Bảo Bối

Chương 110

Neleta

30/03/2016

Một tiếng vang thật lớn, Tiểu Bảo lui ở góc giường cuộn tròn chân, cậu sợ hãi lạnh run. Bên trong gian phòng, ngọn nến phát ra điềm hương, khuôn mặt Tiểu Bảo nóng lên nhưng tay chân lại là lạnh lẽo. Sư phó… Quỷ ca ca… Đại ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân ca ca… sợ, sợ… Không muốn thành thân, cậu không cần lấy người khác, cậu cùng với các ca ca một chỗ. Không dám gọi, sợ đưa tới người xấu, trước mắt một mảnh hồng, Tiểu Bảo tận lực chui vào chăn, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Lam Vô Nguyệt đi đầu nhào vào phòng ngủ, đôi mi thanh tú nhíu nhíu, nắm chặt kiếm trong tay, nơi này không phải là phòng ngủ. Mắt nhìn thang lầu trong phòng, Nhiếp Chính thấp giọng nói: “Lên lầu. A Mao, đệm hậu.”

Lam Vô Nguyệt đi nhanh lên lầu, Nhiếp Chính cùng Diệp Địch theo sát, A Mao cảnh giới nhìn chăm chú phía cửa, đưa lưng về nhau từ từ lui về sau. Phòng trong hương khí nhẹ nhàng thản nhiên, vừa lên lầu, Lam Vô Nguyệt liếc mắt một cái liền thấy được hỉ sàng rộng lớn, màn đang buông. Lam Vô Nguyệt thu kiếm vào vỏ, vẻ mặt giận dữ hướng vào trong.

Nhiếp Chính ngăn lại, thấp giọng nói: “Cẩn thận có trá.”

Diệp Địch vừa muốn gọi Cục cưng cũng lập tức ngậm miệng, trái tim bùm bùm thẳng nhảy, trông mong Tiểu Bảo ở chỗ này.

Bốn người để khẽ cước bộ, A Mao là người cuối cùng vào nhà nhẹ nhàng đóng cửa, cài chốt. Không tiếng động đi đến bên giường đứng thành một hàng, Lam Vô Nguyệt đưa tay đụng tới màn, nhìn nhìn đại ca, nhìn nhìn Nhị ca, nhìn nhìn lại A Mao, áp chế đầy ngập lửa giận, tận lực ôn nhu vén lên màn. Trái tim Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng A Mao theo màn vén lên mà đập loạn, Tiểu Bảo nguyện ý lúc này nhìn thấy bọn họ sao?

Khi Nhiếp Chính giúp Lam Vô Nguyệt vén lên một bên màn, bốn người khẩn trương mở to hai mắt nhìn, trong lòng nói không rõ là cảm thụ gì. “Tân nương tử” trên giường phủ hồng trù, nằm ở trong ổ chăn đỏ thẫm, thoạt nhìn đúng là thuận theo như vậy. A Mao ngón tay cứng ngắc đem màn bên kia cũng vén lên. Chân chính đối mặt Tiểu Bảo, bọn họ ngược lại không biết nên làm sao mở miệng .

Tiểu Bảo có thể cảm giác được bên giường có người, chóp mũi tất cả đều là mùi ngọt nị, cậu không biết bên giường là người nào. Nhưng vừa rồi nghe được có người lên lầu, cũng nghe được có người đóng cửa. Nhất định không phải ca ca, nếu như là các ca ca khẳng định sẽ lập tức đem cậu đi. Tiểu Bảo sợ hãi hướng vào trong chăn lui lui, đại khí cũng không dám ra, răng nanh cắn đầu lưỡi, dù là đã chết cậu cũng không cùng với người khác thành thân, cậu chỉ cần các ca ca.

Nhìn “Tân nương tử” tự giác chui vào trong ổ chăn, đầu hướng vách tường, nhìn qua rất thẹn thùng, trong lòng bốn người đúng là vừa chua xót vừa đắng. Nhiếp Chính vươn tay, đầu ngón tay mới vừa đụng tới hồng khăn voan thật giống như bị cái gì nóng giống nhau, nháy mắt thu hồi. Tiểu Bảo sẽ không nguyện ý bóc khăn voan là hắn đi. Cục cưng… Ở trong lòng bi thương mà gọi trứ, Diệp Địch che miệng mình, lần đầu tiên sợ hãi đối phương nghe được thanh âm của mình.

