Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội
Chương 13: Lại Đến Bar Ánh Sao
Ludens Vu
14/11/2024
Lãnh Thiên Băng sau khi nghe toàn bộ thông tin từ tiếng lòng của chồng mình, ánh mắt của cô nhìn về Phạm Thanh Ngọc trở nên cực kì ôn nhu:
"Ông trời đối đãi với mình thực sự không tệ, bên cạnh có người chồng và cấp dưới luôn luôn hết lòng vì mình như vậy. Chỉ tiếc là mình đã từng quá ngu muội"
Sau khi đã xác nhận rõ ràng thân thế và trò chuyện một lúc với Phạm Thanh Ngọc, tôi có thể cảm nhận được cô gái này thực sự vô cùng nhân hậu giống y hệt như chú Bạch vậy
| Kiếp trước trong cơn say, chú Bạch đã kể mọi thứ trong nước mắt. Cháu gái của chú ấy là tất cả những gì mà chú còn lại trên đời này, mất đi Phạm Thanh Ngọc chú ấy gần như phát điên. Tiêu tán toàn bộ tài sản để tìm kiếm cô ấy trong vô vọng, cuối cùng trắng tay phải xin vào nhà tang lễ làm lao công |
| Mình vô tình gặp chú Bạch trong một cơn mưa lớn mà không có nơi trú ẩn, chính chú ấy đã tử tế cho mình chỗ tá túc, sau đó còn cho người lạ là mình mượn một số tiền nhỏ để tạm thời lo liệu ma chay đơn giản cho Lãnh gia. Nếu không thì thực sự không biết phải gửi nhờ hài cốt của họ ở đâu, haizzz |
| Không biết trước khi lâm vào tình cảnh đó cuộc sống của chú Bạch ra sao nhưng nhất định mình không thể để chú ấy lại rơi vào bước đường cùng khổ như thế ở kiếp này. Đây không chỉ đơn thuần là trả ơn chú Bạch mà còn là sự báo thù của mình dành cho bọn khốn kiếp đó |
"Hức...hức" - Hình như có tiếng thút thít rất nhỏ vang lên, tôi giật mình quay qua và nhìn thấy Lãnh Thiên Băng đang cúi đầu rất sâu, hai tay ôm ngực. Đột nhiên cô ấy ngẩng đầu lên, tôi chỉ thấy đôi mắt cô ấy hơi đỏ 1 chút:
"Em à, có chuyện gì sao ??"
"Không, chỉ là do em đói quá nên tâm trạng hơi gấp gáp một chút" - Lãnh Thiên Băng nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn về Phạm Thanh Ngọc bây giờ ngoài ôn nhu ra còn đầy ắp sự biết ơn
Cô bước tới nắm lấy đôi tay Phạm Thanh Ngọc đầy thân thiết:
"Thanh Ngọc, em cùng anh chị lên tầng trên ăn trưa nào. Không cho phép từ chối, chúng ta đi thôi"
"A nh..nhưng thưa Lãnh tổng, vẫn chưa đến giờ ăn trưa của nhân viên ạ" - Thanh Ngọc lập tức lắc đầu
"Cái gì mà Lãnh tổng nghe xa lạ vậy gọi chị là Băng tỷ, cứ quyết định như vậy đi nhé. Chồng yêu à, chúng ta đi thôi" - Lãnh Thiên Băng đứng giữa ôm cánh tay của hai chúng tôi cùng nhau bước vào thang máy
Trên tầng 89, tầng cao nhất của tòa nhà Thời Đại. Có một nhà hàng theo phong cách châu Âu cực kì sang trọng, bất quá hôm nay sao lại không có 1 bóng khách thế nhỉ ??
Như nhận ra thắc mắc của tôi, Lãnh Thiên Băng lên cười nói:
"Hồi nãy lúc nói chuyện với anh, em đã ra chỉ thị bao toàn bộ nhà hàng này rồi. Bây giờ cả nhà hàng chỉ phục vụ mỗi ba người chúng ta thôi"
| Quả là nữ tổng tài bá đạo, làm việc thật quyết đoán | - Tôi không nhịn được mà giơ lên 1 ngón tay cái
"Khanh khách" - Lãnh Thiên Băng cười khúc khích, cô phát hiện từ nãy giờ Huy Vũ không còn gọi cô là nữ nhân băng giá trong tiếng lòng nữa. Đây rõ ràng là một bước tiến lớn a
Phạm Thanh Ngọc liên tục nhìn ngó dáo dát xung quanh, cảm thấy bản thân mình vô cùng lạc lõng trong nhà hàng này
"Thanh Ngọc à, em đừng ngại. Hôm nay em thích ăn gì cứ việc nói với chị, không được khách sáo đấy hiểu không ??" - Khi cả 3 ngồi vào bàn, Lãnh Thiên Băng véo má Thanh Ngọc trêu ghẹo
"Vâ.. vâng, thưa Lãnh t ... à không, B..Băng tỷ chứ" - Thanh Ngọc gật đầu lia lịa, trông vô cùng đáng yêu
Tôi cầm cuốn thực đơn lên, nhìn vào giá cả mà chỉ biết trầm trồ. Thực sự là tôi đã quá lạc hậu rồi
Xem qua 1 chút, tôi bắt đầu gọi món theo thứ tự: một phần súp nghêu làm khai vị, cơm Risotto Bạch Tuộc và Cabonara cho món chính cùng một ly Mojito Chanh Bạc Hà, tráng miệng là Panna Cotta Lựu và Semifreddo
| Ban nãy dự định đi ăn món Ấn Độ để tự thưởng cho ngày hôm nay nhưng chuyển qua ăn các món của Ý cũng không tệ a |
"Khanh khách, hai người phải ăn thật nhiều vào. Nhất là anh đấy, lần đầu tiên chúng ta ra ngoài ăn trưa với nhau" - Tay của Lãnh Thiên Băng vuốt đùi tôi lên xuống, ánh mắt nhìn tôi cũng tràn đầy mị hoặc
"Ừm tất nhiên rồi, em cũng ăn nhiều vào" - Tôi mỉm cười trả lời Lãnh Thiên Băng, bàn tay đặt nhẹ lên cánh tay mịn màng đang vuốt ve đùi tôi
Lãnh Thiên Băng nhân cơ hội, lập tức ngửa tay lên và đan chặt tay cô ấy vào tay tôi trong khi vẫn đang trò chuyện với Phạm Thanh Ngọc
Khoảng 10 phút sau, các món ăn đã được phục vụ viên mang lên. Lãnh Thiên Băng vẫn đang nắm chặt tay tôi không chịu buông ra, thôi thì đành ăn 1 tay vậy
Ba người chúng tôi vừa thưởng thức các món ăn thượng hạng, vừa trò chuyện với nhau cực kì vui vẻ. Sự e dè của Phạm Thanh Ngọc cũng dần dần tiêu biến
Nhìn nụ cười của Lãnh Thiên Băng khi trò chuyện cùng chồng thực sự khác xa so với sự bá đạo thường ngày của cô, Thanh Ngọc không ngờ Lãnh tổng cũng có một mặt ôn nhu và dịu dàng như vậy
"Trước có nghe phong phanh rằng Băng tỷ đã kết hôn nhưng cuộc sống hôn nhân lại vô cùng mâu thuẫn và chồng của chị ấy lại mang tiếng là đồ vô dụng. Nhìn vợ chồng họ thế này thì có chỗ nào mà mâu thuẫn chứ ?? Anh ta trông như vậy thì vô dụng chỗ nào, thực sự càng nhìn càng cảm thấy anh ta chững chạc và vô cùng phong độ" - Thanh Ngọc suy nghĩ
"Thanh Ngọc, em đang nghĩ gì thế ?? Sao lại không ăn ??" - Lãnh Thiên Băng nhìn thấy Thanh Ngọc ngồi sửng ở đó cất tiếng hỏi thăm
"Dạ em chỉ rất ngưỡng mộ vợ chồng anh chị thôi. Thực sự càng nhìn càng thấy anh chị vô cùng xứng đôi" - Thanh Ngọc mỉm cười, trong mắt đầy vẻ hâm mộ
"Khanh khách ... chuyện đó là điều hiển nhiên rồi" - Lãnh Thiên Băng hôn lên môi tôi 1 cái, bàn tay đang nắm tay tôi siết chặt hơn
Tôi cũng mỉm cười vô cùng vui vẻ khi hai chúng tôi được khen như vậy
Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, Lãnh Thiên Băng trước khi rời đi đã hỏi xin địa chỉ nhà của Phạm Thanh Ngọc. Tôi nhân cơ hội nghe lén 1 chút
| Được lắm, phải tranh thủ đi thăm chú Bạch ở kiếp này |
| Nãy giờ mình cũng định hỏi dò cô ấy về chú Bạch nhưng lại cảm thấy không nên, ai lại đi hỏi chuyện gia đình người ta khi mới lần đầu gặp chứ. Cũng may là có vợ yêu của mình bên cạnh |
Lãnh Thiên Băng khẽ mỉm cười mãn nguyện
...
"Đây là xe của anh vừa mua sao ??" - Dưới hầm đỗ xe, Lãnh Thiên Băng nhìn vào chiếc xế cưng của tôi và hỏi
"Ừm anh vừa mua để thuận tiện cho việc đi lại" - Tôi đáp lời cô ấy
| Mình vốn không thích xe thể thao nhưng cũng ngại nói với cô ấy. Mỗi lần lái chiếc Pagani đó là tinh thần của mình căng như dây đàn, không tài nào buông lỏng được |
| Những loại xe kiểu sang trọng và lịch lãm thế này mới thực sự hợp với mình. Haizz mình lại không nhịn được mà tự sướng nữa rồi |
Đôi mắt Lãnh Thiên Băng liếc ngang liếc dọc chiếc G63 trước mặt, cảm thán gu thẩm mỹ của chồng cô cũng không tồi dù cho giá thành của nó không bằng 1 góc so với chiếc Pagani của cô
"Ừm, phải rộng rãi như vậy mới có không gian để sau này hoang lạc trên xe được nhiều tư thế hơn chứ" - Ánh mắt Lãnh Thiên Băng khẽ híp lại, trong đầu tưởng tượng ra vô số chuyện kì lạ. Huyệt động bên dưới lại bắt đầu rỉ nước
Lãnh Thiên Băng cuối cùng cũng lưu luyến buông bàn tay đã đan với chồng mình cả tiếng đồng hồ ra ngồi vào hàng ghế phụ, thắt dây an toàn:
"Chúng ta đến quán bar Ánh Sao trước đi anh"
"Được rồi" - Tôi gật đầu, khởi động xe và lái ra khỏi hầm đỗ xe
Khác với đêm hôm qua lúc đến quán bar Ánh Sao, hiện giờ hai chúng tôi trò chuyện hết sức vui vẻ. Dĩ nhiên là đôi tay hư hỏng của Lãnh Thiên Băng liên tục sờ mó khắp cơ thể tôi
| Không ngờ phải đến kiếp thứ hai mình và cô ấy mới có thể trải qua những khoảnh khắc vợ chồng thực sự, mình đang mơ sao ?? Nếu là mơ thì mình không muốn tỉnh dậy chút nào |
Nghe thấy tiếng lòng của Huy Vũ, đôi tay của Lãnh Thiên Băng càng bạo dạng hơn
Khoảng 10 phút sau chúng tôi đã tới nơi
"Được rồi, chúng ta vào thôi nào" - Tôi tháo dây an toàn của tôi ra nhân tiện với tay tháo luôn của Lãnh Thiên Băng
"Em nghĩ Thiên Tâm đang ở đây, chắc là ở trong căn phòng kế bên phòng bao Kim Cương" - Lãnh Thiên Băng nói
"Thật à ?? Lãnh Thiên Tâm vốn dĩ rất ngoan ngoãn mà ?? Sao hôm nay lại dám đi bar qua đêm rồi ??" - Tôi giả ngu hỏi
"Phi !! Diễn, diễn tiếp đi. Nhưng mà nhìn vẻ mặt vô tội này của anh ấy cũng rất đáng yêu" - Lãnh Thiên Băng nén cười:
"Hôm qua em đang uống cùng Gia Hà thì trùng hợp con nhỏ đó cũng đến. Anh biết em vốn không ưa gì nó mà nên sau khi uống xong 1 ly thì em đứng dậy ra về"
| À thì ra là vậy sao ?? Rất có thể do mình đi cùng Lãnh Thiên Băng ở kiếp này nên nhân quả đã có chút ảnh hưởng. Bất quá bây giờ cũng thật may khi cô ấy không sao |
Trong lòng Lãnh Thiên Băng cực độ vui sướng, cuối cùng Huy Vũ cũng đã buông bỏ khúc mắc và sự chán ghét trong quá khứ với cô rồi
"Tuy có hơi muộn một chút nhưng bất quá thế này đã là rất tốt" - Lãnh Thiên Băng thầm nghĩ. Cô tiếp tục khoác chặt tay chồng mình cùng nhau bước vào
…
Chúc các đh buổi chiều vui vẻ
"Ông trời đối đãi với mình thực sự không tệ, bên cạnh có người chồng và cấp dưới luôn luôn hết lòng vì mình như vậy. Chỉ tiếc là mình đã từng quá ngu muội"
Sau khi đã xác nhận rõ ràng thân thế và trò chuyện một lúc với Phạm Thanh Ngọc, tôi có thể cảm nhận được cô gái này thực sự vô cùng nhân hậu giống y hệt như chú Bạch vậy
| Kiếp trước trong cơn say, chú Bạch đã kể mọi thứ trong nước mắt. Cháu gái của chú ấy là tất cả những gì mà chú còn lại trên đời này, mất đi Phạm Thanh Ngọc chú ấy gần như phát điên. Tiêu tán toàn bộ tài sản để tìm kiếm cô ấy trong vô vọng, cuối cùng trắng tay phải xin vào nhà tang lễ làm lao công |
| Mình vô tình gặp chú Bạch trong một cơn mưa lớn mà không có nơi trú ẩn, chính chú ấy đã tử tế cho mình chỗ tá túc, sau đó còn cho người lạ là mình mượn một số tiền nhỏ để tạm thời lo liệu ma chay đơn giản cho Lãnh gia. Nếu không thì thực sự không biết phải gửi nhờ hài cốt của họ ở đâu, haizzz |
| Không biết trước khi lâm vào tình cảnh đó cuộc sống của chú Bạch ra sao nhưng nhất định mình không thể để chú ấy lại rơi vào bước đường cùng khổ như thế ở kiếp này. Đây không chỉ đơn thuần là trả ơn chú Bạch mà còn là sự báo thù của mình dành cho bọn khốn kiếp đó |
"Hức...hức" - Hình như có tiếng thút thít rất nhỏ vang lên, tôi giật mình quay qua và nhìn thấy Lãnh Thiên Băng đang cúi đầu rất sâu, hai tay ôm ngực. Đột nhiên cô ấy ngẩng đầu lên, tôi chỉ thấy đôi mắt cô ấy hơi đỏ 1 chút:
"Em à, có chuyện gì sao ??"
"Không, chỉ là do em đói quá nên tâm trạng hơi gấp gáp một chút" - Lãnh Thiên Băng nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn về Phạm Thanh Ngọc bây giờ ngoài ôn nhu ra còn đầy ắp sự biết ơn
Cô bước tới nắm lấy đôi tay Phạm Thanh Ngọc đầy thân thiết:
"Thanh Ngọc, em cùng anh chị lên tầng trên ăn trưa nào. Không cho phép từ chối, chúng ta đi thôi"
"A nh..nhưng thưa Lãnh tổng, vẫn chưa đến giờ ăn trưa của nhân viên ạ" - Thanh Ngọc lập tức lắc đầu
"Cái gì mà Lãnh tổng nghe xa lạ vậy gọi chị là Băng tỷ, cứ quyết định như vậy đi nhé. Chồng yêu à, chúng ta đi thôi" - Lãnh Thiên Băng đứng giữa ôm cánh tay của hai chúng tôi cùng nhau bước vào thang máy
Trên tầng 89, tầng cao nhất của tòa nhà Thời Đại. Có một nhà hàng theo phong cách châu Âu cực kì sang trọng, bất quá hôm nay sao lại không có 1 bóng khách thế nhỉ ??
Như nhận ra thắc mắc của tôi, Lãnh Thiên Băng lên cười nói:
"Hồi nãy lúc nói chuyện với anh, em đã ra chỉ thị bao toàn bộ nhà hàng này rồi. Bây giờ cả nhà hàng chỉ phục vụ mỗi ba người chúng ta thôi"
| Quả là nữ tổng tài bá đạo, làm việc thật quyết đoán | - Tôi không nhịn được mà giơ lên 1 ngón tay cái
"Khanh khách" - Lãnh Thiên Băng cười khúc khích, cô phát hiện từ nãy giờ Huy Vũ không còn gọi cô là nữ nhân băng giá trong tiếng lòng nữa. Đây rõ ràng là một bước tiến lớn a
Phạm Thanh Ngọc liên tục nhìn ngó dáo dát xung quanh, cảm thấy bản thân mình vô cùng lạc lõng trong nhà hàng này
"Thanh Ngọc à, em đừng ngại. Hôm nay em thích ăn gì cứ việc nói với chị, không được khách sáo đấy hiểu không ??" - Khi cả 3 ngồi vào bàn, Lãnh Thiên Băng véo má Thanh Ngọc trêu ghẹo
"Vâ.. vâng, thưa Lãnh t ... à không, B..Băng tỷ chứ" - Thanh Ngọc gật đầu lia lịa, trông vô cùng đáng yêu
Tôi cầm cuốn thực đơn lên, nhìn vào giá cả mà chỉ biết trầm trồ. Thực sự là tôi đã quá lạc hậu rồi
Xem qua 1 chút, tôi bắt đầu gọi món theo thứ tự: một phần súp nghêu làm khai vị, cơm Risotto Bạch Tuộc và Cabonara cho món chính cùng một ly Mojito Chanh Bạc Hà, tráng miệng là Panna Cotta Lựu và Semifreddo
| Ban nãy dự định đi ăn món Ấn Độ để tự thưởng cho ngày hôm nay nhưng chuyển qua ăn các món của Ý cũng không tệ a |
"Khanh khách, hai người phải ăn thật nhiều vào. Nhất là anh đấy, lần đầu tiên chúng ta ra ngoài ăn trưa với nhau" - Tay của Lãnh Thiên Băng vuốt đùi tôi lên xuống, ánh mắt nhìn tôi cũng tràn đầy mị hoặc
"Ừm tất nhiên rồi, em cũng ăn nhiều vào" - Tôi mỉm cười trả lời Lãnh Thiên Băng, bàn tay đặt nhẹ lên cánh tay mịn màng đang vuốt ve đùi tôi
Lãnh Thiên Băng nhân cơ hội, lập tức ngửa tay lên và đan chặt tay cô ấy vào tay tôi trong khi vẫn đang trò chuyện với Phạm Thanh Ngọc
Khoảng 10 phút sau, các món ăn đã được phục vụ viên mang lên. Lãnh Thiên Băng vẫn đang nắm chặt tay tôi không chịu buông ra, thôi thì đành ăn 1 tay vậy
Ba người chúng tôi vừa thưởng thức các món ăn thượng hạng, vừa trò chuyện với nhau cực kì vui vẻ. Sự e dè của Phạm Thanh Ngọc cũng dần dần tiêu biến
Nhìn nụ cười của Lãnh Thiên Băng khi trò chuyện cùng chồng thực sự khác xa so với sự bá đạo thường ngày của cô, Thanh Ngọc không ngờ Lãnh tổng cũng có một mặt ôn nhu và dịu dàng như vậy
"Trước có nghe phong phanh rằng Băng tỷ đã kết hôn nhưng cuộc sống hôn nhân lại vô cùng mâu thuẫn và chồng của chị ấy lại mang tiếng là đồ vô dụng. Nhìn vợ chồng họ thế này thì có chỗ nào mà mâu thuẫn chứ ?? Anh ta trông như vậy thì vô dụng chỗ nào, thực sự càng nhìn càng cảm thấy anh ta chững chạc và vô cùng phong độ" - Thanh Ngọc suy nghĩ
"Thanh Ngọc, em đang nghĩ gì thế ?? Sao lại không ăn ??" - Lãnh Thiên Băng nhìn thấy Thanh Ngọc ngồi sửng ở đó cất tiếng hỏi thăm
"Dạ em chỉ rất ngưỡng mộ vợ chồng anh chị thôi. Thực sự càng nhìn càng thấy anh chị vô cùng xứng đôi" - Thanh Ngọc mỉm cười, trong mắt đầy vẻ hâm mộ
"Khanh khách ... chuyện đó là điều hiển nhiên rồi" - Lãnh Thiên Băng hôn lên môi tôi 1 cái, bàn tay đang nắm tay tôi siết chặt hơn
Tôi cũng mỉm cười vô cùng vui vẻ khi hai chúng tôi được khen như vậy
Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, Lãnh Thiên Băng trước khi rời đi đã hỏi xin địa chỉ nhà của Phạm Thanh Ngọc. Tôi nhân cơ hội nghe lén 1 chút
| Được lắm, phải tranh thủ đi thăm chú Bạch ở kiếp này |
| Nãy giờ mình cũng định hỏi dò cô ấy về chú Bạch nhưng lại cảm thấy không nên, ai lại đi hỏi chuyện gia đình người ta khi mới lần đầu gặp chứ. Cũng may là có vợ yêu của mình bên cạnh |
Lãnh Thiên Băng khẽ mỉm cười mãn nguyện
...
"Đây là xe của anh vừa mua sao ??" - Dưới hầm đỗ xe, Lãnh Thiên Băng nhìn vào chiếc xế cưng của tôi và hỏi
"Ừm anh vừa mua để thuận tiện cho việc đi lại" - Tôi đáp lời cô ấy
| Mình vốn không thích xe thể thao nhưng cũng ngại nói với cô ấy. Mỗi lần lái chiếc Pagani đó là tinh thần của mình căng như dây đàn, không tài nào buông lỏng được |
| Những loại xe kiểu sang trọng và lịch lãm thế này mới thực sự hợp với mình. Haizz mình lại không nhịn được mà tự sướng nữa rồi |
Đôi mắt Lãnh Thiên Băng liếc ngang liếc dọc chiếc G63 trước mặt, cảm thán gu thẩm mỹ của chồng cô cũng không tồi dù cho giá thành của nó không bằng 1 góc so với chiếc Pagani của cô
"Ừm, phải rộng rãi như vậy mới có không gian để sau này hoang lạc trên xe được nhiều tư thế hơn chứ" - Ánh mắt Lãnh Thiên Băng khẽ híp lại, trong đầu tưởng tượng ra vô số chuyện kì lạ. Huyệt động bên dưới lại bắt đầu rỉ nước
Lãnh Thiên Băng cuối cùng cũng lưu luyến buông bàn tay đã đan với chồng mình cả tiếng đồng hồ ra ngồi vào hàng ghế phụ, thắt dây an toàn:
"Chúng ta đến quán bar Ánh Sao trước đi anh"
"Được rồi" - Tôi gật đầu, khởi động xe và lái ra khỏi hầm đỗ xe
Khác với đêm hôm qua lúc đến quán bar Ánh Sao, hiện giờ hai chúng tôi trò chuyện hết sức vui vẻ. Dĩ nhiên là đôi tay hư hỏng của Lãnh Thiên Băng liên tục sờ mó khắp cơ thể tôi
| Không ngờ phải đến kiếp thứ hai mình và cô ấy mới có thể trải qua những khoảnh khắc vợ chồng thực sự, mình đang mơ sao ?? Nếu là mơ thì mình không muốn tỉnh dậy chút nào |
Nghe thấy tiếng lòng của Huy Vũ, đôi tay của Lãnh Thiên Băng càng bạo dạng hơn
Khoảng 10 phút sau chúng tôi đã tới nơi
"Được rồi, chúng ta vào thôi nào" - Tôi tháo dây an toàn của tôi ra nhân tiện với tay tháo luôn của Lãnh Thiên Băng
"Em nghĩ Thiên Tâm đang ở đây, chắc là ở trong căn phòng kế bên phòng bao Kim Cương" - Lãnh Thiên Băng nói
"Thật à ?? Lãnh Thiên Tâm vốn dĩ rất ngoan ngoãn mà ?? Sao hôm nay lại dám đi bar qua đêm rồi ??" - Tôi giả ngu hỏi
"Phi !! Diễn, diễn tiếp đi. Nhưng mà nhìn vẻ mặt vô tội này của anh ấy cũng rất đáng yêu" - Lãnh Thiên Băng nén cười:
"Hôm qua em đang uống cùng Gia Hà thì trùng hợp con nhỏ đó cũng đến. Anh biết em vốn không ưa gì nó mà nên sau khi uống xong 1 ly thì em đứng dậy ra về"
| À thì ra là vậy sao ?? Rất có thể do mình đi cùng Lãnh Thiên Băng ở kiếp này nên nhân quả đã có chút ảnh hưởng. Bất quá bây giờ cũng thật may khi cô ấy không sao |
Trong lòng Lãnh Thiên Băng cực độ vui sướng, cuối cùng Huy Vũ cũng đã buông bỏ khúc mắc và sự chán ghét trong quá khứ với cô rồi
"Tuy có hơi muộn một chút nhưng bất quá thế này đã là rất tốt" - Lãnh Thiên Băng thầm nghĩ. Cô tiếp tục khoác chặt tay chồng mình cùng nhau bước vào
…
Chúc các đh buổi chiều vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.