Chương 109
Neleta
26/03/2016
Bên kia, các ca ca là vừa tức vừa vội; bên này, Tiểu Bảo lại là ôm ngực sắc mặt tái nhợt,
trong mắt đầy lệ, ở trong lòng một lần một lần gọi ca ca, trông mong sư
phó cùng các ca ca có thể tới cứu mình. Tân nương tử tựa hồ nóng lòng
lập gia đình, nàng sai người ở trên chân Tiểu Bảo đeo một vòng trang sức cột vào đầu giường để ngừa cậu chạy trốn. Tiểu Bảo không dám ngủ, sợ
đang ngủ những người đó sẽ cởi y phục của cậu, lúc bị mang tới đã có
người hành động như thế.
Không dám la ra tiếng, lại sợ người bắt cậu cùng người xấu là một bọn, Tiểu Bảo chỉ dám ở trong lòng gọi ca ca. Kéo xuống một góc vạt áo, đem dây cột tóc mua cho các ca ca bỏ vào gói kỹ, Tiểu Bảo nắm chặt ở trong tay. Dây cột tóc cho cậu dũng khí, các ca ca sẽ không bỏ lại cậu, nhất định nhất định sẽ tìm đến. Nhưng ý niệm trong đầu vừa hiện, sắc mặt Tiểu Bảo liền càng tái nhợt , vạn nhất người bắt cậu thật là người xấu, vậy các ca ca không phải nguy hiểm?
Sư phó cùng sư thúc đâu, sư phó cùng sư thúc có phải cũng bị người xấu bắt đi hay không? Nước mắt làm mơ hồ hai mắt, Tiểu Bảo mạnh mẽ tháo vòng trên chân, lại làm sao cũng tháo không ra. Xử lý làm sao?Xử lý làm sao? Ca ca, ca ca… Tiểu Bảo lau nước mắt, không để cho mình khóc. Cậu không thể liên lụy ca ca, tuyệt đối không thể liên lụy ca ca.
Tháo không ra, Tiểu Bảo kinh hoảng nhìn nhìn trái phải, nhìn thấy trên bàn thờ có một sư tử đồng, cậu nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường muốn đi lấy thứ kia, khi cậu sắp đụng tới, đầu ngón tay duỗi nửa ngày lại làm sao cũng không đến. Nhìn lại, Tiểu Bảo thu chân, vòng trang sức trên chân trở ngại cậu.
Không quan tâm đến mắt cá chân sẽ đau, Tiểu Bảo cố gắng duỗi dài tay muốn lấy đến sư tử đồng kia, nhưng luôn kém một chút. Chiều dài của vòng trang sức có thể cho cậu ở bên giường hoạt động, lại không thể làm cậu bắt được thứ “Nguy hiểm” gì. Tiểu Bảo đỏ mặt lên, nước mắt suýt nữa lại muốn rơi ra. Tự nói với mình không thể buông tha cho, Tiểu Bảo một chân đứng, chân khác bị trói treo giữa không trung, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ đi bắt cái đồng sư kia.
“Bính!”
Cửa bị người phá mở, thân thể Tiểu Bảo run lên, cân bằng đột nhiên mất, nặng nề té ngã trên đất.
“Nha!” Người đi vào kinh hô, tiếng bước chân hỗn độn qua đi, Tiểu Bảo bị hai bà nương dìu tới trên giường. Nhìn thấy hai người, Tiểu Bảo nhịn không được khẩn cầu; “Thả, ta, van cầu, các ngươi, thả, ta.”
Một vị đại thẩm hai ba cái lau đi nước mắt Tiểu Bảo, cái gì cũng không nói, hướng tới tên còn lại nháy mắt. Hai người lập tức động thủ, lột áo lột áo, cởi quần cởi quần.
“Không cần! Không cần!”
Tiểu Bảo gầy yếu căn bản không phải đối thủ hai người, không quá chốc lát, cậu đã bị lột sạch sẽ. Tiểu Bảo gắt gao nắm chặt túi vải, ngay cả gọi cũng không thể. Lột hết Tiểu Bảo, hai người đi ra ngoài. Không bao lâu, các nàng lại trở về, nâng thùng tắm. Nước ấm đổ đầy, bỏ vào cánh hoa, vài giọt tinh dầu, Tiểu Bảo trắng trắng non non bị hai bà nương bỏ vào trong nước.
Một người gội đầu, một người lau mình cho Tiểu Bảo, hai bà nương kia còn cố ý ở trên cái mông nhỏ trắng nộn của Tiểu Bảo chà vuốt hai cái. Bất quá Tiểu Bảo bất chấp thẹn thùng, cậu chỉ muốn đi khỏi nơi đáng sợ này. Tiểu Bảo cắn miệng, trong lòng gọi ca ca, nước rất nóng, nhưng mặt Tiểu Bảo lại là trắng bệch.
Thật vất vả “Khổ hình” chấm dứt, Tiểu Bảo bị hai bà nương từ trong thùng vớt ra, vài cái lau khô, hai người đem xiêm y thanh hồng đủ sắc hướng trên người cậu phủ lên. Hai người khí lực thần kỳ lớn, Tiểu Bảo bị hai người lật qua lật lại, choáng váng hồ hồ cũng đã quên khóc. Đợi cho Tiểu Bảo ra một thân mồ hôi, tay hai vị bà nương sờ tới sờ lui trên người mới xem như ly khai.
“Lộng đát”, vòng trang sức lại treo lên , hai vị thái bà mang theo tươi cười không rõ rời đi, đóng cửa, khóa chặt. Tiểu Bảo cả người tắm đến thơm ngào ngạt thở hồng hộc nhìn chăm chú cửa phòng, tay phải chậm rãi nắm chắc thành nắm vươn đến phía sau, túi vải ướt, dây cột tóc cũng ướt, nhưng này là hy vọng của Tiểu Bảo, hy vọng đi khỏi nơi này.
Sau đó, một vị bà nương bưng đồ ăn tiến vào, lại mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. Tiểu Bảo không muốn ăn, nhưng cậu biết mình không thể không ăn. Nếu các ca ca đến đây mà mình lại không có khí lực chạy, cậu sẽ liên lụy các ca ca. Từng ngụm từng ngụm, cũng không biết mình ăn cái gì, Tiểu Bảo ăn như hổ đói đem thức ăn toàn bộ nuốt vào, ăn đến thở khí, càng không ngừng ho khan cũng không ngừng. Thật vất vả ăn xong rồi, Tiểu Bảo lại rầm rầm uống ngay một chén nước lớn. Ăn no , uống đã , khí lực gom lại dồi dào chờ các ca ca đến đây.
Trong lúc này, không ai lại tiến vào. Trời dần dần tối, cánh cửa lại bị hai bà nương kia phá mở. Nến đỏ đã đốt , hỉ tự đỏ thẫm được dán trên , một vị thái bà đem Tiểu Bảo ôm đến ghế trên đè lại, đệm chăn hồng diễm diễm bằng gấm được trải lên , đậu phộng, hạt sen cũng rắc lên . Tiếp theo, một vị khác cạy mở ra miệng Tiểu Bảo mạnh mẽ rót cho cậu một ly rượu. Tiểu Bảo chưa bao giờ uống rượu bị cay đến nước mắt đều ứa ra .
Tiếp đó, các nàng bịt kín mắt Tiểu Bảo, lấy dây thừng đem Tiểu Bảo trói lại, nâng Tiểu Bảo tới trên giường. Tiểu Bảo chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hồng, khăn hồng phủ trên đầu cậu. Tiểu Bảo cực độ sợ hãi căn bản không có nhận thấy được một tia khác thường, rõ ràng cậu là cô gia, vì sao phải đội khăn ni?
Tựa hồ đại công cáo thành , hai vị bà nuong phát ra tiếng cười, líu ríu rời đi, nói tân lang mới nhìn qua có bao nhiêu khả ái, sờ lên có bao nhiêu nhuyễn nộn, khóc lên có bao nhiêu mê người linh tinh. Tiểu Bảo không dám lên tiếng, chỉ biết là thứ trong tay dù có chết cũng không thể đánh mất. Lắc nửa ngày cũng không thấy hồng trù trên đầu rơi xuống, Tiểu Bảo tựa vào góc tường trong lòng càng sợ. Cái gì đều nhìn không thấy, lại bị trói, đầu choáng váng choáng váng, thân thể nóng nóng. Tiểu Bảo một lần một lần sờ túi vải trong tay, trong lòng kêu các ca ca.
Trong chính sảnh phủ Huyện lệnh một bộ không khí vui mừng. Bất quá tuy nói là thiên kim tiểu thư của Huyện thái gia xuất giá, bất quá khách nhân tiến đến cũng không nhiều, đều là thân bằng hảo hữu cùng Huyện thái gia quen biết. Thê tử Huyện thái gia chết sớm, chỉ có một bảo bối nhi nữ. Tuy nói nữ nhi tự tiện chủ trương lập đài ném tú cầu chọn rể, đưa tới còn là một cô gia không tình nguyện, nhưng Huyện thái gia lại cười đến như đóa hoa. Chỉ cần nữ nhi nguyện ý, hắn mới mặc kệ cô gia có chịu hay không. (cha nào con nấy = =b)
Khuê nữ Huyện thái gia tên một chữ Tú, nhưng tính tình Vương Tú cô nương này lại cùng chữ “Thanh tú” không có nửa điểm dính dáng. Từ nhỏ liền theo một đám nam hài chui trong bùn, trong đất, có thể nói là cân quắc bất nhượng tu mi (tài hoa không thua kém nam nhi), đánh cho một đám nam oa kêu cha gọi mẹ. Nương của Vương Tú chết sớm, cha lại cưng chiều, đừng nhìn nàng lớn lên với một gương mặt xinh đẹp, tính nết lại là mười phần mười nam tử. Vương Tú từ sớm liền nói với cha nàng, nàng không gả đi, chỉ biết thú thê.
Này còn không phải sao, Vương Tú cô nương vốn nên ở trong phòng tân hôn chờ cô gia đến bóc hồng trù lúc này lại mặc một thân hỉ phục nam không nam, nữ không nữ, đi theo phía sau cha nàng đứng ở đại môn tiếp khách. Các tân khách tiến đến đều cười lắc đầu, cũng là thật tâm chúc phúc Vương Tú, hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Phải biết rằng, Vương Tú năm nay đã hai mươi bốn , có thể gả đi quả thực là ông trời khai ân.
Trên một cây đại thụ cách đó không xa đứng bốn người, bốn người mặt trầm lặng, nắm quyền, cắn răng. Bất đồng với nồng trang lúc chọn rể, Vương Tú lúc này chỉ mang trang sức trang nhã, khiến bốn người lại rành mạch mà thấy được khuôn mặt được xưng với xinh đẹp của nàng. Hơn nữa khí chất của Vương Tú càng làm nàng có vẻ anh tư hào sảng, cự kỳ mê người. Ba nam nhân vừa già lại xấu miễn bàn có bao nhiêu tự ti , bất quá có một người sau khi nhìn thấy mặt Vương Tú cũng là lạnh lùng mà hừ một tiếng. Cùng y so sánh, Vương Tú nhiều lắm chỉ có thể tính là thanh tú.
“Vô Nguyệt, Cục cưng có phải ở bên trong hay không?” Diệp Địch nắm lá trên cây, muốn vọt vào. Mấy lần trước hắn đều bị ngăn cản, nhưng hắn sắp nhịn không được .
Nhiếp Chính túm trụ Diệp Địch, thấp giọng nói: “Nơi này là Huyện phủ thái gia, tốt nhất không cần làm phức tạp, trước tìm được Bảo nói sau.”
Lam Vô Nguyệt kéo khăn che mặt: “Ta đi tìm Tiểu Bảo.”
Nhiếp Chính cũng làm theo, nói: “Chúng ta phân công nhau tìm. Sau khi tìm được trước không cần lộ ra, lấy ba tiếng kêu của A Đột làm hiệu.”
“Được!”
Ba người lặng yên không một tiếng động nhảy đến dưới tàng cây, sau khi xác định chung quanh không ai chú ý tới bọn họ, A Mao cuối cùng nhảy xuống.
“Lão gia, tiểu thư, canh giờ tới rồi, nên bái đường .”
Cước bộ bốn người vừa ra bởi vì câu này mà ngạnh sinh sinh ngừng lại. Tâm ngay một khắc kia đình chỉ nhảy lên, bốn người cho là mình nghe lầm . Bái đường? Tiểu Bảo muốn bái đường ? !
“Cục cưng? Bảo!”
Lam Vô Nguyệt tay mắt lanh lẹ che lấy miệng Nhị ca, đem hắn kéo dài tới sau cây. Đối với hai mắt Nhị ca đang điên cuồng, Lam Vô Nguyệt gắt gao che miệng của hắn thấp giọng rất nhanh nói: “Nhị ca! Chúng ta phải tìm được Tiểu Bảo, ngươi nhất định phải bình tĩnh, biết không? Ngươi nhất định phải bình tĩnh!”
Diệp Địch rơi nước mắt, hai mắt điên cuồng dần dần rõ ràng. Hắn dùng lực gật đầu: “Ngô ngô ngô!” Ta bình tĩnh, ta bình tĩnh.
“Được! Chúng ta đi tìm Tiểu Bảo!” Buông tay ra, Lam Vô Nguyệt xoay người hướng tới hai người đang đứng ở nơi đó nói: “Đại ca, A Mao, chúng ta không cần đi tìm Tiểu Bảo , chúng ta trực tiếp đi vào, hỏi Tiểu Bảo tại sao không cần các ca ca !”
Nhiếp Chính còn giữ lại một phần bình tĩnh khàn giọng nói: “Vô Nguyệt, nếu Bảo quả thực thích vị cô nương kia, chúng ta không thể ngăn đón. Nhưng chuyện này, chúng ta vẫn là phải hỏi rõ ràng. Không nên đi vào, chờ bọn hắn bái đường xong chúng ta âm thầm cùng qua, tiếp đó tìm cơ hội hỏi Bảo.”
Lam Vô Nguyệt một cái bước xa liền xông ra ngoài, trong lòng hừng hực đại hỏa thiêu đốt.
Nhiếp Chính theo sát Lam Vô Nguyệt, A Mao bắt Diệp Địch, bốn người trèo tường tiến vào Huyện lệnh phủ. Đêm nay thị vệ đều đến bên chính sảnh, cho bọn họ cơ hội. Rất nhanh đi vào vị trí chính sảnh, tránh ở góc không người chú ý, bốn người mượn bóng đêm che giấu nhìn chăm chú chính sảnh đang rộng mở cửa.
Pháo hoa qua đi, chợt nghe một người hô lớn: “Thỉnh tân lang ~ ”
Lam Vô Nguyệt sờ lên kiếm bên hông, Nhiếp Chính gắt gao chế trụ vai y làm cho y không cần xúc động. A Mao một tay bắt Diệp Địch, một tay che cái miệng của gã, đồng dạng chính là hai mắt của hắn che kín tơ máu, trên mặt là vặn vẹo thống khổ.
