Chương 5: Phản đối
Lợn Béo
03/03/2016
Sáng hôm sau, tại Vương gia
Thiếu Phong từ phòng ngủ bước xuống phòng ăn đã thấy em gái ngồi ở đó ăn sáng một cách quái lạ. Ngồi xuống thưởng thức món trứng ốp lết rồi ra hiệu cho thím Trương lui, mới nói:
- Em không thể nào dậy sớm bất thường như vây, có chuyện gì thì mau nói đi.– Nghe anh hai đoán trúng ý, Tâm đành nhẹ nhàng buông dao nĩa xuống nói:
- Anh hai quả thông minh. Thật ra em có chuyện này muốn thương lượng….- Phong không nói tiếp tục ăn lắng nghe em gái kể.
- Hôm qua em thấy một bà lão bị ngất nên đã đưa vào bệnh viện, người thân của bà lão đó đã mời em về làm hộ lý cho họ. Và… và em đã nói đồng ý.–Chợt dừng lại để xem biểu hiện của anh nhưng vẫn như cũ liền nói tiếp:
- Không chỉ vây mà em còn đồng ý chuyển tới nhà họ nữa.
Choang… Chiếc đĩa trên bàn đột nhiên rơi xuống, hướng ánh mắt về anh trai Tâm phát hiện ra sự khác thường.
- Anh không đồng ý, mau bảo họ tìm người khác đi.
- Nhưng mà… em đã hứa rồi và … và hôm nay em sẽ chuyển tới đó, em dậy sớm để chào tạm biệt anh.
Leng… Keng… Lại thêm chiếc nĩa rơi xuống vang cả phòng ăn.
- Em đã làm cái gì cơ?- Tâm chỉ đáp:
- Anh đừng giận không có gì to tát cả. Chỉ là em sống xa nhà 3 tháng thôi rồi sau đó em sẽ về ha.- Tâm nở nụ cười trừ với Phong nhưng…
- Anh nói lần cuối không có đi đâu cả chỉ ở nhà thôi đã nghe rõ chưa?
- Em không muốn. Em lớn rồi có thể quyết định điều em muốn làm và mong anh hai sẽ ủng hộ cho điều đó.– Nói xong liền bỏ lên phòng mình thu dọn đồ đạc.
- Em muốn làm gì thì làm anh sẽ không quan tâm nữa.- Thiếu Phong cũng tức giận bỏ về thư phòng, đóng sập cửa lại, bởi đây là lần đầu tiên mà em gái cãi lại mình.
Trong Thư phòng
Phong ngồi trên bàn làm việc cầm khung ảnh chụp một nhà bốn người đang tươi cười và nói:
- Ba, mẹ kể từ ngày định mệnh đó con đã tự hứa với bản thân phải bảo vệ em gái- người thân duy nhất trên đời. Suốt 19 năm qua dù con và cô đã cho em ấy cuộc sống giàu sang, phú quý nhưng nó cũng không thể thay thế được tình thương yêu mà đáng lẽ con và em gái phải được nhận.- Nói rồi từng ngón tay vuốt nhẹ lên hình đôi vợ chồng đang cười vui vẻ.
- Bây giờ em ấy lại muốn ra ngoài sống, liệu có phải là quyết định sai lầm không hả ba mẹ? Con chỉ sợ nó bị tổn thương thôi nhưng nếu nó đã quyết định thì con đành chấp nhận thôi…
Sau khi dọn xong hành lý thì vác xuống cửa, thím Trương thấy vậy liền nói:
- Tiểu thư đi đâu vậy chứ? A có phải, cô muốn tới sống với cô Mỹ Hân mấy hôm không vậy thế thì để tôi…
- Cháu muốn ra ngoài sống khoảng 3 tháng thì về ạ.– Thím bất ngờ nhìn Tâm sao lại đòi ra ngoài sống chứ không lẽ con bé này lại cãi nhau với Phong, Thím biết hai cái đứa này suốt ngày cãi nhau nên…
- Thím Trương con sẽ rất nhớ người, Thím phải giữ gìn sức khỏe nhé!- Nói xong liền kéo vali ra cổng để mặc thím Trương ngơ ngác không hiểu gì. Tâm bắt taxi rồi lên xe qua cửa kính nhìn lại ngôi nhà than yêu và thím đang vẫy chào mình, xe đi khuất dần…
Thiếu Phong nhìn em gái mình đi khuất dần rồi lấy điện thoại ra gọi cho thư kí Ngô:
- Hãy tìm hiểu xem em tôi sẽ là hộ lý cho ai và ở nhà nào. Tiện thể thuê người đáng tin cậy làm việc ở đó và giúp em ấy luôn, phải báo cáo mỗi ngày.
- Vâng, thưa Vương tổng. Phong cúp máy rồi đi xuống nhà lấy xe tới công ty.
Thiếu Phong từ phòng ngủ bước xuống phòng ăn đã thấy em gái ngồi ở đó ăn sáng một cách quái lạ. Ngồi xuống thưởng thức món trứng ốp lết rồi ra hiệu cho thím Trương lui, mới nói:
- Em không thể nào dậy sớm bất thường như vây, có chuyện gì thì mau nói đi.– Nghe anh hai đoán trúng ý, Tâm đành nhẹ nhàng buông dao nĩa xuống nói:
- Anh hai quả thông minh. Thật ra em có chuyện này muốn thương lượng….- Phong không nói tiếp tục ăn lắng nghe em gái kể.
- Hôm qua em thấy một bà lão bị ngất nên đã đưa vào bệnh viện, người thân của bà lão đó đã mời em về làm hộ lý cho họ. Và… và em đã nói đồng ý.–Chợt dừng lại để xem biểu hiện của anh nhưng vẫn như cũ liền nói tiếp:
- Không chỉ vây mà em còn đồng ý chuyển tới nhà họ nữa.
Choang… Chiếc đĩa trên bàn đột nhiên rơi xuống, hướng ánh mắt về anh trai Tâm phát hiện ra sự khác thường.
- Anh không đồng ý, mau bảo họ tìm người khác đi.
- Nhưng mà… em đã hứa rồi và … và hôm nay em sẽ chuyển tới đó, em dậy sớm để chào tạm biệt anh.
Leng… Keng… Lại thêm chiếc nĩa rơi xuống vang cả phòng ăn.
- Em đã làm cái gì cơ?- Tâm chỉ đáp:
- Anh đừng giận không có gì to tát cả. Chỉ là em sống xa nhà 3 tháng thôi rồi sau đó em sẽ về ha.- Tâm nở nụ cười trừ với Phong nhưng…
- Anh nói lần cuối không có đi đâu cả chỉ ở nhà thôi đã nghe rõ chưa?
- Em không muốn. Em lớn rồi có thể quyết định điều em muốn làm và mong anh hai sẽ ủng hộ cho điều đó.– Nói xong liền bỏ lên phòng mình thu dọn đồ đạc.
- Em muốn làm gì thì làm anh sẽ không quan tâm nữa.- Thiếu Phong cũng tức giận bỏ về thư phòng, đóng sập cửa lại, bởi đây là lần đầu tiên mà em gái cãi lại mình.
Trong Thư phòng
Phong ngồi trên bàn làm việc cầm khung ảnh chụp một nhà bốn người đang tươi cười và nói:
- Ba, mẹ kể từ ngày định mệnh đó con đã tự hứa với bản thân phải bảo vệ em gái- người thân duy nhất trên đời. Suốt 19 năm qua dù con và cô đã cho em ấy cuộc sống giàu sang, phú quý nhưng nó cũng không thể thay thế được tình thương yêu mà đáng lẽ con và em gái phải được nhận.- Nói rồi từng ngón tay vuốt nhẹ lên hình đôi vợ chồng đang cười vui vẻ.
- Bây giờ em ấy lại muốn ra ngoài sống, liệu có phải là quyết định sai lầm không hả ba mẹ? Con chỉ sợ nó bị tổn thương thôi nhưng nếu nó đã quyết định thì con đành chấp nhận thôi…
Sau khi dọn xong hành lý thì vác xuống cửa, thím Trương thấy vậy liền nói:
- Tiểu thư đi đâu vậy chứ? A có phải, cô muốn tới sống với cô Mỹ Hân mấy hôm không vậy thế thì để tôi…
- Cháu muốn ra ngoài sống khoảng 3 tháng thì về ạ.– Thím bất ngờ nhìn Tâm sao lại đòi ra ngoài sống chứ không lẽ con bé này lại cãi nhau với Phong, Thím biết hai cái đứa này suốt ngày cãi nhau nên…
- Thím Trương con sẽ rất nhớ người, Thím phải giữ gìn sức khỏe nhé!- Nói xong liền kéo vali ra cổng để mặc thím Trương ngơ ngác không hiểu gì. Tâm bắt taxi rồi lên xe qua cửa kính nhìn lại ngôi nhà than yêu và thím đang vẫy chào mình, xe đi khuất dần…
Thiếu Phong nhìn em gái mình đi khuất dần rồi lấy điện thoại ra gọi cho thư kí Ngô:
- Hãy tìm hiểu xem em tôi sẽ là hộ lý cho ai và ở nhà nào. Tiện thể thuê người đáng tin cậy làm việc ở đó và giúp em ấy luôn, phải báo cáo mỗi ngày.
- Vâng, thưa Vương tổng. Phong cúp máy rồi đi xuống nhà lấy xe tới công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.