Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội

Chương 60: Gặp Ân Nhân

Ludens Vu

14/11/2024

"Reng...reng...reng" - Đang lúc tôi đang định lên trên đón Thiên Băng thì điện thoại đổ chuông. Là của em ấy gọi đến

"Alo anh nghe đây"

"Hi anh yêu !! Anh tới chưa ??"

"Anh vừa đến, chuẩn bị xuống bãi đỗ xe để lên đón em nè"

"Không cần đâu. Anh đợi một lát nhé, em và Thanh Ngọc xuống ngay đây"

"Được rồi. Vậy anh đợi em trước cổng công ty luôn đấy. Cứ từ từ không gấp nhé"

"Muar Em sẽ xuống ngay. Cụp !!"

Thông thường thì xe cộ không được đậu ở đây nhưng tôi là ai chứ ?? Vì thế cho nên tôi có đặc quyền, đỗ xe vào một chỗ trống chờ Thiên Băng và Thanh Ngọc xuống

- Khoảng Năm Phút Sau -

Tôi đã có thể nhìn thấy hai vị mỹ nhân từ bên trong tòa nhà bước ra, đang tiến về phía này

Phạm Thanh Ngọc vẫn đang diện bộ đồ công sở lúc sáng, còn Thiên Băng đã thay một bộ váy dài màu trắng tinh trông có vẻ như từ một thương hiệu cực kì xa xỉ

"Chào hai vị mỹ nữ, mời mọi người lên xe" - Tôi bước xuống mở cửa xe cho họ

Cả hai che miệng cười tủm tỉm, cùng ngồi ở ghế sau

"Cạch - Sầm"

"Anh ơi, tụi mình ghé nhà Thanh Ngọc trước nhé" - Vừa lên xe, Lãnh Thiên Băng là cất giọng vô cùng háo hức

"Chúng ta tới thăm mà không báo trước cho chú Bạch thế này liệu có ổn không ??" - Tôi vừa hỏi Thiên Băng, vừa nhìn Thanh Ngọc xin ý kiến

Thanh Ngọc mỉm cười, lắc nhẹ đầu trả lời

"Không sao đâu. Lúc chiều tôi đã điện thoại báo cho bác của tôi rồi, bác tôi rất mong được gặp lại anh đấy"

"Vậy sao ?? Thế thì tốt quá, tôi cũng thực sự rất thích chú ấy"

| Tội lỗi quá đi, nếu biết trước mình đã đi mua sẵn vài thứ quà bánh mà chú Bạch thích để làm quà rồi |

| Cơ mà nghĩ đến kiếp trước, bây giờ mình lại chở Thiên Băng đến gặp chú Bạch thế này cảm thấy có chút ảo diệu a |

| Khi đó chính tay chú ấy đã giúp mình sắp xếp ngay ngắn cái thi thể rỗng tuếch của Thiên Băng vào một cái quan tài. Nói là quan tài cho nó oai nhưng thực sự chỉ là cái rương gỗ cũ rích |

| Haizz !! Mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều nhưng những ký ức đó thực sự đã hằn sâu trong tâm trí của mình, gần như đêm nào cũng mơ về chúng |

Những tiếng lòng của Huy Vũ khiến trái tim của Lãnh Thiên Băng không nhịn được mà giật thót, chân tay cô bủn rủn

Chuyện đương nhiên thôi, nghe được sự thê thảm của chính bản thân mình, hơn nữa nó đã từng xảy ra nữa thì ai có thể giữ bình tĩnh nổi cho được. Nếu là người bình thường chắc đã ngất xỉu tại chỗ, tè ra quần rồi

"Băng tỷ ?? Chị sao vậy ?? Trông chị xanh xao quá" - Thanh Ngọc ở bên cạnh cất giọng lo lắng

"Không có gì đâu !! Chỉ là chị có chút hồi hộp mà thôi" - Lãnh Thiên Băng có nặn ra một nụ cười

"Chị yên tâm !! Bác của em vui tính và hiếu khách lắm. Chắc chắn bác ấy đã làm sẵn rất nhiều món ngon ở nhà để đợi chúng ta đó" - Pham Thanh Ngọc trấn an

"Ôi nàng vợ thân yêu của anh, tổng giám đốc tập đoàn Thời Đại như em mà cũng ngại đi gặp người lạ hay sao ??" - Tôi cũng không nhịn được mà trêu cô ấy một chút

Lãnh Thiên Băng chỉ hừ lạnh một cái để chống chế, sự khẩn trương trong lòng cô chẳng giảm đi chút nào mà còn ngày một tăng lên

...

- Hai mươi phút sau -

"Chúng ta đến rồi" - Phạm Thanh Ngọc mở cửa bước xuống xe

"Thanh Ngọc, đám khốn kia không còn làm phiền cô nữa chứ ??" - Huy Vũ giả bộ hỏi khi nhìn vào tiệm vải của ông Bạch

| Lần trước để cho chắc ăn, mình đã dần bọn chúng một trận nhừ tử rồi. Không nằm viện 2 hoặc 3 tháng thì đừng mong đi lại được |

| Bất quá vẫn là nên hỏi thăm lại cho chắc ăn. Trên đời này cũng đâu chỉ tồn tại một thằng khốn duy nhất đó đâu |

"Không hề, cuộc sống của chúng tôi đã hoàn toàn trở lại bình thường rồi"

"Một lần nữa, tôi và bác thực sự rất cảm ơn anh" - Phạm Thanh Ngọc cúi người, giọng điệu của cô đầy sự biết ơn

Huy Vũ nở nụ cười khổ trước sự khách sáo của cô ấy:

"Cái gì vậy chứ ?? Cảm ơn một lần là đủ rồi. Cô mà còn dám khách sáo như vậy một lần nữa, coi chừng tới lượt tôi đến phá tiệm đấy"



"Phụt !!" - Lãnh Thiên Băng che miệng cười nắc nẻ

"Haha, mời hai anh chị vào. Bác ơi, bọn cháu về rồi đây"

Vừa bước vào cửa tiệm, mùi thơm của các món ăn đã khiến miệng Huy Vũ chảy nước dãi như suối. Bụng réo lên òng ọc

| Cái mùi này !! Là món thịt kho lá chanh của chú Bạch !! |

"Đến đây đến đây" - Âm thanh già nua vô cùng niềm nở vang lên từ dưới bếp

Rất nhanh, ông Bạch đã chạy ra cửa nhà trước

"Chú Bạch !! Chú vẫn khỏe chứ ạ" - Huy Vũ lập tức bước đến ôm chầm lấy ông

"Ôi cuối cùng cháu cũng tới rồi. Chú mong cháu ghé thăm mãi đấy. Ừm, chú vẫn rất khỏe"

Nhìn thấy sự thân thiết quá mức này của Huy Vũ dành cho bác mình, Phạm Thanh Ngọc cảm thấy vô cùng kì lạ

"Anh ta chỉ mới gặp bác mình một lần thôi mà nhỉ ?? Sao trông cứ như ... aizz dẹp đi !! Mình với cái trí tưởng tượng viễn vông của mình"

Lãnh Thiên Băng quan sát vị ân nhân của chồng và gia đình mình từ trên xuống dưới. Khóe mắt cô đỏ hoe, cố gắng cúi chào thật sâu:

"Cháu chào bác ạ. Rất xin lỗi vì đã làm phiền mọi người như thế này"

"Ầy cháu không cần phải khách sáo như vậy. Cứ gọi chú là chú Bạch đi cho tiện, thoải mái tự nhiên như ở nhà đi cháu. Cái Ngọc nhà chú, nó kể cho chú nghe rất nhiều chuyện về cháu lắm đó"

"Thật sao ạ ?? Hy vọng toàn là chuyện tốt nha"

"Dĩ nhiên rồi !! Thực sự chú rất biết ơn cháu vì đã chiếu cố cho con bé không nên thân nhà bác" - Ông Bạch khẽ liếc qua Thanh Ngọc một cái

"Hứ !! Hôm nay nhà có khách, lần khác bác sẽ biết tay cháu" - Phạm Thanh Ngọc làm mặt đe dọa khiến ông Bạch có chút giật mình

Cảm nhận được không khí gia đình ấm áp này, trong lòng Lãnh Thiên Băng tràn đầy tự trách và đau khổ. Ở kiếp trước, là chính cô đã gián tiếp phá hoại hạnh phúc của gia đình của họ

Nghĩ đến đây, Lãnh Thiên Băng lặng lẽ gửi đi một tin nhắn cho vệ sĩ của mình

"Chú Bạch, chú có cần bọn cháu giúp gì không ạ ??"

"Không cần đâu, mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết cả rồi. Hy vọng là các cháu đói bụng"

Cả bốn người cùng nhau xuống nhà bếp

Trên chiếc bàn đã được bày biện những món ăn trông vô cùng hấp dẫn

| QUAO !! Toàn là nhũng món mà chú Bạch hay làm khi đến ngày sinh nhật của Thanh Ngọc hoặc lễ tết đây mà |

| Thịt kho lá chanh, rau muống xào tỏi ớt, cá điêu hồng nấu riêu. Có cả gà nấu lagu nữa |

Những tiếng lòng và biểu cảm buồn cười khi nhìn thấy mâm cơm của Huy Vũ trông cực kỳ hài hước. Nhưng đối với Lãnh Thiên Băng thì cô lại chẳng thể cười nổi

Đợi mọi người cùng ngồi vào bàn ăn, ông Bạch lúc này mới cất giọng có chút áy náy:

"Chú xin lỗi vì chỉ có thể kịp chuẩn bị mấy món đơn giản như thế này để thết đãi hai cháu. Mong hai cháu bỏ qua cho"

"Xin chú cứ yên tâm đi ạ, vợ chồng bọn cháu ít nấu ăn lắm. Được ăn bữa cơm nhà thịnh soạn như thế này là rất hiếm đó ạ" - Lãnh Thiên Băng cố gắng cất giọng thật bình tĩnh

"Hahaha cảm ơn cháu. Nào, chúng ta ăn thôi"

"Mời mọi người xơi cơm nhá" - Huy Vũ không thể chần chừ được nữa, trực tiếp cầm đũa lên

Bữa cơm đơn giản cứ thế mà trôi qua trong những tiếng nói cười tràn ngập niềm vui

Ăn tới chén cơm thứ ba, Huy Vũ đã không còn kiềm chế được nữa. Nước mắt đã chảy dài trên hai gò má

"Vũ, cháu sao vậy ??" - Ông Bạch lo lắng hỏi thăm

Phạm Thanh Ngọc ngồi ở bên cạnh cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Cô đã quen với sự mạnh mẽ thường ngày của Huy Vũ, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta rơi lệ thế này cũng khiến lòng cô như tê dại

"À không có gì đâu ạ, vốn cháu không giỏi ăn cay nhưng mà món rau xào ớt này thực sự rất ngon, cháu không thể dừng đũa được. Thật xấu hổ quá, để cho mọi người thấy cảnh khó coi rồi" - Huy Vũ vừa cười lớn vừa đưa ống tay áo lên lau thật mạnh

| Khốn kiếp thật mà !! |

| Ai mướn mình hồi tưởng lại chuyện của kiếp trước chứ. Đúng là chẳng ra làm sao |

"Ôi trời đất, hóa ra là vậy à ?? Đây, cháu uống nước đi này. Ăn từ từ thôi nhé" - Ông Bạch thở phào một cái, cười ha hả chuyền cho Huy Vũ một ly nước

"Haha, anh cũng thật là. Dọa bác cháu tôi được một phen hú vía nha" - Phạm Thanh Ngọc cũng cất giọng trêu chọc



Chỉ có một người trên bàn ăn này nhìn ra diễn xuất của Huy Vũ

Đôi mắt đẹp của Lãnh Thiên Băng dán chặt vào gương mặt đẫm nước mắt của chồng. Cả cơ thể run rẩy, hai bàn tay trắng như phấn siết chặt thành nắm đấm dưới gầm bàn

...

Ăn uống no nê xong, dù rất muốn dọn dẹp và rửa chén bát. Nhưng dù có cố chấp đến cỡ nào, tôi vẫn bị chú Bạch và Phạm Thanh Ngọc đuổi ra phòng khách ngồi

"Em yêu, em đã no chưa ?? Hồi nãy sao trông em có vẻ lơ đãng quá vậy ??" - Tôi búng vào trán Thiên Băng một cái

"Ui da !! Anh này thật là, tại các món ăn của chú ấy làm ngon quá nên em hơi bất ngờ chút xíu thôi" - Lãnh Thiên Băng xoa xoa chỗ trán bị búng

"Khà khà !! Nếu em thích thì để lần sau anh lại làm những món này cho em"

"Ừm hửm, anh hứa rồi đó nhé"

Đúng lúc này thì ông Bạch và Phạm Thanh Ngọc cũng đã dọn dẹp xong, bước ra ngoài phòng khách

"Chú Bạch, Thanh Ngọc !! Mọi người ra đúng lúc lắm. Cháu có chút quà muốn tặng cho hai người đây ạ" - Lãnh Thiên Băng chạy tới ấn ông Bạch ngồi xuống ghế sofa

"Quà cáp chi cho phức tạp vậy chá-..."

"Cạch" - Ông Bạch còn chưa kịp dứt lời, đã có vài người mặc áo đen mở cửa bước vào nhà

Trên tay họ đang cầm vài thứ gì đó trông như những tập hồ sơ và mấy thùng carton

"Thưa chú, những năm qua Thanh Ngọc đã giúp đỡ cháu rất nhiều. Là nhờ có em ấy ở bên cạnh, tận tâm giúp đỡ cháu mà tập đoàn mới có được ngày hôm nay"

"Đây là chút lễ mọn, rất mong hai người hãy nhận lấy ạ"

Lãnh Thiên Băng vừa dứt lời, các vệ sĩ đã cúi gập người chìa ra cho ông Bạch các món "quà mọn" đó. Thái độ 10 phần cung kính

Đôi mắt của ông ta trừng lớn dán vào đống "lễ mọn" này

Phạm Thanh Ngọc cũng lảo đảo, đứng không vững. Cô không nhận nổi những lời có cánh bay đến tận trời xanh của Băng tỷ a

"C..cái này. Chú không nhận nổi đâu, cháu cầm về đi" - Dù vẫn chưa biết bên trong có những gì nhưng ông Bạch 10 phần khẳng định bản thân mình không thể nhận chúng

"Băng tỷ à, cái này .."

"Chỉ là chút lễ mọn mà thôi. Hai người nhận đi cho cháu vui" - Lãnh Thiên Băng mỉm cười dịu dàng, trực tiếp cầm một tập hồ sơ dúi vào tay hai người

Đứng ở bên cạnh xem kịch, tôi cũng có chút ngẩn ngơ trước bút trướng hậu hĩnh và vô cùng bất ngờ này của Thiên Băng. Nhưng bất quá đây lại là chuyện rất tốt

"Vợ cháu một khi đã quyết tâm làm gì đó thì không ai ngăn cản được cô ấy đâu ạ. Chú Bạch, Thanh Ngọc. Hai người cứ nhận lấy đi"

Phải mất một lúc thật lâu sau, hai bác cháu họ mới chịu miễn cưỡng nhận lấy

"Thôi cũng trễ rồi, tụi mình về thôi em" - Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, sau đó nắm lấy tay Thiên Băng

"Sao hai cháu về sớm vậy ?? Ở lại chơi thêm đã"

"Dạ chuyện là cháu muốn đưa Thiên Băng về thăm nhà ba mẹ ruột ạ. Lúc này đã quá giờ hẹn rồi, chắc là họ đang trông bọn cháu lắm" - Tôi nặn ra một nụ cười khó xử, viện ra một cái cớ

"Ồ !! Thế thì hai cháu đi đường cẩn thận đấy. Cảm ơn vợ chồng các cháu đã ghé nhà thăm lão già này, cứ quay lại đây bất cứ lúc nào các cháu thích nhé" - Ông Bạch nắm chặt lấy tay Huy Vũ

"Thanh Ngọc, ngày mai chị không đến công ty được. Làm phiền em coi sóc giúp chị một hai nha" - Lãnh Thiên Băng cũng ôm Thanh Ngọc vào lòng dặn dò

Cả hai bác cháu cùng tiễn hai vợ chồng Huy Vũ đến tận cửa. Đợi đến khi chiếc G63 màu xám đi khuất mới quay trở vào nhà

"Lần sau hai vợ chồng họ ghé nhà chúng ta, cháu phải báo với bác sớm hơn đấy" - Ông Bạch xoa xoa đầu cháu gái mình

"Dạ vâng. Tại hôm nay Băng tỷ đề nghị bất ngờ quá nên cháu không phản ứng kịp" - Phạm Thanh Ngọc thở dài

Lúc này họ mới mở những phần "lễ mọn" ra xem thử bên trong

"!!!"

Cả Ông Bạch lẫn Thanh Ngọc trực tiếp ngã nhào từ trên ghế sofa xuống đất

...

Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~

STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu

Paypal: [email protected]

~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook