Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội
Chương 40: Cơ Hội Cho Kẻ Hai Mặt
Ludens Vu
14/11/2024
Đôi mắt của Lãnh Thiên Băng hằn lên vô số tia máu khi nhìn đứa em gái út hồn nhiên và ngây thơ của mình, đang vô tư cười nói với lũ khốn sắp dồn cô bé xuống địa ngục
Ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Lãnh Thiên Băng và Huy Vũ cố gắng nở nụ cười thân thiên, dắt tay nhau bước tới
"Hù !! Bất ngờ chưa ??" - Tôi vỗ mạnh tay lên bờ vai mảnh khảnh của Tuyết Ly
"Á !!! Anh rể ???" - Lãnh Tuyết Ly giật mình, quay phắt lại
"Đang nói xấu gì anh đấy ??" - Tôi mỉm cười xoa xoa đầu em ấy
"Lêu lêu !! Nói xấu anh rể với chị Băng cả một đống luôn đó"
"Thực sự vô cùng xin lỗi mọi người. Em gái tôi một khi trúng chủ đề sẽ nói luyên thuyên không ngớt đâu" - Lãnh Thiên Băng hơi cúi đầu. Sự băng lãnh vẫn được bảo trì trên gương mặt
"Cháu đừng khách sáo, chúng ta đã sắp trở thành người một nhà rồi. Đúng không Tuyết Ly ??" - Mạc Thu Hàn che miệng cười khẽ
"Đúng đấy ạ. Chị Băng, lúc nào chị cũng nghĩ là em còn nhỏ không hà"- Lãnh Tuyết Ly phồng má giận dỗi trông vô cùng đáng yêu
"Ực !!" - Phong Liệt Hào nuốt nước bọt khô khốc. Cố gắng áp chế ham muốn trong lòng nhưng vẫn không thể che giấu được ánh mắt tham lam của hắn
Huy Vũ nhận ra tất cả nhưng chỉ khẽ cười nhạt
"Mẹ em vừa gọi cho anh chị phải đưa em về đấy. Cũng trễ rồi" - Tôi trầm giọng
"Vậy sao ạ ?? Chán thế. Em đang nói chuyện với mọi người rất vui a" - Lãnh Tuyết Ly xụ mặt buồn bã
Phong Liệt Minh vội vã lắc đầu, cất giọng gấp gáp:
"Không !! Không có gì đâu !! Em yên tâm đi, chúng ta sẽ còn rất nhiều dịp khác mà"
Tiếp tục ngồi diễn với con nhỏ lắm mồm này thì hắn sẽ đột quỵ mà chết mất
"Thôi cháu về đi kẻo mẹ lại trông. Lần đầu tiên ta thấy cháu đi dự tiệc mà không có mẹ bên cạnh đấy" - Mạc Thu Hàn gật gù
"Vâng ạ !! Vậy cháu xin phép. Anh Liệt Minh, em về đây ạ" - Lãnh Tuyết Ly đứng lên, sau đó cúi chào thật sâu
Phong Liệt Minh cũng lập tức đứng lên, cố gắng nghiến răng để kiềm nén sự kích động:
"Xéo mẹ chúng mày đi. Sắp trễ giờ của tao với anh yêu rồi"
Phong Liệt Hào định tới ôm cô bé nhưng Huy Vũ đã bước tới đưa tay với lão ta. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra nụ cười và đáp lễ
...
Lãnh Tuyết Ly sau khi rời khỏi bàn tiệc của Phong gia thì lập tức bám chặt vào cánh tay Huy Vũ
"Hihi !! À phải rồi, chút nữa thì em quên mất" - Lãnh Tuyết Ly dựa sát rạt vào cánh tay anh rể, sau đó như nhớ ra gì đó:
"Mẹ nhờ em nhắn lại, nói với anh chị nên thường xuyên về thăm nhà một chút"
"Với lại mẹ cũng có nói là chuyện xảy ra hôm đó là do bà ấy đã quá kích động rồi. Mẹ cũng áy náy lắm, xin anh rể đừng để bụng" - Cô bé ngước mặt lên, đôi mắt xinh xắn có chút cầu khẩn
Tôi khẽ rùng mình
Không hiểu sao cả cơ thể tôi cảm thấy nóng bừng như lửa đốt khi nhìn vào ánh mắt đáng yêu này. Lẽ nào là do tôi tưởng tượng sao ?? Bình thường tôi không hề có những cảm giác này khi nói chuyện với Tuyết Ly mà ??
"E hèm" - Tôi hơi lắc lắc đầu để tự trấn tĩnh đầu óc. Tự thôi miên bản thân mình đã uống hơi nhiều quá rồi
"Em yên tâm đi. Chuyện đó là chuyện nào anh còn chả nhớ nữa đây nè"
"Cảm ơn anh rể nha !! Muarr !!" - Lãnh Tuyết Ly hôn mạnh lên má Huy Vũ một cái
Huy Vũ hơi đỏ mặt nở nụ cười xòa, trong lòng cố gắng áp chế những cảm xúc kì quái
"Tuyết Ly. Dù sao em cũng chưa chính thức thành thân với Phong Liệt Minh, chị thấy em nên bớt tiếp xúc gần gũi với Phong gia một chút" - Lãnh Thiên Băng lạnh giọng
"Sao vậy ạ ?? Em cảm thấy anh Liệt Minh rất tốt mà ?? Cả cô và bác nữa ạ" - Lãnh Tuyết Ly nghiêng đầu khó hiểu. Cố ý ôm chặt anh rể hơn trước mặt chị mình
Lãnh Thiên Băng và Huy Vũ thở dài. Cô bé này thực sự quá mức thiện lương và ngây thơ rồi
"Ban nãy khi em lỡ nhắc đến việc sợ bị anh Liệt Minh chê bản thân quá lùn và trẻ con, chú Hào đã phản ứng vô cùng dữ dội đấy ạ" - Lãnh Tuyết Ly che miệng bật cười thành tiếng
| Khốn kiếp mà. Lão súc sinh Phong Liệt Hào kia là một yêu râu xanh chính hiệu, không biết bao nhiêu bé gái vô tội đã bị hắn xâm hại rồi |
| Tuyết Ly chính là mục tiêu lớn nhất của hắn ngay từ khoảnh khắc mà hắn gặp em ấy lần đầu tiên. Một cô gái 18 tuổi, nhưng lại có thân hình và gương mặt non nớt của một loli đáng yêu |
| Hừ !! Kiếp này thì đừng hòng lại gần Tuyết Ly. Mày sẽ được ăn cơm tù dài dài, phải dùng cả phần đời còn lại để trả giá cho những tội lỗi khốn nạn mà mày đã gây ra |
Càng nghe, Lãnh Thiên Băng càng cảm thấy ghê tởm. Chỉ có Lãnh Tuyết Ly đang nở một nụ cười nửa miệng đầy vẻ toan tính
...
Trước khi rời đi, ba người chúng tôi đương nhiên sẽ đi chào hỏi Hàn gia chủ một tiếng:
"Chú Lĩnh, Mộng Nhu. Chúng tôi phải về rồi"
"Vậy sao ?? Thật tiếc quá. Cậu nhất định phải ghé nhà tôi đấy nhé. Tôi sẽ để dành bàn cờ quý giá đó để đánh với cậu ván cờ đầu tiên" - Hàn Lĩnh nắm chặt lấy tay Huy Vũ
"Vâng, tất nhiên rồi ạ"
"Hàn gia chủ. Trong tương lai, cháu rất mong quan hệ hợp tác giữa hai nhà chúng ta càng thêm bền chặt" - Lãnh Thiên Băng cũng bắt tay với Hàn Lĩnh
"Haha !! Nhất định, nhất định rồi"
"Thiên Băng, Tuyết Ly. Hôm nào chúng ta lại gặp nhé" - Hàn Mộng Nhu bước tới ôm chầm lấy hai chị em
"Vâng ạ, chị Mộng Nhu" - Lãnh Tuyết Ly nở nụ cười tươi rói
Lãnh Thiên Băng cũng vỗ nhẹ lên lưng cô ta
"Được rồi ngài Vương Tử Dao Đen. Tôi rất mong chờ đến ván cờ tiếp theo của chúng ta đấy" - Hàn Mộng Nhu bắt tay với tôi
"!!!"
Vì cô ta đang đứng quay lưng lại với Lãnh Thiên Băng nên Hàn Mộng Nhu đã nhân cơ hội đá lông nheo với Huy Vũ một cái. Cánh tay cũng nắm rất chặt
"Ừm, tôi cũng rất mong chờ" - Mắt tôi hơi co giật khi bắt tay với cô ta. Bà nương này quả nhiên rất thích trêu chọc người khác
Đúng lúc này Vĩnh Đạt Tân cũng bước đến
"Hàn gia chủ. Đa tạ ngài đã thết đãi" - Vĩnh Đạt Tân cúi đầu
"Vĩnh gia chủ khách sáo quá rồi. Cảm ơn cậu đã dành thời gian tới đây" - Hàn Lĩnh nở nụ cười tươi
Đột nhiên có tiếng cười trào phúng vang lên:
"Ố !! Vĩnh gia chủ à, ngài sao lại "bỏ chạy" sớm như vậy ?? Đã cất công mang theo đội bảo mẫu hùng hậu đến thế kia cơ mà ??"
Hàn Lập không biết từ đâu ra bước tới. Khuôn mặt luôn nở nụ cười điềm tĩnh của ông ta hiện giờ đầy vẻ chế nhạo
Tôi cũng khá đồng tình với lời chế nhạo này của lão ta. Trong lòng không nhịn được cười khẩy:
| Lão rùa rụt đầu này sau cái chết của em trai hắn đương nhiên phải rén rồi. Đội hình này là đang đi đập lộn thì đúng hơn |
| Dù mình không để lại bất kỳ một dấu vết nào. Nhưng chắc chắn camera an ninh đã quay lại được hình ảnh mình ra tay với đám vệ sĩ |
| Bất quá thì đã sao ?? Có nhìn ra được hay không lại là chuyện khác |
| Tới bây giờ vẫn thấy tiếc quá tiếc. Tên khốn Vĩnh Đạt Thành đó gần như chuyện ác nào cũng đã làm qua, mình giết hắn “nhẹ nhàng” như vậy là quá nhân từ cho hắn rồi |
"!!!"
Tinh thần Hàn Mộng Nhu chấn kinh tột độ, cả người toát ra mồ hôi lạnh
Lãnh Tuyết Ly cũng trợn tròn mắt nhìn Huy Vũ đầy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, lòng cô bé lại nhộn nhạo xuân tình:
"An...anh yêu của mình đã giết người sao ?? Nếu là như vậy thì chắc chắn đám người xấu kia đáng chết. Đúng là anh yêu của em, quá ngầu rồi. Hihi !!" - Môi Lãnh Tuyết Ly cong lên đầy vẻ kiêu ngạo. Không thể tin nổi, đây chính là suy nghĩ trong lòng cô tiểu thư út nổi tiếng thiện lương của Lãnh gia
Ngay cả Lãnh Thiên Băng, dù đã biết từ trước nhưng vẫn không nhịn được mà vã mồ hôi tay:
"Giết người không để lại dấu vết, cũng không ngại bị lộ trong camera an ninh. Rốt cuộc thủ đoạn của anh ấy khủng khiếp đến mức nào chứ ??"
"Bằng mọi giá !! Phải lấy được đoạn camera của căn biệt thự đó"
Huy Vũ không để ý đến sự thất thố của ba cô nàng này, vẫn đứng yên lặng “cổ vũ” cho Hàn Lập và Vĩnh Đạt Tân kháy đểu nhau
"Hàn Lập, ông nói vậy là có ý gì ??"
"Ý gì là sao ?? Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi mà"
Hàn Lĩnh không nhịn được nữa, lập tức quát lớn:
"Đủ rồi !!”
Lúc này cả hai lão đó mới chịu ngưng đấu võ mồm
Vĩnh Đạt Tân hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người rời đi
"Haha !! Không tiễn" - Hàn Lập vẫn còn cố kháy thêm một nhát
Sau khi đã hả hê. Lão ta mới quay sang cười làm lành với mọi người:
"Là tôi đã thất thố rồi. Cũng do cái mặt đó của hắn quá mức hài hước"
"Không có gì đâu. Thế chúng tôi đi đây" - Lãnh Thiên Băng gật đầu
Nhìn bóng lưng của ba người Lãnh gia hay nói đúng hơn là của Huy Vũ. Hàn Mộng Nhu vẫn chưa thoát khỏi mộng bức
...
Rời khỏi khách sạn Griffin, lúc này đã là 9 giờ hơn
"Em phải đến công ty một lát, có chuyện gấp. Anh chở Tuyết Ly về trước đi nhé" - Lãnh Thiên Băng quay sang nói với hai người
Đôi mắt của Lãnh Tuyết Ly sáng lên nhưng vẫn cất giọng lo lắng:
"Việc gì gấp vậy chị ?? Giờ gần khuya rồi mà"
“Phải đó em à. Không thể để mai được sao ??” - Huy Vũ hơi nhíu mày
"Có chút chuyện gấp cần bàn bạc ở công ty thôi. Em không muốn mang công việc về nhà nữa" - Lãnh Thiên Băng ôm cổ chồng, nhỏ giọng nói
"Haizz, được rồi. Vậy để anh chở em đến công ty rồi đưa Tuyết Ly về ??"
"Không cần đâu, em đã liên lạc với vệ sĩ rồi. Anh yên tâm" - Vì có Lãnh Tuyết Ly ở đây nên Lãnh Thiên Băng chỉ hôn nhẹ lên môi chồng một cái
"Tch !!"
"Hử ?? Tuyết Ly ?? Em mới nói gì à ??" - Huy Vũ quay sang. Hình như cơ thể của Tuyết Ly đang run nhẹ
"Dạ ?? Đâu có ạ" - Cô bé hơi nhíu mày, lắc lắc đầu
Đúng lúc này có 2 chiếc Lexus đen và 1 chiếc Rolls Royce chạy tới
Là xe của vệ sĩ và xe hộ tống của Lãnh gia. Tất cả vệ sĩ trên xe đều là nữ
"Thôi em đi đây. Hai người ra về cẩn thận nhé" - Lãnh Thiên Băng nháy mắt với chồng, sau đó bước lên xe
"Vâng. Chị đừng làm việc quá sức nhé !!" - Lãnh Tuyết Ly vẫy vẫy tay
Không có ai để ý. Ánh mắt của cô bé lúc này hoàn toàn không thích hợp với một thiếu nữ thanh thuần và ngây thơ
...
Chờ 3 chiếc xe vừa rời khỏi. Lãnh Tuyết Ly đã ôm chặt lấy Huy Vũ, vùi mạnh đầu vào lồng ngực rắn chắc điên cuồng hôn hít
"Tuyết Ly, mình cũng đi thôi" - Huy Vũ cười khổ trước cô bé thích đùa này
"Dạ !! Nhưng mà anh ơi, giờ vẫn còn sớm quá. Anh chở em đi dạo chơi một lát đi. Năn nỉ á" - Lãnh Tuyết Ly lắc lắc đầu nũng nịu, lập tức thay đổi cách xưng hô
Trái tim của Huy Vũ hơi nhói lên một cái. Giọng nói nũng nịu như nước này khiến cả người anh mềm nhũn ra, thậm chí không để ý đến xưng hô kỳ lạ của cô bé
"Tuyết Ly à .."
Nhưng còn chưa kịp để Huy Vũ từ chối, Lãnh Tuyết Ly đã ngẩng mặt lên nhìn anh. Đôi mắt cô bé hơi rưng rưng, môi mím chặt
“Ực !!”
"Ting: Kích hoạt nhiệm vụ ẩn "Bồi tiếp Lãnh Tuyết Ly đi chơi đêm". Phần thưởng: 100 SC, 1 lần triệu hoán kỹ năng chiến đấu. Thất bại: Liệt dương" - Đúng lúc này Vượng Tài lại giao nhiệm vụ
"Đ-được rồi. Vậy chúng ta đi nào" - Huy Vũ cố gắng hít thở sâu để tỉnh táo
"Hihi !! Em biết anh tốt với em nhất mà !! Yêu anh nhất !!" - Lãnh Tuyết Ly lập tức nhảy cẫng lên vì vui sướng. Tiếng cười thánh thót như chuông bạc
Cô bé choàng tay ôm chặt lấy cơ thể của Huy Vũ, cùng nhau bước ra xe
Nhìn từ xa, trông hai người y hệt như một cặp tình nhân mùi mẩn
...
Chúc các đh đọc truyện vui vẻ
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~
Ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Lãnh Thiên Băng và Huy Vũ cố gắng nở nụ cười thân thiên, dắt tay nhau bước tới
"Hù !! Bất ngờ chưa ??" - Tôi vỗ mạnh tay lên bờ vai mảnh khảnh của Tuyết Ly
"Á !!! Anh rể ???" - Lãnh Tuyết Ly giật mình, quay phắt lại
"Đang nói xấu gì anh đấy ??" - Tôi mỉm cười xoa xoa đầu em ấy
"Lêu lêu !! Nói xấu anh rể với chị Băng cả một đống luôn đó"
"Thực sự vô cùng xin lỗi mọi người. Em gái tôi một khi trúng chủ đề sẽ nói luyên thuyên không ngớt đâu" - Lãnh Thiên Băng hơi cúi đầu. Sự băng lãnh vẫn được bảo trì trên gương mặt
"Cháu đừng khách sáo, chúng ta đã sắp trở thành người một nhà rồi. Đúng không Tuyết Ly ??" - Mạc Thu Hàn che miệng cười khẽ
"Đúng đấy ạ. Chị Băng, lúc nào chị cũng nghĩ là em còn nhỏ không hà"- Lãnh Tuyết Ly phồng má giận dỗi trông vô cùng đáng yêu
"Ực !!" - Phong Liệt Hào nuốt nước bọt khô khốc. Cố gắng áp chế ham muốn trong lòng nhưng vẫn không thể che giấu được ánh mắt tham lam của hắn
Huy Vũ nhận ra tất cả nhưng chỉ khẽ cười nhạt
"Mẹ em vừa gọi cho anh chị phải đưa em về đấy. Cũng trễ rồi" - Tôi trầm giọng
"Vậy sao ạ ?? Chán thế. Em đang nói chuyện với mọi người rất vui a" - Lãnh Tuyết Ly xụ mặt buồn bã
Phong Liệt Minh vội vã lắc đầu, cất giọng gấp gáp:
"Không !! Không có gì đâu !! Em yên tâm đi, chúng ta sẽ còn rất nhiều dịp khác mà"
Tiếp tục ngồi diễn với con nhỏ lắm mồm này thì hắn sẽ đột quỵ mà chết mất
"Thôi cháu về đi kẻo mẹ lại trông. Lần đầu tiên ta thấy cháu đi dự tiệc mà không có mẹ bên cạnh đấy" - Mạc Thu Hàn gật gù
"Vâng ạ !! Vậy cháu xin phép. Anh Liệt Minh, em về đây ạ" - Lãnh Tuyết Ly đứng lên, sau đó cúi chào thật sâu
Phong Liệt Minh cũng lập tức đứng lên, cố gắng nghiến răng để kiềm nén sự kích động:
"Xéo mẹ chúng mày đi. Sắp trễ giờ của tao với anh yêu rồi"
Phong Liệt Hào định tới ôm cô bé nhưng Huy Vũ đã bước tới đưa tay với lão ta. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra nụ cười và đáp lễ
...
Lãnh Tuyết Ly sau khi rời khỏi bàn tiệc của Phong gia thì lập tức bám chặt vào cánh tay Huy Vũ
"Hihi !! À phải rồi, chút nữa thì em quên mất" - Lãnh Tuyết Ly dựa sát rạt vào cánh tay anh rể, sau đó như nhớ ra gì đó:
"Mẹ nhờ em nhắn lại, nói với anh chị nên thường xuyên về thăm nhà một chút"
"Với lại mẹ cũng có nói là chuyện xảy ra hôm đó là do bà ấy đã quá kích động rồi. Mẹ cũng áy náy lắm, xin anh rể đừng để bụng" - Cô bé ngước mặt lên, đôi mắt xinh xắn có chút cầu khẩn
Tôi khẽ rùng mình
Không hiểu sao cả cơ thể tôi cảm thấy nóng bừng như lửa đốt khi nhìn vào ánh mắt đáng yêu này. Lẽ nào là do tôi tưởng tượng sao ?? Bình thường tôi không hề có những cảm giác này khi nói chuyện với Tuyết Ly mà ??
"E hèm" - Tôi hơi lắc lắc đầu để tự trấn tĩnh đầu óc. Tự thôi miên bản thân mình đã uống hơi nhiều quá rồi
"Em yên tâm đi. Chuyện đó là chuyện nào anh còn chả nhớ nữa đây nè"
"Cảm ơn anh rể nha !! Muarr !!" - Lãnh Tuyết Ly hôn mạnh lên má Huy Vũ một cái
Huy Vũ hơi đỏ mặt nở nụ cười xòa, trong lòng cố gắng áp chế những cảm xúc kì quái
"Tuyết Ly. Dù sao em cũng chưa chính thức thành thân với Phong Liệt Minh, chị thấy em nên bớt tiếp xúc gần gũi với Phong gia một chút" - Lãnh Thiên Băng lạnh giọng
"Sao vậy ạ ?? Em cảm thấy anh Liệt Minh rất tốt mà ?? Cả cô và bác nữa ạ" - Lãnh Tuyết Ly nghiêng đầu khó hiểu. Cố ý ôm chặt anh rể hơn trước mặt chị mình
Lãnh Thiên Băng và Huy Vũ thở dài. Cô bé này thực sự quá mức thiện lương và ngây thơ rồi
"Ban nãy khi em lỡ nhắc đến việc sợ bị anh Liệt Minh chê bản thân quá lùn và trẻ con, chú Hào đã phản ứng vô cùng dữ dội đấy ạ" - Lãnh Tuyết Ly che miệng bật cười thành tiếng
| Khốn kiếp mà. Lão súc sinh Phong Liệt Hào kia là một yêu râu xanh chính hiệu, không biết bao nhiêu bé gái vô tội đã bị hắn xâm hại rồi |
| Tuyết Ly chính là mục tiêu lớn nhất của hắn ngay từ khoảnh khắc mà hắn gặp em ấy lần đầu tiên. Một cô gái 18 tuổi, nhưng lại có thân hình và gương mặt non nớt của một loli đáng yêu |
| Hừ !! Kiếp này thì đừng hòng lại gần Tuyết Ly. Mày sẽ được ăn cơm tù dài dài, phải dùng cả phần đời còn lại để trả giá cho những tội lỗi khốn nạn mà mày đã gây ra |
Càng nghe, Lãnh Thiên Băng càng cảm thấy ghê tởm. Chỉ có Lãnh Tuyết Ly đang nở một nụ cười nửa miệng đầy vẻ toan tính
...
Trước khi rời đi, ba người chúng tôi đương nhiên sẽ đi chào hỏi Hàn gia chủ một tiếng:
"Chú Lĩnh, Mộng Nhu. Chúng tôi phải về rồi"
"Vậy sao ?? Thật tiếc quá. Cậu nhất định phải ghé nhà tôi đấy nhé. Tôi sẽ để dành bàn cờ quý giá đó để đánh với cậu ván cờ đầu tiên" - Hàn Lĩnh nắm chặt lấy tay Huy Vũ
"Vâng, tất nhiên rồi ạ"
"Hàn gia chủ. Trong tương lai, cháu rất mong quan hệ hợp tác giữa hai nhà chúng ta càng thêm bền chặt" - Lãnh Thiên Băng cũng bắt tay với Hàn Lĩnh
"Haha !! Nhất định, nhất định rồi"
"Thiên Băng, Tuyết Ly. Hôm nào chúng ta lại gặp nhé" - Hàn Mộng Nhu bước tới ôm chầm lấy hai chị em
"Vâng ạ, chị Mộng Nhu" - Lãnh Tuyết Ly nở nụ cười tươi rói
Lãnh Thiên Băng cũng vỗ nhẹ lên lưng cô ta
"Được rồi ngài Vương Tử Dao Đen. Tôi rất mong chờ đến ván cờ tiếp theo của chúng ta đấy" - Hàn Mộng Nhu bắt tay với tôi
"!!!"
Vì cô ta đang đứng quay lưng lại với Lãnh Thiên Băng nên Hàn Mộng Nhu đã nhân cơ hội đá lông nheo với Huy Vũ một cái. Cánh tay cũng nắm rất chặt
"Ừm, tôi cũng rất mong chờ" - Mắt tôi hơi co giật khi bắt tay với cô ta. Bà nương này quả nhiên rất thích trêu chọc người khác
Đúng lúc này Vĩnh Đạt Tân cũng bước đến
"Hàn gia chủ. Đa tạ ngài đã thết đãi" - Vĩnh Đạt Tân cúi đầu
"Vĩnh gia chủ khách sáo quá rồi. Cảm ơn cậu đã dành thời gian tới đây" - Hàn Lĩnh nở nụ cười tươi
Đột nhiên có tiếng cười trào phúng vang lên:
"Ố !! Vĩnh gia chủ à, ngài sao lại "bỏ chạy" sớm như vậy ?? Đã cất công mang theo đội bảo mẫu hùng hậu đến thế kia cơ mà ??"
Hàn Lập không biết từ đâu ra bước tới. Khuôn mặt luôn nở nụ cười điềm tĩnh của ông ta hiện giờ đầy vẻ chế nhạo
Tôi cũng khá đồng tình với lời chế nhạo này của lão ta. Trong lòng không nhịn được cười khẩy:
| Lão rùa rụt đầu này sau cái chết của em trai hắn đương nhiên phải rén rồi. Đội hình này là đang đi đập lộn thì đúng hơn |
| Dù mình không để lại bất kỳ một dấu vết nào. Nhưng chắc chắn camera an ninh đã quay lại được hình ảnh mình ra tay với đám vệ sĩ |
| Bất quá thì đã sao ?? Có nhìn ra được hay không lại là chuyện khác |
| Tới bây giờ vẫn thấy tiếc quá tiếc. Tên khốn Vĩnh Đạt Thành đó gần như chuyện ác nào cũng đã làm qua, mình giết hắn “nhẹ nhàng” như vậy là quá nhân từ cho hắn rồi |
"!!!"
Tinh thần Hàn Mộng Nhu chấn kinh tột độ, cả người toát ra mồ hôi lạnh
Lãnh Tuyết Ly cũng trợn tròn mắt nhìn Huy Vũ đầy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, lòng cô bé lại nhộn nhạo xuân tình:
"An...anh yêu của mình đã giết người sao ?? Nếu là như vậy thì chắc chắn đám người xấu kia đáng chết. Đúng là anh yêu của em, quá ngầu rồi. Hihi !!" - Môi Lãnh Tuyết Ly cong lên đầy vẻ kiêu ngạo. Không thể tin nổi, đây chính là suy nghĩ trong lòng cô tiểu thư út nổi tiếng thiện lương của Lãnh gia
Ngay cả Lãnh Thiên Băng, dù đã biết từ trước nhưng vẫn không nhịn được mà vã mồ hôi tay:
"Giết người không để lại dấu vết, cũng không ngại bị lộ trong camera an ninh. Rốt cuộc thủ đoạn của anh ấy khủng khiếp đến mức nào chứ ??"
"Bằng mọi giá !! Phải lấy được đoạn camera của căn biệt thự đó"
Huy Vũ không để ý đến sự thất thố của ba cô nàng này, vẫn đứng yên lặng “cổ vũ” cho Hàn Lập và Vĩnh Đạt Tân kháy đểu nhau
"Hàn Lập, ông nói vậy là có ý gì ??"
"Ý gì là sao ?? Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi mà"
Hàn Lĩnh không nhịn được nữa, lập tức quát lớn:
"Đủ rồi !!”
Lúc này cả hai lão đó mới chịu ngưng đấu võ mồm
Vĩnh Đạt Tân hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người rời đi
"Haha !! Không tiễn" - Hàn Lập vẫn còn cố kháy thêm một nhát
Sau khi đã hả hê. Lão ta mới quay sang cười làm lành với mọi người:
"Là tôi đã thất thố rồi. Cũng do cái mặt đó của hắn quá mức hài hước"
"Không có gì đâu. Thế chúng tôi đi đây" - Lãnh Thiên Băng gật đầu
Nhìn bóng lưng của ba người Lãnh gia hay nói đúng hơn là của Huy Vũ. Hàn Mộng Nhu vẫn chưa thoát khỏi mộng bức
...
Rời khỏi khách sạn Griffin, lúc này đã là 9 giờ hơn
"Em phải đến công ty một lát, có chuyện gấp. Anh chở Tuyết Ly về trước đi nhé" - Lãnh Thiên Băng quay sang nói với hai người
Đôi mắt của Lãnh Tuyết Ly sáng lên nhưng vẫn cất giọng lo lắng:
"Việc gì gấp vậy chị ?? Giờ gần khuya rồi mà"
“Phải đó em à. Không thể để mai được sao ??” - Huy Vũ hơi nhíu mày
"Có chút chuyện gấp cần bàn bạc ở công ty thôi. Em không muốn mang công việc về nhà nữa" - Lãnh Thiên Băng ôm cổ chồng, nhỏ giọng nói
"Haizz, được rồi. Vậy để anh chở em đến công ty rồi đưa Tuyết Ly về ??"
"Không cần đâu, em đã liên lạc với vệ sĩ rồi. Anh yên tâm" - Vì có Lãnh Tuyết Ly ở đây nên Lãnh Thiên Băng chỉ hôn nhẹ lên môi chồng một cái
"Tch !!"
"Hử ?? Tuyết Ly ?? Em mới nói gì à ??" - Huy Vũ quay sang. Hình như cơ thể của Tuyết Ly đang run nhẹ
"Dạ ?? Đâu có ạ" - Cô bé hơi nhíu mày, lắc lắc đầu
Đúng lúc này có 2 chiếc Lexus đen và 1 chiếc Rolls Royce chạy tới
Là xe của vệ sĩ và xe hộ tống của Lãnh gia. Tất cả vệ sĩ trên xe đều là nữ
"Thôi em đi đây. Hai người ra về cẩn thận nhé" - Lãnh Thiên Băng nháy mắt với chồng, sau đó bước lên xe
"Vâng. Chị đừng làm việc quá sức nhé !!" - Lãnh Tuyết Ly vẫy vẫy tay
Không có ai để ý. Ánh mắt của cô bé lúc này hoàn toàn không thích hợp với một thiếu nữ thanh thuần và ngây thơ
...
Chờ 3 chiếc xe vừa rời khỏi. Lãnh Tuyết Ly đã ôm chặt lấy Huy Vũ, vùi mạnh đầu vào lồng ngực rắn chắc điên cuồng hôn hít
"Tuyết Ly, mình cũng đi thôi" - Huy Vũ cười khổ trước cô bé thích đùa này
"Dạ !! Nhưng mà anh ơi, giờ vẫn còn sớm quá. Anh chở em đi dạo chơi một lát đi. Năn nỉ á" - Lãnh Tuyết Ly lắc lắc đầu nũng nịu, lập tức thay đổi cách xưng hô
Trái tim của Huy Vũ hơi nhói lên một cái. Giọng nói nũng nịu như nước này khiến cả người anh mềm nhũn ra, thậm chí không để ý đến xưng hô kỳ lạ của cô bé
"Tuyết Ly à .."
Nhưng còn chưa kịp để Huy Vũ từ chối, Lãnh Tuyết Ly đã ngẩng mặt lên nhìn anh. Đôi mắt cô bé hơi rưng rưng, môi mím chặt
“Ực !!”
"Ting: Kích hoạt nhiệm vụ ẩn "Bồi tiếp Lãnh Tuyết Ly đi chơi đêm". Phần thưởng: 100 SC, 1 lần triệu hoán kỹ năng chiến đấu. Thất bại: Liệt dương" - Đúng lúc này Vượng Tài lại giao nhiệm vụ
"Đ-được rồi. Vậy chúng ta đi nào" - Huy Vũ cố gắng hít thở sâu để tỉnh táo
"Hihi !! Em biết anh tốt với em nhất mà !! Yêu anh nhất !!" - Lãnh Tuyết Ly lập tức nhảy cẫng lên vì vui sướng. Tiếng cười thánh thót như chuông bạc
Cô bé choàng tay ôm chặt lấy cơ thể của Huy Vũ, cùng nhau bước ra xe
Nhìn từ xa, trông hai người y hệt như một cặp tình nhân mùi mẩn
...
Chúc các đh đọc truyện vui vẻ
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.