Tân lang đến, cũng là hồng trù ngoài dự đoán mọi người, dù là mọi người đã quen thiên kim tiểu thư Huyện thái gia cử chỉ bất đồng với thường nhân vẫn là nhịn không được kinh hô ra tiếng. Các huynh đệ cùng Vương đại thiên kim tiểu thư từ nhỏ mặc quần yếm lớn lên cũng mãnh liệt huýt sáo, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vương đại tiểu thư hướng bọn họ quyến rũ cười, bọn họ lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám lại ra một tiếng.
Ngay khi tân lang đi ra, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Diệp Địch hô hấp liền càng thêm không xong , hốc mắt muốn nứt ra. Chân tân lang đúng là bị tật! Này không phải Tiểu Bảo thì còn có thể là ai? !
Bộ lông trên mặt A Mao trên hơn vài giọt nước, Diệp Địch đem tay A Mao đang che ở miệng hắn mạnh kéo xuống, không! Không cần! Cục cưng không cần! Cục cưng! Hảo ca ca cầu ngươi, không cần cùng người khác thành thân! Không cần bỏ lại Hảo ca ca!
Lam Vô Nguyệt rút ra kiếm, Nhiếp Chính hai tay chế trụ vai y, Lam Vô Nguyệt gầm nhẹ: “Đại ca! Ngươi buông ta ra! Ta muốn đến hỏi rõ ràng!” Tiểu Bảo sao có thể dễ dàng từ bỏ ca ca của nó như thế!
Nhiếp Chính thống khổ vạn phần nói: “Chúng ta là muốn hỏi rõ ràng, nhưng không phải hiện tại. Ngươi hủy hôn sự của Bảo, là muốn làm cho Bảo hận chúng ta sao?”
“Nhóc không phải yêu nhất chúng ta sao? ! Nhóc không phải yêu nhất chúng ta sao!” ánh mắt Lam Vô Nguyệt trừng tới cực hạn. Bị phản bội , y cảm thấy mình bị phản bội . Không thể tin tưởng đôi mắt luôn doanh đầy ỷ lại kia sẽ dễ dàng liền coi trọng người khác như thế. Y bị phản bội , bị thương tổn !
“Nhất bái thiên địa ~ ”
“Đại ca! Ngươi buông ta ra!”
“Ngô ngô! Ngô ngô!” Cục cưng! Cục cưng!
“Nhị bái cao đường ~ ”
“Đại ca!”
“Ngô ngô ngô ngô ngô ngô…”
“Phu thê giao bái!”
“Ngô ngô!” miệng Lam Vô Nguyệt cũng bị bưng kín.
Trơ mắt nhìn Vương Tú dắt “Tiểu Bảo” đi động phòng, trơ mắt nhìn “Tiểu Bảo” cước bộ xấu hổ, không có chút không muốn theo sát Vương Tú bái đường, theo nàng rời đi, nước mắt Lam Vô Nguyệt rơi đầy trên bàn tay Nhiếp Chính đang che miệng của y. Trái tim bị người bóp nát. Thì ra bị phản bội đúng là đau như thế, đúng là đau như thế.
Diệp Địch hô hấp đều mang theo bi thương kêu rên, nước mắt A Mao từng giọt dính trên bộ lông của hắn, bàn tay to phát run. Bọn họ, liền không hề báo động trước mất đi Tiểu Bảo, vĩnh viễn, mất đi như thế.
Gió mát thổi vào người so với gió trời đông còn khiến người cảm thấy lạnh lẽo hơn, tâm bốn người ngã vỡ trên mặt đất, theo gió bay đi. Trái tim, trống rỗng . Bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội cự tuyệt đều không có cứ như vậy nhìn Tiểu Bảo thành thân .
Tân nương tử vẻ mặt vui sướng đi ra , trong tiếng cười tràn đầy sung sướng có được giai nhân. Nàng một tay chấp bầu rượu, một tay lấy bát rượu, hào phóng một bàn một bàn kính rượu.
Lam Vô Nguyệt thu kiếm, một tay cầm cổ tay đại ca nhẹ nhàng kéo xuống. Biết y tỉnh táo lại , Nhiếp Chính buông tay ra, trên môi tràn đầy huyết bị chính mình cắn xuất ra.
“Đại ca.” Trong thanh âm bình tĩnh của Lam Vô Nguyệt mang theo nguy hiểm cùng lạnh lẽo, “Ta muốn đi tìm Tiểu Bảo để hỏi rõ.”
Nhiếp Chính lúc này sẽ không kiên trì, khàn khàn nói: “Đi thôi. Không cần tức giận với Bảo, hỏi rõ ràng chúng ta liền bước đi.”
Không trả lời, Lam Vô Nguyệt xoay người đi khỏi.
Tránh đi đám người, theo phương hướng lúc Vương Tú cùng “Tiểu Bảo” đi vào động phòng một đường tìm kiếm, bốn người rất nhanh liền tìm được gian hỷ phòng bị màu đỏ bao phủ. Chung quanh im ắng không người, Lam Vô Nguyệt trực tiếp đề khí phi thân mà đi. Một cước đá văng cánh cửa, nhãn lệ tìm được phòng ngủ, Lam Vô Nguyệt không nói hai lời xông vào. Nhiếp Chính, A Mao cùng Diệp Địch theo sát sau đó, bọn họ đau lòng đến cực điểm đã không biết mình vì sao nhất định phải hỏi rõ ràng.
Sau khi bốn người xông vào phòng ngủ, có người lặng lẽ đóng cửa lại, khóa trái. Mà cửa sổ sớm đã bị người đóng đinh , chẳng qua bốn người bị tức đến hôn mê đầu đều không có phát hiện mà thôi.
Không dám la ra tiếng, lại sợ người bắt cậu cùng người xấu là một bọn, Tiểu Bảo chỉ dám ở trong lòng gọi ca ca. Kéo xuống một góc vạt áo, đem dây cột tóc mua cho các ca ca bỏ vào gói kỹ, Tiểu Bảo nắm chặt ở trong tay. Dây cột tóc cho cậu dũng khí, các ca ca sẽ không bỏ lại cậu, nhất định nhất định sẽ tìm đến. Nhưng ý niệm trong đầu vừa hiện, sắc mặt Tiểu Bảo liền càng tái nhợt , vạn nhất người bắt cậu thật là người xấu, vậy các ca ca không phải nguy hiểm?
Sư phó cùng sư thúc đâu, sư phó cùng sư thúc có phải cũng bị người xấu bắt đi hay không? Nước mắt làm mơ hồ hai mắt, Tiểu Bảo mạnh mẽ tháo vòng trên chân, lại làm sao cũng tháo không ra. Xử lý làm sao?Xử lý làm sao? Ca ca, ca ca… Tiểu Bảo lau nước mắt, không để cho mình khóc. Cậu không thể liên lụy ca ca, tuyệt đối không thể liên lụy ca ca.
Tháo không ra, Tiểu Bảo kinh hoảng nhìn nhìn trái phải, nhìn thấy trên bàn thờ có một sư tử đồng, cậu nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường muốn đi lấy thứ kia, khi cậu sắp đụng tới, đầu ngón tay duỗi nửa ngày lại làm sao cũng không đến. Nhìn lại, Tiểu Bảo thu chân, vòng trang sức trên chân trở ngại cậu.
Không quan tâm đến mắt cá chân sẽ đau, Tiểu Bảo cố gắng duỗi dài tay muốn lấy đến sư tử đồng kia, nhưng luôn kém một chút. Chiều dài của vòng trang sức có thể cho cậu ở bên giường hoạt động, lại không thể làm cậu bắt được thứ “Nguy hiểm” gì. Tiểu Bảo đỏ mặt lên, nước mắt suýt nữa lại muốn rơi ra. Tự nói với mình không thể buông tha cho, Tiểu Bảo một chân đứng, chân khác bị trói treo giữa không trung, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ đi bắt cái đồng sư kia.
“Bính!”
Cửa bị người phá mở, thân thể Tiểu Bảo run lên, cân bằng đột nhiên mất, nặng nề té ngã trên đất.
“Nha!” Người đi vào kinh hô, tiếng bước chân hỗn độn qua đi, Tiểu Bảo bị hai bà nương dìu tới trên giường. Nhìn thấy hai người, Tiểu Bảo nhịn không được khẩn cầu; “Thả, ta, van cầu, các ngươi, thả, ta.”
Một vị đại thẩm hai ba cái lau đi nước mắt Tiểu Bảo, cái gì cũng không nói, hướng tới tên còn lại nháy mắt. Hai người lập tức động thủ, lột áo lột áo, cởi quần cởi quần.
“Không cần! Không cần!”
Tiểu Bảo gầy yếu căn bản không phải đối thủ hai người, không quá chốc lát, cậu đã bị lột sạch sẽ. Tiểu Bảo gắt gao nắm chặt túi vải, ngay cả gọi cũng không thể. Lột hết Tiểu Bảo, hai người đi ra ngoài. Không bao lâu, các nàng lại trở về, nâng thùng tắm. Nước ấm đổ đầy, bỏ vào cánh hoa, vài giọt tinh dầu, Tiểu Bảo trắng trắng non non bị hai bà nương bỏ vào trong nước.
Một người gội đầu, một người lau mình cho Tiểu Bảo, hai bà nương kia còn cố ý ở trên cái mông nhỏ trắng nộn của Tiểu Bảo chà vuốt hai cái. Bất quá Tiểu Bảo bất chấp thẹn thùng, cậu chỉ muốn đi khỏi nơi đáng sợ này. Tiểu Bảo cắn miệng, trong lòng gọi ca ca, nước rất nóng, nhưng mặt Tiểu Bảo lại là trắng bệch.
Thật vất vả “Khổ hình” chấm dứt, Tiểu Bảo bị hai bà nương từ trong thùng vớt ra, vài cái lau khô, hai người đem xiêm y thanh hồng đủ sắc hướng trên người cậu phủ lên. Hai người khí lực thần kỳ lớn, Tiểu Bảo bị hai người lật qua lật lại, choáng váng hồ hồ cũng đã quên khóc. Đợi cho Tiểu Bảo ra một thân mồ hôi, tay hai vị bà nương sờ tới sờ lui trên người mới xem như ly khai.
“Lộng đát”, vòng trang sức lại treo lên , hai vị thái bà mang theo tươi cười không rõ rời đi, đóng cửa, khóa chặt. Tiểu Bảo cả người tắm đến thơm ngào ngạt thở hồng hộc nhìn chăm chú cửa phòng, tay phải chậm rãi nắm chắc thành nắm vươn đến phía sau, túi vải ướt, dây cột tóc cũng ướt, nhưng này là hy vọng của Tiểu Bảo, hy vọng đi khỏi nơi này.
Sau đó, một vị bà nương bưng đồ ăn tiến vào, lại mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. Tiểu Bảo không muốn ăn, nhưng cậu biết mình không thể không ăn. Nếu các ca ca đến đây mà mình lại không có khí lực chạy, cậu sẽ liên lụy các ca ca. Từng ngụm từng ngụm, cũng không biết mình ăn cái gì, Tiểu Bảo ăn như hổ đói đem thức ăn toàn bộ nuốt vào, ăn đến thở khí, càng không ngừng ho khan cũng không ngừng. Thật vất vả ăn xong rồi, Tiểu Bảo lại rầm rầm uống ngay một chén nước lớn. Ăn no , uống đã , khí lực gom lại dồi dào chờ các ca ca đến đây.
Trong lúc này, không ai lại tiến vào. Trời dần dần tối, cánh cửa lại bị hai bà nương kia phá mở. Nến đỏ đã đốt , hỉ tự đỏ thẫm được dán trên , một vị thái bà đem Tiểu Bảo ôm đến ghế trên đè lại, đệm chăn hồng diễm diễm bằng gấm được trải lên , đậu phộng, hạt sen cũng rắc lên . Tiếp theo, một vị khác cạy mở ra miệng Tiểu Bảo mạnh mẽ rót cho cậu một ly rượu. Tiểu Bảo chưa bao giờ uống rượu bị cay đến nước mắt đều ứa ra .
Tiếp đó, các nàng bịt kín mắt Tiểu Bảo, lấy dây thừng đem Tiểu Bảo trói lại, nâng Tiểu Bảo tới trên giường. Tiểu Bảo chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hồng, khăn hồng phủ trên đầu cậu. Tiểu Bảo cực độ sợ hãi căn bản không có nhận thấy được một tia khác thường, rõ ràng cậu là cô gia, vì sao phải đội khăn ni?
Tựa hồ đại công cáo thành , hai vị bà nuong phát ra tiếng cười, líu ríu rời đi, nói tân lang mới nhìn qua có bao nhiêu khả ái, sờ lên có bao nhiêu nhuyễn nộn, khóc lên có bao nhiêu mê người linh tinh. Tiểu Bảo không dám lên tiếng, chỉ biết là thứ trong tay dù có chết cũng không thể đánh mất. Lắc nửa ngày cũng không thấy hồng trù trên đầu rơi xuống, Tiểu Bảo tựa vào góc tường trong lòng càng sợ. Cái gì đều nhìn không thấy, lại bị trói, đầu choáng váng choáng váng, thân thể nóng nóng. Tiểu Bảo một lần một lần sờ túi vải trong tay, trong lòng kêu các ca ca.
Trong chính sảnh phủ Huyện lệnh một bộ không khí vui mừng. Bất quá tuy nói là thiên kim tiểu thư của Huyện thái gia xuất giá, bất quá khách nhân tiến đến cũng không nhiều, đều là thân bằng hảo hữu cùng Huyện thái gia quen biết. Thê tử Huyện thái gia chết sớm, chỉ có một bảo bối nhi nữ. Tuy nói nữ nhi tự tiện chủ trương lập đài ném tú cầu chọn rể, đưa tới còn là một cô gia không tình nguyện, nhưng Huyện thái gia lại cười đến như đóa hoa. Chỉ cần nữ nhi nguyện ý, hắn mới mặc kệ cô gia có chịu hay không. (cha nào con nấy = =b)
Khuê nữ Huyện thái gia tên một chữ Tú, nhưng tính tình Vương Tú cô nương này lại cùng chữ “Thanh tú” không có nửa điểm dính dáng. Từ nhỏ liền theo một đám nam hài chui trong bùn, trong đất, có thể nói là cân quắc bất nhượng tu mi (tài hoa không thua kém nam nhi), đánh cho một đám nam oa kêu cha gọi mẹ. Nương của Vương Tú chết sớm, cha lại cưng chiều, đừng nhìn nàng lớn lên với một gương mặt xinh đẹp, tính nết lại là mười phần mười nam tử. Vương Tú từ sớm liền nói với cha nàng, nàng không gả đi, chỉ biết thú thê.
Này còn không phải sao, Vương Tú cô nương vốn nên ở trong phòng tân hôn chờ cô gia đến bóc hồng trù lúc này lại mặc một thân hỉ phục nam không nam, nữ không nữ, đi theo phía sau cha nàng đứng ở đại môn tiếp khách. Các tân khách tiến đến đều cười lắc đầu, cũng là thật tâm chúc phúc Vương Tú, hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Phải biết rằng, Vương Tú năm nay đã hai mươi bốn , có thể gả đi quả thực là ông trời khai ân.
Trên một cây đại thụ cách đó không xa đứng bốn người, bốn người mặt trầm lặng, nắm quyền, cắn răng. Bất đồng với nồng trang lúc chọn rể, Vương Tú lúc này chỉ mang trang sức trang nhã, khiến bốn người lại rành mạch mà thấy được khuôn mặt được xưng với xinh đẹp của nàng. Hơn nữa khí chất của Vương Tú càng làm nàng có vẻ anh tư hào sảng, cự kỳ mê người. Ba nam nhân vừa già lại xấu miễn bàn có bao nhiêu tự ti , bất quá có một người sau khi nhìn thấy mặt Vương Tú cũng là lạnh lùng mà hừ một tiếng. Cùng y so sánh, Vương Tú nhiều lắm chỉ có thể tính là thanh tú.
“Vô Nguyệt, Cục cưng có phải ở bên trong hay không?” Diệp Địch nắm lá trên cây, muốn vọt vào. Mấy lần trước hắn đều bị ngăn cản, nhưng hắn sắp nhịn không được .
Nhiếp Chính túm trụ Diệp Địch, thấp giọng nói: “Nơi này là Huyện phủ thái gia, tốt nhất không cần làm phức tạp, trước tìm được Bảo nói sau.”
Lam Vô Nguyệt kéo khăn che mặt: “Ta đi tìm Tiểu Bảo.”
Nhiếp Chính cũng làm theo, nói: “Chúng ta phân công nhau tìm. Sau khi tìm được trước không cần lộ ra, lấy ba tiếng kêu của A Đột làm hiệu.”
“Được!”
Ba người lặng yên không một tiếng động nhảy đến dưới tàng cây, sau khi xác định chung quanh không ai chú ý tới bọn họ, A Mao cuối cùng nhảy xuống.
“Lão gia, tiểu thư, canh giờ tới rồi, nên bái đường .”
Cước bộ bốn người vừa ra bởi vì câu này mà ngạnh sinh sinh ngừng lại. Tâm ngay một khắc kia đình chỉ nhảy lên, bốn người cho là mình nghe lầm . Bái đường? Tiểu Bảo muốn bái đường ? !
“Cục cưng? Bảo!”
Lam Vô Nguyệt tay mắt lanh lẹ che lấy miệng Nhị ca, đem hắn kéo dài tới sau cây. Đối với hai mắt Nhị ca đang điên cuồng, Lam Vô Nguyệt gắt gao che miệng của hắn thấp giọng rất nhanh nói: “Nhị ca! Chúng ta phải tìm được Tiểu Bảo, ngươi nhất định phải bình tĩnh, biết không? Ngươi nhất định phải bình tĩnh!”
Diệp Địch rơi nước mắt, hai mắt điên cuồng dần dần rõ ràng. Hắn dùng lực gật đầu: “Ngô ngô ngô!” Ta bình tĩnh, ta bình tĩnh.
“Được! Chúng ta đi tìm Tiểu Bảo!” Buông tay ra, Lam Vô Nguyệt xoay người hướng tới hai người đang đứng ở nơi đó nói: “Đại ca, A Mao, chúng ta không cần đi tìm Tiểu Bảo , chúng ta trực tiếp đi vào, hỏi Tiểu Bảo tại sao không cần các ca ca !”
Nhiếp Chính còn giữ lại một phần bình tĩnh khàn giọng nói: “Vô Nguyệt, nếu Bảo quả thực thích vị cô nương kia, chúng ta không thể ngăn đón. Nhưng chuyện này, chúng ta vẫn là phải hỏi rõ ràng. Không nên đi vào, chờ bọn hắn bái đường xong chúng ta âm thầm cùng qua, tiếp đó tìm cơ hội hỏi Bảo.”
Lam Vô Nguyệt một cái bước xa liền xông ra ngoài, trong lòng hừng hực đại hỏa thiêu đốt.
Nhiếp Chính theo sát Lam Vô Nguyệt, A Mao bắt Diệp Địch, bốn người trèo tường tiến vào Huyện lệnh phủ. Đêm nay thị vệ đều đến bên chính sảnh, cho bọn họ cơ hội. Rất nhanh đi vào vị trí chính sảnh, tránh ở góc không người chú ý, bốn người mượn bóng đêm che giấu nhìn chăm chú chính sảnh đang rộng mở cửa.
Pháo hoa qua đi, chợt nghe một người hô lớn: “Thỉnh tân lang ~ ”
Lam Vô Nguyệt sờ lên kiếm bên hông, Nhiếp Chính gắt gao chế trụ vai y làm cho y không cần xúc động. A Mao một tay bắt Diệp Địch, một tay che cái miệng của gã, đồng dạng chính là hai mắt của hắn che kín tơ máu, trên mặt là vặn vẹo thống khổ.
Tân lang đến, cũng là hồng trù ngoài dự đoán mọi người, dù là mọi người đã quen thiên kim tiểu thư Huyện thái gia cử chỉ bất đồng với thường nhân vẫn là nhịn không được kinh hô ra tiếng. Các huynh đệ cùng Vương đại thiên kim tiểu thư từ nhỏ mặc quần yếm lớn lên cũng mãnh liệt huýt sáo, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vương đại tiểu thư hướng bọn họ quyến rũ cười, bọn họ lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám lại ra một tiếng.
Ngay khi tân lang đi ra, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Diệp Địch hô hấp liền càng thêm không xong , hốc mắt muốn nứt ra. Chân tân lang đúng là bị tật! Này không phải Tiểu Bảo thì còn có thể là ai? !
Bộ lông trên mặt A Mao trên hơn vài giọt nước, Diệp Địch đem tay A Mao đang che ở miệng hắn mạnh kéo xuống, không! Không cần! Cục cưng không cần! Cục cưng! Hảo ca ca cầu ngươi, không cần cùng người khác thành thân! Không cần bỏ lại Hảo ca ca!
Lam Vô Nguyệt rút ra kiếm, Nhiếp Chính hai tay chế trụ vai y, Lam Vô Nguyệt gầm nhẹ: “Đại ca! Ngươi buông ta ra! Ta muốn đến hỏi rõ ràng!” Tiểu Bảo sao có thể dễ dàng từ bỏ ca ca của nó như thế!
Nhiếp Chính thống khổ vạn phần nói: “Chúng ta là muốn hỏi rõ ràng, nhưng không phải hiện tại. Ngươi hủy hôn sự của Bảo, là muốn làm cho Bảo hận chúng ta sao?”
“Nhóc không phải yêu nhất chúng ta sao? ! Nhóc không phải yêu nhất chúng ta sao!” ánh mắt Lam Vô Nguyệt trừng tới cực hạn. Bị phản bội , y cảm thấy mình bị phản bội . Không thể tin tưởng đôi mắt luôn doanh đầy ỷ lại kia sẽ dễ dàng liền coi trọng người khác như thế. Y bị phản bội , bị thương tổn !
“Nhất bái thiên địa ~ ”
“Đại ca! Ngươi buông ta ra!”
“Ngô ngô! Ngô ngô!” Cục cưng! Cục cưng!
“Nhị bái cao đường ~ ”
“Đại ca!”
“Ngô ngô ngô ngô ngô ngô…”
“Phu thê giao bái!”
“Ngô ngô!” miệng Lam Vô Nguyệt cũng bị bưng kín.
Trơ mắt nhìn Vương Tú dắt “Tiểu Bảo” đi động phòng, trơ mắt nhìn “Tiểu Bảo” cước bộ xấu hổ, không có chút không muốn theo sát Vương Tú bái đường, theo nàng rời đi, nước mắt Lam Vô Nguyệt rơi đầy trên bàn tay Nhiếp Chính đang che miệng của y. Trái tim bị người bóp nát. Thì ra bị phản bội đúng là đau như thế, đúng là đau như thế.
Diệp Địch hô hấp đều mang theo bi thương kêu rên, nước mắt A Mao từng giọt dính trên bộ lông của hắn, bàn tay to phát run. Bọn họ, liền không hề báo động trước mất đi Tiểu Bảo, vĩnh viễn, mất đi như thế.
Gió mát thổi vào người so với gió trời đông còn khiến người cảm thấy lạnh lẽo hơn, tâm bốn người ngã vỡ trên mặt đất, theo gió bay đi. Trái tim, trống rỗng . Bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội cự tuyệt đều không có cứ như vậy nhìn Tiểu Bảo thành thân .
Tân nương tử vẻ mặt vui sướng đi ra , trong tiếng cười tràn đầy sung sướng có được giai nhân. Nàng một tay chấp bầu rượu, một tay lấy bát rượu, hào phóng một bàn một bàn kính rượu.
Lam Vô Nguyệt thu kiếm, một tay cầm cổ tay đại ca nhẹ nhàng kéo xuống. Biết y tỉnh táo lại , Nhiếp Chính buông tay ra, trên môi tràn đầy huyết bị chính mình cắn xuất ra.
“Đại ca.” Trong thanh âm bình tĩnh của Lam Vô Nguyệt mang theo nguy hiểm cùng lạnh lẽo, “Ta muốn đi tìm Tiểu Bảo để hỏi rõ.”
Nhiếp Chính lúc này sẽ không kiên trì, khàn khàn nói: “Đi thôi. Không cần tức giận với Bảo, hỏi rõ ràng chúng ta liền bước đi.”
Không trả lời, Lam Vô Nguyệt xoay người đi khỏi.
Tránh đi đám người, theo phương hướng lúc Vương Tú cùng “Tiểu Bảo” đi vào động phòng một đường tìm kiếm, bốn người rất nhanh liền tìm được gian hỷ phòng bị màu đỏ bao phủ. Chung quanh im ắng không người, Lam Vô Nguyệt trực tiếp đề khí phi thân mà đi. Một cước đá văng cánh cửa, nhãn lệ tìm được phòng ngủ, Lam Vô Nguyệt không nói hai lời xông vào. Nhiếp Chính, A Mao cùng Diệp Địch theo sát sau đó, bọn họ đau lòng đến cực điểm đã không biết mình vì sao nhất định phải hỏi rõ ràng.
Sau khi bốn người xông vào phòng ngủ, có người lặng lẽ đóng cửa lại, khóa trái. Mà cửa sổ sớm đã bị người đóng đinh , chẳng qua bốn người bị tức đến hôn mê đầu đều không có phát hiện mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.