Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 53: Lại bị lừa một lần nữa​

Tiểu Thanh Tân

01/05/2015

Sáng hôm sau.

Bầu trời trong xanh, gió mát ấm áp dễ chịu.

Nhiếp Tử Vũ mặc một bộ âu phục màu trắng ngang gối từng bước nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo là vẻ mặt sáng láng hồng hào, mắt to tròn trong veo.

Ngày hôm qua cũng không biết anh trai đã xảy ra chuyện gì, buổi tối không những mang cô đi thưởng thức bữa ăn tối dưới những ngọn nến, thậm chí còn mua một bó hoa hồng thật to cho cô, tuy là yêu đương lén lút, nhưng sự quan tâm của hắn lại làm cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hạnh phúc chưa bao giờ có được.

Nghĩ đến đó, Nhiếp Tử Vũ liền quay người đi vào trong phòng ăn muốn dùng xong bữa sáng thì sẽ đi đến công ty, nhưng mà vừa vào phòng ăn thì đã bị cảnh tượng bên trong làm giật mình.

Thường ngày thì lúc nào những cô người làm cũng tản ra tụm năm tụm ba thì lúc này lại cùng tụ hợp lại một nơi làm thành vòng tròn, ngay cả quản gia thời gian qua luôn tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm cũng đứng ở giữa các cô ấy, còn thì thầm to nhỏ gì đấy mà cũng không biết là đang thảo luận cái gì. Kỳ quái hơn chính là lúc Nhiếp Tử Vũ đi tới muốn tìm hiểu xem là chuyện gì, thì đuôi mắt của quản gia sau khi nhìn thấy cô thì liền ngừng bàn tán, giải tán đám người làm.

- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?

Nhiếp Tử Vũ tò mò hỏi, không giải thích được tại sao bởi vì sự có mặt của cô mà những cô người làm đều tản ra. Bất ngờ, chú ý tới sắc mặt thật khó coi của quản gia cùng với việc hai tay giấu ở sau lưng, liền hỏi:

- Ông dấu gì sau lưng vậy?

Nói xong, liền muốn tiến lên xem thử.

- Không có gì, không có gì.

Quản gia vội vàng thụt lùi, vừa giải thích:

- Một phần của tờ báo mà thôi, tiểu thư, cô muốn dùng cơm sao?



Thay đổi trọng tâm câu chuyện.

Tờ báo? Một phần tờ báo lại làm cho ông ấy khẩn trương như vậy sao? Nhiếp Tử Vũ đúng là không tin được chút nào cả. Nhưng cô cũng không ngăn ông ấy lại, mà là lúc ông ấy cách cô chỉ có một bước thì đột nhiên đưa tay ra trước, tay mắt lanh lẹ giật lấy thứ gì đó trong tay của ông ấy.

Sau khi giật được món đồ mà quản gia giấu trong tay, Nhiếp Tử Vũ trợn to mắt, bởi vì đúng như quản gia nói đó thực sự là một phần của tờ báo.

- Cái này có gì đặc biệt sao?

Nhiếp Tử Vũ thản nhiên hỏi, xem ngày tháng trên tờ báo, là tờ báo mới ra ngày hôm nay.

- Đúng vậy, không có gì đặc biệt hết.

Thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, quản gia không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Tiểu thư nhanh ngồi xuống đi, tôi đi lấy bữa sáng cho cô ngay, không phải một lát cô còn muốn đi ra ngoài sao?

Nói xong liền muốn lấy lại tờ báo.

- Chờ một chút.

Nhiếp Tử Vũ hất tay ngăn lại, đem tờ báo mở ra, khi nhìn đến đầu đề trang bìa kia, sau khi thấy một dòng chữ lớn đỏ tươi, thiếu chút nữa đã quên cả hít thở. Theo ánh mắt của cô nhìn lại, chỉ thấy phía trên là cái tít đỏ thắm nổi bật: "Tổng tài tập đoàn Nhiếp Phong dắt tay thiên kiêm tiểu thư Quan Thị cùng nhau đi vào quán bar, chuyện tốt sắp đến." Ở dưới tít là kèm theo hình hai người cùng nhau đi vào quán bar, còn có lời giải thích cặn kẽ.

- Cái này ...

Nhiếp Tử Vũ cầm tờ báo, tay run run, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, dưới chân lảo đảo một cái, nếu như không phải quản gia đỡ cô kịp lúc thì rất có thể cứ như vậy mà ngã xuống.

- Làm sao có thể, đây không phải là sự thật, không phải đâu.



Tử Phong cả ngày đều ở công ty, sau khi tan việc thì lại ở cùng cô, làm sao lại có thể cùng cô ta đi đến quán bar chứ?

Cô cố chấp không chịu tin, nhưng mà sau khi thấy dòng chữ nhỏ trong tờ báo, có nhắc tới ngày tháng là sáng sớm hôm qua thì cô liền ngây ngẩn cả người. Trong đầu chợt lóe lên gương mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong, lòng cô căng thẳng, chậm rãi xoay người nhìn về phía quản gia với vẻ mặt đầy lo lắng đang nhìn cô.

- Anh ấy ... anh ấy ... khuya ngày hôm trước sau tiệc ăn mừng anh ấy có về nhà không?

Cô hỏi.

- Tiểu thư, tôi nghĩ thiếu gia ...

Quản gia muốn giải thích.

Nhiếp Tử Vũ kiên quyết cắt đứt lời nói của ông ấy:

- Ông hãy thành thật nói cho con biết, khuya hôm trước anh ấy có về nhà không?

- Cái này ...

Đối mặt với vẻ nghiêm túc của cô, quản gia luôn một mực yêu thương cô thật sự là không đành lòng lừa dối cô:

- Thiếu gia không có về.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ giống như bị một đấm thật mạnh vào mặt, vào người vậy, trước mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ra ngã vào trong lòng của quản gia. Trước một giây sau cùng lúc nàng mất đi ý thức, cô chỉ có một suy nghĩ.

Cô lại bị lừa một lần nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook