Bảo Cô Livestream Xem Bói, Cô Đi Bắt Tội Phạm Truy Nã Làm Cái Gì?
Chương 42:
Phiên Gia Thái Thái
09/07/2024
【Thằng ngu, anh ta chỉ lo tức giận mà quên mất chuyện quan trọng nhất.】
【Chuyện này thực sự là vụ án hình sự sao, vậy bây giờ chúng ta có thể xem livestream cảnh sát phá án không?】
【Mà này, ai là người báo cảnh sát vậy?】
Người cảnh sát bước vào thì vừa hay nghe thấy câu nói này, tò mò hỏi: "Theo như những thông tin cảnh sát nắm được thì sinh viên năm hai trường sư phạm bên cạnh là Tôn Miêu Miêu đã mất tích. Vậy tại sao cậu lại nói là cô ấy tự tử?"
"Ngoài ra, chúng tôi nhận được tin báo của mọi người, họ nói rằng cư dân mạng "Bánh Tráng Nướng Là Ngon Nhất" và "Hải Du Vương" là người biết rõ về vụ mất tích của Tôn Miêu Miêu, xin hỏi hai bạn học đó là ai, phiền hai bạn đi theo chúng tôi về đồn để phối hợp điều tra."
Dư Tiểu Vũ: “Tôi là "Bánh Tráng Nướng Là Ngon Nhất", vậy "Hải Du Vương" là…”
Ký túc xá chìm vào không gian im lặng kỳ lạ.
【Mẹ ơi, tôi còn thấy ngại thay cho cậu ta.】
【Ha ha ha, xin lỗi, tôi không nhịn được cười.】
【Tôi chỉ quan tâm một chuyện là "Bánh Tráng Nướng Là Ngon Nhất" còn có thể tiếp tục kết nối livestream cho chúng ta hóng drama nữa không?】
Hình như là không thể rồi.
Hai người phải đến đồn cảnh sát một chuyến nhưng Dư Tiểu Vũ vừa cầm điện thoại lên đã bị cảnh sát nhìn chằm chằm.
Người trẻ như Dư Tiểu Vũ nào từng trải qua tình huống này? Cậu ấy đang định thoát khỏi phòng livestream thì cảnh sát kia lại như không thấy gì mà quay đầu đi chỗ khác.
Vậy rốt cuộc là thoát hay không thoát đây?
【Trời đất, đây là cảnh sát đang nương tay sao?】
【Nếu tôi là cảnh sát, tôi sẽ ngồi xuống cùng xem livestream của đại sư luôn.】
【Tiết lộ một chút, hình như livestream của đại sư được khôi phục là do bên công an nói qua một tiếng đấy.】
【Trời đất, đại sư là nhân vật tầm cỡ nào vậy? Chẳng lẽ cô ấy thực sự là người ngoài hành tinh hả má ơi? Quốc gia bắt đầu sử dụng ma pháp để chống lại người ngoài hành tinh rồi hở?】
Lâm Nhạc như người mất hồn ngồi trên xe cảnh sát, còn Dư Tiểu Vũ thì nhớ đến lời của cảnh sát mà cậu ấy nhịn không được hỏi: "Miêu Miêu mất tích, vậy thì cô ấy có còn sống không ạ?"
Cô ấy chắc chắn đã mất tích chứ không phải đã chết.
Cảnh sát dùng từ chắc chắn rất cẩn trọng, vậy cô ấy còn sống đúng không?
Chàng trai trẻ khẽ nghiêng người về phía trước, trong mắt cậu ấy là sự sốt sắng không giấu nổi lo lắng.
Cậu ấy vừa muốn biết lại vừa sợ biết được chuyện đó.
Người cảnh sát trẻ tuổi phụ trách vụ án quay đầu lại nói với cậu ấy: "Nửa tiếng trước chúng tôi đã liên lạc với gia đình của Tôn Miêu Miêu, người nhà cho biết sau khi cô ấy về quê hai ngày thì đã quay lại trường học."
"Nhưng phía nhà trường cho biết sau khi Tôn Miêu Miêu xin nghỉ về nhà thì không thấy quay lại nữa, hiện tại cô ấy đã mất tích một tháng rồi."
Cô ấy đã mất tích một tháng rồi!
Dư Tiểu Vũ định nói gì đó nhưng lại thôi.
Người cảnh sát tiếp tục nói: "Cô ấy mất tích một tháng mà người nhà lại không hề hay biết, chuyện này rất kỳ lạ, chẳng lẽ người nhà không liên lạc với cô ấy sao? Chúng tôi nghi ngờ rằng cô ấy có thể đã gặp chuyện không may, hiện đang tiến hành điều tra làm rõ."
"Vậy nên tại sao cậu lại nói Tôn Miêu Miêu tự tử? Cậu còn biết gì nữa không?"
Lâm Nhạc hoàn hồn, cậu ta nhìn vào ánh mắt sắc bén kia mà mồ hôi lạnh trào ra: "Tôi không biết, tôi không biết gì hết."
Trông cậu ta như phát điên vậy.
Đến đồn cảnh sát, Dư Tiểu Vũ nhìn thấy người quen.
Là Trần Dĩnh Quân và hai người bạn cùng phòng của cô ta.
Vẻ mặt cô gái trẻ tuổi lộ rõ vẻ hoảng sợ: "Là cô ấy tự ý trả tiền cho tôi, chuyện đó thật sự không liên quan gì đến tôi cả, anh không tin anh thì bọn họ đi, họ cũng nhận quà của Miêu Miêu đấy."
"Trần Dĩnh Quân, cậu đừng có ngụy biện nữa, chúng tôi không giống cậu mà cứ mặt dày đi nhận tiền như vậy. Lúc đó Miêu Miêu vừa mới nhận được học bổng, cô ấy nói muốn mời cả ký túc xá đi công viên giải trí chơi, tôi và Tiểu Giang thấy vé vào cửa công viên giải trí đắt quá, sợ lãng phí tiền của cô ấy nên không đi."
Người bạn cùng phòng còn lại vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, bọn tôi nghĩ cùng nhau ăn một bữa cơm thì cũng coi như là chúc mừng cô ấy rồi. Dù sao gia đình của Miêu Miêu cũng không giàu có gì. Hơn nữa cô ấy là dựa vào học bổng để trang trải cuộc sống nên bọn tôi không thể làm phí tiền của cô ấy được."
【Chuyện này thực sự là vụ án hình sự sao, vậy bây giờ chúng ta có thể xem livestream cảnh sát phá án không?】
【Mà này, ai là người báo cảnh sát vậy?】
Người cảnh sát bước vào thì vừa hay nghe thấy câu nói này, tò mò hỏi: "Theo như những thông tin cảnh sát nắm được thì sinh viên năm hai trường sư phạm bên cạnh là Tôn Miêu Miêu đã mất tích. Vậy tại sao cậu lại nói là cô ấy tự tử?"
"Ngoài ra, chúng tôi nhận được tin báo của mọi người, họ nói rằng cư dân mạng "Bánh Tráng Nướng Là Ngon Nhất" và "Hải Du Vương" là người biết rõ về vụ mất tích của Tôn Miêu Miêu, xin hỏi hai bạn học đó là ai, phiền hai bạn đi theo chúng tôi về đồn để phối hợp điều tra."
Dư Tiểu Vũ: “Tôi là "Bánh Tráng Nướng Là Ngon Nhất", vậy "Hải Du Vương" là…”
Ký túc xá chìm vào không gian im lặng kỳ lạ.
【Mẹ ơi, tôi còn thấy ngại thay cho cậu ta.】
【Ha ha ha, xin lỗi, tôi không nhịn được cười.】
【Tôi chỉ quan tâm một chuyện là "Bánh Tráng Nướng Là Ngon Nhất" còn có thể tiếp tục kết nối livestream cho chúng ta hóng drama nữa không?】
Hình như là không thể rồi.
Hai người phải đến đồn cảnh sát một chuyến nhưng Dư Tiểu Vũ vừa cầm điện thoại lên đã bị cảnh sát nhìn chằm chằm.
Người trẻ như Dư Tiểu Vũ nào từng trải qua tình huống này? Cậu ấy đang định thoát khỏi phòng livestream thì cảnh sát kia lại như không thấy gì mà quay đầu đi chỗ khác.
