Chương 4: Thỏa thuận
Lợn Béo
03/03/2016
Sau khi đưa bà lão vào phòng bệnh, còn Tâm chờ bên ngoài. Mười phút sau, bác sĩ ra ngoài:
- Ai là người nhà bệnh Trần Phi Yến?- Tâm liền trả lời:
- Tôi là người nhà bệnh nhân, bác sĩ bà tôi có sao không ạ?- Người bác sĩ đẩy gọng kính lên và nói:
- Không có gì đáng ngại cả. Chỉ là bà ấy bị kiệt sức do đói quá thôi mà cô thân là cháu lại bỏ đói bà mình vậy sao? Thật vô trách nhiệm mà.– Nói xong vị bác sĩ liền đi luôn, nghe bà lão bị bỏ đói thì Tâm liền chạy xuống căngtin bệnh viện mua cháo.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng trước cổng bệnh viện, Thiên Tài nhanh chóng xuống xe, theo sau là em gái chuẩn bị bước vào. Nhưng
- Aaaa… đau quá– Tài quay sang nhìn em gái hỏi một cách khẩn trương:
- Chuyện gì vậy?- Thiên Lý chỉ ôm bụng kêu đau không nói, bản thân lại sốt ruột lo cho bà nội đành nhờ tài xế:
- Anh hãy đưa em tôi đến phòng bệnh rồi gọi bác…
- Em không đi gặp bác sĩ đâu, có chết cũng không. Ai da.. uui da- Nhìn em gái như vậy đành bảo tài xế :
- Vậy thì đưa em tôi về nhà trước rồi hãy quay lại đón tôi và bà nội sau. Nhanh lên.- Nói xong đỡ em vào xe đến khi xe khuất hẳn mới chạy vào trong bệnh viện. Sau khi mua cháo xong thì Tâm đứng đợi ở thang máy, điện thoại đổ chuông, bắt máy:
- Sao em vẫn chưa về nhà? Biết mấy giờ rồi không? Đã 12 giờ rồi đấy.– Vì không nỡ bỏ đi khi người thân bà lão chưa đến nên đành nói dối anh hai:
- Em ngủ nhà bạn, sang mai sẽ về. Thế nhé!
Vội vã cúp máy, đúng lúc cửa thang máy mở ra, bước vào và nhấn nút tầng 4. Cửa thang máy sắp đóng một bàn tay chặn lại: ‘Chờ lát đã!’.Đến khi người đó bước vào thang máy thì:
- Là anh!
- Là cô!
Hai người quá đỗi ngạc nhiên khi gặp lại nhau sớm như vậy, Trái Đất thiệt nhỏ mà. Tuy nhiên trong thang máy hai người im lặng suốt không nói gì bởi còn vội việc của mình.
Đinh…
Tâm bước về căn phòng mà bà lão đang nghỉ ngơi còn Tài thì nhanh chóng chạy đến quầy hỏi thăm:
- Bệnh nhân Trần Phi Yến nằm ở phòng nào?- Sau khi nhận được câu trả lời: 'Phòng 406’ liền đến đó. Tâm sau khi vào phòng thấy bà đã tỉnh lấy cháo cho bà ăn, nhìn bà ăn ngon miệng thì lại cảm thấy vui và có một cảm giác quen thuộc nào đó bao trọn. Cử phòng bị bật tung: Rầm… Rầm… Đúng lúc quay ra thì đụng phải người đó:
- Sao cô lại ở đây?– Tâm cũng bất ngờ: 'Vậy vì sao tôi không thể ở đây?'. Rồi Tâm suy nghĩ lát:
- Không lẽ anh là cháu trai của bà ấy?- Đáp lại là cái gật đàu không đáp. Đúng là số trời đã định mà có thể gặp cô ta ở đây mình tính luôn món nợ trước nghĩ vậy Thiên Tài định tiến lên. Nhưng bà nội lại túm áo Tâm gọi:
- Găng tay à, ta còn đói lắm. Muốn ăn thêm cơ!- Giọng bà như đứa trẻ con đáng yêu vô cùng .
Tâm nhớ ra lúc ở trên xe cứu thương thì bà kêu lạnh, mình đeo cho bà đôi găng tay của mình nên chắc vì thế mà bà gọi như vậy. Còn Tài đứng khựng từ nãy tới giờ vì bà mình lại gọi con nhỏ đó như vậy. Cuối cùng dù rất ghét nhau nhưng hai người vẫn hỗ trợ nhau chăm sóc bà đến khi bà ngủ thì Tài kéo Tâm ra ngoài nói chuyện.
- Dẫu sao thì cũng cảm ơn cô đã chăm sóc bà tôi nhưng cô vẫn phải đền áo cho tôi.– Tâm nghe xong vô cùng tức giận thế mà nói cảm ơn ư? Rõ rang là tính nợ cũ mà.
- Không do tôi làm, sao phải chịu trách nhiệm hả?- Tài trầm ngâm suy nghĩ nhưng tay vẫn nắm tay Tâm rồi nói:
- Vậy cô làm hộ lý cho bà tôi trong 3 tháng bù lại chiếc áo khoác cho tôi, thế nào đồng ý chứ?- Thật ra làm hộ lý không tồi đâu với lại bà bà kia làm mình nhờ tới bà nội mình quá, cứ thử một phen mới được.
- Đồng ý nhưng mà tôi chỉ có thể chăm sóc bà anh lúc chiều tối thôi. Buổi sáng tôi còn làm ở tiệm bánh nữa.
- Không thành vấn đề nhưng cô phải chuyển tới nhà tôi sống.- Tâm nghe xem rất lưỡng lự bởi vấn đề là ở anh hai, chỉ sợ anh hai không đồng ý thôi, nhưng cuối cùng:
- Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng giờ muộn rồi tôi về trước đây còn chuẩn bị vài đồ đạc.- Nói xong liền cất bước đi còn Tài đứng nhìn phía sau mà nở nụ cười, nghĩ thầm:
‘Kì này cô biết tay tôi cho mà coi.’
- Ai là người nhà bệnh Trần Phi Yến?- Tâm liền trả lời:
- Tôi là người nhà bệnh nhân, bác sĩ bà tôi có sao không ạ?- Người bác sĩ đẩy gọng kính lên và nói:
- Không có gì đáng ngại cả. Chỉ là bà ấy bị kiệt sức do đói quá thôi mà cô thân là cháu lại bỏ đói bà mình vậy sao? Thật vô trách nhiệm mà.– Nói xong vị bác sĩ liền đi luôn, nghe bà lão bị bỏ đói thì Tâm liền chạy xuống căngtin bệnh viện mua cháo.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng trước cổng bệnh viện, Thiên Tài nhanh chóng xuống xe, theo sau là em gái chuẩn bị bước vào. Nhưng
- Aaaa… đau quá– Tài quay sang nhìn em gái hỏi một cách khẩn trương:
- Chuyện gì vậy?- Thiên Lý chỉ ôm bụng kêu đau không nói, bản thân lại sốt ruột lo cho bà nội đành nhờ tài xế:
- Anh hãy đưa em tôi đến phòng bệnh rồi gọi bác…
- Em không đi gặp bác sĩ đâu, có chết cũng không. Ai da.. uui da- Nhìn em gái như vậy đành bảo tài xế :
- Vậy thì đưa em tôi về nhà trước rồi hãy quay lại đón tôi và bà nội sau. Nhanh lên.- Nói xong đỡ em vào xe đến khi xe khuất hẳn mới chạy vào trong bệnh viện. Sau khi mua cháo xong thì Tâm đứng đợi ở thang máy, điện thoại đổ chuông, bắt máy:
- Sao em vẫn chưa về nhà? Biết mấy giờ rồi không? Đã 12 giờ rồi đấy.– Vì không nỡ bỏ đi khi người thân bà lão chưa đến nên đành nói dối anh hai:
- Em ngủ nhà bạn, sang mai sẽ về. Thế nhé!
Vội vã cúp máy, đúng lúc cửa thang máy mở ra, bước vào và nhấn nút tầng 4. Cửa thang máy sắp đóng một bàn tay chặn lại: ‘Chờ lát đã!’.Đến khi người đó bước vào thang máy thì:
- Là anh!
- Là cô!
Hai người quá đỗi ngạc nhiên khi gặp lại nhau sớm như vậy, Trái Đất thiệt nhỏ mà. Tuy nhiên trong thang máy hai người im lặng suốt không nói gì bởi còn vội việc của mình.
Đinh…
Tâm bước về căn phòng mà bà lão đang nghỉ ngơi còn Tài thì nhanh chóng chạy đến quầy hỏi thăm:
- Bệnh nhân Trần Phi Yến nằm ở phòng nào?- Sau khi nhận được câu trả lời: 'Phòng 406’ liền đến đó. Tâm sau khi vào phòng thấy bà đã tỉnh lấy cháo cho bà ăn, nhìn bà ăn ngon miệng thì lại cảm thấy vui và có một cảm giác quen thuộc nào đó bao trọn. Cử phòng bị bật tung: Rầm… Rầm… Đúng lúc quay ra thì đụng phải người đó:
- Sao cô lại ở đây?– Tâm cũng bất ngờ: 'Vậy vì sao tôi không thể ở đây?'. Rồi Tâm suy nghĩ lát:
- Không lẽ anh là cháu trai của bà ấy?- Đáp lại là cái gật đàu không đáp. Đúng là số trời đã định mà có thể gặp cô ta ở đây mình tính luôn món nợ trước nghĩ vậy Thiên Tài định tiến lên. Nhưng bà nội lại túm áo Tâm gọi:
- Găng tay à, ta còn đói lắm. Muốn ăn thêm cơ!- Giọng bà như đứa trẻ con đáng yêu vô cùng .
Tâm nhớ ra lúc ở trên xe cứu thương thì bà kêu lạnh, mình đeo cho bà đôi găng tay của mình nên chắc vì thế mà bà gọi như vậy. Còn Tài đứng khựng từ nãy tới giờ vì bà mình lại gọi con nhỏ đó như vậy. Cuối cùng dù rất ghét nhau nhưng hai người vẫn hỗ trợ nhau chăm sóc bà đến khi bà ngủ thì Tài kéo Tâm ra ngoài nói chuyện.
- Dẫu sao thì cũng cảm ơn cô đã chăm sóc bà tôi nhưng cô vẫn phải đền áo cho tôi.– Tâm nghe xong vô cùng tức giận thế mà nói cảm ơn ư? Rõ rang là tính nợ cũ mà.
- Không do tôi làm, sao phải chịu trách nhiệm hả?- Tài trầm ngâm suy nghĩ nhưng tay vẫn nắm tay Tâm rồi nói:
- Vậy cô làm hộ lý cho bà tôi trong 3 tháng bù lại chiếc áo khoác cho tôi, thế nào đồng ý chứ?- Thật ra làm hộ lý không tồi đâu với lại bà bà kia làm mình nhờ tới bà nội mình quá, cứ thử một phen mới được.
- Đồng ý nhưng mà tôi chỉ có thể chăm sóc bà anh lúc chiều tối thôi. Buổi sáng tôi còn làm ở tiệm bánh nữa.
- Không thành vấn đề nhưng cô phải chuyển tới nhà tôi sống.- Tâm nghe xem rất lưỡng lự bởi vấn đề là ở anh hai, chỉ sợ anh hai không đồng ý thôi, nhưng cuối cùng:
- Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng giờ muộn rồi tôi về trước đây còn chuẩn bị vài đồ đạc.- Nói xong liền cất bước đi còn Tài đứng nhìn phía sau mà nở nụ cười, nghĩ thầm:
‘Kì này cô biết tay tôi cho mà coi.’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.