Bảo Cô Livestream Xem Bói, Cô Đi Bắt Tội Phạm Truy Nã Làm Cái Gì?
Chương 41:
Phiên Gia Thái Thái
09/07/2024
Dư Tiểu Vũ thản nhiên tiếp tục thăm dò: "Cô ấy là bạn cùng phòng của bạn gái cậu đấy, hôm Tết dương lịch chúng ta từng ăn cơm chung mà, cậu quên rồi sao?"
Lâm Nhạc bò dậy từ trên đất: "Tôi và cô ta chia tay rồi, sau này cậu đừng nhắc đến Trần Dĩnh Quân trước mặt tôi nữa, tôi không biết gì hết."
Hai người bạn cùng phòng đi cùng cũng nhìn nhau: "Sao hai người lại chia tay rồi? Trước đó không phải hai cậu còn tính đến chuyện kết hôn luôn hay sao?"
Sắc mặt Lâm Nhạc rất khó coi: “Chuyện đó thì liên quan gì đến các cậu? Các cậu bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Hai người bạn cùng phòng kia có chút ngại ngùng, Dư Tiểu Vũ lại không hề sốt ruột: "Nếu cô ấy đã là bạn gái cũ của cậu rồi, vậy tôi muốn theo đuổi cô ấy thì không có vấn đề gì chứ?"
Bạn cùng phòng: "???"
Cư dân mạng trong phòng livestream: "!!!"
Cậu ấy đúng là "sói đội lốt cừu" mà.
Lâm Nhạc nghe cậu ấy nói vậy thì hai mắt cậu ta trợn trừng, mấy giây sau cậu ta mới hoàn hồn lại: "Cậu bị điên à!"
"Người bị điên là cậu mới đúng! Cậu chột dạ chứ gì? Cậu nhận quà của người đã khuất, cậu không thấy mang vào thì sẽ gây ra chuyện à?"
Hai người bạn cùng phòng còn lại đều ngây người ra:
"Tiểu Vũ, cậu đang nói linh tinh gì vậy?"
"Ai chết rồi chứ?"
Hai người đồng loạt nhìn về phía đôi giày bóng rổ dưới bàn học của Lâm Nhạc.
Cô ta cũng chẳng phải là con nhà giàu có gì, mà dám bỏ ra một nửa tiền sinh hoạt một tháng để mua một đôi giày cho cậu ta, đúng là chịu chi mà.
Lúc Lâm Nhạc nhận được món quà sinh nhật này, cậu ta còn khoe khoang trong ký túc xá suốt cả buổi.
Khoe khoang theo kiểu vênh váo đắc ý ấy chứ.
Vậy nên... bạn gái cũ của Lâm Nhạc, Trần Dĩnh Quân, cô ta đã chết rồi sao?
Hai người bạn cùng phòng nhìn nhau, hai người họ đều nhìn ra sự kỳ lạ trong mắt đối phương.
Họ chưa từng nghe nói đến việc trường bên cạnh có người chết, chuyện đó xảy ra khi nào vậy?
【Mẹ ơi, ghê thật đấy, vậy mà cậu ấy dám nói thẳng ra luôn.】
【"Bánh Tráng Nướng" sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?】
【Họ còn đang ở trường học mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?】
Trong phòng livestream chỉ có thể nghe thấy âm thanh, cư dân mạng không nhìn thấy mặt mũi của người đang ở hiện trường.
Tuy nhiên, cơ hội hóng drama trực tiếp thế này rất hiếm có, mọi người cũng không có yêu cầu gì hơn.
Vấn đề duy nhất là drama này mãi không chín, câu chuyện ly kỳ này rất khó để giải thích, cũng không thấy bóng dáng của sự thật đâu, chuyện đó khiến người ta vô cùng sốt ruột.
Tầm nhìn của Nhạn Nam Quy rộng hơn, cô nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Lâm Nhạc: "Nếu cậu không chột dạ thì tại sao cậu lại phải đi chùa xin bùa bình an?"
"Miêu Miêu xảy ra chuyện, chẳng lẽ cậu không áy náy chút nào sao?"
Giọng nữ đột nhiên vang lên trong phòng ký túc xá khiến ba người còn lại đều chết lặng.
Đặc biệt là Lâm Nhạc, cậu ta vốn dĩ đã bất an nên lúc này trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh: "Ai, ai đang giả thần giả quỷ vậy?"
【Anh ta sợ rồi, anh ta đang chột dạ đấy, trong lòng anh ta có quỷ!】
【Trời đất, đại sư lợi hại thật đấy, hôm nay có ba người nhưng mà đã có hai người liên quan đến án mạng rồi.】
【Hay là "Chanh Nướng Than" cũng vậy? Hi hi.】
Mấy người trong ký túc xá đều muốn tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói nhưng mà giọng nói kia như phát ra từ bốn phương tám hướng.
"Là cô ta tự ý tặng nên chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả." Nỗi sợ hãi len lỏi khắp người Lâm Nhạc, cậu ta muốn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một chút nhưng cậu ta vừa đi được một bước thì đã ngay lập tức ngã nhào xuống đất:
"Tôi không nói dối, là cô ta nhất quyết đòi trả tiền cho Trần Dĩnh Quân, cậu không tin thì cứ đi hỏi Trần Dĩnh Quân, bạn cùng phòng của cô ta cũng biết chuyện đó."
"Cô ta nguyện ý tiêu tiền mà, sao tôi lại không được nhận chứ?"
Cho dù miệng thì nói vậy nhưng khi cậu ta nhìn thấy đôi giày kia trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Thực ra sau khi Lâm Lạc nhận được đôi giày thì cũng không mang nhiều.
Song vứt đi thì tiếc, ban đầu cậu ta định rao bán trên mạng nhưng mà cho dù là hàng mới giảm giá 70% cũng không ai hỏi mua.
Kỳ lạ thật.
Lâm Nhạc không còn cách nào khác đành phải cất đôi giày trong ký túc xá.
Lâm Nhạc: "Còn nữa, chuyện xảy ra cũng là do cô ta tự tử ở nhà, cách tôi tận mười vạn tám nghìn dặm, tôi không hề hay biết gì hết!"
Cậu ta vừa dứt lời thì tiếng còi cảnh sát vang lên, Lâm Nhạc như bị sét đánh mà ngây người ra.
Lâm Nhạc bò dậy từ trên đất: "Tôi và cô ta chia tay rồi, sau này cậu đừng nhắc đến Trần Dĩnh Quân trước mặt tôi nữa, tôi không biết gì hết."
Hai người bạn cùng phòng đi cùng cũng nhìn nhau: "Sao hai người lại chia tay rồi? Trước đó không phải hai cậu còn tính đến chuyện kết hôn luôn hay sao?"
Sắc mặt Lâm Nhạc rất khó coi: “Chuyện đó thì liên quan gì đến các cậu? Các cậu bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Hai người bạn cùng phòng kia có chút ngại ngùng, Dư Tiểu Vũ lại không hề sốt ruột: "Nếu cô ấy đã là bạn gái cũ của cậu rồi, vậy tôi muốn theo đuổi cô ấy thì không có vấn đề gì chứ?"
Bạn cùng phòng: "???"
Cư dân mạng trong phòng livestream: "!!!"
Cậu ấy đúng là "sói đội lốt cừu" mà.
Lâm Nhạc nghe cậu ấy nói vậy thì hai mắt cậu ta trợn trừng, mấy giây sau cậu ta mới hoàn hồn lại: "Cậu bị điên à!"
"Người bị điên là cậu mới đúng! Cậu chột dạ chứ gì? Cậu nhận quà của người đã khuất, cậu không thấy mang vào thì sẽ gây ra chuyện à?"
Hai người bạn cùng phòng còn lại đều ngây người ra:
"Tiểu Vũ, cậu đang nói linh tinh gì vậy?"
"Ai chết rồi chứ?"
Hai người đồng loạt nhìn về phía đôi giày bóng rổ dưới bàn học của Lâm Nhạc.
Cô ta cũng chẳng phải là con nhà giàu có gì, mà dám bỏ ra một nửa tiền sinh hoạt một tháng để mua một đôi giày cho cậu ta, đúng là chịu chi mà.
Lúc Lâm Nhạc nhận được món quà sinh nhật này, cậu ta còn khoe khoang trong ký túc xá suốt cả buổi.
Khoe khoang theo kiểu vênh váo đắc ý ấy chứ.
Vậy nên... bạn gái cũ của Lâm Nhạc, Trần Dĩnh Quân, cô ta đã chết rồi sao?
Hai người bạn cùng phòng nhìn nhau, hai người họ đều nhìn ra sự kỳ lạ trong mắt đối phương.
Họ chưa từng nghe nói đến việc trường bên cạnh có người chết, chuyện đó xảy ra khi nào vậy?
【Mẹ ơi, ghê thật đấy, vậy mà cậu ấy dám nói thẳng ra luôn.】
【"Bánh Tráng Nướng" sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?】
【Họ còn đang ở trường học mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?】
Trong phòng livestream chỉ có thể nghe thấy âm thanh, cư dân mạng không nhìn thấy mặt mũi của người đang ở hiện trường.
Tuy nhiên, cơ hội hóng drama trực tiếp thế này rất hiếm có, mọi người cũng không có yêu cầu gì hơn.
Vấn đề duy nhất là drama này mãi không chín, câu chuyện ly kỳ này rất khó để giải thích, cũng không thấy bóng dáng của sự thật đâu, chuyện đó khiến người ta vô cùng sốt ruột.
Tầm nhìn của Nhạn Nam Quy rộng hơn, cô nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Lâm Nhạc: "Nếu cậu không chột dạ thì tại sao cậu lại phải đi chùa xin bùa bình an?"
"Miêu Miêu xảy ra chuyện, chẳng lẽ cậu không áy náy chút nào sao?"
Giọng nữ đột nhiên vang lên trong phòng ký túc xá khiến ba người còn lại đều chết lặng.
Đặc biệt là Lâm Nhạc, cậu ta vốn dĩ đã bất an nên lúc này trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh: "Ai, ai đang giả thần giả quỷ vậy?"
【Anh ta sợ rồi, anh ta đang chột dạ đấy, trong lòng anh ta có quỷ!】
【Trời đất, đại sư lợi hại thật đấy, hôm nay có ba người nhưng mà đã có hai người liên quan đến án mạng rồi.】
【Hay là "Chanh Nướng Than" cũng vậy? Hi hi.】
Mấy người trong ký túc xá đều muốn tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói nhưng mà giọng nói kia như phát ra từ bốn phương tám hướng.
"Là cô ta tự ý tặng nên chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả." Nỗi sợ hãi len lỏi khắp người Lâm Nhạc, cậu ta muốn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một chút nhưng cậu ta vừa đi được một bước thì đã ngay lập tức ngã nhào xuống đất:
"Tôi không nói dối, là cô ta nhất quyết đòi trả tiền cho Trần Dĩnh Quân, cậu không tin thì cứ đi hỏi Trần Dĩnh Quân, bạn cùng phòng của cô ta cũng biết chuyện đó."
"Cô ta nguyện ý tiêu tiền mà, sao tôi lại không được nhận chứ?"
Cho dù miệng thì nói vậy nhưng khi cậu ta nhìn thấy đôi giày kia trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Thực ra sau khi Lâm Lạc nhận được đôi giày thì cũng không mang nhiều.
Song vứt đi thì tiếc, ban đầu cậu ta định rao bán trên mạng nhưng mà cho dù là hàng mới giảm giá 70% cũng không ai hỏi mua.
Kỳ lạ thật.
Lâm Nhạc không còn cách nào khác đành phải cất đôi giày trong ký túc xá.
Lâm Nhạc: "Còn nữa, chuyện xảy ra cũng là do cô ta tự tử ở nhà, cách tôi tận mười vạn tám nghìn dặm, tôi không hề hay biết gì hết!"
Cậu ta vừa dứt lời thì tiếng còi cảnh sát vang lên, Lâm Nhạc như bị sét đánh mà ngây người ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.