Vậy rốt cuộc là thoát hay không thoát đây?
【Trời đất, đây là cảnh sát đang nương tay sao?】
【Nếu tôi là cảnh sát, tôi sẽ ngồi xuống cùng xem livestream của đại sư luôn.】
【Tiết lộ một chút, hình như livestream của đại sư được khôi phục là do bên công an nói qua một tiếng đấy.】
【Trời đất, đại sư là nhân vật tầm cỡ nào vậy? Chẳng lẽ cô ấy thực sự là người ngoài hành tinh hả má ơi? Quốc gia bắt đầu sử dụng ma pháp để chống lại người ngoài hành tinh rồi hở?】
Lâm Nhạc như người mất hồn ngồi trên xe cảnh sát, còn Dư Tiểu Vũ thì nhớ đến lời của cảnh sát mà cậu ấy nhịn không được hỏi: "Miêu Miêu mất tích, vậy thì cô ấy có còn sống không ạ?"
Cô ấy chắc chắn đã mất tích chứ không phải đã chết.
Cảnh sát dùng từ chắc chắn rất cẩn trọng, vậy cô ấy còn sống đúng không?
Chàng trai trẻ khẽ nghiêng người về phía trước, trong mắt cậu ấy là sự sốt sắng không giấu nổi lo lắng.
Cậu ấy vừa muốn biết lại vừa sợ biết được chuyện đó.
Người cảnh sát trẻ tuổi phụ trách vụ án quay đầu lại nói với cậu ấy: "Nửa tiếng trước chúng tôi đã liên lạc với gia đình của Tôn Miêu Miêu, người nhà cho biết sau khi cô ấy về quê hai ngày thì đã quay lại trường học."
"Nhưng phía nhà trường cho biết sau khi Tôn Miêu Miêu xin nghỉ về nhà thì không thấy quay lại nữa, hiện tại cô ấy đã mất tích một tháng rồi."
Cô ấy đã mất tích một tháng rồi!
Dư Tiểu Vũ định nói gì đó nhưng lại thôi.
Người cảnh sát tiếp tục nói: "Cô ấy mất tích một tháng mà người nhà lại không hề hay biết, chuyện này rất kỳ lạ, chẳng lẽ người nhà không liên lạc với cô ấy sao? Chúng tôi nghi ngờ rằng cô ấy có thể đã gặp chuyện không may, hiện đang tiến hành điều tra làm rõ."
"Vậy nên tại sao cậu lại nói Tôn Miêu Miêu tự tử? Cậu còn biết gì nữa không?"
Lâm Nhạc hoàn hồn, cậu ta nhìn vào ánh mắt sắc bén kia mà mồ hôi lạnh trào ra: "Tôi không biết, tôi không biết gì hết."
Trông cậu ta như phát điên vậy.
Đến đồn cảnh sát, Dư Tiểu Vũ nhìn thấy người quen.
Là Trần Dĩnh Quân và hai người bạn cùng phòng của cô ta.
Vẻ mặt cô gái trẻ tuổi lộ rõ vẻ hoảng sợ: "Là cô ấy tự ý trả tiền cho tôi, chuyện đó thật sự không liên quan gì đến tôi cả, anh không tin anh thì bọn họ đi, họ cũng nhận quà của Miêu Miêu đấy."
"Trần Dĩnh Quân, cậu đừng có ngụy biện nữa, chúng tôi không giống cậu mà cứ mặt dày đi nhận tiền như vậy. Lúc đó Miêu Miêu vừa mới nhận được học bổng, cô ấy nói muốn mời cả ký túc xá đi công viên giải trí chơi, tôi và Tiểu Giang thấy vé vào cửa công viên giải trí đắt quá, sợ lãng phí tiền của cô ấy nên không đi."
Người bạn cùng phòng còn lại vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, bọn tôi nghĩ cùng nhau ăn một bữa cơm thì cũng coi như là chúc mừng cô ấy rồi. Dù sao gia đình của Miêu Miêu cũng không giàu có gì. Hơn nữa cô ấy là dựa vào học bổng để trang trải cuộc sống nên bọn tôi không thể làm phí tiền của cô ấy được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.