A Mao chỉ là kinh ngạc đứng ở bên giường, sắc đỏ đầy giường kia làm đau đớn mắt hắn. Nhưng trong lòng, hắn cũng đã buông tay . Nguyên bản a Bảo đã không thuộc về hắn, hắn xấu xí cho tới bây giờ đều không xứng với a Bảo.

Lam Vô Nguyệt hàm dưới buộc chặt, đưa tay đụng tới hồng trù chói mắt kia định nhấc lên, một bàn tay lông xù ngăn cản y. Lam Vô Nguyệt hai mắt đỏ bừng, phẫn nộ quay đầu, tại sao muốn cản y?! Y muốn hỏi rõ ràng!

A Mao đối với Lam Vô Nguyệt chậm rãi lắc đầu, làm cho y không nên trách Tiểu Bảo, không cần giận Tiểu Bảo, làm cho y thành toàn Tiểu Bảo. Nhiếp Chính cũng đưa tay cầm cổ tay Lam Vô Nguyệt, trong mắt đúng là ý đồng dạng. Lam Vô Nguyệt cắn chặt hàm răng, không cam lòng, y không cam lòng a! Diệp Địch gắt gao cắn miệng, không để cho mình khóc thành tiếng, thống khổ mà quỳ trên mặt đất.

Người nọ rõ ràng ngay ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không thể tận tình mà ôm nhóc, chạm vào nhóc, hôn nhóc. Diệp Địch chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách một chiếc giường lại xa xôi như thế.

Tim Tiểu Bảo nhắc tới cổ họng, đến đây! Người xấu đến đây! Tay người xấu ngay tại trước mắt, chỉ cách hồng trù. Tiểu Bảo da đầu run lên, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà rớt xuống dưới. Ca ca… Ca ca… Ca ca…

Tay Lam Vô Nguyệt chấn động mạnh một cái, Nhiếp Chính cùng A Mao nháy mắt trừng lớn hai mắt, Diệp Địch buông tay phóng lên. Bọn họ thế nhưng nghe được Tiểu Bảo gọi ca ca! Không chút do dự, Lam Vô Nguyệt mạnh mẽ lấy ra hồng trù, nhưng làm y kinh ngạc chính là hồng trù lại cột vào trên người Tiểu Bảo!

Nhìn cái này bốn người cuối cùng phát hiện khác thường, gần như là cùng lúc bổ nhào lên giường, A Mao xốc lên chăn, bốn người thật sự hút ra một ngụm lãnh khí. Người dưới chăn bị trói gô!

Chăn biến mất, có tới mấy người! Tiểu Bảo gần như bị hù dọa phá cả mật rốt cuộc khắc chế không được mà kinh thanh hét ầm lêm: “Không cần! Không cần! Ca ca! Ca ca!”

“Tiểu Bảo!”

“Bảo!”

“Cục cưng!”

Lam Vô Nguyệt rút kiếm, hoảng hốt cắt đứt dây thừng trên người Tiểu Bảo, cắt đứt hồng trù. Vừa bỏ hồng trù, Tiểu Bảo nháy mắt hô to ca ca. Không chỉ là Tiểu Bảo, bốn người cũng sắp bị hù dọa phá mật. Làm sao còn có cái gì là phẫn nộ, Lam Vô Nguyệt chặn ngang ôm lấy Tiểu Bảo hôn hôn trán nhóc: “Tiểu Bảo, không sợ, không sợ, ca ca đến đây, Mỹ nhân ca ca đến đây.”



“Ô… Ca ca, ca ca…” Tiểu Bảo lâm vào trong cực đại sợ hãi không có nghe được thanh âm của bọn họ, cậu liều mạng giãy giụa, nhắm mắt miệng gọi ca ca.

Trái tim Nhiếp Chính đều muốn nát, hắn ôm qua Tiểu Bảo vào trong ngực vỗ nhẹ, một lần một lần gọi: “Bảo, là Quỷ ca ca, các ca ca đến đây, không sợ, Bảo không sợ .”

“Cục cưng, Cục cưng, không sợ, hô hô hô, chớ sợ chớ sợ.” Diệp Địch chà xát đôi tay lạnh lẽo của Tiểu Bảo, A Mao niết niết chân cậu nhóc. Lam Vô Nguyệt kề sát gương mặt nóng bỏng thấp giọng dỗ: “Không sợ, Tiểu Bảo, ca ca đến đây, các ca ca đến đây.”

“Ô…” Cả người phát run mở to mắt, hai mắt đẫm lệ vừa nhìn thấy trước mặt là Quỷ ca ca, Tiểu Bảo đưa tay ôm lấy đối phương oa một tiếng khóc rống lên, “Quỷ, ca ca… Ca ca… Ca ca…”

“Không sợ, không sợ, thực xin lỗi, ca ca đã tới chậm, thực xin lỗi, Quỷ ca ca làm cho Bảo bị sợ hãi.” Cái gì không cam lòng, cái gì phẫn nộ, cái gì đau lòng vào giờ khắc này toàn bộ biến mất, có chính là hối hận cùng đau lòng. Nếu không phải hắn không quả quyết, cũng sẽ không làm cho Bảo của hắn chịu sợ hãi cùng ủy khuất lớn như thế.

“Tiểu Bảo, không sợ, ca ca mang ngươi trở về, ca ca mang ngươi trở về.”

Lam Vô Nguyệt áy náy nhất, y lau đi nước mắt Tiểu Bảo, hốc mắt của chính mình cũng đỏ.

“Ô ô… Đi… Đi… Ta muốn, trở về… Ca ca… Mang ta, đi…” Tiểu Bảo đúng là một khắc đều ở không nổi nữa, sau này cậu không bao giờ đi ra nữa, bên ngoài thật đáng sợ.

“Cục cưng… Cục cưng…”

Diệp Địch ngồi xổm ở bên giường, muốn cõng Tiểu Bảo đi. A Mao ở một bên lau ánh mắt, hắn nghĩ đến, nghĩ đến a Bảo không cần bọn họ .

“Ô… Đi… Ca ca, đi…”

Đem Tiểu Bảo phóng tới trên lưng Diệp Địch, thấy không thể hỏi Tiểu Bảo rốt cuộc là chuyện làm sao, Nhiếp Chính hạ lệnh: “Đi! Trở về!”

Lam Vô Nguyệt vẫn là đầu tàu, nắm kiếm dẫn đường ở phía trước, A Mao đệm hậu. Diệp Địch cõng Tiểu Bảo khóe miệng mỉm cười bước nhanh theo Lam Vô Nguyệt, Nhiếp Chính dìu Tiểu Bảo, cước bộ vội vàng.

Cuối cùng trông mong đến ca ca, Tiểu Bảo gắt gao vòng qua cổ Hảo ca ca, càng không ngừng thấp khóc: “Trở về… Ô… Trở về… Ca ca… Ca ca…” Cậu sau này một bước đều không ly khai ca ca.

Lời này nghe vào trong lỗ tai bốn người so với một câu lời ngon tiếng ngọt nào đều dễ nghe hơn, chuyện còn lại chờ trở lại Đào nguyên nói sau, quản hắn cái gì Huyện thái gia thiên kim tiểu thư, hiện tại bọn họ muốn đem bảo bối của bọn họ về!

Đẩy cửa, đẩy không ra, hai mắt Lam Vô Nguyệt hiện lên hàn quang.

“Đại ca, cửa bị khóa trái !”

Vọt tới phía trước cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng bị khóa. Bốn người lúc này mới nhận thấy được điềm hương trong phòng có vấn đề. Diệp Địch mạnh hút vài hơi, cảm thấy kinh hãi: “Đại ca! Hương này là dược!”

Nhiếp Chính bình tĩnh ở trên mặt đất tả hữu nhìn nhìn, quyết định thật nhanh: “Theo nóc nhà đi! Trước lao ra đi!”

“Đến!” Lam Vô Nguyệt đề khí, nhảy lên xà nhà. Một người động tác so với y nhanh hơn, chỉ thấy thân thể A Mao cao cao nhảy lên, hai chân vừa giẫm xà nhà bay thẳng đến trên nóc.



“Bính!”

Nóc nhà xuất hiện một cái động lớn, A Mao đứng ở bên cạnh, cởi xuống đai lưng của mình. Lam Vô Nguyệt cao cao nhảy lên, bắt lấy đai lưng, A Mao thoáng cái thu lực, Lam Vô Nguyệt nhảy ra ngoài. Tiếp theo, y cũng cởi xuống đai lưng cùng của A Mao buộc chung một chỗ. Nhiếp Chính là người thứ ba đi lên, cũng cởi xuống đai lưng của mình lẫn ngoại sam.

Diệp Địch một tay nâng Tiểu Bảo đang ôm chặt hắn, một tay nắm chặt đai lưng, dưới chân mạnh đạp một cái, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính đem hắn túm lên. Diệp Địch vừa lên đến, Nhiếp Chính liền đem xiêm y của mình phủ trên người Tiểu Bảo. Hậu viện xảy ra động tĩnh lớn như thế thế nhưng không có đưa tới hộ vệ, bốn người cũng không quản, trực tiếp mang Tiểu Bảo ly khai.

Rất xa, một vị cô nương lẩm bẩm: ” còn muốn xem tứ long áp phượng ni, chạy mau như vậy làm chi?”

…………..

Cũng không biết có phải bởi vì Huyện thái gia xử lý việc vui hay không, bốn người một đường thuận lợi ra thôn trấn. Tiểu Bảo không khóc, nhưng có làm sao cũng không chịu nằm úp trên lưng Hảo ca ca, chỉ cần ca ca ôm. Bốn người cũng không biết là Tiểu Bảo tùy hứng, tâm một trận ngọt ngào. A Mao nhức đầu, hắn đem Tiểu Bảo ôm lại đây gắt gao bao vào trong ngực.

Ngửi thấy hương vị trên người Đại ca ca, Tiểu Bảo một tay cởi bỏ xiêm y của hắn, gương mặt nóng bỏng cọ xát đám mao trên ngực Đại ca ca, mềm mềm, có chút ngứa, đây là Đại ca ca, Đại ca ca…

“Ngô… Đại ca ca…”

A Mao nuốt nuốt cổ họng, cảm giác tê dại từ nơi Tiểu Bảo cọ xát vọt tới bụng dưới, thứ giữa hai chân không chịu thua kém mà có động tĩnh. A Mao nhíu mi, định lực của hắn khi nào thì kém như thế?

Bị ca ca ôm, tay chân Tiểu Bảo đều cảm thấy nóng nóng . Bắt tay luồn vào trong xiêm y Đại ca ca, như vậy cảm giác mát mẻ chút, nhưng Tiểu Bảo cảm thấy không đủ, xa xa không đủ. Cậu cùng với các ca ca song tu, cậu không muốn thành thân, cậu cùng với các ca ca song tu. Cậu là, Tiểu Bảo là của các ca ca. Các ca ca, các ca ca…

“Ca ca…” Trong tiếng kêu mang theo nức nở.

Bốn người lập tức ngừng lại, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch xốc lên y phục trên đầu Tiểu Bảo, nhìn thấy gương mặt đang muốn khóc.

“Ca ca, song tu…”

Bốn người sửng sốt. Tiểu Bảo ngẩng đầu, khẩn cầu: “Tiểu Bảo, là, của ca ca, là, của ca ca…”

Bốn trái tim, chấn động.

“Ca ca… Ca ca… Muốn.. Muốn.. Ca ca… Song tu…” Song tu, các ca ca liền là của Tiểu Bảo.

Nhiếp Chính hôn lên đôi mắt ẩm ướt của Tiểu Bảo, khàn giọng nói: “Các ca ca cũng là của Bảo. Các ca ca cùng Bảo song tu, trở về liền song tu.”

Lam Vô Nguyệt lau đi nước mắt cậu nhóc, tươi cười đẹp đến lóa mắt: “Tiểu Bảo đương nhiên là của các ca ca, các ca ca cũng là của Tiểu Bảo. Đi, trở về cùng ca ca song tu đi.”

“Ha hả, Cục cưng, Cục cưng, Cục cưng là của ca ca.” Diệp Địch thoải mái cười to, Cục cưng vẫn là Cục cưng, Cục cưng không có không cần ca ca.

Lần đầu tiên được đến câu trả lời khẳng định của các ca ca, Tiểu Bảo khóc nở nụ cười.

Một lần nữa phủ lên quần áo che khuất mặt Tiểu Bảo, cho dù là chím chóc trong rừng, Nhiếp Chính cũng không muốn làm cho Tiểu Bảo lộ diện. Bốn người rất có ăn ý nhanh hơn cước bộ, đem tim đập bất thường, thân thể khô nóng quy kết cho tâm tình lo lắng cùng Tiểu Bảo song tu. Buông tay, quá khó khăn, có lẽ bọn họ nên ích kỷ một lần. Tiểu Bảo muốn, là các ca ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook