Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội
Chương 61: Đi Chơi Đêm. Quá Khứ Của Hoàng Huy Vũ Và Lãnh Thiên Băng (1)
Ludens Vu
14/11/2024
Trên chiếc G63 vừa rời khỏi tiệm vải
"Bác của Thanh Ngọc phúc hậu và dễ mến thật đó anh. Chẳng trách bác ấy có thể nuôi dạy nên Thanh Ngọc vừa hiểu chuyện lại còn giỏi giang như thế" - Lãnh Thiên Băng cười nói
Nhìn thấy Thiên Băng có cảm tình với chú Bạch như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy mừng thầm
"Lúc nãy em tặng quà gì cho hai bác cháu họ vậy ??"
"Anh yên tâm đi, em cũng đã sắp xếp riêng một đội để bảo vệ tiệm vải của chú ấy 24/7 rồi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu" - Lãnh Thiên Băng biết chồng đang lo lắng vấn đề gì nên lập tức lên tiếng trấn an, đưa tay véo mạnh vào má anh
"Anh biết vợ của anh là nhất mà" - Tôi cũng không nhịn được mà cắn vào tay cô ấy một cái. Sau đó cất giọng phấn khích, hỏi:
"Giờ vợ chồng mình đi đâu đây nhỉ ?? Em có chỗ nào đặc biệt muốn đến không ??"
Như chỉ đang đợi Huy Vũ nói ra câu này, Lãnh Thiên Băng nhìn anh nở một nụ cười ẩn ý
"Dĩ nhiên là em đã lên kế hoạch đầy đủ rồi. Anh tấp xe vào lề đi, để em lái cho"
- Khoảng 15 phút sau -
Chiếc xe đã dừng trước một tiệm kem nhỏ
"Ch..chỗ này là !! Thiên Băng !! Em ??"
Tôi không hề để ý giọng nói của bản thân đã trở nên lắp bắp khi nhìn vào tiệm kem quá mức quen thuộc này
"Mình vào thôi anh" - Lãnh Thiên Băng nở nụ cười dịu dàng, khoác tay chồng bước vào trong
Cách bài trí trong tiệm kem này khá bắt mắt với đủ loại màu sắc nhưng lại chẳng có một bóng khách nào. Tuy vậy, cô lại kéo tay Huy Vũ bước thẳng vào một vị trí khuất tận bên trong cửa tiệm. Kéo ghế ngồi xuống
Lãnh Thiên Băng không nói gì, chỉ im lặng nhìn chồng mình vẫn còn đang ngơ ngác, dáo dác xung quanh
Phải mất một lúc, tôi mới bình tĩnh lại được đôi chút, nhìn vào đôi mắt đẹp của Thiên Băng và nặn ra nụ cười gượng gạo:
"Thực sự chẳng có gì thay đổi nhỉ ?? Mọi thứ vẫn y hệt như hồi lần đầu tụi mình gặp nhau đúng không ??"
...
Đó là vào ngày 1/6/2017
"Ê Vũ, lát nữa mày có bận gì không ??" - Một nam sinh rất cao ráo có nước da trắng trẻo và vô cùng đẹp trai
Điểm nổi bật nhất ở nam sinh này là mái tóc màu đỏ rực như lửa, bất quá không phải do nhuộm tóc mà là bẩm sinh mà có
Cậu ta vừa lớn giọng, vừa kéo kéo tạp dề của một nam nhân viên phục vụ
"Mày buông tao ra coi. Không thấy bố mày đang bận sao ?? Chuyện lát nữa thì lát tính" - Nam phục vụ tên Vũ đó càu nhàu
"Tao nói thiệt nha, mày cứ như ông cụ non ấy. Rảnh rỗi ở không quá lại đi làm việc bán thời gian, bộ học giỏi quá rồi sinh bệnh hả ??" - Nam sinh tóc đỏ lè lưỡi trêu chọc
"Té dùm. Tao chỉ đi làm thêm chút ít để lấy kinh nghiệm thôi"
"Nhưng mà mày nói tao là ông cụ non á ?? Còn mày thì sao xem lại mình đi ?? Trời hè nóng nực mà vẫn mặc áo khoác. À mà nhắc mới nhớ, hình như tao thấy mày lúc nào cũng mặc áo khoác nhỉ ?? Không nóng sao ??"
"Kệ tao mày !! Tao thích"
"Rồi rồi. Nhưng mà bây giờ mày vô tiệm người ta là để quậy hay ăn uống ??" - Nam nhân viên phục vụ tên Vũ lắc đầu bất lực, đưa ra một cái menu
"Vâng thưa bệ hạ. Xin bệ hạ ban cho bề tôi trung thành này một ly kem trái cây" - Nam sinh tóc đỏ đó lúc này mới chịu ngoan ngoãn ngồi xuống, cười hề hề
Cả hai cùng cười đùa kháy đểu nhau thêm vài câu nữa rồi sau đó lại ai làm việc nấy
"Keng"
"Xin chào quý khác.." - Nhìn thấy mấy người đang bước vào, gương mặt nam nhân viên phục vụ có chút đen lại
Một nhóm 4 người gồm hai nam hai nữ khoác tay nhau bước vào tiệm
Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của nam nhân viên phục vụ, bọn chúng bắt đầu cười nói vô cùng cợt nhả
"Hửm ?? Chuyện này là sao đây ?? Chẳng lẽ tiệm kem của quý ngài học bá Hoàng Huy Vũ đây không muốn tiếp đón chúng tôi hay sao ??" - Một nam sinh có thể hình cao lớn cười gằn lên tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn vào chiếc tạp dề nhân viên của Huy Vũ
"Chúng ta dù sao cũng là bạn cùng lớp mà. Đừng quá lạnh lùng như vậy chứ"
"Phải đó phải đó !! Với lại lẽ ra học bá Huy Vũ phải thiên vị, chiếu cố cho bọn này hơn khách hàng bình thường nữa mới phải đạo" - Ba kẻ kia cũng lớn tiếng phụ họa
Huy Vũ thở dài, bộ cái bọn này là ăn no rửng mỡ, tối ngày ở không nên thích đi kiếm chuyện hay sao ??
Đè nén cảm giác chán nản, cậu đưa tay mời cả bọn ngồi vào bàn và đưa menu cho chúng
"Hầy, tiệm quái gì mà menu chán vãi chưỡng. Thôi, cho đại bốn ly nước lọc đi"
"Châu Phú, cậu xem học bá của chúng ta keo kiệt đến mức nào kia kìa. Bạn cùng lớp ghé tiệm mà chẳng mời được một món nào hết" - Một cô gái mở miệng trêu chọc
"Xin các cậu thứ lỗi cho. Tôi chỉ là nhân viên phục vụ chứ không phải chức vị lớn lao gì, không có tư cách để mà mơì mấy cậu" - Huy Vũ lắc đầu nói thẳng
"Hahahaha !!" - Cả đám lập tức cười lớn
Bọn chúng đều là con nhà rất giàu và có quyền lực nhưng lại là học sinh cá biệt, vô cùng chướng mắt với các học sinh giỏi. Bất cứ học sinh nào có điều kiện gia đình kém hơn chúng mà học giỏi đều bị gán ghép là muốn gây sự với chúng
Trong quan niệm của đám khốn này, đã nghèo thì phải biết thân biết phận mà làm giun dế, mắc gì phải bày đặt học hành cho giỏi giang ?? Muốn làm màu sao ??
Và như một lẽ đương nhiên, Huy Vũ chính là mục tiêu mà bọn chúng nhắm tới nhiều nhất
"XOẢNG !!" - Giữa ngay lúc bọn chúng đang hả hê, một tiếng ly vỡ chát chúa vang lên khiến cả quán giật mình
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh
"Ủa alo ?? Vũ ơi, tao nói mày nghe này. Bộ mắt của mày bị bù lệch ăn con mẹ nó rồi hả ?? Tại sao lại cho mấy con bò này vào tiệm dành cho con người rồi lại còn nói chuyện với chúng nữa chứ ?? Ở không quá hả ??" - Nam sinh tóc đỏ ngồi khoanh tay, hất cằm đầy kiêu ngạo
Vài vị khách cũng che miệng cười tủm tỉm
"Điền Lực !! Mày sủa cái con mẹ gì ??" - Kẻ tên là Châu Phú phẫn nộ gầm lên
Ba kẻ còn lại kia cũng không vừa, lập tức hét lớn
"Bạn học Điền Lực !! Đừng có quá ..."
"RẦM !!"
Điền Lực cũng chẳng nể nang gì bọn chúng mà đấm mạnh xuống bàn một phát. Cú đấm mạnh tới nỗi khiến cái bàn gỗ dày bị thủng một lỗ to tướng
Cậu trừng mắt nhìn thẳng vào cả bốn “con bò” đó:
"Gáy ??"
"..."
Cả quán im thin thít không một tiếng động. Đám cá biệt thì đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm vào cái lỗ thủng trên bàn. Điên cuồng nuốt nước bọt
"Đủ chưa hả ??" - Đột nhiên lúc này, ở phía cái bàn khuất nhất vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng băng lãnh đến cực điểm
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về hướng đó. Chỉ thấy một bóng lưng cao ráo xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc đen dài óng mượt được buộc đơn giản
"Xin lỗi đàn chị Lãnh. Tụi em không biết là ..."
"Hừ !!"
Đám cá biệt không dám hó hé gì nữa, chạy té khói ra khỏi cửa tiệm
"Xin lỗi vì đã làm phiền quý khách" - Huy Vũ khom người xin lỗi từng bàn
Khi đến lượt chiếc bàn trong góc:
"Đàn chị Lãnh, rất cảm ơn chị vừa nãy đã lên tiếng giải vây cho tụi em ạ"
"Tôi không có giúp cậu. Là bọn chúng khiến tôi ăn mất ngon, chỉ có vậy thôi" - Lãnh Thiên Băng lạnh lùng trả lời, đôi mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại
"Đàn chị Lãnh, cảm ơn" - Điền Lực nhìn thấy Huy Vũ bị ngó lơ thì cười khẩy với Lãnh Thiên Băng một tiếng. Hoàn toàn không cho đàn chị chút mặt mũi nào
"Cái thằng này !! Tự nhiên bị sao vậy ??" - Huy Vũ đá vào mông Điền Lực một cái
"Chuyện của tao, kệ tao đi" - Điền Lực liếc xéo
Lãnh Thiên Băng chẳng thèm để tâm, chỉ cất giọng trào phúng:
"Điền thiếu, cậu có vẻ vẫn chưa chịu lớn nhỉ ??"
"Phì, còn chị thì vẫn chưa bỏ được cái tật nhìn đời bằng nửa con mắt đó đi. Bộ cho rằng mình là tiên nữ giáng trần hay sao ??” - Điền Lực cũng không vừa, đáp lại bằng giọng khinh khỉnh
Huy Vũ đứng giữa cố gắng can ngăn hai con người này, mãi một lúc sau Điền Lực mới hừ lạnh một tiếng, bước về chỗ ngồi
"Ông chủ, cháu xin lỗi. Tiền của cái ly bị bể và cái bàn bị hư này cứ trừ vào lương của cháu đi ạ"
"Khỏi cần, hôm nay cậu nghỉ làm luôn đi. Cậu còn ở lại thì tụi nó càng tới phá đám việc kinh doanh của tôi" - Ông chủ tiệm kem quơ quơ tay
"..."
"Dạ vâng"
"Này ông già kia !! Coi chừng t .."
"Thôi thôi coi như tao xin mày đó. Nãy mày hỏi lát tao rảnh không mà, giờ tao rảnh rồi nè" - Huy Vũ ôm lấy Điền Lực lôi kéo đi
"Cái !! R..rồi rồi, thả tao ra coi" - Điền Lực giật thót, lập tức giãy ra khỏi vòng tay của Huy Vũ
...
"Phụt !! Lúc đó đàn chị Lãnh lạnh nhạt với em quá nhỉ ?? Người ta tổn thương gần chết á" - Tôi múc một muỗng kem cho vào miệng, cười trêu ghẹo Thiên Băng
"Xí !! Đi gặp quỷ đi" - Lãnh Thiên Băng đánh yêu chồng một cái
Tiệm kem này là nơi tôi có cuộc nói chuyện đầu tiên với Thiên Băng, cho dù lúc đó mọi chuyện hơi lúng túng một chút xíu
Không chỉ vậy nó cũng là nơi chất chứa rất nhiều kỷ niệm khác nữa, có vui và có buồn. Tôi không nhịn được mà nhìn về phía cái bàn đã từng bị Điền Lực đấm nát
"Bất ngờ thật anh nhỉ ?? Năm đó Điền gia đã từng là một trong ngũ gia. Chẳng hiểu tại sao họ lại bất ngờ di cư toàn bộ cơ nghiệp sang nước ngoài" - Lãnh Thiên Băng nhìn theo ánh mắt của chồng, cất giọng khó hiểu
"Ừ. Cơ mà hồi đó anh thậm chí còn không biết ngũ gia là cái gì nữa cơ"
"Ngẫm lại thì cũng mỉa mai thật. Nhờ có Điền gia rời đi mà Diệp gia mới có thể thăng tiến trở thành một trong ngũ gia" - Tôi có chút thở dài khi nói tới vấn đề này
Chưa đầy ba tháng sau sự kiện trong tiệm kem, toàn bộ Điền gia đã di cư sang nước ngoài mà không rõ lý do. Dĩ nhiên, Điền Lực cũng phải đi theo gia đình của mình
"Điền Lực thực sự không có nói gì với anh sao ?? Cậu ấy là bạn thân nhất của anh cơ mà" - Lãnh Thiên Băng vừa hỏi vừa chùi mép bị dính kem của chồng
"Anh không hề để ý đến gia cảnh của cái thằng không nên thân đó. Mãi đến tận sau này mới biết nhà nó giàu nứt đổ vách mà thôi" - Tôi cười nói đầy hoài niệm
Chuyện đó là sự thật. Tôi và Điền Lực đã chơi rất thân với nhau kể từ khi cả hai còn rất nhỏ và cậu ấy đã nhiều lần sang nhà tôi chơi, thậm chí có khi còn ngủ lại nhà tôi mấy ngày liền nữa cơ. Nhưng tôi thì chưa từng một lần nào qua nhà cậu ta cả
Cũng chẳng biết trời xui đất khiến kiểu gì, cả hai thằng từ lớp mẫu giáo cho đến tận lớp 11 đều học chung trường, chung lớp, chung bàn với nhau
Lúc được bầu cử làm cán bộ lớp, nếu có tôi thì hắn mới chịu làm cùng. Còn không thì "no more talking", câu nói trứ danh của hắn
"Gần như tất cả đồ chơi, quần áo hay sách vở và dụng cụ học tập của anh hồi đó đều là do Điền Lực tặng cho. Anh và ba mẹ khó xử dữ lắm nhưng chắc em cũng biết cái tính thẳng như ruột ngựa của cái thằng đó rồi"
"Quá là biết luôn đi chứ. Bộc trực, nổi loạn và không thèm nghe lời ba mẹ"
"Em nói thật nhé, cho đến tận bây giờ em vẫn không tài nào hiểu nổi. Một kẻ ưa nổi loạn như cậu ta vậy mà lại có thành tích học tập rất xuất sắc, chỉ thua mỗi anh thôi đó"
“À mà còn một điểm cộng nữa. Cậu ta không hề có tình sử với bất cứ cô gái nào thì phải. Đối với một tên đẹp mã như cậu ta thì chuyện này quả thật cũng rất kì lạ” - Lãnh Thiên Băng nhún nhún vai, che miệng cười nắc nẻ
"Thực ra ban đầu thành tích học tập của anh rất bết bát. Nhờ ơn của cái thằng nào đó kèm cặp tới nỗi mà anh vượt mặt nó luôn đấy" - Tôi có chút rùng mình khi nhớ lại lớp hành h … ý tôi là lớp phụ đạo của nó
"Trời đất !! Còn có chuyện gì thú vị nữa không ?? Kể cho em nghe với" - Hai mắt Lãnh Thiên Băng chớp chớp
Thế là tôi bắt đầu kể lại những kỷ niệm vui vẻ giữa tôi và Điền Lực cho Thiên Băng nghe
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày cả gia đình tôi ra sân bay tiễn hắn đi. Cái thằng ưa nổi loạn và bạo lực như nó vậy mà khi nói lời tạm biệt lại khóc sướt ma sướt mướt như đàn bà con gái, khiến cho cả nhà tôi không kiềm được phải khóc theo
Và cả việc hắn đã ôm chặt lấy tôi dặn dò đủ thứ chuyện như thế nào. Người ngoài nhìn vào bảo đảm họ sẽ hiểu lầm hắn là chồng tôi cmnl (Vượng Tài: ^_^)
"Hai người không còn liên lạc gì với nhau nữa à ??" - Giọng nói của Lãnh Thiên Băng có chút tiếc nuối
"Haizz, sau lần gặp mặt cuối cùng đó. Bọn anh vẫn hay trao đổi tin tức qua lại rất thường xuyên"
"Cho đến một ngày khoảng gần bốn năm trước thì nó không còn trả lời tin nhắn của anh nữa" - Tôi thở dài một hơi
Lãnh Thiên Băng thấy tâm trạng chồng đang trầm xuống thì vỗ tay một cái để phá vỡ bầu không khí nặng nề:
"Thôi, không nhắc lại mấy chuyện không vui đó nữa. Tụi mình đi tiếp thôi anh"
"Ừm, em nói phải. Nào, đi thôi" - Tôi cũng nở nụ cười tươi rói. Đứng lên ôm chặt Thiên Băng vào lòng, rời khỏi tiệm kem
Quá khứ đã là quá khứ. Không thể cứ bị mắc kẹt vào trong đó mãi được
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~
"Bác của Thanh Ngọc phúc hậu và dễ mến thật đó anh. Chẳng trách bác ấy có thể nuôi dạy nên Thanh Ngọc vừa hiểu chuyện lại còn giỏi giang như thế" - Lãnh Thiên Băng cười nói
Nhìn thấy Thiên Băng có cảm tình với chú Bạch như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy mừng thầm
"Lúc nãy em tặng quà gì cho hai bác cháu họ vậy ??"
"Anh yên tâm đi, em cũng đã sắp xếp riêng một đội để bảo vệ tiệm vải của chú ấy 24/7 rồi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu" - Lãnh Thiên Băng biết chồng đang lo lắng vấn đề gì nên lập tức lên tiếng trấn an, đưa tay véo mạnh vào má anh
"Anh biết vợ của anh là nhất mà" - Tôi cũng không nhịn được mà cắn vào tay cô ấy một cái. Sau đó cất giọng phấn khích, hỏi:
"Giờ vợ chồng mình đi đâu đây nhỉ ?? Em có chỗ nào đặc biệt muốn đến không ??"
Như chỉ đang đợi Huy Vũ nói ra câu này, Lãnh Thiên Băng nhìn anh nở một nụ cười ẩn ý
"Dĩ nhiên là em đã lên kế hoạch đầy đủ rồi. Anh tấp xe vào lề đi, để em lái cho"
- Khoảng 15 phút sau -
Chiếc xe đã dừng trước một tiệm kem nhỏ
"Ch..chỗ này là !! Thiên Băng !! Em ??"
Tôi không hề để ý giọng nói của bản thân đã trở nên lắp bắp khi nhìn vào tiệm kem quá mức quen thuộc này
"Mình vào thôi anh" - Lãnh Thiên Băng nở nụ cười dịu dàng, khoác tay chồng bước vào trong
Cách bài trí trong tiệm kem này khá bắt mắt với đủ loại màu sắc nhưng lại chẳng có một bóng khách nào. Tuy vậy, cô lại kéo tay Huy Vũ bước thẳng vào một vị trí khuất tận bên trong cửa tiệm. Kéo ghế ngồi xuống
Lãnh Thiên Băng không nói gì, chỉ im lặng nhìn chồng mình vẫn còn đang ngơ ngác, dáo dác xung quanh
Phải mất một lúc, tôi mới bình tĩnh lại được đôi chút, nhìn vào đôi mắt đẹp của Thiên Băng và nặn ra nụ cười gượng gạo:
"Thực sự chẳng có gì thay đổi nhỉ ?? Mọi thứ vẫn y hệt như hồi lần đầu tụi mình gặp nhau đúng không ??"
...
Đó là vào ngày 1/6/2017
"Ê Vũ, lát nữa mày có bận gì không ??" - Một nam sinh rất cao ráo có nước da trắng trẻo và vô cùng đẹp trai
Điểm nổi bật nhất ở nam sinh này là mái tóc màu đỏ rực như lửa, bất quá không phải do nhuộm tóc mà là bẩm sinh mà có
Cậu ta vừa lớn giọng, vừa kéo kéo tạp dề của một nam nhân viên phục vụ
"Mày buông tao ra coi. Không thấy bố mày đang bận sao ?? Chuyện lát nữa thì lát tính" - Nam phục vụ tên Vũ đó càu nhàu
"Tao nói thiệt nha, mày cứ như ông cụ non ấy. Rảnh rỗi ở không quá lại đi làm việc bán thời gian, bộ học giỏi quá rồi sinh bệnh hả ??" - Nam sinh tóc đỏ lè lưỡi trêu chọc
"Té dùm. Tao chỉ đi làm thêm chút ít để lấy kinh nghiệm thôi"
"Nhưng mà mày nói tao là ông cụ non á ?? Còn mày thì sao xem lại mình đi ?? Trời hè nóng nực mà vẫn mặc áo khoác. À mà nhắc mới nhớ, hình như tao thấy mày lúc nào cũng mặc áo khoác nhỉ ?? Không nóng sao ??"
"Kệ tao mày !! Tao thích"
"Rồi rồi. Nhưng mà bây giờ mày vô tiệm người ta là để quậy hay ăn uống ??" - Nam nhân viên phục vụ tên Vũ lắc đầu bất lực, đưa ra một cái menu
"Vâng thưa bệ hạ. Xin bệ hạ ban cho bề tôi trung thành này một ly kem trái cây" - Nam sinh tóc đỏ đó lúc này mới chịu ngoan ngoãn ngồi xuống, cười hề hề
Cả hai cùng cười đùa kháy đểu nhau thêm vài câu nữa rồi sau đó lại ai làm việc nấy
"Keng"
"Xin chào quý khác.." - Nhìn thấy mấy người đang bước vào, gương mặt nam nhân viên phục vụ có chút đen lại
Một nhóm 4 người gồm hai nam hai nữ khoác tay nhau bước vào tiệm
Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của nam nhân viên phục vụ, bọn chúng bắt đầu cười nói vô cùng cợt nhả
"Hửm ?? Chuyện này là sao đây ?? Chẳng lẽ tiệm kem của quý ngài học bá Hoàng Huy Vũ đây không muốn tiếp đón chúng tôi hay sao ??" - Một nam sinh có thể hình cao lớn cười gằn lên tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn vào chiếc tạp dề nhân viên của Huy Vũ
"Chúng ta dù sao cũng là bạn cùng lớp mà. Đừng quá lạnh lùng như vậy chứ"
"Phải đó phải đó !! Với lại lẽ ra học bá Huy Vũ phải thiên vị, chiếu cố cho bọn này hơn khách hàng bình thường nữa mới phải đạo" - Ba kẻ kia cũng lớn tiếng phụ họa
Huy Vũ thở dài, bộ cái bọn này là ăn no rửng mỡ, tối ngày ở không nên thích đi kiếm chuyện hay sao ??
Đè nén cảm giác chán nản, cậu đưa tay mời cả bọn ngồi vào bàn và đưa menu cho chúng
"Hầy, tiệm quái gì mà menu chán vãi chưỡng. Thôi, cho đại bốn ly nước lọc đi"
"Châu Phú, cậu xem học bá của chúng ta keo kiệt đến mức nào kia kìa. Bạn cùng lớp ghé tiệm mà chẳng mời được một món nào hết" - Một cô gái mở miệng trêu chọc
"Xin các cậu thứ lỗi cho. Tôi chỉ là nhân viên phục vụ chứ không phải chức vị lớn lao gì, không có tư cách để mà mơì mấy cậu" - Huy Vũ lắc đầu nói thẳng
"Hahahaha !!" - Cả đám lập tức cười lớn
Bọn chúng đều là con nhà rất giàu và có quyền lực nhưng lại là học sinh cá biệt, vô cùng chướng mắt với các học sinh giỏi. Bất cứ học sinh nào có điều kiện gia đình kém hơn chúng mà học giỏi đều bị gán ghép là muốn gây sự với chúng
Trong quan niệm của đám khốn này, đã nghèo thì phải biết thân biết phận mà làm giun dế, mắc gì phải bày đặt học hành cho giỏi giang ?? Muốn làm màu sao ??
Và như một lẽ đương nhiên, Huy Vũ chính là mục tiêu mà bọn chúng nhắm tới nhiều nhất
"XOẢNG !!" - Giữa ngay lúc bọn chúng đang hả hê, một tiếng ly vỡ chát chúa vang lên khiến cả quán giật mình
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh
"Ủa alo ?? Vũ ơi, tao nói mày nghe này. Bộ mắt của mày bị bù lệch ăn con mẹ nó rồi hả ?? Tại sao lại cho mấy con bò này vào tiệm dành cho con người rồi lại còn nói chuyện với chúng nữa chứ ?? Ở không quá hả ??" - Nam sinh tóc đỏ ngồi khoanh tay, hất cằm đầy kiêu ngạo
Vài vị khách cũng che miệng cười tủm tỉm
"Điền Lực !! Mày sủa cái con mẹ gì ??" - Kẻ tên là Châu Phú phẫn nộ gầm lên
Ba kẻ còn lại kia cũng không vừa, lập tức hét lớn
"Bạn học Điền Lực !! Đừng có quá ..."
"RẦM !!"
Điền Lực cũng chẳng nể nang gì bọn chúng mà đấm mạnh xuống bàn một phát. Cú đấm mạnh tới nỗi khiến cái bàn gỗ dày bị thủng một lỗ to tướng
Cậu trừng mắt nhìn thẳng vào cả bốn “con bò” đó:
"Gáy ??"
"..."
Cả quán im thin thít không một tiếng động. Đám cá biệt thì đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm vào cái lỗ thủng trên bàn. Điên cuồng nuốt nước bọt
"Đủ chưa hả ??" - Đột nhiên lúc này, ở phía cái bàn khuất nhất vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng băng lãnh đến cực điểm
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về hướng đó. Chỉ thấy một bóng lưng cao ráo xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc đen dài óng mượt được buộc đơn giản
"Xin lỗi đàn chị Lãnh. Tụi em không biết là ..."
"Hừ !!"
Đám cá biệt không dám hó hé gì nữa, chạy té khói ra khỏi cửa tiệm
"Xin lỗi vì đã làm phiền quý khách" - Huy Vũ khom người xin lỗi từng bàn
Khi đến lượt chiếc bàn trong góc:
"Đàn chị Lãnh, rất cảm ơn chị vừa nãy đã lên tiếng giải vây cho tụi em ạ"
"Tôi không có giúp cậu. Là bọn chúng khiến tôi ăn mất ngon, chỉ có vậy thôi" - Lãnh Thiên Băng lạnh lùng trả lời, đôi mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại
"Đàn chị Lãnh, cảm ơn" - Điền Lực nhìn thấy Huy Vũ bị ngó lơ thì cười khẩy với Lãnh Thiên Băng một tiếng. Hoàn toàn không cho đàn chị chút mặt mũi nào
"Cái thằng này !! Tự nhiên bị sao vậy ??" - Huy Vũ đá vào mông Điền Lực một cái
"Chuyện của tao, kệ tao đi" - Điền Lực liếc xéo
Lãnh Thiên Băng chẳng thèm để tâm, chỉ cất giọng trào phúng:
"Điền thiếu, cậu có vẻ vẫn chưa chịu lớn nhỉ ??"
"Phì, còn chị thì vẫn chưa bỏ được cái tật nhìn đời bằng nửa con mắt đó đi. Bộ cho rằng mình là tiên nữ giáng trần hay sao ??” - Điền Lực cũng không vừa, đáp lại bằng giọng khinh khỉnh
Huy Vũ đứng giữa cố gắng can ngăn hai con người này, mãi một lúc sau Điền Lực mới hừ lạnh một tiếng, bước về chỗ ngồi
"Ông chủ, cháu xin lỗi. Tiền của cái ly bị bể và cái bàn bị hư này cứ trừ vào lương của cháu đi ạ"
"Khỏi cần, hôm nay cậu nghỉ làm luôn đi. Cậu còn ở lại thì tụi nó càng tới phá đám việc kinh doanh của tôi" - Ông chủ tiệm kem quơ quơ tay
"..."
"Dạ vâng"
"Này ông già kia !! Coi chừng t .."
"Thôi thôi coi như tao xin mày đó. Nãy mày hỏi lát tao rảnh không mà, giờ tao rảnh rồi nè" - Huy Vũ ôm lấy Điền Lực lôi kéo đi
"Cái !! R..rồi rồi, thả tao ra coi" - Điền Lực giật thót, lập tức giãy ra khỏi vòng tay của Huy Vũ
...
"Phụt !! Lúc đó đàn chị Lãnh lạnh nhạt với em quá nhỉ ?? Người ta tổn thương gần chết á" - Tôi múc một muỗng kem cho vào miệng, cười trêu ghẹo Thiên Băng
"Xí !! Đi gặp quỷ đi" - Lãnh Thiên Băng đánh yêu chồng một cái
Tiệm kem này là nơi tôi có cuộc nói chuyện đầu tiên với Thiên Băng, cho dù lúc đó mọi chuyện hơi lúng túng một chút xíu
Không chỉ vậy nó cũng là nơi chất chứa rất nhiều kỷ niệm khác nữa, có vui và có buồn. Tôi không nhịn được mà nhìn về phía cái bàn đã từng bị Điền Lực đấm nát
"Bất ngờ thật anh nhỉ ?? Năm đó Điền gia đã từng là một trong ngũ gia. Chẳng hiểu tại sao họ lại bất ngờ di cư toàn bộ cơ nghiệp sang nước ngoài" - Lãnh Thiên Băng nhìn theo ánh mắt của chồng, cất giọng khó hiểu
"Ừ. Cơ mà hồi đó anh thậm chí còn không biết ngũ gia là cái gì nữa cơ"
"Ngẫm lại thì cũng mỉa mai thật. Nhờ có Điền gia rời đi mà Diệp gia mới có thể thăng tiến trở thành một trong ngũ gia" - Tôi có chút thở dài khi nói tới vấn đề này
Chưa đầy ba tháng sau sự kiện trong tiệm kem, toàn bộ Điền gia đã di cư sang nước ngoài mà không rõ lý do. Dĩ nhiên, Điền Lực cũng phải đi theo gia đình của mình
"Điền Lực thực sự không có nói gì với anh sao ?? Cậu ấy là bạn thân nhất của anh cơ mà" - Lãnh Thiên Băng vừa hỏi vừa chùi mép bị dính kem của chồng
"Anh không hề để ý đến gia cảnh của cái thằng không nên thân đó. Mãi đến tận sau này mới biết nhà nó giàu nứt đổ vách mà thôi" - Tôi cười nói đầy hoài niệm
Chuyện đó là sự thật. Tôi và Điền Lực đã chơi rất thân với nhau kể từ khi cả hai còn rất nhỏ và cậu ấy đã nhiều lần sang nhà tôi chơi, thậm chí có khi còn ngủ lại nhà tôi mấy ngày liền nữa cơ. Nhưng tôi thì chưa từng một lần nào qua nhà cậu ta cả
Cũng chẳng biết trời xui đất khiến kiểu gì, cả hai thằng từ lớp mẫu giáo cho đến tận lớp 11 đều học chung trường, chung lớp, chung bàn với nhau
Lúc được bầu cử làm cán bộ lớp, nếu có tôi thì hắn mới chịu làm cùng. Còn không thì "no more talking", câu nói trứ danh của hắn
"Gần như tất cả đồ chơi, quần áo hay sách vở và dụng cụ học tập của anh hồi đó đều là do Điền Lực tặng cho. Anh và ba mẹ khó xử dữ lắm nhưng chắc em cũng biết cái tính thẳng như ruột ngựa của cái thằng đó rồi"
"Quá là biết luôn đi chứ. Bộc trực, nổi loạn và không thèm nghe lời ba mẹ"
"Em nói thật nhé, cho đến tận bây giờ em vẫn không tài nào hiểu nổi. Một kẻ ưa nổi loạn như cậu ta vậy mà lại có thành tích học tập rất xuất sắc, chỉ thua mỗi anh thôi đó"
“À mà còn một điểm cộng nữa. Cậu ta không hề có tình sử với bất cứ cô gái nào thì phải. Đối với một tên đẹp mã như cậu ta thì chuyện này quả thật cũng rất kì lạ” - Lãnh Thiên Băng nhún nhún vai, che miệng cười nắc nẻ
"Thực ra ban đầu thành tích học tập của anh rất bết bát. Nhờ ơn của cái thằng nào đó kèm cặp tới nỗi mà anh vượt mặt nó luôn đấy" - Tôi có chút rùng mình khi nhớ lại lớp hành h … ý tôi là lớp phụ đạo của nó
"Trời đất !! Còn có chuyện gì thú vị nữa không ?? Kể cho em nghe với" - Hai mắt Lãnh Thiên Băng chớp chớp
Thế là tôi bắt đầu kể lại những kỷ niệm vui vẻ giữa tôi và Điền Lực cho Thiên Băng nghe
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày cả gia đình tôi ra sân bay tiễn hắn đi. Cái thằng ưa nổi loạn và bạo lực như nó vậy mà khi nói lời tạm biệt lại khóc sướt ma sướt mướt như đàn bà con gái, khiến cho cả nhà tôi không kiềm được phải khóc theo
Và cả việc hắn đã ôm chặt lấy tôi dặn dò đủ thứ chuyện như thế nào. Người ngoài nhìn vào bảo đảm họ sẽ hiểu lầm hắn là chồng tôi cmnl (Vượng Tài: ^_^)
"Hai người không còn liên lạc gì với nhau nữa à ??" - Giọng nói của Lãnh Thiên Băng có chút tiếc nuối
"Haizz, sau lần gặp mặt cuối cùng đó. Bọn anh vẫn hay trao đổi tin tức qua lại rất thường xuyên"
"Cho đến một ngày khoảng gần bốn năm trước thì nó không còn trả lời tin nhắn của anh nữa" - Tôi thở dài một hơi
Lãnh Thiên Băng thấy tâm trạng chồng đang trầm xuống thì vỗ tay một cái để phá vỡ bầu không khí nặng nề:
"Thôi, không nhắc lại mấy chuyện không vui đó nữa. Tụi mình đi tiếp thôi anh"
"Ừm, em nói phải. Nào, đi thôi" - Tôi cũng nở nụ cười tươi rói. Đứng lên ôm chặt Thiên Băng vào lòng, rời khỏi tiệm kem
Quá khứ đã là quá khứ. Không thể cứ bị mắc kẹt vào trong đó mãi được
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.