Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 236: Ba lô
Nhất Đăng Huỳnh Hoả
14/05/2024
Sau khi người chơi này nói ra phỏng đoán, lập tức khiến các người chơi còn lại ồ lên bất an.
"Không thể nào?"
"Có thể nào người chơi lâu năm kia nói sai hay không?"
"Sao nghe như điểm khen thưởng càng nhiều thì ngược lại là chuyện xấu vậy? Nếu thật sự là vậy, chẳng phải chúng ta chết chắc rồi sao?"
Sắc mặt mọi người rất khó coi, thấp thỏm lo âu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, dường như đang hy vọng Hạ Nhạc Thiên có thể phản bác lời người này.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tuy rằng tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng lời người này nói chính là sự thật, điểm khen thưởng càng nhiều thì chứng tỏ trò chơi lần này càng khó khăn."
Hạ Nhạc Thiên muốn cho những người này một liều dự phòng trước, hy vọng bọn họ đừng tìm đường chết.
"Chuyện này không phải rất bình thường sao?" Đột nhiên, người chơi mặt đầy mặt dầu mỡ nói, vẻ mặt có cùng hiển nhiên.
Mọi người cả kinh.
"Cậu có ý gì?" Người chơi khí chất trầm ổn hỏi.
Người chơi nam mặt dầu mỡ tỏ vẻ kinh nghiệm nói: "Dựa vào kinh nghiệm chơi game nhiều năm của tôi, chúng ta thật sự là có hơi xui xẻo."
Hắn nói, nhịn không được lắc đầu chậc lưỡi, ngoài miệng thì nói những lời này, trên mặt lại không chút sợ hãi nào, ngược lại càng thêm hưng phấn, tiếp tục giải thích: "Các người còn không hiểu sao? Nói thẳng ra là trò chơi càng cao cấp thì độ khó khăn cũng sẽ tăng cao, đã hiểu chưa?"
Hạ Nhạc Thiên ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, người nói vô tâm người nghe hữu ý, người chơi khác bắt đầu sinh ra chút oán trách Hạ Nhạc Thiên.
Tuy chỉ là một chút.
Mà chút oán trách này đã hòa tan tâm trạng vui sướng muốn ôm đùi nằm thắng của họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng không biết mình nên thấy may mắn hay là xui xẻo, may mắn là có thể đụng phải đại lão có thể ôm đùi nằm thắng, xui xẻo là cũng là vì đại lão này, khiến trò chơi khó khăn tăng cao.
Tất cả trách nhiệm nhất định phải đổ lên đầu vị đại lão này mới được.
Hạ Nhạc Thiên cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng của một số người chơi, cậu không thay đổi vẻ mặt, trực tiếp giải thích: "Không loại trừ khả năng này, nhưng rất thấp, trước giờ tôi chưa từng tham gia trò chơi nào có nhiều điểm khen thưởng như bây giờ."
Đây cũng coi như là cậu biện minh thay cho mình, tin hay không thì phải xem bọn họ nghĩ thế nào.
Từ đầu tới giờ Thích Lệ Phi đều làm nền cho trò chơi, đổi lại là quá khứ, hắn sẽ hờ hững nhìn những người này, nội tâm không có bất kỳ dao động nào.
Nhưng hiện tại, vị Thần linh khoác áo choàng NPC này lại có chút tức giận, ánh mắt âm trầm xẹt qua những người chơi bất mãn với Hạ Nhạc Thiên, như muốn ghi nhớ mặt của bọn họ.
Hạ Nhạc Thiên rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc của mình, lại cúi đầu nhìn nội dung trò chơi trên điện thoại, trên mặt không hề thả lỏng chút nào.
Chỉ mong trò chơi lần này đừng quá khăn đừng quá cao, hoặc là khó khăn có thể cao, nhưng quỷ của thế giới này tuyệt đối đừng là cấp bậc Quỷ Giới.
Đó mới là độ khó địa ngục.
"Chào ngài, không biết lần này tôi có thể hợp tác với ngài hay không, tôi đã tham gia bốn lần trò chơi, tuy thực lực kém ngài, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân sau." Người chơi nam khí chất trầm ổn lập tức đi lên, giọng điệu lấy lòng gãi đúng chỗ ngứa, rồi lại không khiến người khác phản cảm.
Hạ Nhạc Thiên ngoài ý muốn nhìn người chơi này, phát hiện người này kỳ thật có chút giống Trần Đỉnh, nói đúng hơn là cùng một kiểu người.
Cho nên cậu cũng kiên nhẫn hơn: "Tranh thủ lúc này lấy đồ vật từ Không Gian Bao Vây ra đi, nhưng tôi cũng không xác định mấy thứ này có thể dùng được hay không."
Người chơi kia sửng sốt, lập tức hiểu ra, nhanh chóng lấy ba lô từ Không Gian Bao Vây ra, sau đó đeo lên lưng, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Đại lão, chỗ tôi còn một cái dự phòng, ngài có cần không? Bên trong đã chuẩn bị sẵn thức ăn nước uống, có thể dùng trong ba ngày."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Không cần, tôi cũng có."
Cậu lắc đầu, cũng lấy ba lô từ Không Gian Bao Vây ra đeo lên, bên trong cũng chứa đầy thức ăn nước uống.
Người chơi khác thấy thế, lập tức sôi nổi học theo, luống cuống tay chân lấy thức ăn nước uống nhét vào ba lô.
Quỷ mới biết khi nào trò chơi bắt đầu, bọn họ cần phải giành giật từng giây chuẩn bị tốt tài nguyên, tránh lúc đó đói chết trên biển.
Ngoài Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi, trong tám người chơi chỉ có bốn người có Không Gian Bao Vây, dư lại bốn người thì có ba người không phải lần đầu tiên vào trò chơi, nhưng điểm Sinh Tồn của bọn họ lại không đủ để mua Không Gian Bao Vây.
Cho nên lúc nhìn thấy khen thưởng của cao tới 30 điểm, mới không kiềm được hưng phấn, căn bản không nghĩ đến đằng sau điểm số cao ngất ngưởng, là nguy hiểm đáng sợ như thế nào.
Nguy hiểm và ích lợi, trước nay đều liên quan mật thiết với nhau.
Lúc này ba người chơi đều luống cuống, hai chân mềm nhũn sắp quỳ trên mặt cát, bọn họ vốn dĩ không có Không Gian Bao Vây, chút điểm số của họ không đủ mua bất kỳ đạo cụ nào.
Cũng có người chơi mua nổi Không Gian Bao Vây, chỉ là vẫn luyến tiếc bỏ điểm ra mua, lúc này hối hận đến xanh ruột, "Sao tôi không sớm đổi Không Gian Bao Vây cơ chứ?"
Một người chơi khác cũng không có Không Gian Bao Vây lập tức nói: "Vậy hiện tại anh mau đổi một cái là được rồi?"
Người kia nhíu mày: "Có ích lợi gì, vẫn không có thức ăn nước uống, còn không bằng giữ điểm số để đề phòng bất trắc."
Người nọ bừng tỉnh, phát hiện mình đã xem nhẹ điểm này.
"Trò chơi này đổi balo chỗ nào vậy?" Người chơi mặt dầu mỡ càng phấn khích, chỉ vào ba lô của một người chơi khác, "Thật sự quá trâu bò, có thể phục chế chức năng của trò chơi võng du hoàn mỹ như vậy."
Hắn nói xong lại thử hô hoán vài câu: "Thiết kế nhân vật, ba lô nhân vật? Thuộc tính nhân vật!"
Liên tiếp nói ba danh từ trò chơi, lại phát hiện không xuất hiện cái gì, hắn lập tức trợn tròn mắt.
Chuyện này không giống tình tiết trên võng du.
Đùa mình à!
Một người khác không nhìn được hành vi ngu xuẩn của hắn, bèn nhắc nhở: "Không Gian Bao Vây cần phải dùng điểm Sinh Tồn đổi lấy, nhưng cậu mới tham gia trò chơi lần đầu tiên, nên không có điểm đâu."
Mặt dầu mỡ nghe vậy thì ngây người, sau đó lại oán giận nói: "Trò chơi này thật không biết chiếu cố người mới! Nếu không phải vì trò chơi này rất chân thật, tôi đã bỏ game rồi!"
Các người chơi hơi khựng lại, nhìn hắn như nhìn thằng ngu, không thể tin nổi người này lại coi nơi này như trò chơi 3D.
Ba người chơi khác thử mượn đồ ăn và nước uống từ những người chơi lâu năm, tỏ vẻ sau khi trở lại hiện thực sẽ chuyển tiền cho đối phương, tuyệt đối không quỵt nợ.
Nhưng mỗi người đều không muốn báo thông tin cá nhân ngoài Hiện Thực cho người chơi khác, quan trọng nhất là, tuy bọn họ không phải người gì tốt, nhưng cũng không phải người xấu, đều lấy thức ăn nước uống từ Không Gian Bao Vây ra cho những người này, còn nói không cần tiền.
Ba người đều cảm ơn liên tục, cảm động không thôi.
Trong Không Gian của Hạ Nhạc Thiên còn mấy cái ba lô, tất cả trống không, cậu bèn lấy ra đưa cho bọn họ, "Bỏ đồ ăn và nước uống vào đi, ôm như vậy không tiện."
Mấy người kia càng thụ sủng nhược kinh, sôi nổi nói lời cảm tạ.
Về phần Thích Lệ Phi, hắn cũng lấy ra một cái ba lô đặt bên chân, không đeo lên lưng giống người chơi khác.
Hạ Nhạc Thiên thấy thế thì chợt hiện lên một suy đoán.
Chẳng lẽ......
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, trong lòng càng thêm nặng nề.
Cả mười người chơi, chỉ có mặt dầu mỡ là không có đồ ăn với nước uống, hắn lại không muốn hạ mặt mũi để mượn đồ vật.
Hắn tự nghĩ mình vì là người chơi cao cấp, cho dù bắt đầu đã gặp phải ải địa ngục, cũng có thể dựa vào thực lực và kinh nghiệm của bản thân, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
Các diễn đàn lớn về game võng du và Tieba đều có không ít truyền thuyết về hắn, thậm chí còn không ít người tôn sùng hắn là đại thần, mở miệng ngậm miệng đều là "đại ca, cầu ôm đùi", thổi phồng lên khiến hắn lâng lâng, thiếu chút nữa đã nhịn không được xuất đầu lộ diện.
Chỉ là mỗi lần soi gương nhìn gương mặt mình, hắn đều ý thức được mình quả nhiên vẫn nên làm một đại thần trong trò chơi mà mỗi người đều kính ngưỡng vẫn hơn.
Đời này đều không thể lộ mặt, hắn lớn lên vừa khó coi vừa đầy dầu mỡ, làm gì có chỗ đứng cho hắn trong trò chơi, khắp nơi đều là nhân tài, nói chuyện còn dễ nghe.
Nhưng mà, hắn thật không ngờ trên thế giới này lại có trò chơi võng du trâu bò như vậy, nhưng thân là đại thần trong làng game, nửa điểm tiếng gió hắn cũng không nghe được.
Nhưng hắn tin tưởng mình nhất định có thể bắt đầu từ phó bản địa ngục này, sáng tạo ra một bầu trời thuộc về riêng mình.
Cài tên đại lão Da Da Hạ gì gì đó, sớm muộn gì cũng bị mình đạp dưới chân.
Hắn nghĩ xong, trong ngực lập tức trào lên một cỗ hào khí, giương mắt bễ nghễ nhìn Da Da Hạ được mọi người vây quanh, khinh thường hừ một tiếng.
Nhưng trong mắt các người chơi khác, cái tên đầu óc có vấn đề này nhất định phải chết không thể nghi ngờ, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người mới thiểu năng trí tuệ như thế.
Đúng lúc này, trước mặt mọi người trở nên tối sầm, toàn bộ thế giới quay cuồng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, mọi người phát hiện bọn họ đã bị trò chơi di chuyển đến giữa biển.
Mười con thuyền nhỏ song song, khoảng cách không đến mấy chục centimet, từng người chơi ngồi trên thuyền nhỏ, xung quanh là biển rộng vô bờ, dường như không có điểm cuối.
Sau vài giây luống cuống thì mọi người nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng tiếp đó, bọn họ sợ hãi phát hiện, ba lô trên lưng đã không cánh mà bay.
"Không có nước, chúng ta nhất định sẽ chết khát." Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi hoảng loạn hô.
Người có thể không ăn cơm, nhưng không thể nhịn uống nước.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao trò chơi chỉ cho bọn họ ba ngày, con người không uống nước trong 72 giờ sẽ mất nước nặng dẫn đến tử vong.
Càng miễn bàn là nhiệt độ không khí nóng bức, cơ thể yêu cầu một lượng nước lớn hơn bình thường.
"Mọi người bình tĩnh đi, hiện tại chúng ta nên thảo luận về đường sống của trò chơi, hoảng loạn cũng không giải quyết được gì, các người lại không phải tân nhân, không cần phạm sai lầm của tân nhân." Một người chơi mở miệng nói.
Hắn chính là người ban đầu trào phúng người chơi mặt dầu mỡ, tuy rằng ăn mặc không bắt mắt, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy hắn rất giàu có.
Người chơi mặt dầu mỡ lập tức dậm chân đứng lên, còn chưa mở miệng đã vội vàng cúi người, nhanh chóng đỡ lấy mép thuyền đang lắc lư không ngừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh mắng ai đó?"
"Tôi không mắng ai cả, là có người có tật giật mình." Người chơi nam không chút khách khí cãi lại.
Vừa nãy hắn thật sự không mắng ai cả, hoàn toàn chỉ là hiểu lầm.
Chỉ là hắn không muốn giải thích.
Dù sao người này sớm hay muộn cũng là người chết đầu tiên.
******
"Không thể nào?"
"Có thể nào người chơi lâu năm kia nói sai hay không?"
"Sao nghe như điểm khen thưởng càng nhiều thì ngược lại là chuyện xấu vậy? Nếu thật sự là vậy, chẳng phải chúng ta chết chắc rồi sao?"
Sắc mặt mọi người rất khó coi, thấp thỏm lo âu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, dường như đang hy vọng Hạ Nhạc Thiên có thể phản bác lời người này.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tuy rằng tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng lời người này nói chính là sự thật, điểm khen thưởng càng nhiều thì chứng tỏ trò chơi lần này càng khó khăn."
Hạ Nhạc Thiên muốn cho những người này một liều dự phòng trước, hy vọng bọn họ đừng tìm đường chết.
"Chuyện này không phải rất bình thường sao?" Đột nhiên, người chơi mặt đầy mặt dầu mỡ nói, vẻ mặt có cùng hiển nhiên.
Mọi người cả kinh.
"Cậu có ý gì?" Người chơi khí chất trầm ổn hỏi.
Người chơi nam mặt dầu mỡ tỏ vẻ kinh nghiệm nói: "Dựa vào kinh nghiệm chơi game nhiều năm của tôi, chúng ta thật sự là có hơi xui xẻo."
Hắn nói, nhịn không được lắc đầu chậc lưỡi, ngoài miệng thì nói những lời này, trên mặt lại không chút sợ hãi nào, ngược lại càng thêm hưng phấn, tiếp tục giải thích: "Các người còn không hiểu sao? Nói thẳng ra là trò chơi càng cao cấp thì độ khó khăn cũng sẽ tăng cao, đã hiểu chưa?"
Hạ Nhạc Thiên ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, người nói vô tâm người nghe hữu ý, người chơi khác bắt đầu sinh ra chút oán trách Hạ Nhạc Thiên.
Tuy chỉ là một chút.
Mà chút oán trách này đã hòa tan tâm trạng vui sướng muốn ôm đùi nằm thắng của họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng không biết mình nên thấy may mắn hay là xui xẻo, may mắn là có thể đụng phải đại lão có thể ôm đùi nằm thắng, xui xẻo là cũng là vì đại lão này, khiến trò chơi khó khăn tăng cao.
Tất cả trách nhiệm nhất định phải đổ lên đầu vị đại lão này mới được.
Hạ Nhạc Thiên cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng của một số người chơi, cậu không thay đổi vẻ mặt, trực tiếp giải thích: "Không loại trừ khả năng này, nhưng rất thấp, trước giờ tôi chưa từng tham gia trò chơi nào có nhiều điểm khen thưởng như bây giờ."
Đây cũng coi như là cậu biện minh thay cho mình, tin hay không thì phải xem bọn họ nghĩ thế nào.
Từ đầu tới giờ Thích Lệ Phi đều làm nền cho trò chơi, đổi lại là quá khứ, hắn sẽ hờ hững nhìn những người này, nội tâm không có bất kỳ dao động nào.
Nhưng hiện tại, vị Thần linh khoác áo choàng NPC này lại có chút tức giận, ánh mắt âm trầm xẹt qua những người chơi bất mãn với Hạ Nhạc Thiên, như muốn ghi nhớ mặt của bọn họ.
Hạ Nhạc Thiên rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc của mình, lại cúi đầu nhìn nội dung trò chơi trên điện thoại, trên mặt không hề thả lỏng chút nào.
Chỉ mong trò chơi lần này đừng quá khăn đừng quá cao, hoặc là khó khăn có thể cao, nhưng quỷ của thế giới này tuyệt đối đừng là cấp bậc Quỷ Giới.
Đó mới là độ khó địa ngục.
"Chào ngài, không biết lần này tôi có thể hợp tác với ngài hay không, tôi đã tham gia bốn lần trò chơi, tuy thực lực kém ngài, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân sau." Người chơi nam khí chất trầm ổn lập tức đi lên, giọng điệu lấy lòng gãi đúng chỗ ngứa, rồi lại không khiến người khác phản cảm.
Hạ Nhạc Thiên ngoài ý muốn nhìn người chơi này, phát hiện người này kỳ thật có chút giống Trần Đỉnh, nói đúng hơn là cùng một kiểu người.
Cho nên cậu cũng kiên nhẫn hơn: "Tranh thủ lúc này lấy đồ vật từ Không Gian Bao Vây ra đi, nhưng tôi cũng không xác định mấy thứ này có thể dùng được hay không."
Người chơi kia sửng sốt, lập tức hiểu ra, nhanh chóng lấy ba lô từ Không Gian Bao Vây ra, sau đó đeo lên lưng, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Đại lão, chỗ tôi còn một cái dự phòng, ngài có cần không? Bên trong đã chuẩn bị sẵn thức ăn nước uống, có thể dùng trong ba ngày."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Không cần, tôi cũng có."
Cậu lắc đầu, cũng lấy ba lô từ Không Gian Bao Vây ra đeo lên, bên trong cũng chứa đầy thức ăn nước uống.
Người chơi khác thấy thế, lập tức sôi nổi học theo, luống cuống tay chân lấy thức ăn nước uống nhét vào ba lô.
Quỷ mới biết khi nào trò chơi bắt đầu, bọn họ cần phải giành giật từng giây chuẩn bị tốt tài nguyên, tránh lúc đó đói chết trên biển.
Ngoài Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi, trong tám người chơi chỉ có bốn người có Không Gian Bao Vây, dư lại bốn người thì có ba người không phải lần đầu tiên vào trò chơi, nhưng điểm Sinh Tồn của bọn họ lại không đủ để mua Không Gian Bao Vây.
Cho nên lúc nhìn thấy khen thưởng của cao tới 30 điểm, mới không kiềm được hưng phấn, căn bản không nghĩ đến đằng sau điểm số cao ngất ngưởng, là nguy hiểm đáng sợ như thế nào.
Nguy hiểm và ích lợi, trước nay đều liên quan mật thiết với nhau.
Lúc này ba người chơi đều luống cuống, hai chân mềm nhũn sắp quỳ trên mặt cát, bọn họ vốn dĩ không có Không Gian Bao Vây, chút điểm số của họ không đủ mua bất kỳ đạo cụ nào.
Cũng có người chơi mua nổi Không Gian Bao Vây, chỉ là vẫn luyến tiếc bỏ điểm ra mua, lúc này hối hận đến xanh ruột, "Sao tôi không sớm đổi Không Gian Bao Vây cơ chứ?"
Một người chơi khác cũng không có Không Gian Bao Vây lập tức nói: "Vậy hiện tại anh mau đổi một cái là được rồi?"
Người kia nhíu mày: "Có ích lợi gì, vẫn không có thức ăn nước uống, còn không bằng giữ điểm số để đề phòng bất trắc."
Người nọ bừng tỉnh, phát hiện mình đã xem nhẹ điểm này.
"Trò chơi này đổi balo chỗ nào vậy?" Người chơi mặt dầu mỡ càng phấn khích, chỉ vào ba lô của một người chơi khác, "Thật sự quá trâu bò, có thể phục chế chức năng của trò chơi võng du hoàn mỹ như vậy."
Hắn nói xong lại thử hô hoán vài câu: "Thiết kế nhân vật, ba lô nhân vật? Thuộc tính nhân vật!"
Liên tiếp nói ba danh từ trò chơi, lại phát hiện không xuất hiện cái gì, hắn lập tức trợn tròn mắt.
Chuyện này không giống tình tiết trên võng du.
Đùa mình à!
Một người khác không nhìn được hành vi ngu xuẩn của hắn, bèn nhắc nhở: "Không Gian Bao Vây cần phải dùng điểm Sinh Tồn đổi lấy, nhưng cậu mới tham gia trò chơi lần đầu tiên, nên không có điểm đâu."
Mặt dầu mỡ nghe vậy thì ngây người, sau đó lại oán giận nói: "Trò chơi này thật không biết chiếu cố người mới! Nếu không phải vì trò chơi này rất chân thật, tôi đã bỏ game rồi!"
Các người chơi hơi khựng lại, nhìn hắn như nhìn thằng ngu, không thể tin nổi người này lại coi nơi này như trò chơi 3D.
Ba người chơi khác thử mượn đồ ăn và nước uống từ những người chơi lâu năm, tỏ vẻ sau khi trở lại hiện thực sẽ chuyển tiền cho đối phương, tuyệt đối không quỵt nợ.
Nhưng mỗi người đều không muốn báo thông tin cá nhân ngoài Hiện Thực cho người chơi khác, quan trọng nhất là, tuy bọn họ không phải người gì tốt, nhưng cũng không phải người xấu, đều lấy thức ăn nước uống từ Không Gian Bao Vây ra cho những người này, còn nói không cần tiền.
Ba người đều cảm ơn liên tục, cảm động không thôi.
Trong Không Gian của Hạ Nhạc Thiên còn mấy cái ba lô, tất cả trống không, cậu bèn lấy ra đưa cho bọn họ, "Bỏ đồ ăn và nước uống vào đi, ôm như vậy không tiện."
Mấy người kia càng thụ sủng nhược kinh, sôi nổi nói lời cảm tạ.
Về phần Thích Lệ Phi, hắn cũng lấy ra một cái ba lô đặt bên chân, không đeo lên lưng giống người chơi khác.
Hạ Nhạc Thiên thấy thế thì chợt hiện lên một suy đoán.
Chẳng lẽ......
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, trong lòng càng thêm nặng nề.
Cả mười người chơi, chỉ có mặt dầu mỡ là không có đồ ăn với nước uống, hắn lại không muốn hạ mặt mũi để mượn đồ vật.
Hắn tự nghĩ mình vì là người chơi cao cấp, cho dù bắt đầu đã gặp phải ải địa ngục, cũng có thể dựa vào thực lực và kinh nghiệm của bản thân, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
Các diễn đàn lớn về game võng du và Tieba đều có không ít truyền thuyết về hắn, thậm chí còn không ít người tôn sùng hắn là đại thần, mở miệng ngậm miệng đều là "đại ca, cầu ôm đùi", thổi phồng lên khiến hắn lâng lâng, thiếu chút nữa đã nhịn không được xuất đầu lộ diện.
Chỉ là mỗi lần soi gương nhìn gương mặt mình, hắn đều ý thức được mình quả nhiên vẫn nên làm một đại thần trong trò chơi mà mỗi người đều kính ngưỡng vẫn hơn.
Đời này đều không thể lộ mặt, hắn lớn lên vừa khó coi vừa đầy dầu mỡ, làm gì có chỗ đứng cho hắn trong trò chơi, khắp nơi đều là nhân tài, nói chuyện còn dễ nghe.
Nhưng mà, hắn thật không ngờ trên thế giới này lại có trò chơi võng du trâu bò như vậy, nhưng thân là đại thần trong làng game, nửa điểm tiếng gió hắn cũng không nghe được.
Nhưng hắn tin tưởng mình nhất định có thể bắt đầu từ phó bản địa ngục này, sáng tạo ra một bầu trời thuộc về riêng mình.
Cài tên đại lão Da Da Hạ gì gì đó, sớm muộn gì cũng bị mình đạp dưới chân.
Hắn nghĩ xong, trong ngực lập tức trào lên một cỗ hào khí, giương mắt bễ nghễ nhìn Da Da Hạ được mọi người vây quanh, khinh thường hừ một tiếng.
Nhưng trong mắt các người chơi khác, cái tên đầu óc có vấn đề này nhất định phải chết không thể nghi ngờ, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người mới thiểu năng trí tuệ như thế.
Đúng lúc này, trước mặt mọi người trở nên tối sầm, toàn bộ thế giới quay cuồng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, mọi người phát hiện bọn họ đã bị trò chơi di chuyển đến giữa biển.
Mười con thuyền nhỏ song song, khoảng cách không đến mấy chục centimet, từng người chơi ngồi trên thuyền nhỏ, xung quanh là biển rộng vô bờ, dường như không có điểm cuối.
Sau vài giây luống cuống thì mọi người nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng tiếp đó, bọn họ sợ hãi phát hiện, ba lô trên lưng đã không cánh mà bay.
"Không có nước, chúng ta nhất định sẽ chết khát." Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi hoảng loạn hô.
Người có thể không ăn cơm, nhưng không thể nhịn uống nước.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao trò chơi chỉ cho bọn họ ba ngày, con người không uống nước trong 72 giờ sẽ mất nước nặng dẫn đến tử vong.
Càng miễn bàn là nhiệt độ không khí nóng bức, cơ thể yêu cầu một lượng nước lớn hơn bình thường.
"Mọi người bình tĩnh đi, hiện tại chúng ta nên thảo luận về đường sống của trò chơi, hoảng loạn cũng không giải quyết được gì, các người lại không phải tân nhân, không cần phạm sai lầm của tân nhân." Một người chơi mở miệng nói.
Hắn chính là người ban đầu trào phúng người chơi mặt dầu mỡ, tuy rằng ăn mặc không bắt mắt, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy hắn rất giàu có.
Người chơi mặt dầu mỡ lập tức dậm chân đứng lên, còn chưa mở miệng đã vội vàng cúi người, nhanh chóng đỡ lấy mép thuyền đang lắc lư không ngừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh mắng ai đó?"
"Tôi không mắng ai cả, là có người có tật giật mình." Người chơi nam không chút khách khí cãi lại.
Vừa nãy hắn thật sự không mắng ai cả, hoàn toàn chỉ là hiểu lầm.
Chỉ là hắn không muốn giải thích.
Dù sao người này sớm hay muộn cũng là người chết đầu tiên.
******
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.