Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 237: Mồi câu
Nhất Đăng Huỳnh Hoả
14/05/2024
"Có thời gian cãi nhau còn không bằng động não tìm cách hoàn thành nhiệm vụ." Hạ Nhạc Thiên mở miệng chặn lại cuộc cãi vã.
Có lẽ là vì có vầng sáng của danh hiệu đệ nhất, tất cả người chơi đều rất phối hợp ngậm miệng, chờ Hạ Nhạc Thiên nghĩ ra biện pháp.
Hạ Nhạc Thiên ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ con thuyền, tìm kỹ một lần từ trong ra ngoài cũng không thấy mái chèo thuyền, nhưng trong góc lại có một cần câu cá, nhưng lại không có mồi câu.
Không có mồi câu, làm sao để câu quỷ?
Trong đầu Hạ Nhạc Thiên chợt loé qua một suy đoán không tốt lắm, nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa chắc chắn.
Móc câu màu vàng loé sáng lấp lánh dưới ánh nắng, khiến người ta theo bản năng cảm thấy thứ này có lẽ thật sự khắc chế được lệ quỷ.
Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, nhưng lại có rất nhiều chỗ làm người chơi khó hiểu.
Tỷ như số điểm khen thưởng, và chuyện người chơi không thể sử dụng Không Gian Bao Vây, nói cách khác, trên người người chơi không có bất kỳ vật phẩm nào có tác dụng làm mồi câu.
Trò chơi lần này có chút giống với phó bản [Chuyến Xe Chết Chóc], manh mối nhìn có vẻ là đường sống lại là bẫy rập, dắt mũi người chơi chủ động tìm đường chết.
Cậu nhớ lời Thích Lệ Phi đã từng nói lúc trước, Hạ Nhạc Thiên càng thêm kiêng kỵ tàu biển chở khách chạy định kỳ, nhưng trước mắt cậu càng để ý một chuyện, dưới lòng biển tạm thời gió êm sóng lặng này, rốt cuộc có bao nhiêu lệ quỷ nấp trong đó.
Trò chơi đã nói rõ trong biển có lệ quỷ mấy trăm năm không được giải thoát, nhưng cũng không nói cụ thể số lượng lệ quỷ, chỉ dùng từ "chúng nó" để khái quát.
Từ từ.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên giật mình.
Lệ quỷ mấy trăm năm không được giải thoát? Không lẽ đây là nguyên nhân điểm khen thưởng cao như vậy sao?
Trong số các lệ quỷ Hạ Nhạc Thiên từng gặp, Quỷ Tân Nương là mạnh nhất, có lẽ nàng đã thăng cấp thành Quỷ Vực, là sự tồn tại vô địch, nhưng từ lúc Quỷ Tân Nương hóa thành quỷ đến bây giờ, cũng không đến một trăm năm. Truyện Light Novel
Mà lệ quỷ trong biển lại có mấy trăm năm đạo hạnh, vậy thực lực của chúng mạnh mẽ đến cỡ nào?
Hạ Nhạc Thiên không dám nghĩ tiếp, thậm chí còn cầu nguyện trò chơi lần này tuyệt đối đừng có Bug, bằng không thì cục diện vốn đã nguy hiểm này sẽ càng thêm đáng sợ.
Thấy Hạ Nhạc Thiên trầm tư suy nghĩ, người chơi khác không dám quấy rầy cậu, cũng học theo Hạ Nhạc Thiên lục soát con thuyền, bọn họ đều phát hiện trên thuyền có chứa cần câu, nhưng không có mồi câu.
Nhịn không được thắc mắc nghị luận.
"Mồi câu đâu? Chúng ta không thể mở Không Gian Bao Vây được, không lẽ để chúng ta nhảy xuống biển bắt mồi?"
"Nếu thật sự nhảy xuống, nói không chừng anh chính là mồi bị quỷ trong biển ăn luôn."
"Tôi đã tìm ba lần, vẫn không thấy mái chèo thuyền, cho dù chúng ta câu được ba con quỷ, thì làm sao chèo thuyền qua tàu biển ở đằng xa kia?"
Dường như trong thế giới Trò Chơi lần này, khắp nơi đều tràn ngập đường chết.
Làm các người chơi một bước khó đi, thậm chí là vô kế khả thi, nhưng ngoài người mặt dầu mỡ ra, người chơi khác đều đã tham gia ít nhất một Trò Chơi Tử Vong, bọn họ mau chóng bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi manh mối trước mắt mình có được.
Người chơi mặt dầu mỡ bị mọi người nhận định là người chết đầu tiên hằm hè xoa tay, đè nén kích động nhìn về phía tàu biển chở khách phía xa xa, dường như muốn nhân cơ hội này triển khai thực hiện, để những kẻ tự xưng là người chơi lâu năm hiểu ra một chuyện.
Đó chính là đừng bao giờ coi thường tân nhân.
Ai nói tân nhân thì không bằng người chơi lâu năm!
Kỳ thật, hắn cần phải tạo mối quan hệ tốt với những người chơi, không nên làm mọi chuyện căng thẳng như vậy, chỉ là trong lòng hắn cũng khinh thường người chơi lâu năm, tuy rằng trò chơi này có đề tài khủng bố, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một trò chơi, cần sợ hãi như vậy sao?
Kẻ nhát gan yếu đuối như vậy thì làm nên trò trống gì, ngược lại là người chơi được mọi người thổi phồng kia, có lẽ đáng giá để hắn hạ mình thử tiếp xúc một phen.
Nghĩ xong, hắn lập tức đứng thẳng người, dùng giọng điệu nhàn nhạt làm màu nói: "Tôi có một biện pháp."
Hắn nói như vậy, làm mấy người chơi lộ ra vẻ mặt không tin.
"Một tân nhân như cậu có thể có biện pháp nào? Ngay cả đại lão đứng đầu Bảng Xếp Hạng còn chưa nghĩ ra được đâu." Người chơi có vẻ là Phú Nhị Đại khinh thường bĩu môi: "Chỉ bằng cậu? Khoác lác cũng phải chuẩn bị bản thảo nha người anh em."
"Anh nói biện pháp của anh là gì?" Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần hỏi.
Hạ Nhạc Thiên trước giờ chưa từng vì bản thân là người đệ nhất mà áp chế người chơi khác, ngược lại cổ vũ người chơi này nói ra ý nghĩ của mình.
Tuy rằng người này là một thuần tân nhân.
Nhưng ba ông thợ da bằng ông Gia Cát, nói không chừng cậu sẽ thu hoạch được linh cảm từ người chơi khác, tìm ra đường sống chân chính.
Thấy Hạ Nhạc Thiên đồng ý, những người khác dù trong bụng nghi ngờ cũng sẽ nể mặt Hạ Nhạc Thiên, tất cả đều ngồi xuống nghe vị tân nhân này rốt cuộc có biện pháp gì tốt.
"Tuy rằng tôi là người chơi lần đầu, nhưng tôi đã chơi qua rất nhiều thể loại trò chơi, khủng bố cầu sinh loại nào cũng không thiếu, trò chơi này vừa nhìn đã biết là thể loại giải đố tìm đường sống, nhìn qua thì có vẻ khắp nơi đều là đường chết, nhưng mà, cũng không phải không có biện pháp phá giải."
Người chơi mặt dầu mỡ nói rất đĩnh đạc, khi nhắc đến nội dung liên quan đến trò chơi, vậy mà lại không chút phù phiếm đáng khinh nào, ngược lại còn lộ vẻ tự tin.
Các người chơi bị sự tự tin này của hắn cảm nhiễm, trong lòng nhịn không được toát ra chút mong đợi.
Có lẽ tân nhân này thực sự có biện pháp tìm ra đường sống......
Người chơi mặt dầu mỡ thấy tất cả người chơi đều khiếp sợ vì lời nói của mình, lập tức cảm thấy kiêu ngạo không thôi, ho khan hai tiếng rồi tiếp tục nói: "Nhiệm vụ đã nói, yêu cầu câu ba con quỷ, sau đó nhét chúng vào ba cái túi bọt khí sẵn có trên thuyền, điều kiện này rất có ý tứ."
Hắn vuốt cằm suy đoán: "Để tôi đoán xem, có phải người chơi không có năng lực giết chết quỷ trong trò chơi đúng không? Bằng không túi bọt khí cũng mất tác dụng."
Người chơi khác khó nén vẻ kinh ngạc, không ngờ tân nhân này dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, vậy mà có thể phỏng đoán quy tắc trò chơi.
"Đừng chỉ lo ngây người chứ, ai nói cho tôi, tôi nói có đúng hay không?" Người chơi mặt dầu mỡ bất mãn lay động thân thể, tùy ý để con thuyền nhỏ dưới thân lắc lư theo, nhấc lên từng đợt gợn sóng.
Dưới đáy biển u ám, bỗng nhiên xuất hiện từng gương mặt tái nhợt, mỗi gương mặt đều có biểu tình không giống nhau, có vui sướng, có căm hận, có điên cuồng rống giận, cũng có vẻ mặt dữ tợn quỷ dị.
Tất cả gương mặt đều đồng loạt nhìn phía mặt biển, lộ ra ánh mắt tham lam.
Trong biển sâu u tối, có thứ gì đó như rong biển phất phới theo dòng nước, nhưng nhìn kỹ lại là tóc đen rậm rạp, nó phiêu đãng trong biển, dần dần tới gần mặt biển.
Hạ Nhạc Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn tân nhân này, cho câu trả lời, "Đúng, anh nói không sai."
Người chơi mặt dầu mỡ càng thêm kiêu ngạo, nhúng tay vào nước biển lay động vài cái.
"Tốt nhất là không nên tùy tiện chạm vào nước biển." Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở.
Người chơi khác cũng nghĩ như vậy.
Không ngờ tân nhân này gan lớn như vậy, ngay cả quỷ cũng không sợ, nhưng cố tình người này phân tích logic trật tự, cũng không giống thằng ngu.
Người chơi mặt dầu mỡ cười nhạo: "Các người nhát gan như vậy thì làm sao tìm kiếm được manh mối, muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải không ngừng tìm đường chết."
Hạ Nhạc Thiên xoa trán, không thể không nhắc nhở người này, "Trò chơi này không có công năng lưu trữ sống lại, người chơi tử vong sẽ thật sự tử vong."
"Hố lớn như vậy sao? Đây không phải là muốn người chơi bỏ game sao?" Người chơi mặt dầu mỡ có chút kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu, tỏ vẻ không thể không khuất phục, "Thôi, trò chơi trâu bò như thế này nhất định không thiếu người chơi."
Hắn hiểu nhất là kế hoạch tâm lý chó má kia.
Đặc biệt là những trò chơi thú vị, ỷ vào nội dung và đồ họa trò chơi tốt, thái độ rất chảnh chó, đều tỏ thái độ thích chơi thì chơi, không chơi thì cút cho ông, vậy mà lại được vô số liếm cẩu(*) quỳ kêu ba ba.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy người này vẫn không hiểu ý mình, bèn nói thẳng ra, "Nếu người chơi chết trong trò chơi, ở hiện thực cũng sẽ tử vong, bị trò chơi hoàn toàn lau sạch dấu vết."
Người chơi mặt dầu mỡ nghe vậy, thiếu chút nữa cười nghẹn, "Phụt, cậu chơi trò chơi đến choáng váng à? Lý do hoang đường như vậy mà cũng tin?"
Một trò chơi quèn, lấy đâu ra bản lĩnh khiến người chơi chân chính tử vong.
Người chơi khác lập tức mở miệng tỏ vẻ Hạ Nhạc Thiên nói thật, trò chơi này căn bản không phải trò chơi bình thường, thật sự sẽ chết người.
Mà quỷ trong trò chơi này sẽ giết chết người chơi, khiến người chơi bị xóa bỏ trên thế giới này, sẽ không còn kẻ nào biết được người này từng tồn tại.
Toàn thế giới, đều sẽ quên đi hắn.
"Mấy người nói quá hoang đường, tôi cũng muốn tin lắm, nhưng......" Người chơi mặt dầu mỡ bất đắc dĩ nhún vai buông tay, "Các người nói trò chơi này do người ngoài hành tinh chế tạo, nói không chừng tôi còn tin được."
Nhân loại trở thành chuột bạch của người ngoài hành tinh, khi chết trong trò chơi cũng sẽ chết ngoài hiện thực, giả thiết này còn hợp lý hơn một chút.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Có lẽ không ngoại trừ khả năng này, không ai biết trò chơi này do ai sáng tạo ra, tôi chỉ muốn nói cho anh, đừng coi thường tính nguy hiểm của trò chơi này."
Người mặt dầu mỡ có hơi mất kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, tôi tin các người là được chứ gì, các người diễn sâu quá rồi đấy."
Thấy người này vẫn không tin, các người chơi khác cũng không thể làm gì, dù sao bọn họ đã nhắc nhở rồi.
Còn có tin hay không là chuyện của đối phương.
Người chơi mặt dầu mỡ không muốn tiếp tục đề tài này, nói thẳng: "Trên thuyền không có mái chèo, chỉ có cần câu cá, mọi chuyện đã quá rõ ràng."
Hắn đang định tiếp tục, một người chơi khác đã ngắt lời: "Cậu cho rằng chúng ta cần dùng thịt của mình để làm mồi câu quỷ sao?"
Người chơi mặt dầu mỡ sửng sốt, không ngờ biện pháp mà mình vất vả nghĩ ra được, những người khác cũng đã sớm nghĩ tới.
***
Có lẽ là vì có vầng sáng của danh hiệu đệ nhất, tất cả người chơi đều rất phối hợp ngậm miệng, chờ Hạ Nhạc Thiên nghĩ ra biện pháp.
Hạ Nhạc Thiên ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ con thuyền, tìm kỹ một lần từ trong ra ngoài cũng không thấy mái chèo thuyền, nhưng trong góc lại có một cần câu cá, nhưng lại không có mồi câu.
Không có mồi câu, làm sao để câu quỷ?
Trong đầu Hạ Nhạc Thiên chợt loé qua một suy đoán không tốt lắm, nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa chắc chắn.
Móc câu màu vàng loé sáng lấp lánh dưới ánh nắng, khiến người ta theo bản năng cảm thấy thứ này có lẽ thật sự khắc chế được lệ quỷ.
Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, nhưng lại có rất nhiều chỗ làm người chơi khó hiểu.
Tỷ như số điểm khen thưởng, và chuyện người chơi không thể sử dụng Không Gian Bao Vây, nói cách khác, trên người người chơi không có bất kỳ vật phẩm nào có tác dụng làm mồi câu.
Trò chơi lần này có chút giống với phó bản [Chuyến Xe Chết Chóc], manh mối nhìn có vẻ là đường sống lại là bẫy rập, dắt mũi người chơi chủ động tìm đường chết.
Cậu nhớ lời Thích Lệ Phi đã từng nói lúc trước, Hạ Nhạc Thiên càng thêm kiêng kỵ tàu biển chở khách chạy định kỳ, nhưng trước mắt cậu càng để ý một chuyện, dưới lòng biển tạm thời gió êm sóng lặng này, rốt cuộc có bao nhiêu lệ quỷ nấp trong đó.
Trò chơi đã nói rõ trong biển có lệ quỷ mấy trăm năm không được giải thoát, nhưng cũng không nói cụ thể số lượng lệ quỷ, chỉ dùng từ "chúng nó" để khái quát.
Từ từ.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên giật mình.
Lệ quỷ mấy trăm năm không được giải thoát? Không lẽ đây là nguyên nhân điểm khen thưởng cao như vậy sao?
Trong số các lệ quỷ Hạ Nhạc Thiên từng gặp, Quỷ Tân Nương là mạnh nhất, có lẽ nàng đã thăng cấp thành Quỷ Vực, là sự tồn tại vô địch, nhưng từ lúc Quỷ Tân Nương hóa thành quỷ đến bây giờ, cũng không đến một trăm năm. Truyện Light Novel
Mà lệ quỷ trong biển lại có mấy trăm năm đạo hạnh, vậy thực lực của chúng mạnh mẽ đến cỡ nào?
Hạ Nhạc Thiên không dám nghĩ tiếp, thậm chí còn cầu nguyện trò chơi lần này tuyệt đối đừng có Bug, bằng không thì cục diện vốn đã nguy hiểm này sẽ càng thêm đáng sợ.
Thấy Hạ Nhạc Thiên trầm tư suy nghĩ, người chơi khác không dám quấy rầy cậu, cũng học theo Hạ Nhạc Thiên lục soát con thuyền, bọn họ đều phát hiện trên thuyền có chứa cần câu, nhưng không có mồi câu.
Nhịn không được thắc mắc nghị luận.
"Mồi câu đâu? Chúng ta không thể mở Không Gian Bao Vây được, không lẽ để chúng ta nhảy xuống biển bắt mồi?"
"Nếu thật sự nhảy xuống, nói không chừng anh chính là mồi bị quỷ trong biển ăn luôn."
"Tôi đã tìm ba lần, vẫn không thấy mái chèo thuyền, cho dù chúng ta câu được ba con quỷ, thì làm sao chèo thuyền qua tàu biển ở đằng xa kia?"
Dường như trong thế giới Trò Chơi lần này, khắp nơi đều tràn ngập đường chết.
Làm các người chơi một bước khó đi, thậm chí là vô kế khả thi, nhưng ngoài người mặt dầu mỡ ra, người chơi khác đều đã tham gia ít nhất một Trò Chơi Tử Vong, bọn họ mau chóng bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi manh mối trước mắt mình có được.
Người chơi mặt dầu mỡ bị mọi người nhận định là người chết đầu tiên hằm hè xoa tay, đè nén kích động nhìn về phía tàu biển chở khách phía xa xa, dường như muốn nhân cơ hội này triển khai thực hiện, để những kẻ tự xưng là người chơi lâu năm hiểu ra một chuyện.
Đó chính là đừng bao giờ coi thường tân nhân.
Ai nói tân nhân thì không bằng người chơi lâu năm!
Kỳ thật, hắn cần phải tạo mối quan hệ tốt với những người chơi, không nên làm mọi chuyện căng thẳng như vậy, chỉ là trong lòng hắn cũng khinh thường người chơi lâu năm, tuy rằng trò chơi này có đề tài khủng bố, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một trò chơi, cần sợ hãi như vậy sao?
Kẻ nhát gan yếu đuối như vậy thì làm nên trò trống gì, ngược lại là người chơi được mọi người thổi phồng kia, có lẽ đáng giá để hắn hạ mình thử tiếp xúc một phen.
Nghĩ xong, hắn lập tức đứng thẳng người, dùng giọng điệu nhàn nhạt làm màu nói: "Tôi có một biện pháp."
Hắn nói như vậy, làm mấy người chơi lộ ra vẻ mặt không tin.
"Một tân nhân như cậu có thể có biện pháp nào? Ngay cả đại lão đứng đầu Bảng Xếp Hạng còn chưa nghĩ ra được đâu." Người chơi có vẻ là Phú Nhị Đại khinh thường bĩu môi: "Chỉ bằng cậu? Khoác lác cũng phải chuẩn bị bản thảo nha người anh em."
"Anh nói biện pháp của anh là gì?" Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần hỏi.
Hạ Nhạc Thiên trước giờ chưa từng vì bản thân là người đệ nhất mà áp chế người chơi khác, ngược lại cổ vũ người chơi này nói ra ý nghĩ của mình.
Tuy rằng người này là một thuần tân nhân.
Nhưng ba ông thợ da bằng ông Gia Cát, nói không chừng cậu sẽ thu hoạch được linh cảm từ người chơi khác, tìm ra đường sống chân chính.
Thấy Hạ Nhạc Thiên đồng ý, những người khác dù trong bụng nghi ngờ cũng sẽ nể mặt Hạ Nhạc Thiên, tất cả đều ngồi xuống nghe vị tân nhân này rốt cuộc có biện pháp gì tốt.
"Tuy rằng tôi là người chơi lần đầu, nhưng tôi đã chơi qua rất nhiều thể loại trò chơi, khủng bố cầu sinh loại nào cũng không thiếu, trò chơi này vừa nhìn đã biết là thể loại giải đố tìm đường sống, nhìn qua thì có vẻ khắp nơi đều là đường chết, nhưng mà, cũng không phải không có biện pháp phá giải."
Người chơi mặt dầu mỡ nói rất đĩnh đạc, khi nhắc đến nội dung liên quan đến trò chơi, vậy mà lại không chút phù phiếm đáng khinh nào, ngược lại còn lộ vẻ tự tin.
Các người chơi bị sự tự tin này của hắn cảm nhiễm, trong lòng nhịn không được toát ra chút mong đợi.
Có lẽ tân nhân này thực sự có biện pháp tìm ra đường sống......
Người chơi mặt dầu mỡ thấy tất cả người chơi đều khiếp sợ vì lời nói của mình, lập tức cảm thấy kiêu ngạo không thôi, ho khan hai tiếng rồi tiếp tục nói: "Nhiệm vụ đã nói, yêu cầu câu ba con quỷ, sau đó nhét chúng vào ba cái túi bọt khí sẵn có trên thuyền, điều kiện này rất có ý tứ."
Hắn vuốt cằm suy đoán: "Để tôi đoán xem, có phải người chơi không có năng lực giết chết quỷ trong trò chơi đúng không? Bằng không túi bọt khí cũng mất tác dụng."
Người chơi khác khó nén vẻ kinh ngạc, không ngờ tân nhân này dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, vậy mà có thể phỏng đoán quy tắc trò chơi.
"Đừng chỉ lo ngây người chứ, ai nói cho tôi, tôi nói có đúng hay không?" Người chơi mặt dầu mỡ bất mãn lay động thân thể, tùy ý để con thuyền nhỏ dưới thân lắc lư theo, nhấc lên từng đợt gợn sóng.
Dưới đáy biển u ám, bỗng nhiên xuất hiện từng gương mặt tái nhợt, mỗi gương mặt đều có biểu tình không giống nhau, có vui sướng, có căm hận, có điên cuồng rống giận, cũng có vẻ mặt dữ tợn quỷ dị.
Tất cả gương mặt đều đồng loạt nhìn phía mặt biển, lộ ra ánh mắt tham lam.
Trong biển sâu u tối, có thứ gì đó như rong biển phất phới theo dòng nước, nhưng nhìn kỹ lại là tóc đen rậm rạp, nó phiêu đãng trong biển, dần dần tới gần mặt biển.
Hạ Nhạc Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn tân nhân này, cho câu trả lời, "Đúng, anh nói không sai."
Người chơi mặt dầu mỡ càng thêm kiêu ngạo, nhúng tay vào nước biển lay động vài cái.
"Tốt nhất là không nên tùy tiện chạm vào nước biển." Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở.
Người chơi khác cũng nghĩ như vậy.
Không ngờ tân nhân này gan lớn như vậy, ngay cả quỷ cũng không sợ, nhưng cố tình người này phân tích logic trật tự, cũng không giống thằng ngu.
Người chơi mặt dầu mỡ cười nhạo: "Các người nhát gan như vậy thì làm sao tìm kiếm được manh mối, muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải không ngừng tìm đường chết."
Hạ Nhạc Thiên xoa trán, không thể không nhắc nhở người này, "Trò chơi này không có công năng lưu trữ sống lại, người chơi tử vong sẽ thật sự tử vong."
"Hố lớn như vậy sao? Đây không phải là muốn người chơi bỏ game sao?" Người chơi mặt dầu mỡ có chút kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu, tỏ vẻ không thể không khuất phục, "Thôi, trò chơi trâu bò như thế này nhất định không thiếu người chơi."
Hắn hiểu nhất là kế hoạch tâm lý chó má kia.
Đặc biệt là những trò chơi thú vị, ỷ vào nội dung và đồ họa trò chơi tốt, thái độ rất chảnh chó, đều tỏ thái độ thích chơi thì chơi, không chơi thì cút cho ông, vậy mà lại được vô số liếm cẩu(*) quỳ kêu ba ba.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy người này vẫn không hiểu ý mình, bèn nói thẳng ra, "Nếu người chơi chết trong trò chơi, ở hiện thực cũng sẽ tử vong, bị trò chơi hoàn toàn lau sạch dấu vết."
Người chơi mặt dầu mỡ nghe vậy, thiếu chút nữa cười nghẹn, "Phụt, cậu chơi trò chơi đến choáng váng à? Lý do hoang đường như vậy mà cũng tin?"
Một trò chơi quèn, lấy đâu ra bản lĩnh khiến người chơi chân chính tử vong.
Người chơi khác lập tức mở miệng tỏ vẻ Hạ Nhạc Thiên nói thật, trò chơi này căn bản không phải trò chơi bình thường, thật sự sẽ chết người.
Mà quỷ trong trò chơi này sẽ giết chết người chơi, khiến người chơi bị xóa bỏ trên thế giới này, sẽ không còn kẻ nào biết được người này từng tồn tại.
Toàn thế giới, đều sẽ quên đi hắn.
"Mấy người nói quá hoang đường, tôi cũng muốn tin lắm, nhưng......" Người chơi mặt dầu mỡ bất đắc dĩ nhún vai buông tay, "Các người nói trò chơi này do người ngoài hành tinh chế tạo, nói không chừng tôi còn tin được."
Nhân loại trở thành chuột bạch của người ngoài hành tinh, khi chết trong trò chơi cũng sẽ chết ngoài hiện thực, giả thiết này còn hợp lý hơn một chút.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Có lẽ không ngoại trừ khả năng này, không ai biết trò chơi này do ai sáng tạo ra, tôi chỉ muốn nói cho anh, đừng coi thường tính nguy hiểm của trò chơi này."
Người mặt dầu mỡ có hơi mất kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, tôi tin các người là được chứ gì, các người diễn sâu quá rồi đấy."
Thấy người này vẫn không tin, các người chơi khác cũng không thể làm gì, dù sao bọn họ đã nhắc nhở rồi.
Còn có tin hay không là chuyện của đối phương.
Người chơi mặt dầu mỡ không muốn tiếp tục đề tài này, nói thẳng: "Trên thuyền không có mái chèo, chỉ có cần câu cá, mọi chuyện đã quá rõ ràng."
Hắn đang định tiếp tục, một người chơi khác đã ngắt lời: "Cậu cho rằng chúng ta cần dùng thịt của mình để làm mồi câu quỷ sao?"
Người chơi mặt dầu mỡ sửng sốt, không ngờ biện pháp mà mình vất vả nghĩ ra được, những người khác cũng đã sớm nghĩ tới.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.