Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
Chương 81: Thiến Thiến ứng chiến, lấy một địch ba.
Hương Tuyết
04/07/2016
"Được, nếu
Cửu công chúa, Mộ Dung tiểu thư và Đại tỷ đã nói như vậy thì nhân dịp
cung yến ngày hôm nay cũng có mặt sứ thần của các nước, chi bằng chúng
ta trổ tài một chút đi, các người thấy thế nào?"
Hách Liên Thiến từ chỗ ngồi đứng lên, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ba người, ánh mắt miệt thị không che giấu, khơi dậy lòng bất mãn của đám người Bắc Đường Hinh Nguyệt.
Bắc Đường Hinh Nguyệt lập tức bị kích thích kêu lên: "Được, là ngươi nói đó, ngươi muốn trổ tài như thế nào?!"
Xem ngươi tới cùng muốn như thế nào!
Hách Liên Thiến còn chưa mở miệng nói ra ý nghĩ của mình, Phượng Duệ Uyên ngồi bên cạnh liền mở miệng nói rằng: "Tiểu Thiến Thiến nói có lý, Bổn vương nghĩ không bằng bốn người các ngươi thi đấu với nhau, tiểu Thiến Thiến, cậu ra hai mươi vạn lượng hoàng kim đánh cược ngươi thắng!"
Hai mươi vạn lượng hoàng kim?!
Mọi người hoảng sợ, Duệ Thân Vương ra tay thật hào phóng, xem ra người cháu ngoại Cảnh vương này rất có trọng lượng.
Khóe miệng Phượng Duệ Uyên nâng lên nụ cười, nhìn Bắc Đường Văn Cảnh nói: "Tiểu Văn Cảnh, thế nào, cậu hào phóng lắm đúng không, đừng khách khí!"
Toàn bộ đều là vàng bạc của ta, ngươi quả thật không khách khí! Bắc Đường Văn Cảnh nghĩ!
Duệ Thân Vương ra hai mươi vạn lượng hoàng kim đánh cược Hách Liên Thiến thắng khiến tâm của Bắc Đường Hinh Nguyệt như bị lửa thiêu đốt.
Bắc Đường Hinh Nguyệt cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hách Liên Thiến, nữ nhân xấu xí này rốt cuộc có gì tốt mà đáng giá để cho Duệ Thân Vương ra hai mươi vạn lượng hoàng kim đánh cược?
Tốt, đánh cược thì đánh cược, ngày hôm nay để mọi người thấy, làm cho Duệ Thân Vương xem nữ nhân xấu xí này chết như thế nào!
"Được, đánh cược thì đánh cược. Hách Liên Thiến, ngươi có dám đánh cuộc hay không?!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt chỉ sợ Hách Liên Thiến tiếp tục làm rùa đen rút đầu, vì vậy liều lĩnh khinh thường trào phúng nàng: "Nếu như ngươi không có dũng khí đánh cuộc thì bây giờ nhận thua đi, như thế còn chưa đến nỗi quá mất mặt, nếu không lại thua quá thảm, cũng đừng trách Bổn công chúa!"
"Đáng lẽ ta không muốn đánh cược, thế nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp cậu, cũng không tiện để cho cậu thất vọng, như vậy đi, ta lớn hơn Công chúa một tuổi, vì muốn công bằng cho nên ba ván thắng hai thì quyết định thắng thua, ba người các ngươi cùng tiến lên đi."
"Hách Liên Thiến, giọng điệu của ngươi thật là cuồng vọng, ngươi đã tự cao như vậy, quyền kia ta sẽ đáp ứng!" Bắc Đường Hinh Nguyệt bị một phế vật khiêu khích, ánh mắt trở nên đỏ rực, sắc mặt càng lúc càng giận dữ, phế vật này dám coi thường nàng, nói nàng tuổi còn nhỏ...
Nếu nàng càn rỡ như vậy, vậy thì ba đấu một, là chính nàng nói, chính nàng cuồng vọng, đến lúc thua cũng là do bản thân nàng ta mà thôi.
Mộ Dung Uyển và Hách Liên Nhu bên cạnh cùng tiến lên phía trước, Mộ Dung Uyển làm bộ lương thiện nói: "Tam tiểu thư, ngươi thực sự muốn đấu với ba chúng ta sao?"
"Mộ Dung tiểu thư, chẳng lẽ ngươi sợ sao? Nếu như ngươi muốn hòa hoãn với nàng thì bây giờ có thể đi qua! Cho dù là hai người các ngươi có liên kết, Công chúa cùng ta cũng sẽ không thua đâu!"
Hách Liên Nhu lợi dụng khi thời cơ đến liền châm chọc Mộ Dung Uyển, nàng biết Mộ Dung Uyển tuy lộ ra dung mạo như mỹ nhân nhưng lòng dạ thì rất độc ác.
Mộ Dung Uyển nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hách Liên Nhu nói: "Ta cũng đâu phải như Đại tiểu thư nói, dĩ nhiên là ta và Công chúa liên hợp cùng nhau, ngược lại Đại tiểu thư và Tam tiểu thư lại là tỷ muội với nhau, các ngươi là tỷ muội ruột thịt, đến lúc tỷ thí, sợ rằng đứng trên lập trường của ngươi sẽ khó xử."
Mộ Dung Uyển nói khiến Hách Liên Nhu không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, nàng quay sang nhìn Bắc Đường Hinh Nguyệt nghiêm túc nói: "Công chúa, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng công chúa, nhất định tỷ thí thật tốt, không làm mất sự tín nhiệm của Công chúa!"
"Tốt, nếu Thất tẩu đã nói muốn một đấu ba, đánh cược một trận công bằng, không biết tiền đặt cược này là cái gì?!"
"Tiền đặt cược? Hoàng kim châu bảo, những vật này quá mức tầm thường, chúng ta muốn đánh cược, không bằng đánh cược con người đi! Chẳng hạn như người thắng sẽ được quyết định người thua làm bất cứ một việc gì. Ví dụ như vị trí Cảnh Vương phi của ta, hay ví dụ như chỉ điểm ta nô tỳ một tháng, thậm chí cũng có thể lấy mạng sống của ta, như thế nào?!"
Mấy điều kiện cái này lập tức khiến ba người trở nên hưng phấn.
Chờ thắng cuộc tỷ thí này...
Huỷ bỏ địa vị Cảnh Vương phi của nàng ta, xem nàng làm sao đắc ý. Hách Liên Nhu nghĩ.
Chờ thắng cuộc tỷ thí này...
Để cho nàng ta rửa chân cho nàng một tháng, khiến Mặc Vương thấy nàng ta chỉ xứng đáng làm nha hoàn cho nàng sai bảo, Mộ Dung Uyển nghĩ.
Chờ thắng cuộc tỷ thí này...
Bổn cung nhất định muốn mạng chó của ngươi! Bắc Đường Hinh Nguyệt nghĩ.
Ba người đều có những suy nghĩ khác nhau, nhưng không ai nghĩ nếu như đến lúc đó người thua là các nàng sẽ như thế nào?!
Trong lòng các nàng, ba người các nàng đối chiến với một cái phế vật, kết quả đã quá rõ ràng.
"Nếu Thất tẩu đã nói như vậy, nói miệng không bằng chứng, ngay trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu, sứ thần các nước, chúng quần thần, chúng ta ghi ra giao ước!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt vì đề phòng đến lúc đó mọi người sợ đắc tội Duệ Thân Vương, Duệ Thân Vương vì biện hộ cho Hách Liên Thiến làm cho cuộc diện thay đổi cho nên mở miệng thương lượng.
"Đã như vậy thì lập giao ước đi!"
Thánh Hoàng cho đó chỉ là lời nói thoáng qua của các nàng, nữ nhi trong nhà tranh cường háo thắng, tuy rằng Hách Liên Thiến nói có thể đánh cược mạng sống của bất kỳ bên nào, thế nhưng lúc này Thánh Hoàng lại không để trong lòng.
Mọi người cũng đều nghĩ giống như vậy....
Sau cùng mọi người nhất trí đề cử ra ba người làm chứng, theo thứ tự là Duệ Thân Vương Phượng Duệ Uyên - Phượng Lân Quốc, Thái tử Đông Lỗ - nước Thát Đát, người còn lại là người luôn luôn công tư phân minh, nương tử thiếu khanh Uông Như Hải của Đại Lý Tự.
Nhóm người làm chứng cùng bốn người đều không liên quan với nhau, đây cũng là vì sự công bằng.
"Phụ hoàng, xin phụ hoàng hãy ra đề!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt nói.
Thánh Hoàng híp mắt trầm tư một hồi, trận đầu là Công chúa so tài với Hách Liên Thiến, nếu như Công chúa thua thì sẽ đã đánh mất hết mặt mũi của hắn, có sứ thần ở đây, hắn không thể để mất mặt được.
Hắn nhìn Hách Liên Thiến, nữ tử này có một chút thông minh, thế nhưng nhiều năm làm phế vật ngu ngốc như vậy không phải là phá hư rồi sao, Công chúa thuở nhỏ tập võ, múa kiếm rất tốt, mặc dù Hách Liên Thiến là nữ nhi Tướng quân, thế nhưng trong người nhiều bệnh tật, tư chất ngu dốt, đừng nói là kiếm, ngay cả cây côn gỗ đoán chừng cũng cầm không nổi.
Nghĩ tới đây, Thánh Hoàng lập tức lên tiếng: "Gần đây vùng biên giới phía nam Nam Cương nhiều lần bị xâm phạm, không thể nào an ổn, không bằng trận đầu sẽ so tài múa kiếm, trẫm cũng thấy rất vui, Hách Liên Thiến chi nữ Tướng quân, không bằng ngươi và Công chúa so tài một chút, như thế nào?!"
Ha ha!
Múa kiếm?!
Thánh Hoàng, vị hoàng đế này thiên vị con gái của mình cũng quá mức rồi, rõ ràng trước mặt mọi người lại thiên vị như thế, hơn nữa lại không sợ để cho mọi người chê cười.
Thật ngượng ngùng, lại còn nói nàng là chi nữ Tướng quân, chi nữ Tướng quân thì nhất định sẽ khua đao múa gậy sao?
Trong lòng Hách Liên Thiến cười nhạt đây là cố ý khi dễ nàng rồi.
Bắc Đường Văn Cảnh sau khi nghe được cái đề mục này cũng nhíu chặt đôi lông mày lại, bàn tay nắm chặt thành quyền, ngoan lệ trong ánh mắt hiện ra, giống như là muốn bộc phát.
Phượng Duệ Uyên bên cạnh thấy thế, vì đề phòng người này đột nhiên phát cuồng, lập tức tiến đến nói nhỏ với hắn: "Không phải là ngươi muốn ta phải tin tưởng tiểu Thiến Thiến nhà các ngươi sao? Ngươi nghe tiểu Thiến Thiến dám lấy một địch ba, như vậy thì tất nhiên nàng sẽ không sợ, hơn nữa nếu như có xảy ra chuyện, còn có cậu đây mà!"
Phượng Duệ Uyên vội vàng an ủi.
Bắc Đường Văn Cảnh híp mắt, bỗng nhiên quay đầu, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười nhạt: "Ta không tin tưởng nàng sao? Không, ta tin tưởng nàng, chẳng qua là ta cảm thấy bị người nọ khinh người quá đáng, thật không biết xấu hổ!"
"Khụ...khụ..." Duệ Thân Vương đáng thương rụt lại, tiếp tục uống rượu, là hắn suy nghĩ nhiều, hoá ra cháu ngoại của hắn căn bản không cần hắn an ủi.
Nghe được đề mục múa kiếm, Bắc Đường Hinh Nguyệt khá phấn chấn, phụ hoàng quả nhiên là yêu thương nàng nhất.
Từ nhỏ nàng đã học múa kiếm, nàng dám nói nữ tử ở Thiên Thánh hoàng triều này, nàng là độc nhất vô nhị.
Lúc này Hách Liên Thiến còn không chịu thua sao, hừ, dám kiêu ngạo trước mặt nàng, đơn giản là tự tìm đường chết.
Trong lòng Mộ Dung Uyển Hách Liên Nhu cũng vô cùng vui vẻ, tốt lắm, trận đầu Công chúa sẽ thắng rất dễ dàng.
Hách Liên Thiến múa kiếm? Chớ có nói đùa, nàng ngay cả kiếm cũng cầm không không nổi thì làm sao mà thi đấu?!
Mọi người đang chờ Hách Liên Thiến chịu thua, liền thấy Hách Liên Thiến nhẹ nhàng nói rằng: "Múa kiếm à? Được thôi!"
Nói gì vậy?
Nàng thong thả nói, tựa như đang thảo luận hôm nay khí trời thoáng đãng giống như ngày thường, vô cùng từ tốn.
khóe miệng Bắc Đường Hinh Nguyệt lau một cái một nụ cười âm ngoan: "Bổn công chúa tới trước!"
"Công chúa, xin mời!"
Hách Liên Thiến từ chỗ ngồi đứng lên, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ba người, ánh mắt miệt thị không che giấu, khơi dậy lòng bất mãn của đám người Bắc Đường Hinh Nguyệt.
Bắc Đường Hinh Nguyệt lập tức bị kích thích kêu lên: "Được, là ngươi nói đó, ngươi muốn trổ tài như thế nào?!"
Xem ngươi tới cùng muốn như thế nào!
Hách Liên Thiến còn chưa mở miệng nói ra ý nghĩ của mình, Phượng Duệ Uyên ngồi bên cạnh liền mở miệng nói rằng: "Tiểu Thiến Thiến nói có lý, Bổn vương nghĩ không bằng bốn người các ngươi thi đấu với nhau, tiểu Thiến Thiến, cậu ra hai mươi vạn lượng hoàng kim đánh cược ngươi thắng!"
Hai mươi vạn lượng hoàng kim?!
Mọi người hoảng sợ, Duệ Thân Vương ra tay thật hào phóng, xem ra người cháu ngoại Cảnh vương này rất có trọng lượng.
Khóe miệng Phượng Duệ Uyên nâng lên nụ cười, nhìn Bắc Đường Văn Cảnh nói: "Tiểu Văn Cảnh, thế nào, cậu hào phóng lắm đúng không, đừng khách khí!"
Toàn bộ đều là vàng bạc của ta, ngươi quả thật không khách khí! Bắc Đường Văn Cảnh nghĩ!
Duệ Thân Vương ra hai mươi vạn lượng hoàng kim đánh cược Hách Liên Thiến thắng khiến tâm của Bắc Đường Hinh Nguyệt như bị lửa thiêu đốt.
Bắc Đường Hinh Nguyệt cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hách Liên Thiến, nữ nhân xấu xí này rốt cuộc có gì tốt mà đáng giá để cho Duệ Thân Vương ra hai mươi vạn lượng hoàng kim đánh cược?
Tốt, đánh cược thì đánh cược, ngày hôm nay để mọi người thấy, làm cho Duệ Thân Vương xem nữ nhân xấu xí này chết như thế nào!
"Được, đánh cược thì đánh cược. Hách Liên Thiến, ngươi có dám đánh cuộc hay không?!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt chỉ sợ Hách Liên Thiến tiếp tục làm rùa đen rút đầu, vì vậy liều lĩnh khinh thường trào phúng nàng: "Nếu như ngươi không có dũng khí đánh cuộc thì bây giờ nhận thua đi, như thế còn chưa đến nỗi quá mất mặt, nếu không lại thua quá thảm, cũng đừng trách Bổn công chúa!"
"Đáng lẽ ta không muốn đánh cược, thế nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp cậu, cũng không tiện để cho cậu thất vọng, như vậy đi, ta lớn hơn Công chúa một tuổi, vì muốn công bằng cho nên ba ván thắng hai thì quyết định thắng thua, ba người các ngươi cùng tiến lên đi."
"Hách Liên Thiến, giọng điệu của ngươi thật là cuồng vọng, ngươi đã tự cao như vậy, quyền kia ta sẽ đáp ứng!" Bắc Đường Hinh Nguyệt bị một phế vật khiêu khích, ánh mắt trở nên đỏ rực, sắc mặt càng lúc càng giận dữ, phế vật này dám coi thường nàng, nói nàng tuổi còn nhỏ...
Nếu nàng càn rỡ như vậy, vậy thì ba đấu một, là chính nàng nói, chính nàng cuồng vọng, đến lúc thua cũng là do bản thân nàng ta mà thôi.
Mộ Dung Uyển và Hách Liên Nhu bên cạnh cùng tiến lên phía trước, Mộ Dung Uyển làm bộ lương thiện nói: "Tam tiểu thư, ngươi thực sự muốn đấu với ba chúng ta sao?"
"Mộ Dung tiểu thư, chẳng lẽ ngươi sợ sao? Nếu như ngươi muốn hòa hoãn với nàng thì bây giờ có thể đi qua! Cho dù là hai người các ngươi có liên kết, Công chúa cùng ta cũng sẽ không thua đâu!"
Hách Liên Nhu lợi dụng khi thời cơ đến liền châm chọc Mộ Dung Uyển, nàng biết Mộ Dung Uyển tuy lộ ra dung mạo như mỹ nhân nhưng lòng dạ thì rất độc ác.
Mộ Dung Uyển nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hách Liên Nhu nói: "Ta cũng đâu phải như Đại tiểu thư nói, dĩ nhiên là ta và Công chúa liên hợp cùng nhau, ngược lại Đại tiểu thư và Tam tiểu thư lại là tỷ muội với nhau, các ngươi là tỷ muội ruột thịt, đến lúc tỷ thí, sợ rằng đứng trên lập trường của ngươi sẽ khó xử."
Mộ Dung Uyển nói khiến Hách Liên Nhu không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, nàng quay sang nhìn Bắc Đường Hinh Nguyệt nghiêm túc nói: "Công chúa, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng công chúa, nhất định tỷ thí thật tốt, không làm mất sự tín nhiệm của Công chúa!"
"Tốt, nếu Thất tẩu đã nói muốn một đấu ba, đánh cược một trận công bằng, không biết tiền đặt cược này là cái gì?!"
"Tiền đặt cược? Hoàng kim châu bảo, những vật này quá mức tầm thường, chúng ta muốn đánh cược, không bằng đánh cược con người đi! Chẳng hạn như người thắng sẽ được quyết định người thua làm bất cứ một việc gì. Ví dụ như vị trí Cảnh Vương phi của ta, hay ví dụ như chỉ điểm ta nô tỳ một tháng, thậm chí cũng có thể lấy mạng sống của ta, như thế nào?!"
Mấy điều kiện cái này lập tức khiến ba người trở nên hưng phấn.
Chờ thắng cuộc tỷ thí này...
Huỷ bỏ địa vị Cảnh Vương phi của nàng ta, xem nàng làm sao đắc ý. Hách Liên Nhu nghĩ.
Chờ thắng cuộc tỷ thí này...
Để cho nàng ta rửa chân cho nàng một tháng, khiến Mặc Vương thấy nàng ta chỉ xứng đáng làm nha hoàn cho nàng sai bảo, Mộ Dung Uyển nghĩ.
Chờ thắng cuộc tỷ thí này...
Bổn cung nhất định muốn mạng chó của ngươi! Bắc Đường Hinh Nguyệt nghĩ.
Ba người đều có những suy nghĩ khác nhau, nhưng không ai nghĩ nếu như đến lúc đó người thua là các nàng sẽ như thế nào?!
Trong lòng các nàng, ba người các nàng đối chiến với một cái phế vật, kết quả đã quá rõ ràng.
"Nếu Thất tẩu đã nói như vậy, nói miệng không bằng chứng, ngay trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu, sứ thần các nước, chúng quần thần, chúng ta ghi ra giao ước!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt vì đề phòng đến lúc đó mọi người sợ đắc tội Duệ Thân Vương, Duệ Thân Vương vì biện hộ cho Hách Liên Thiến làm cho cuộc diện thay đổi cho nên mở miệng thương lượng.
"Đã như vậy thì lập giao ước đi!"
Thánh Hoàng cho đó chỉ là lời nói thoáng qua của các nàng, nữ nhi trong nhà tranh cường háo thắng, tuy rằng Hách Liên Thiến nói có thể đánh cược mạng sống của bất kỳ bên nào, thế nhưng lúc này Thánh Hoàng lại không để trong lòng.
Mọi người cũng đều nghĩ giống như vậy....
Sau cùng mọi người nhất trí đề cử ra ba người làm chứng, theo thứ tự là Duệ Thân Vương Phượng Duệ Uyên - Phượng Lân Quốc, Thái tử Đông Lỗ - nước Thát Đát, người còn lại là người luôn luôn công tư phân minh, nương tử thiếu khanh Uông Như Hải của Đại Lý Tự.
Nhóm người làm chứng cùng bốn người đều không liên quan với nhau, đây cũng là vì sự công bằng.
"Phụ hoàng, xin phụ hoàng hãy ra đề!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt nói.
Thánh Hoàng híp mắt trầm tư một hồi, trận đầu là Công chúa so tài với Hách Liên Thiến, nếu như Công chúa thua thì sẽ đã đánh mất hết mặt mũi của hắn, có sứ thần ở đây, hắn không thể để mất mặt được.
Hắn nhìn Hách Liên Thiến, nữ tử này có một chút thông minh, thế nhưng nhiều năm làm phế vật ngu ngốc như vậy không phải là phá hư rồi sao, Công chúa thuở nhỏ tập võ, múa kiếm rất tốt, mặc dù Hách Liên Thiến là nữ nhi Tướng quân, thế nhưng trong người nhiều bệnh tật, tư chất ngu dốt, đừng nói là kiếm, ngay cả cây côn gỗ đoán chừng cũng cầm không nổi.
Nghĩ tới đây, Thánh Hoàng lập tức lên tiếng: "Gần đây vùng biên giới phía nam Nam Cương nhiều lần bị xâm phạm, không thể nào an ổn, không bằng trận đầu sẽ so tài múa kiếm, trẫm cũng thấy rất vui, Hách Liên Thiến chi nữ Tướng quân, không bằng ngươi và Công chúa so tài một chút, như thế nào?!"
Ha ha!
Múa kiếm?!
Thánh Hoàng, vị hoàng đế này thiên vị con gái của mình cũng quá mức rồi, rõ ràng trước mặt mọi người lại thiên vị như thế, hơn nữa lại không sợ để cho mọi người chê cười.
Thật ngượng ngùng, lại còn nói nàng là chi nữ Tướng quân, chi nữ Tướng quân thì nhất định sẽ khua đao múa gậy sao?
Trong lòng Hách Liên Thiến cười nhạt đây là cố ý khi dễ nàng rồi.
Bắc Đường Văn Cảnh sau khi nghe được cái đề mục này cũng nhíu chặt đôi lông mày lại, bàn tay nắm chặt thành quyền, ngoan lệ trong ánh mắt hiện ra, giống như là muốn bộc phát.
Phượng Duệ Uyên bên cạnh thấy thế, vì đề phòng người này đột nhiên phát cuồng, lập tức tiến đến nói nhỏ với hắn: "Không phải là ngươi muốn ta phải tin tưởng tiểu Thiến Thiến nhà các ngươi sao? Ngươi nghe tiểu Thiến Thiến dám lấy một địch ba, như vậy thì tất nhiên nàng sẽ không sợ, hơn nữa nếu như có xảy ra chuyện, còn có cậu đây mà!"
Phượng Duệ Uyên vội vàng an ủi.
Bắc Đường Văn Cảnh híp mắt, bỗng nhiên quay đầu, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười nhạt: "Ta không tin tưởng nàng sao? Không, ta tin tưởng nàng, chẳng qua là ta cảm thấy bị người nọ khinh người quá đáng, thật không biết xấu hổ!"
"Khụ...khụ..." Duệ Thân Vương đáng thương rụt lại, tiếp tục uống rượu, là hắn suy nghĩ nhiều, hoá ra cháu ngoại của hắn căn bản không cần hắn an ủi.
Nghe được đề mục múa kiếm, Bắc Đường Hinh Nguyệt khá phấn chấn, phụ hoàng quả nhiên là yêu thương nàng nhất.
Từ nhỏ nàng đã học múa kiếm, nàng dám nói nữ tử ở Thiên Thánh hoàng triều này, nàng là độc nhất vô nhị.
Lúc này Hách Liên Thiến còn không chịu thua sao, hừ, dám kiêu ngạo trước mặt nàng, đơn giản là tự tìm đường chết.
Trong lòng Mộ Dung Uyển Hách Liên Nhu cũng vô cùng vui vẻ, tốt lắm, trận đầu Công chúa sẽ thắng rất dễ dàng.
Hách Liên Thiến múa kiếm? Chớ có nói đùa, nàng ngay cả kiếm cũng cầm không không nổi thì làm sao mà thi đấu?!
Mọi người đang chờ Hách Liên Thiến chịu thua, liền thấy Hách Liên Thiến nhẹ nhàng nói rằng: "Múa kiếm à? Được thôi!"
Nói gì vậy?
Nàng thong thả nói, tựa như đang thảo luận hôm nay khí trời thoáng đãng giống như ngày thường, vô cùng từ tốn.
khóe miệng Bắc Đường Hinh Nguyệt lau một cái một nụ cười âm ngoan: "Bổn công chúa tới trước!"
"Công chúa, xin mời!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.