Chương 243: Lên tầng
abcxyz
01/03/2019
Trên hành lang khổng lồ, chỉ có hai hình bóng nhỏ bé đang đi rất cẩn
thận, tránh gây ra những tiếng động không cần thiết. Thật ra nếu oán hồn muốn tìm bọn họ, thì nó chắc chắn không dựa vào âm thanh. Thế nhưng
Gatrix không muốn lôi kéo thêm những khó khăn vô nghĩa, vậy nên hắn rón
rén nhẹ chân.
Còn Taara? Cô nàng thấy Gatrix làm thế nên cũng bắt chước thôi! Thật may là bộ "giáp" của cô nàng chỉ chứa kim loại ở phần trên, còn về phần giày thì Taara vẫn xỏ trong một đôi bốt vải, thế nên nếu cô không cố tình mài chân xuống sàn thì cũng không có quá nhiều tiếng động.
Lúc này Taara đang vác một cây búa cực lớn trên vai, và trông nó mâu thuẫn một cách gai mắt với hình thể của cô nàng. Cán búa dài ngang với chiều cao của Taara, làm từ thứ gỗ mà Gatrix không thể nhận diện được.
Đầu búa là một khối đá có tổng thể là hình khối hộp chữ nhật, nhưng không được mài nhẵn tỉ mỉ, mà nham nhở giống như nhặt bừa một khúc đá lên gắn tạm vậy! Viên đá này có rất nhiều đường vân trên thân, và từ những đường vân này tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh biển lành lạnh.
Gatrix không có cách nào nghiên cứu cây búa này cẩn thận hơn, bởi nó từ chối cho hắn chạm vào! Nếu như Gatrix dám chạm vào cây búa đó, phần cơ thể tiếp xúc của hắn sẽ lập tức cảm thấy lạnh buốt không chịu nổi!
Chí ít nó cũng không hư cấu tới mức đóng băng toàn thân hắn, chứ không thì Gatrix đang thử tưởng tượng đối thủ của cô nàng mà ăn một búa thì sẽ như thế nào. Mà nếu nó có thể đạt tới mức độ đó, thì Gatrix thiết nghĩ chỉ có thần khí mới làm được!
Còn thứ này chỉ có cấp độ sử thi thôi, ít nhất là sử thi! Theo như những gì Cyrax kể, thì đồ vật từ cấp độ sử thi trở lên bắt đầu sinh ra linh tính, biết nhận chủ và bài xích người lạ. Nhìn theo một hướng khác, thì tri thức của Cyrax thật sự là rất thú vị, khi tên khổng lồ này biết được rất nhiều thông tin mà người thường tuyệt đối không thể nào chạm tới!
Tất nhiên Gatrix không muốn đào bới quá sâu về thân phận của Cyrax, bởi hắn đã nói Cyrax muốn mở lòng với hắn lúc nào cũng được. Chỉ có điều nói như vậy không có nghĩa là Gatrix không lưu tâm một số đặc điểm của Cyrax. Làm gì cũng phải cẩn thận, lưu lại một đường đúng không?
- Cô nói là bản thân không có bất cứ ký ức gì cho tới khi "tỉnh giấc" đúng không?
- Đúng vậy! Tôi chỉ nhớ mình tỉnh lại trong một căn phòng giống như căn phòng ban nãy vậy. Bên cạnh tôi là chiếc búa này, cùng với toàn bộ trang phục trên người. Tôi không biết mình là ai, mình đến từ đâu, đây là nơi nào. Cứ thế, tôi lang thang khắp nơi, tìm xem có cách nào thoát ra khỏi chỗ này được không.
- Thật đáng tiếc!
Gatrix tặc lưỡi. Rất hiển nhiên, nếu như Taara tìm được lối thoát thì cô ta còn ở đây tán chuyện nhảm nhí với hắn sao?
- Chẳng hiểu sao tôi không thể đập vỡ cửa sổ, cũng không thể phá thủng được tường! Tôi chỉ có thể đánh vỡ gần như toàn bộ tường, song cứ khi đến lớp cuối cùng thì đập thế nào cũng không ăn thua! Và sau một thời gian thì những vết đổ vỡ đó lại hồi phục lại!
Gatrix nhướn mày suy tư. Có vẻ như Taara vẫn giữ được rất nhiều khái niệm cơ bản, nhưng cô nàng lại không cách nào nhìn ra sự lạ thường khi một con Goblin lại biết nói. Trong mắt Taara, Gatrix và "người" khác giống nhau, đều là đối tượng giao tiếp, chứ cô không hiểu việc Goblin có thể nói là kì lạ tới mức nào.
Một điểm nữa, Taara cũng giống như Shazam, sử dụng thứ ngôn ngữ Malus cổ, với rất nhiều những từ vựng đã không còn được dùng ở hiện tại. Sự tò mò về thân phận của cô gái đi bên cạnh giống như con mèo đang cào loạn lên trong bụng Gatrix, khiến hắn ngứa ngáy không thôi.
Gatrix thề rằng nếu như bọn họ tiến được vào trong phòng trưng bày, trong lúc chờ đợi Vera xuất hiện, Gatrix sẽ phải vén bằng được bức màn bí mật về Taara!
- Nhắc mới nhớ, cô không bị đám quái vật trong tòa thành này tấn công sao?
- Tòa thành? Anh nói đây là một tòa thành sao? Sao anh biết chuyện đó vậy? Anh đến từ bên ngoài kia à?
Taara rất nhạy cảm phát hiện ra lỗ thủng trong câu nói của Gatrix. Đối mặt với hàng tá câu hỏi tới tấp đến từ cô nàng sở hữu thân hình ma quỷ song tâm hồn non nớt như thiên sứ này, Gatrix đành tung ra một chiêu cuối: Mặt dày!
- Cô hỏi nhiều quá, và ta sẽ chỉ trả lời những câu hỏi này sau khi cô đã thỏa mãn được câu hỏi trước đó của ta! Còn nếu không, chúng ta có thể chia tay từ đây!
Taara vội vàng xua xua tay, rồi đưa tay lên che phần miệng trên mũ sắt. Trông cô nàng gấp gáp như sắp khóc vậy, dù Gatrix không rõ cô nàng có khóc được không nữa. Chỉ có điều hắn hiểu được tâm lý hiện tại của cô nàng.
Đối mặt với sự cô độc quá lâu rồi, Taara chắc chắn sẽ bấu víu lấy bất cứ cơ hội nào để có thể giao tiếp được với người khác. Gatrix vốn không muốn phải dùng tới thủ đoạn này để ép lấy câu trả lời từ Taara, nhưng sự tình cấp bách, hắn không có thời gian để chơi đùa với cô gái này.
- Được! Được! Tôi trả lời! Đừng có bỏ tôi mà!
Không hiểu sao tự dưng Gatrix lại nhớ về Vera, mỗi khi hắn dọa đùa rằng sẽ không nói với cô một lời nào trong khoảng thời gian ngắn. Mỗi lần Gatrix làm vậy, Vera đều lập tức trở nên ngoan ngoãn không dám bật lại lời hắn nữa. Thật sự xin lỗi, Vera! Em đang ở đâu vậy?
- Có! Tôi có bị những... thứ ở đây tấn công, song đấy chỉ là khi tôi tiến lại gần những chiếc cầu thang đi thông các tầng thôi.
- Ta thấy cô có vẻ như đã đi khắp toàn bộ tòa thành này rồi, như vậy cô cũng phải đối đầu với đám quái vật đó rồi chứ?
Taara gật mạnh xác nhận.
- Đúng! Chúng nó mạnh lắm, làm tôi ăn không ít thiệt thòi. Ở tầng một là lũ quái vật đội mũ đinh trên đầu. Bọn này vác theo những thanh đao khổng lồ, và rất khỏe. Tầng hai là bộ giáp hiệp sĩ và đám quái vật lép nhép dưới quyền, tôi có cảm giác chúng khá giống một dạng tổ đội.
Gatrix cũng gật đầu tán đồng với ý kiến ấy. Thật khó để yêu cầu lũ quái vật hoạt động bằng bản năng này làm ra được một màn phối hợp ra dáng, nhưng ít nhất là chúng có được bước đầu trong việc hoạt động theo nhóm.
- Tầng thứ ba này là một con ma, nó mạnh lắm! Tôi không đánh được vì nó cứ trốn suốt, chưa kể nện trúng nó mà cứ như không trúng vậy! Nói tóm lại là tôi không giết được nó, nó cũng không giết được tôi!
- Cô nói không giết được cô nghĩa là sao?
Đột nhiên từ giữa lồng ngực Taara, một bàn tay xương xẩu, héo quắt thò ra, nhắm thẳng tới gương mặt Gatrix! Hắn vội vàng ngửa đầu ra đằng sau, né tránh đi đòn đánh hiểm độc bất ngờ. Qua khóe mắt, hắn thấy máu tươi phun ra như suối từ giữa lồng ngực trống rỗng của Taara, thấm ướt một mảng trên mặt hắn!
Không để cho Gatrix có thời gian suy nghĩ, từ giữa không khí, con oán hồn xuất hiện. Nó xỏ hai tay qua người Taara, xé cô làm hai mảnh, rồi vứt toẹt qua hai bên. Cây búa của Taara nằm chỏng chơ trên mặt đất, không biết rằng chủ nhân của mình đã thiệt mạng.
- Hay thật!
Gatrix đảo mắt một vòng, than thầm trong bụng, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy. Từ mười đầu ngón tay của hắn, ma lực tuôn trào ra như nước, vẽ thành nhiều mô hình pháp thuật nhỏ, quấy rối sức phán đoán của con oán hồn.
- Ợ ợ ợ ợ...
Âm thanh ghê tởm như thể một người bị bóp cổ đó lọt vào tai Gatrix, giống như con oán hồn đó đang ở ngay bên cạnh hắn vậy. Và đúng là nó đang chạy ngang với hắn thật! Chỉ thấy một thân ảnh đang bay là đà bên vai Gatrix, và dù trông nó chỉ phất pha phất phơ, song con ma vẫn bám đuổi rất sát với tốc độ của hắn!
Trên gương mặt của nó, cái lỗ đen ngòm vốn là miệng bỗng nhiên bị bóp méo lại, dần dần vẽ thành hình một cái miệng cười toe toét trông còn đáng sợ hơn. Nó thò tay ra, định tóm lấy Gatrix thì...
- Cẩn thận!
Một tiếng hét như sấm, lanh lảnh như thiên lôi vang lên! Từ trên trần nhà, hình bóng của Taara to dần, to dần, rồi rơi thẳng xuống vị trí mà con ma vừa bay tới, đập nát cả một mảng đất. Gatrix mượn thế, đẩy vọt người ra xa khỏi phạm vi tồn tại của oán hồn.
- Sao cô chưa chết?
Gatrix gào lên. Từ trong đống đổ nát, Taara dần dần xuất hiện, trên người không có bất cứ một vết thương nào. Cô nàng túm lấy tay Gatrix, kéo hắn chạy tiếp về phía cầu thang.
- Đấy là cái tôi định kể với anh đó! Không hiểu sao dù có phải chịu thương tổn lớn tới đâu, ví dụ như phân thây, xé xác, ăn thịt, thì sau một thời gian, tôi đều tái sinh lại như cũ. Và lần nào tôi cũng có nguyên bộ trang phục này cùng với cái búa. Thật là kỳ dị phải không?! Ha ha ha!
Gatrix liếc nhìn cô nàng, trên mặt tràn đầy sửng sốt. Thái độ của cô ta với cái chết quả thật hiếm thấy. Hắn không rõ là do bản tính lạc quan, hay do chết nhiều quá nên cô nàng bị đứt mất một sợi dây thần kinh nào đó rồi!
- Không chỉ là tôi, mà ngay cả đám quái vật kia cũng thế! Tôi giết chúng được một thời gian, sau đó chúng lại hồi sinh như thể không có chuyện gì xảy ra!
Họ đã chạy tới gần cầu thang tiến tới tầng bốn. Bỗng nhiên từ giữa không khí, một hình bóng lờ mờ xuất hiện!
- Anh đi trước đi, để tôi chặn nó lại!
Nói xong, Taara túm lấy gáy Gatrix, liệng hắn bay vọt lên trên tầng bốn cứ như ném một viên đá! Cùng lúc đó, con oán hồn xuât hiện, một lần nữa vặt đầu Taara xuống. Nhìn thấy cảnh này, Gatrix đành cắm đầu chạy thẳng, không dám ngoái lại nhìn. Hắn chỉ cần tránh xa khu vực này là được.
Còn Taara? Cô nàng thấy Gatrix làm thế nên cũng bắt chước thôi! Thật may là bộ "giáp" của cô nàng chỉ chứa kim loại ở phần trên, còn về phần giày thì Taara vẫn xỏ trong một đôi bốt vải, thế nên nếu cô không cố tình mài chân xuống sàn thì cũng không có quá nhiều tiếng động.
Lúc này Taara đang vác một cây búa cực lớn trên vai, và trông nó mâu thuẫn một cách gai mắt với hình thể của cô nàng. Cán búa dài ngang với chiều cao của Taara, làm từ thứ gỗ mà Gatrix không thể nhận diện được.
Đầu búa là một khối đá có tổng thể là hình khối hộp chữ nhật, nhưng không được mài nhẵn tỉ mỉ, mà nham nhở giống như nhặt bừa một khúc đá lên gắn tạm vậy! Viên đá này có rất nhiều đường vân trên thân, và từ những đường vân này tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh biển lành lạnh.
Gatrix không có cách nào nghiên cứu cây búa này cẩn thận hơn, bởi nó từ chối cho hắn chạm vào! Nếu như Gatrix dám chạm vào cây búa đó, phần cơ thể tiếp xúc của hắn sẽ lập tức cảm thấy lạnh buốt không chịu nổi!
Chí ít nó cũng không hư cấu tới mức đóng băng toàn thân hắn, chứ không thì Gatrix đang thử tưởng tượng đối thủ của cô nàng mà ăn một búa thì sẽ như thế nào. Mà nếu nó có thể đạt tới mức độ đó, thì Gatrix thiết nghĩ chỉ có thần khí mới làm được!
Còn thứ này chỉ có cấp độ sử thi thôi, ít nhất là sử thi! Theo như những gì Cyrax kể, thì đồ vật từ cấp độ sử thi trở lên bắt đầu sinh ra linh tính, biết nhận chủ và bài xích người lạ. Nhìn theo một hướng khác, thì tri thức của Cyrax thật sự là rất thú vị, khi tên khổng lồ này biết được rất nhiều thông tin mà người thường tuyệt đối không thể nào chạm tới!
Tất nhiên Gatrix không muốn đào bới quá sâu về thân phận của Cyrax, bởi hắn đã nói Cyrax muốn mở lòng với hắn lúc nào cũng được. Chỉ có điều nói như vậy không có nghĩa là Gatrix không lưu tâm một số đặc điểm của Cyrax. Làm gì cũng phải cẩn thận, lưu lại một đường đúng không?
- Cô nói là bản thân không có bất cứ ký ức gì cho tới khi "tỉnh giấc" đúng không?
- Đúng vậy! Tôi chỉ nhớ mình tỉnh lại trong một căn phòng giống như căn phòng ban nãy vậy. Bên cạnh tôi là chiếc búa này, cùng với toàn bộ trang phục trên người. Tôi không biết mình là ai, mình đến từ đâu, đây là nơi nào. Cứ thế, tôi lang thang khắp nơi, tìm xem có cách nào thoát ra khỏi chỗ này được không.
- Thật đáng tiếc!
Gatrix tặc lưỡi. Rất hiển nhiên, nếu như Taara tìm được lối thoát thì cô ta còn ở đây tán chuyện nhảm nhí với hắn sao?
- Chẳng hiểu sao tôi không thể đập vỡ cửa sổ, cũng không thể phá thủng được tường! Tôi chỉ có thể đánh vỡ gần như toàn bộ tường, song cứ khi đến lớp cuối cùng thì đập thế nào cũng không ăn thua! Và sau một thời gian thì những vết đổ vỡ đó lại hồi phục lại!
Gatrix nhướn mày suy tư. Có vẻ như Taara vẫn giữ được rất nhiều khái niệm cơ bản, nhưng cô nàng lại không cách nào nhìn ra sự lạ thường khi một con Goblin lại biết nói. Trong mắt Taara, Gatrix và "người" khác giống nhau, đều là đối tượng giao tiếp, chứ cô không hiểu việc Goblin có thể nói là kì lạ tới mức nào.
Một điểm nữa, Taara cũng giống như Shazam, sử dụng thứ ngôn ngữ Malus cổ, với rất nhiều những từ vựng đã không còn được dùng ở hiện tại. Sự tò mò về thân phận của cô gái đi bên cạnh giống như con mèo đang cào loạn lên trong bụng Gatrix, khiến hắn ngứa ngáy không thôi.
Gatrix thề rằng nếu như bọn họ tiến được vào trong phòng trưng bày, trong lúc chờ đợi Vera xuất hiện, Gatrix sẽ phải vén bằng được bức màn bí mật về Taara!
- Nhắc mới nhớ, cô không bị đám quái vật trong tòa thành này tấn công sao?
- Tòa thành? Anh nói đây là một tòa thành sao? Sao anh biết chuyện đó vậy? Anh đến từ bên ngoài kia à?
Taara rất nhạy cảm phát hiện ra lỗ thủng trong câu nói của Gatrix. Đối mặt với hàng tá câu hỏi tới tấp đến từ cô nàng sở hữu thân hình ma quỷ song tâm hồn non nớt như thiên sứ này, Gatrix đành tung ra một chiêu cuối: Mặt dày!
- Cô hỏi nhiều quá, và ta sẽ chỉ trả lời những câu hỏi này sau khi cô đã thỏa mãn được câu hỏi trước đó của ta! Còn nếu không, chúng ta có thể chia tay từ đây!
Taara vội vàng xua xua tay, rồi đưa tay lên che phần miệng trên mũ sắt. Trông cô nàng gấp gáp như sắp khóc vậy, dù Gatrix không rõ cô nàng có khóc được không nữa. Chỉ có điều hắn hiểu được tâm lý hiện tại của cô nàng.
Đối mặt với sự cô độc quá lâu rồi, Taara chắc chắn sẽ bấu víu lấy bất cứ cơ hội nào để có thể giao tiếp được với người khác. Gatrix vốn không muốn phải dùng tới thủ đoạn này để ép lấy câu trả lời từ Taara, nhưng sự tình cấp bách, hắn không có thời gian để chơi đùa với cô gái này.
- Được! Được! Tôi trả lời! Đừng có bỏ tôi mà!
Không hiểu sao tự dưng Gatrix lại nhớ về Vera, mỗi khi hắn dọa đùa rằng sẽ không nói với cô một lời nào trong khoảng thời gian ngắn. Mỗi lần Gatrix làm vậy, Vera đều lập tức trở nên ngoan ngoãn không dám bật lại lời hắn nữa. Thật sự xin lỗi, Vera! Em đang ở đâu vậy?
- Có! Tôi có bị những... thứ ở đây tấn công, song đấy chỉ là khi tôi tiến lại gần những chiếc cầu thang đi thông các tầng thôi.
- Ta thấy cô có vẻ như đã đi khắp toàn bộ tòa thành này rồi, như vậy cô cũng phải đối đầu với đám quái vật đó rồi chứ?
Taara gật mạnh xác nhận.
- Đúng! Chúng nó mạnh lắm, làm tôi ăn không ít thiệt thòi. Ở tầng một là lũ quái vật đội mũ đinh trên đầu. Bọn này vác theo những thanh đao khổng lồ, và rất khỏe. Tầng hai là bộ giáp hiệp sĩ và đám quái vật lép nhép dưới quyền, tôi có cảm giác chúng khá giống một dạng tổ đội.
Gatrix cũng gật đầu tán đồng với ý kiến ấy. Thật khó để yêu cầu lũ quái vật hoạt động bằng bản năng này làm ra được một màn phối hợp ra dáng, nhưng ít nhất là chúng có được bước đầu trong việc hoạt động theo nhóm.
- Tầng thứ ba này là một con ma, nó mạnh lắm! Tôi không đánh được vì nó cứ trốn suốt, chưa kể nện trúng nó mà cứ như không trúng vậy! Nói tóm lại là tôi không giết được nó, nó cũng không giết được tôi!
- Cô nói không giết được cô nghĩa là sao?
Đột nhiên từ giữa lồng ngực Taara, một bàn tay xương xẩu, héo quắt thò ra, nhắm thẳng tới gương mặt Gatrix! Hắn vội vàng ngửa đầu ra đằng sau, né tránh đi đòn đánh hiểm độc bất ngờ. Qua khóe mắt, hắn thấy máu tươi phun ra như suối từ giữa lồng ngực trống rỗng của Taara, thấm ướt một mảng trên mặt hắn!
Không để cho Gatrix có thời gian suy nghĩ, từ giữa không khí, con oán hồn xuất hiện. Nó xỏ hai tay qua người Taara, xé cô làm hai mảnh, rồi vứt toẹt qua hai bên. Cây búa của Taara nằm chỏng chơ trên mặt đất, không biết rằng chủ nhân của mình đã thiệt mạng.
- Hay thật!
Gatrix đảo mắt một vòng, than thầm trong bụng, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy. Từ mười đầu ngón tay của hắn, ma lực tuôn trào ra như nước, vẽ thành nhiều mô hình pháp thuật nhỏ, quấy rối sức phán đoán của con oán hồn.
- Ợ ợ ợ ợ...
Âm thanh ghê tởm như thể một người bị bóp cổ đó lọt vào tai Gatrix, giống như con oán hồn đó đang ở ngay bên cạnh hắn vậy. Và đúng là nó đang chạy ngang với hắn thật! Chỉ thấy một thân ảnh đang bay là đà bên vai Gatrix, và dù trông nó chỉ phất pha phất phơ, song con ma vẫn bám đuổi rất sát với tốc độ của hắn!
Trên gương mặt của nó, cái lỗ đen ngòm vốn là miệng bỗng nhiên bị bóp méo lại, dần dần vẽ thành hình một cái miệng cười toe toét trông còn đáng sợ hơn. Nó thò tay ra, định tóm lấy Gatrix thì...
- Cẩn thận!
Một tiếng hét như sấm, lanh lảnh như thiên lôi vang lên! Từ trên trần nhà, hình bóng của Taara to dần, to dần, rồi rơi thẳng xuống vị trí mà con ma vừa bay tới, đập nát cả một mảng đất. Gatrix mượn thế, đẩy vọt người ra xa khỏi phạm vi tồn tại của oán hồn.
- Sao cô chưa chết?
Gatrix gào lên. Từ trong đống đổ nát, Taara dần dần xuất hiện, trên người không có bất cứ một vết thương nào. Cô nàng túm lấy tay Gatrix, kéo hắn chạy tiếp về phía cầu thang.
- Đấy là cái tôi định kể với anh đó! Không hiểu sao dù có phải chịu thương tổn lớn tới đâu, ví dụ như phân thây, xé xác, ăn thịt, thì sau một thời gian, tôi đều tái sinh lại như cũ. Và lần nào tôi cũng có nguyên bộ trang phục này cùng với cái búa. Thật là kỳ dị phải không?! Ha ha ha!
Gatrix liếc nhìn cô nàng, trên mặt tràn đầy sửng sốt. Thái độ của cô ta với cái chết quả thật hiếm thấy. Hắn không rõ là do bản tính lạc quan, hay do chết nhiều quá nên cô nàng bị đứt mất một sợi dây thần kinh nào đó rồi!
- Không chỉ là tôi, mà ngay cả đám quái vật kia cũng thế! Tôi giết chúng được một thời gian, sau đó chúng lại hồi sinh như thể không có chuyện gì xảy ra!
Họ đã chạy tới gần cầu thang tiến tới tầng bốn. Bỗng nhiên từ giữa không khí, một hình bóng lờ mờ xuất hiện!
- Anh đi trước đi, để tôi chặn nó lại!
Nói xong, Taara túm lấy gáy Gatrix, liệng hắn bay vọt lên trên tầng bốn cứ như ném một viên đá! Cùng lúc đó, con oán hồn xuât hiện, một lần nữa vặt đầu Taara xuống. Nhìn thấy cảnh này, Gatrix đành cắm đầu chạy thẳng, không dám ngoái lại nhìn. Hắn chỉ cần tránh xa khu vực này là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.