 54: Bước ngoặt cuối cùng làm người ta chia rẽ
Tiểu Thanh Tân
01/05/2015
Lúc Nhiếp Tử Vũ mở mắt ra lần nữa thì đã là xế trưa.
Mở hai mắt ra, hai mắt cô thất thần nhìn trần nhà trắng như tuyết, tinh thần mất hết cả.
Cô đã trải qua một giấc mơ thật lâu. Trong mơ, cô mặc bộ áo cưới hoa lệ trắng toát, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp phụ đi vào giáo đường thiên liêng, mà hắn thì mỉm cười thâm tình đứng cách đó không xa nghênh đón cô, lúc hai tay đan chặt vào nhau, lúc cha xứ tuyên bố xong lời hứa cô phải ưng thuận thì Quan Duyệt đột nhiên xuất hiện, cũng lớn tiếng trách mắng cô cướp đoạt Nhiếp Tử Phong, cô sợ, cô khóc, vì vậy lúc tỉnh mơ, lòng cô cũng tan nát.
Không biết qua bao lâu, khi cô cảm thấy trong lòng không còn đau đớn nữa, lúc không còn muốn khóc nữa thì một hồi tiếng bước chân ồn ào vang lên ở cửa phòng của cô, sau đó "ầm" một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Nhiếp tử Vũ không hề quay đầu nhìn lại, bởi vì bằng cảm giác, cô biết được là ai.
- Vũ Vũ, em không sao chứ?
Nghe tin Nhiếp Tử Phong vội vàng chạy tới bên giường của cô, lo lắng kiểm ra sắc mặt trắng bệch của Nhiếp Tử Vũ, liền hỏi:
- Đang tốt mà làm sao lại bất tỉnh như vậy chứ? Vũ Vũ, em có khó chịu ở chỗ nào không? Không được, anh phải đưa em đến bệnh viện một chuyến mới được.
Nói xong, liền bế cô từ trên giường lên.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chậm rãi quay đầu, sau khi nhìn thấy trong mắt Nhiếp Tử Phong là sự lo lắng cực độ thì trong lòng đau thắt lại. Nhưng mà cô cũng không có đem tâm tình thực sự của mình thể hiện ra ngoài, mà là lựa chọn im lặng và đồng thời lạnh nhạt rút bàn tay của hắn ra khỏi bàn tay của cô.
Cô khó chịu, rất khó chịu, đau đớn trên cơ thể có thể chữa khỏi, nhưng mà đau trong lòng thì làm sao chứ?
Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cười một tiếng đau khổ.
Cô không trách hắn qua đêm cùng Quan Duyệt ở quán bar, cũng không hận hắn tại sao lại nói dối cô, cô chỉ hận bản thân mình. Biết giữa họ rõ ràng là không thể nào nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cố chấp đi vào trong tim của hắn, cô hận bản thân không biết tự lượng sức mình, càng hận chính mình không chịu nổi nỗi đau này.
Nhìn vẻ mặt khác thường của cô, lòng Nhiếp Tử Phong không khỏi hoảng sợ, nhất thời có loại cảm giác không lành.
- Vũ Vũ.
Hắn nhẹ giọng gọi tên cô, trong đáy mắt mang theo sự không đành:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nói xong, liền ngồi xuống ở mép giường.
Nhiếp tử Vũ im lặng nhìn hắn, nơi cổ họng bị nghẹn lại, giọng đứt quản:
- Tôi đã xem báo rồi.
Cô rất bình tĩnh, trong đáy mắt không hề có chút gợn sóng, giống như những gì cô nói căn bản không phải là nguyên nhân làm cho bản thân bị bất tỉnh.
Nhiếp Tử Phong không khỏi dùng giọng nói kinh ngạc hỏi:
- Em thấy cái gì?
Thấy dáng vẻ hắn hoàn toàn không biết, Nhiếp Tử Vũ nhíu mày, trả lời:
- Chuyện anh và Quan Duyệt cùng nhau qua đêm ở quán bar.
Dứt lời, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong thoáng chốc thay đổi, trong con ngươi lập tức mang theo sự hổ thẹn.
- Vũ Vũ, em hãy nghe anh nói, anh có thể giải thích.
Hắn nóng lòng muốn giải thích, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại lắc đầu, cắt ngang lời hắn.
Đôi mắt trầm xuống nhìn hắn, Nhiếp Tử Vũ nói:
- Cũng là bởi vì hổ thẹn, cho nên hôm qua anh mới đối tốt với tôi như vậy đúng không?
- Anh ...
Hắn ấp úng đã hoàn toàn xác nhận suy nghĩ của Nhiếp Tử Vũ, đồng thời cũng đã làm cho lòng cô chết lặng hoàn toàn.
- Thật ra thì, anh không cần phải làm như vậy.
Nhiếp Tử Vũ giả vờ thoải mái cười, tiếp theo thản nhiên nói:
- Anh muốn cùng với cô ấy tôi hoàn đồng đồng ý, không cần phải thấy áy náy với tôi. Quan Duyệt là một cô gái tốt, rất xứng với anh, các người rất hợp nhau.
Nhiếp Tử Vũ không có chút vấn đề gì khiến cho Nhiếp Tử Phong yên lòng một chút, ngược lại cũng cảm thấy chút khác thường:
- Vũ Vũ, đây là em có ý gì?
Hắn hỏi, bất an dâng lên trong lòng.
Hít sâu một hơi, đem tất cả bi thương dằn xuống đáy lòng, Nhiếp Tử Vũ nghiêm túc nhìn thẳng hắn, nói:
- Tôi muốn nói, chúng ta dừng lại ở đây đi, tôi thành toàn cho các người ở cùng nhau, tôi chúc phúc cho các người.
Nói như vậy, cũng đủ rõ ràng rồi chứ.
Mở hai mắt ra, hai mắt cô thất thần nhìn trần nhà trắng như tuyết, tinh thần mất hết cả.
Cô đã trải qua một giấc mơ thật lâu. Trong mơ, cô mặc bộ áo cưới hoa lệ trắng toát, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp phụ đi vào giáo đường thiên liêng, mà hắn thì mỉm cười thâm tình đứng cách đó không xa nghênh đón cô, lúc hai tay đan chặt vào nhau, lúc cha xứ tuyên bố xong lời hứa cô phải ưng thuận thì Quan Duyệt đột nhiên xuất hiện, cũng lớn tiếng trách mắng cô cướp đoạt Nhiếp Tử Phong, cô sợ, cô khóc, vì vậy lúc tỉnh mơ, lòng cô cũng tan nát.
Không biết qua bao lâu, khi cô cảm thấy trong lòng không còn đau đớn nữa, lúc không còn muốn khóc nữa thì một hồi tiếng bước chân ồn ào vang lên ở cửa phòng của cô, sau đó "ầm" một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Nhiếp tử Vũ không hề quay đầu nhìn lại, bởi vì bằng cảm giác, cô biết được là ai.
- Vũ Vũ, em không sao chứ?
Nghe tin Nhiếp Tử Phong vội vàng chạy tới bên giường của cô, lo lắng kiểm ra sắc mặt trắng bệch của Nhiếp Tử Vũ, liền hỏi:
- Đang tốt mà làm sao lại bất tỉnh như vậy chứ? Vũ Vũ, em có khó chịu ở chỗ nào không? Không được, anh phải đưa em đến bệnh viện một chuyến mới được.
Nói xong, liền bế cô từ trên giường lên.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chậm rãi quay đầu, sau khi nhìn thấy trong mắt Nhiếp Tử Phong là sự lo lắng cực độ thì trong lòng đau thắt lại. Nhưng mà cô cũng không có đem tâm tình thực sự của mình thể hiện ra ngoài, mà là lựa chọn im lặng và đồng thời lạnh nhạt rút bàn tay của hắn ra khỏi bàn tay của cô.
Cô khó chịu, rất khó chịu, đau đớn trên cơ thể có thể chữa khỏi, nhưng mà đau trong lòng thì làm sao chứ?
Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cười một tiếng đau khổ.
Cô không trách hắn qua đêm cùng Quan Duyệt ở quán bar, cũng không hận hắn tại sao lại nói dối cô, cô chỉ hận bản thân mình. Biết giữa họ rõ ràng là không thể nào nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cố chấp đi vào trong tim của hắn, cô hận bản thân không biết tự lượng sức mình, càng hận chính mình không chịu nổi nỗi đau này.
Nhìn vẻ mặt khác thường của cô, lòng Nhiếp Tử Phong không khỏi hoảng sợ, nhất thời có loại cảm giác không lành.
- Vũ Vũ.
Hắn nhẹ giọng gọi tên cô, trong đáy mắt mang theo sự không đành:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nói xong, liền ngồi xuống ở mép giường.
Nhiếp tử Vũ im lặng nhìn hắn, nơi cổ họng bị nghẹn lại, giọng đứt quản:
- Tôi đã xem báo rồi.
Cô rất bình tĩnh, trong đáy mắt không hề có chút gợn sóng, giống như những gì cô nói căn bản không phải là nguyên nhân làm cho bản thân bị bất tỉnh.
Nhiếp Tử Phong không khỏi dùng giọng nói kinh ngạc hỏi:
- Em thấy cái gì?
Thấy dáng vẻ hắn hoàn toàn không biết, Nhiếp Tử Vũ nhíu mày, trả lời:
- Chuyện anh và Quan Duyệt cùng nhau qua đêm ở quán bar.
Dứt lời, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong thoáng chốc thay đổi, trong con ngươi lập tức mang theo sự hổ thẹn.
- Vũ Vũ, em hãy nghe anh nói, anh có thể giải thích.
Hắn nóng lòng muốn giải thích, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại lắc đầu, cắt ngang lời hắn.
Đôi mắt trầm xuống nhìn hắn, Nhiếp Tử Vũ nói:
- Cũng là bởi vì hổ thẹn, cho nên hôm qua anh mới đối tốt với tôi như vậy đúng không?
- Anh ...
Hắn ấp úng đã hoàn toàn xác nhận suy nghĩ của Nhiếp Tử Vũ, đồng thời cũng đã làm cho lòng cô chết lặng hoàn toàn.
- Thật ra thì, anh không cần phải làm như vậy.
Nhiếp Tử Vũ giả vờ thoải mái cười, tiếp theo thản nhiên nói:
- Anh muốn cùng với cô ấy tôi hoàn đồng đồng ý, không cần phải thấy áy náy với tôi. Quan Duyệt là một cô gái tốt, rất xứng với anh, các người rất hợp nhau.
Nhiếp Tử Vũ không có chút vấn đề gì khiến cho Nhiếp Tử Phong yên lòng một chút, ngược lại cũng cảm thấy chút khác thường:
- Vũ Vũ, đây là em có ý gì?
Hắn hỏi, bất an dâng lên trong lòng.
Hít sâu một hơi, đem tất cả bi thương dằn xuống đáy lòng, Nhiếp Tử Vũ nghiêm túc nhìn thẳng hắn, nói:
- Tôi muốn nói, chúng ta dừng lại ở đây đi, tôi thành toàn cho các người ở cùng nhau, tôi chúc phúc cho các người.
Nói như vậy, cũng đủ rõ ràng rồi chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.