Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc

Chương 80: Được Bắc Bắc cưng chiều dẫn đến oán hận trong điện.

Hương Tuyết

04/07/2016

"Được, đề nghị này được!"

Hoàng Hậu nhìn thấy nữ nhi mình được khen ngợi, trong lòng hiển nhiên vui vẻ, cho nên đồng ý nói.

"Đã như vậy thì hãy bắt đầu đi."

Người lên trổ tài đầu tiên chính là Mộ Dung Uyển của phủ Thái sư, kỹ thuật của Mộ Dung Uyển cũng là do vũ kỹ nổi tiếng nhất trong kinh dạy.

Có điều là lần này nàng lại không chọn đề tài chuyên sâu của mình, mà lại chọn vẽ tranh.

Từ lúc đó, bọn người Mộ Dung quý phi cau mày không vui nhìn nàng, tất cả đều là ánh mắt khó hiểu.

Nếu như Mộ Dung Uyển cũng múa vào lúc này thì tuyệt đối sẽ áp đảo được Cửu công chúa, nàng sẽ nhận được nhiều lời khen ngợi hơn.

Thế nhưng nàng vẫn cứ một mực chọn vẽ tranh!

Mọi người không hiểu, thế nhưng Hách Liên Thiến lại rất rõ ràng nguyên nhân tại sao nàng ta lại làm như vậy.

Đơn giản là nàng lại thấy được hành động khẽ đưa tay lên vỗ về bụng của Mộ Dung Uyển.

Mộ Dung Uyển tay cầm bút lông, vẽ ra từng nét vẽ duyên dáng trên giấy trắng, động tác kế tiếp bắt đầu từ từ nhanh hơn, tựa như nước chảy mây trôi hoàn thành kiệt tác.

Nàng vẽ một bức tranh hoa mai vào mùa đông, mai vàng đỏ tươi đứng sừng sững đón gió tuyết ngạo nghễ, mặc dù không thấy được nét quý phái, thế nhưng xuất phát từ nét bút trong tay của nữ tử, bức vẽ lại khiến người ta bừng tỉnh.

"Thiên kim phủ Thái sư quả nhiên tài nghệ vẹn toàn, mai vàng mùa đông trông rất sống động, rất giống nét bút hoạ sĩ, mấy năm nay chưa từng có ai có bản lĩnh như vậy, xem ra Mộ Dung tiểu thư ngày thường rất chăm chỉ rèn luyện, tốt, rất tốt, có thưởng."

"Thần nữ cám ơn Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Người thứ hai lên biểu diễn chính là tiểu thư Hách Liên Nhu của Tướng quân phủ.

Hách Liên Nhu tự cho là nữ nhân tài ba bất phàm, ngẫu hứng làm một bài thi ca liên quan tới tháng đầu tiên của mùa đông.

Nàng được Thánh Hoàng khen ngợi không ngớt, danh tiếng lừng lẫy.

Các vị thiên kim cũng bắt đầu tận tình biểu diễn ra tài nghệ, hy vọng thông qua cung yến ngày hôm nay sẽ lấy được một phần ưu ái của một vài vị vương tôn công tử, muốn lấy được niềm vui của Thánh Hoàng, nếu như được nhìn trúng, tiến cung các nàng sẽ được làm phi, đây chính là vinh dự của gia tộc.

...

Hách Liên Thiến ăn hơi no, bên mép vẫn còn có thức ăn đưa tới, Hách Liên Thiến quay đầu nhìn về phía Bắc Đường Văn Cảnh: "Bắc Bắc, ta no rồi."



"Ăn no?!" Bắc Đường Văn Cảnh lại nhìn chằm chằm bụng của nàng.

Hách Liên Thiến trực tiếp lấy tay che bụng của mình: "Nhìn cái gì vậy, ngươi đem những ý tưởng ngổn ngang kia loại bỏ ra khỏi đầu của mình đi."

"A, Thiến Thiến đừng nóng giận, ta rót trà cho ngươi uống."

Hách Liên Thiến vốn là có chút khát nước, thấy hắn thức thời như vậy, hài lòng gật đầu: "Ừ, ta muốn uống trà!"

Âm thanh mềm mại giống như là làm nũng.

Bắc Đường Văn Cảnh nghe được giọng điệu này, trong lòng tự nhiên vui mừng, thích thú tự tay rót nước trà, cầm chén trà để ở bên môi của nàng: "Thiến Thiến, từ từ uống, ta vừa mới thử qua, không còn nóng nữa."

Hách Liên Thiến cũng không giơ tay lên, ngồi im không nhúc nhích, để Bắc Đường Văn Cảnh tự tay hầu hạ như vậy, Phượng Duệ Uyên bên cạnh nhịn không được liên tục nhìn về phía bên này.

Cháu ngoại tốt có vợ quên cậu a!

Được cưng chiều đến như thế mà ngay cả muốn uống nước cũng cần phải hầu hạ sao?

Hai người lại hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người khác, Hách Liên Thiến nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phượng Duệ Uyên, ý muốn nói ' đây không phải là do có cậu ở đây sao?! Cho cậu một cơ hội làm chỗ dựa vững chắc, cậu cai vui vẻ mới đúng chứ!'

Các vị thiên kim từng người biểu diễn tài nghệ, khiêu vũ có, đánh đàn có, vẽ tranh, vân... vân... đợi bọn họ biểu diễn hết, Thánh Hoàng đều ban thưởng lễ vật.

Bắc Đường Hinh Nguyệt ôm cánh tay Thánh Hoàng, vừa cười vừa nói: "Phụ hoàng, các vị thiên kim đều đã biểu diễn hết tài nghệ, thế nhưng phụ hoàng làm sao lại quên mất trong điện còn có người chưa biểu diễn a, phụ hoàng, Thất tẩu còn chưa biểu diễn qua nha."

Bắc Đường Hinh Nguyệt một câu nói, trong nháy mắt đem đề tài câu chuyện chuyển hướng về phía Hách Liên Thiến, mọi người nhìn theo tầm mắt của nàng lại nhìn về phía Hách Liên Thiến và Cảnh vương.

Trong bụng Thánh Hoàng có chút lo lắng, vốn là Nguyệt nhi vừa rồi còn vòng vo nhưng bây giờ đã đi vào trọng tâm câu chuyện, không nghĩ tới nàng khiến bầu không khí trong điện vui vẻ như vậy là có mục đích, sau cùng lại còn muốn gây khó dễ cho Hách Liên Thiến.

"Nguyệt nhi, ngươi cũng không cần..."

"Ơ kìa, phụ hoàng, Nguyệt nhi thực sự rất muốn xem, lẽ nào người không muốn xem sao? Ngươi xem tất cả mọi người rất muốn xem mà, có phải hay không hả?"

Bắc Đường Hinh Nguyệt cười với các vị quần thần mà nói.

Trong lúc nhất thời mọi người không biết nên nói cái gì cho phải, chẳng qua vừa mới nghĩ đến việc Hách Liên Thiến vì chúc thọ Thái Hậu mà biểu diễn kinh tâm động phách như vậy, cho nên bọn họ rất muốn xem Hách Liên Thiến còn có tài nghệ gì khác nữa không.

"Tam muội, nếu tất cả mọi người đã biểu diễn, cầm kỹ của Tam muội lại có một không hai, ta nghe qua tiếng đàn rất êm tai, tam muội nhận thứ hai, thế gian này sợ là không ai có thể nhận đứng thứ nhất cả."



Hách Liên Nhu nhìn ra hôm nay Cửu công chúa là có ý muốn chỉnh Hách Liên Thiến, bằng không thì sẽ không chĩa mũi nhọn thẳng đến nàng.

Dĩ nhiên là nàng hận Hách Liên Thiến thấu xương, hôm nay nhân cơ hội này, vừa có thể nịnh bợ Cửu công chúa, còn có thể khiến Hách Liên Thiến xấu mặt, thật sự là chuyện tốt, một công đôi việc.

Nàng vừa nói như vậy, mấy vị thiên kim con nhà quan vừa biểu diễn tài đánh đàn kia tất nhiên là không phục, nhìn Hách Liên Thiến bằng ánh mắt có vài phần oán độc.

"Được rồi, các vị thiên kim không nên gấp, để Tam tiểu thư đàn một khúc, sau đó sẽ biết được kết quả a." Mộ Dung Uyển cười nói khuyên giải an ủi hai bên điện, thật ra thì trong đáy lòng nàng ta rất vui vẻ.

"Vậy hãy để cho nàng đàn đi."

"Được, để cho nàng đàn, ta cũng không tin có người còn đàn tốt hơn cả ta."

Hách Liên Thiến nhàn nhạt quét mắt qua mọi người, đây quả thực là biết lôi kéo oán hận a, thoáng nhìn qua, các vị thiên kim trong điện hoàn toàn bị ba người này lợi dụng, lúc này bị đố kị xông lên não làm đầu óc mê muội, bắt đầu liên tiếp tìm đường chết.

Thấy Hách Liên Thiến từ đầu đến cuối không chịu trả lời, Bắc Đường Hinh Nguyệt càng thêm ngông cuồng, biết rõ phế vật Hách Liên Thiến là người ngu ngốc, hơn nữa mới vừa rồi Hách Liên Nhu có nói những lời kia, nàng có thể khẳng định rằng Hách Liên Thiến sẽ không đánh đàn.

Tốt, tốt, nàng đây là không dám ứng chiến.

"Thất tẩu, đừng nói là tẩu không dám đánh đàn nha?! Ha ha... hoặc là nói, cầm kỹ đệ nhất thiên hạ của tẩu chỉ có thể vùi ở bên trong khuê phòng Tướng quân phủ, lại không thể biểu diễn trước mặt mọi người sao? Hay là nói tẩu thấy kỹ nghệ của mình kém hơn các vị thiên kim trong điện nên không chịu biểu diễn một khúc?"

Bắc Đường Hinh Nguyệt ác độc công kích Hách Liên Thiến, chẳng những vừa rồi đem mũi nhọn dẫn hướng đến các vị thiên kim, bây giờ còn đem mầm móng cừu hận gieo rắc đến từng người trong điện.

Trong nháy mắt sắc mặt các vị đại thần, phu nhân, thiên kim đều trở nên khó coi, nhất là đám người Thánh Hoàng, Hoàng Hậu, Quý phi cũng không nhịn được cau mày.

Biết Cửu công chúa là muốn trả thù, thế nhưng những lời vừa rồi của Cửu công chúa không phải không có đạo lý.

Chẳng lẽ nói Hách Liên Thiến không những kinh sợ tài đánh đàn của các vị thiên kim mà còn coi thường bọn họ, không chịu đánh một khúc cho bọn họ cùng thưởng thức sao?

"Thiến Thiến đừng sợ, ta..."

Bắc Đường Văn Cảnh định giải vây cho nàng, Hách Liên Thiến vội vàng kéo cổ tay của hắn lại, Bắc Đường Văn Cảnh quay đầu lại nhìn nàng khó hiểu.

Trong lòng Hách Liên Thiến đang hưng phấn, gấp gáp khiêu khích nàng chính là tự tìm cái chết, nàng đương nhiên phải ứng chiến vừa vừa rồi sở dĩ nàng không trả lời là vì muốn bầu không khí trong điện trở nên dữ dội, sau đó mới ra tay.

"Yên tâm đi, ta không sao!"

"Thế nhưng, ngươi..."

Bắc Đường Văn Cảnh có chút bận tâm, chẳng lẽ Thiến Thiến thật sự định đánh đàn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook