Chương 1:
Tiểu Thần Lộ
21/02/2024
Ngày cuối thu tháng chín, từng đám mây trôi lững lờ trên nền trời xanh ngát. Mấy cành hoa quế trong sân đang đua nhau nảy nở bỗng một luồng gió thoảng qua, cuốn lấy từng đoá từng đoá hoa quế vàng nhạt rơi xuống dưới, trong không gian cũng thoảng hương hoa.
Đây chính là khuê viện của đại tiểu thư Thuận Thiên Phủ Tân gia – Liên uyển. Khuê viện này nằm ở phía tây bắc của Tân phủ, thoạt nhìn thì nhỏ bé nhưng thực ra lại có nhiều phòng xá, tiền đình hay hậu viện đều có đủ. Phong thuỷ cũng cực kì tốt, dựng ở phía bắc, mặt hướng về nam.
Mấy tiểu nha đầu mặc y phục xanh xanh đỏ đỏ đứng trong sân, mỗi người cầm một cây gậy trúc thật dài vừa nói vừa cười đập hoa quế, các nàng nói đó là ý của đại tiểu thư, nàng nói đây là thời gian hoa quế đẹp nhất, cánh hoa mềm mại, nếu dùng để làm bánh hoa quế thì nhất định rất ngon.
Tân Hà đứng ở cửa, im lặng nhìn về phía lũ nha hoàn đang nô đùa ầm ĩ, trong lòng thầm nghĩ. Kiếp trước, nàng vừa mới bước qua sinh nhật tuổi mười sáu thì cả nhà cũng bị đưa lên đoạn đầu đài. Trước khi nhắm mắt, nàng đã nhìn thấy tứ thúc Cố Vọng Thư mới gặp qua mấy lần. Hắn mặc một thân cẩm y, tuấn tú vô song. Nhưng có thể do khoảng cách quá xa nên nàng không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn. Đến khi tỉnh lại thì nàng đã trở về hình dáng lúc sáu tuổi, cũng chỉ vừa mới từ viện của mẫu thân chuyển đến “Liên Uyển”. Lúc này, Lý Hoạ Bình chỉ vừa mới vào cửa còn chưa dám lên mặt với mẫu thân. Minh Tuyên ca ca cũng còn đang ở nhà đọc sách, cũng chưa bỏ mạng nơi chiến trường….
Khi còn ở kiếp trước, nàng cũng đã từng nghe phụ thân nhắc qua về vị tứ thúc này, hắn không mang họ Tân chỉ là được gửi nuôi ở Tân gia mà thôi, hình như cuộc sống của hắn ở đây cũng không hề vui vẻ…. Nếu không thì sao khi Tân gia gặp nguy cho dù lúc đấy hắn đã trở thành Nội các thủ phụ, nắm trong tay quyền khuynh thế trọng cũng không hề ra tay giúp đỡ. Hơn nữa nhìn qua sắc mặt của phụ thân hẳn là đã gặp hắn nhờ vả rồi.
“Tiểu thư, người đừng đứng ở của nữa, người vừa mới hết phong hàn đừng để bị nhiễm lạnh.” Đại nha đầu bộ dáng xinh đẹp – Vân Đoá cầm lấy tấm áo choàng hồng phấn trên cổ có thêu hồ điệp khoác lên cho nàng.
Tân Hà im lặng, lơ đãng khoát khoát tay ra.
Vân Đoá đứng ở một bên lặng lẽ đánh giá Tân Hà vài cái, nàng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng chỗ nào không đúng thì nàng chưa nghĩ ra được. Dường như chỉ trải qua một đêm, đứa nhỏ sáu tuổi này đã trưởng thành, dần trở nên chín chắn, cũng dần có phong thái của đích nữ Tân gia.
“Tiểu thư có đó không?”
Âm thanh trong trẻo vừa vang lên thì đã thấy một cô nương ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang đẩy cổng Liên Uyển, bước vào.
Tân Hà cùng Vân Đoá nghe thấy giọng nói ấy thì cùng nhau liếc về phía sân thấy thiếu nữ dáng người thanh tú trong tay nàng ôm mấy tấm vải màu sắc tươi sáng đang chầm chậm bước tới, đấy chính là nha hoàn thân cận của lão thái thái Tân phủ - Tú Mai.
“Tú Mai tỷ tỷ, là ngọn gió nào đưa tỷ đến vậy?” Vân Đoá cười cười rồi đi ra đón nàng vào.
Ngoài cửa sớm đã có tiểu nha hoàn nhanh nhẹn cầm lấy mấy tấm vải, đặt gọn ở một bên.
“Thời tiết đang dần lạnh, lão phu nhân nghĩ đến sức khoẻ của đại tiểu thư nên sai nô tỳ đưa mấy thứ này qua đây, nói là để tiểu thư làm mấy bộ y phục mùa thu.” Tú Mai ăn nói lanh lợi, vừa nói xong thì mân môi cười cười.
“Tổ mẫu sai người sang lấy là được rồi còn mất công ngươi phải sang đây một chuyến.” Tân Hà sai Vân Đoá bưng điểm tâm cùng trà lên.
“Đại tiểu thư khách khí quá, chẳng phải vì lão phu nhân thương người sao, nếu không để nô tỳ sang thăm e là trong lòng ngài ấy còn lo lắng.” Tú Mai tiếp nhận chén trà, lời nói ngọt ngào.
“Đến bây giờ ta đã gần khỏi rồi, ngày mai ta sẽ đến thỉnh an tổ mẫu.”
“Vâng, nô tỳ về sẽ bẩm ngay với lão phu nhân. Nhưng mà thời tiết ngày càng lạnh, nếu tiểu thư có ra ngoài thì nên mặc quần áo dày một chút.”
Tân Hà gật đầu, ba người ngồi nói chuyện phiếm một lúc thì Tú Mai mới rời đi.
Sắc trời âm u hẳn là sắp mưa rồi.
Mưa thu lạnh lẽo một hồi, phỏng chừng từ nay trời sẽ chuyển lạnh.
“Tiểu thư, người mau vào phòng đi…” Vân Đoá đang bưng bát trà gừng đường đỏ đi đến.
“Không sao đâu, ta đang suy nghĩ một chút.” Tân Hà lắc đầu ý bảo nàng đừng quấy rầy mình.
Tổ mẫu vẫn luôn không thích mẫu thân , nguyên nhân rất đơn giản, ở kiếp trước, mãi cho đến khi mẫu thân mất cũng không sinh được con trai cho phụ thân, vì vậy vị trí trưởng tôn (*) của Tân gia vẫn luôn trống. Mẫu thân vẫn luôn tôn sùng dòng chính, nhưng nàng không ngờ được người con thứ mà nàng chưa từng gặp qua kia lại sinh được hai đứa con trai liên tiếp. Nàng tự cảm thấy kém cỏi, nàng chưa từng có mang hài tử.
*Trưởng tôn: con trai trưởng, cháu đích tôn.
Cũng may Tôn di nương sinh ra Minh Tuyên ca ca, nếu không thì dòng chính Tân gia đã bị nhị phòng áp đảo.
Nghĩ đến kiếp trước mẫu thân luôn phải ép dạ cầu toàn (*), Tân Hà cắn chặt răng, nếu ông trời đã để nàng sống lại, dù thế nào đi chăng nữa , nàng nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để trên dưới Tân gia bình an vô sự.
*Ép dạ cầu toàn: nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục.
Đương nhiên cũng không thể bỏ qua việc giúp mẫu thân đấu lại di nương, ngồi vững ngôi vị chủ mẫu Tân gia.
Nhưng nói điều này vẫn còn hơi sớm, trước tiên nàng phải tìm ra vị tứ thúc kia, thăm dò một chút về cuộc sống của hắn ở Tân gia bây giờ như nào. Nghĩ vậy, nàng nhíu mày, quay lại hỏi Vân Đoá: “Ngươi có nghe đến việc khi tổ phụ còn sống có nhận nuôi một đứa con không?”
“….A?” Vân Đoá ngẩn người, cuối cùng nói: “Nô tỳ có nghe qua, nhưng ngay sau khi lão thái gia qua đời thì lão thái thái đã cho hắn chuyển đến phòng củi.”
“…Hắn đang ở trong phòng củi?”
“Đúng vậy đó Đại tiểu thư. Mấy ngày trước nô tỳ có đi ngang qua đó còn thấy Tứ gia đang ngồi đọc sách.”
“…..”
Tân Hà không nói gì, nhìn tình cảnh khó khăn của Cố Vọng Thư bây giờ, nàng phải nghĩ biện pháp để tổ mẫu và phụ thân chấp nhận hắn trước.
“Tiểu thư, người mau uống bát trà gừng này đi, sẽ giúp ấm bụng đấy.” Vân Đoá thấy chủ tử lại rơi vào trầm tư thì khuyên giải.
Nàng “ừ” một tiếng, lần này nàng không từ chối, một hơi uống cạn.
“Đại tiểu thư, chỗ hoa quế này đã đủ chưa ạ?” Một tiểu nha hoàn mới đến xách theo một rổ đầy hoa quế đi đến.
“Được rồi, mang xuống phòng bếp…. Làm một ít bánh hoa quế và bánh bao hoa quế đi.”
“Vâng ạ.”
Tiểu nha hoàn nhảy chân sáo về phía phòng bếp.
Tân Hà xoay người đi vào phòng, nàng vừa mới khỏi bệnh, thân thể vẫn còn yếu ớt.
Người mà mười năm sau danh tiếng lẫy lừng, quyền uy dưới một người trên vạn người, nội các thủ phụ, binh bộ thượng thư – Cố Vọng Thư, bây giờ vẫn còn đang ở Tân gia chịu khổ.
Mỗi khi nghĩ về việc này, đầu nàng lại đau khó tả.
Nghĩ đến tính cách hắn lạnh lùng, tâm địa cứng rắn, …. Lại nhìn về hoàn cảnh của hắn ở Tân gia, cũng chẳng trách….
Liệu bây giờ cứu vãn thì có kịp không? Tân Hà nghĩ về chuyện lúc trước, trái tim sợ đến phát run, lá gan của Tân gia cũng thật lớn, lấy tính mạng của Cố Vọng Thư ra chơi đùa lăn qua lộn lại, cuối cùng hắn cũng “không phụ sự mong đợi của mọi người” ép Tân gia đến diệt tộc.
“Tiểu thư, nếu người mệt thì lên giường nằm nghỉ đi, đợi đến giờ cơm chiều thì nô tỳ sẽ gọi người.”
Vân Đoá thấp giọng nói, lại đau lòng nhìn quầng thâm dưới mắt tiểu thư.
“Được…” Cơ thể Tân Hà cũng đã mệt mỏi, nàng gật đầu một cái, Vân Đoá đến đỡ nàng lên giường.
“Đại tiểu thư….” Vân Linh vừa mới bước đến cửa đã bị Vân Đoá kéo ngược ra ngoài.
“Kêu cái gì, tiểu thư vừa mới ngủ.”
“Vân Đoá tỷ tỷ, muội mới từ nhà chính qua đây, Lý di nương mới tới kia ỷ vào việc được đại lão gia cưng chiều mà dám lên mặt với chủ mẫu….”
“Xuỵt, đừng nói nữa.” Vân Đoá nhìn về phía đại tiểu thư đang nằm, sau đó thì kéo Vân Linh ra khỏi phòng.
“Ngươi sao thế? Sang năm đã mười bốn tuổi rồi, sao vẫn ăn nói tuỳ hứng lỗ mãng? Tiểu thư vừa mới khỏi bệnh, nghe thấy vậy lại phiền lòng thì phải làm sao?”
“….Muội quên mất.” Vân Linh cúi thấp đầu xin lỗi.
“Được rồi, ở phòng bếp có món muội thích ăn đấy, đến mà xem đi.”
“Muội biết rồi….”
Vân Đoá nhìn Vân Linh ngây thơ trong sáng rồi thở dài, chủ mẫu quả thực yếu đuối cho nên mới bị Lý di nương mới vào cửa chèn ép. Mà tiểu thư còn nhỏ, lại không có huynh đệ ruột thịt nào cạnh bên, e rằng sau này cuộc sống cũng chẳng dễ chịu gì.
Vào chạng vạng tối, Tân Hà được nha hoàn hầu hạ rời giường, đỡ đến đại sảnh ăn cơm tối.
Đưa mắt nhìn, trên bàn bày toàn những món nàng yêu thích: bánh quế hoa mới hấp còn nóng hổi được đặt trong đĩa, cháo kê vàng óng a óng ánh, dưa muối đưa miệng, chân gà chiên xốp giòn, cá sạo tươi mới được hấp chín mềm.
Nhưng nàng ăn uống vẫn không tốt, mặc dù những món này màu và mùi đều có đủ, nhưng nàng cũng chỉ uống một bát cháo kê và ăn thêm hai miếng bánh hoa quế thì không muốn ăn nữa.
“Tiểu thư, người vừa mới khỏi bệnh, ăn thêm một miếng cá sạo, bồi bổ thân thể.” Vân Đoá nhanh chóng gắp một miếng cá sạo thật lớn, cẩn thận gỡ xương rồi đặt vào đĩa trước mặt Tân Hà.
“Đúng vậy, tiểu thư à người phải ăn nhiều một chút.” Vân Linh đứng ở bên cạnh cũng tiếp lời.
Tân Hà nhìn hai nha hoàn tận tâm trung thành ở bên mình thì cũng cúi đầu xuống ăn cá. Trong lòng nàng hiểu các nàng đang thực sự quan tâm mình.
“Dọn xuống đi, ta no rồi.”
Vân Đoá nhíu mày, tiểu thư vừa mới khỏi bệnh, sức ăn lại kém đi nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sao mà tốt lên được.
Đúng lúc này, rèm cửa được vén lên, Tần thị cùng nha hoàn đi vào, vừa vào liền bế Tân Hà lên: “Con gái của ta, sao trông dáng vẻ con vẫn như đang bệnh, vẫn chưa thấy đỡ hơn sao?”
Trong lòng mẫu thân thật ấm áp thoải mái, nàng nhích gần vào một chút: “Đỡ nhiều rồi ạ.”
Tần Hân là đích nữ của Lễ bộ Thượng thư, thân thế hiển hách. Nàng có dung mạo đoan trang dịu dàng, tính cách lại ôn hoà không thích cùng người khác so đo, đối mặt với việc gì cũng hết sức thản nhiên. Tuy mang trong mình thân phận chủ mẫu nhưng thế lực của nàng cũng không quá mạnh mẽ. Hơn nữa cũng vì không sinh được con trai nên lão thái thái Tống thị cũng không ưa nàng, vào thời điểm trước khi chết, phu quân cũng đã lạnh nhạt với nàng.
Tân Hà nhìn vào mắt mẫu thân, nàng con trẻ như vậy nhưng vì phụ thân nạp thiếp nên đối xử với nàng đã không còn được như xưa.
“Nha đầu này, con nhìn cái gì?” Tần thị xoa gương mặt vì bệnh mà suy yếu của con gái thì đau lòng không thôi.
“Dung nhan của mẫu thân đẹp như vậy, con mà không nhìn lâu một chút chẳng phải uổng phí sao.”
“Lại nói bừa, mẫu thân ngươi đã già rồi.” Tần thị ôm hôn nữ nhi một cái, trong lòng cũng dấy lên chua xót, Lý Hoạ Bình vừa vào cửa kia mới chính là mỹ nhân, nếu không phải thì sao mấy ngày liền cũng không thấy bóng dáng phu quân.
Đây chính là khuê viện của đại tiểu thư Thuận Thiên Phủ Tân gia – Liên uyển. Khuê viện này nằm ở phía tây bắc của Tân phủ, thoạt nhìn thì nhỏ bé nhưng thực ra lại có nhiều phòng xá, tiền đình hay hậu viện đều có đủ. Phong thuỷ cũng cực kì tốt, dựng ở phía bắc, mặt hướng về nam.
Mấy tiểu nha đầu mặc y phục xanh xanh đỏ đỏ đứng trong sân, mỗi người cầm một cây gậy trúc thật dài vừa nói vừa cười đập hoa quế, các nàng nói đó là ý của đại tiểu thư, nàng nói đây là thời gian hoa quế đẹp nhất, cánh hoa mềm mại, nếu dùng để làm bánh hoa quế thì nhất định rất ngon.
Tân Hà đứng ở cửa, im lặng nhìn về phía lũ nha hoàn đang nô đùa ầm ĩ, trong lòng thầm nghĩ. Kiếp trước, nàng vừa mới bước qua sinh nhật tuổi mười sáu thì cả nhà cũng bị đưa lên đoạn đầu đài. Trước khi nhắm mắt, nàng đã nhìn thấy tứ thúc Cố Vọng Thư mới gặp qua mấy lần. Hắn mặc một thân cẩm y, tuấn tú vô song. Nhưng có thể do khoảng cách quá xa nên nàng không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn. Đến khi tỉnh lại thì nàng đã trở về hình dáng lúc sáu tuổi, cũng chỉ vừa mới từ viện của mẫu thân chuyển đến “Liên Uyển”. Lúc này, Lý Hoạ Bình chỉ vừa mới vào cửa còn chưa dám lên mặt với mẫu thân. Minh Tuyên ca ca cũng còn đang ở nhà đọc sách, cũng chưa bỏ mạng nơi chiến trường….
Khi còn ở kiếp trước, nàng cũng đã từng nghe phụ thân nhắc qua về vị tứ thúc này, hắn không mang họ Tân chỉ là được gửi nuôi ở Tân gia mà thôi, hình như cuộc sống của hắn ở đây cũng không hề vui vẻ…. Nếu không thì sao khi Tân gia gặp nguy cho dù lúc đấy hắn đã trở thành Nội các thủ phụ, nắm trong tay quyền khuynh thế trọng cũng không hề ra tay giúp đỡ. Hơn nữa nhìn qua sắc mặt của phụ thân hẳn là đã gặp hắn nhờ vả rồi.
“Tiểu thư, người đừng đứng ở của nữa, người vừa mới hết phong hàn đừng để bị nhiễm lạnh.” Đại nha đầu bộ dáng xinh đẹp – Vân Đoá cầm lấy tấm áo choàng hồng phấn trên cổ có thêu hồ điệp khoác lên cho nàng.
Tân Hà im lặng, lơ đãng khoát khoát tay ra.
Vân Đoá đứng ở một bên lặng lẽ đánh giá Tân Hà vài cái, nàng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng chỗ nào không đúng thì nàng chưa nghĩ ra được. Dường như chỉ trải qua một đêm, đứa nhỏ sáu tuổi này đã trưởng thành, dần trở nên chín chắn, cũng dần có phong thái của đích nữ Tân gia.
“Tiểu thư có đó không?”
Âm thanh trong trẻo vừa vang lên thì đã thấy một cô nương ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang đẩy cổng Liên Uyển, bước vào.
Tân Hà cùng Vân Đoá nghe thấy giọng nói ấy thì cùng nhau liếc về phía sân thấy thiếu nữ dáng người thanh tú trong tay nàng ôm mấy tấm vải màu sắc tươi sáng đang chầm chậm bước tới, đấy chính là nha hoàn thân cận của lão thái thái Tân phủ - Tú Mai.
“Tú Mai tỷ tỷ, là ngọn gió nào đưa tỷ đến vậy?” Vân Đoá cười cười rồi đi ra đón nàng vào.
Ngoài cửa sớm đã có tiểu nha hoàn nhanh nhẹn cầm lấy mấy tấm vải, đặt gọn ở một bên.
“Thời tiết đang dần lạnh, lão phu nhân nghĩ đến sức khoẻ của đại tiểu thư nên sai nô tỳ đưa mấy thứ này qua đây, nói là để tiểu thư làm mấy bộ y phục mùa thu.” Tú Mai ăn nói lanh lợi, vừa nói xong thì mân môi cười cười.
“Tổ mẫu sai người sang lấy là được rồi còn mất công ngươi phải sang đây một chuyến.” Tân Hà sai Vân Đoá bưng điểm tâm cùng trà lên.
“Đại tiểu thư khách khí quá, chẳng phải vì lão phu nhân thương người sao, nếu không để nô tỳ sang thăm e là trong lòng ngài ấy còn lo lắng.” Tú Mai tiếp nhận chén trà, lời nói ngọt ngào.
“Đến bây giờ ta đã gần khỏi rồi, ngày mai ta sẽ đến thỉnh an tổ mẫu.”
“Vâng, nô tỳ về sẽ bẩm ngay với lão phu nhân. Nhưng mà thời tiết ngày càng lạnh, nếu tiểu thư có ra ngoài thì nên mặc quần áo dày một chút.”
Tân Hà gật đầu, ba người ngồi nói chuyện phiếm một lúc thì Tú Mai mới rời đi.
Sắc trời âm u hẳn là sắp mưa rồi.
Mưa thu lạnh lẽo một hồi, phỏng chừng từ nay trời sẽ chuyển lạnh.
“Tiểu thư, người mau vào phòng đi…” Vân Đoá đang bưng bát trà gừng đường đỏ đi đến.
“Không sao đâu, ta đang suy nghĩ một chút.” Tân Hà lắc đầu ý bảo nàng đừng quấy rầy mình.
Tổ mẫu vẫn luôn không thích mẫu thân , nguyên nhân rất đơn giản, ở kiếp trước, mãi cho đến khi mẫu thân mất cũng không sinh được con trai cho phụ thân, vì vậy vị trí trưởng tôn (*) của Tân gia vẫn luôn trống. Mẫu thân vẫn luôn tôn sùng dòng chính, nhưng nàng không ngờ được người con thứ mà nàng chưa từng gặp qua kia lại sinh được hai đứa con trai liên tiếp. Nàng tự cảm thấy kém cỏi, nàng chưa từng có mang hài tử.
*Trưởng tôn: con trai trưởng, cháu đích tôn.
Cũng may Tôn di nương sinh ra Minh Tuyên ca ca, nếu không thì dòng chính Tân gia đã bị nhị phòng áp đảo.
Nghĩ đến kiếp trước mẫu thân luôn phải ép dạ cầu toàn (*), Tân Hà cắn chặt răng, nếu ông trời đã để nàng sống lại, dù thế nào đi chăng nữa , nàng nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để trên dưới Tân gia bình an vô sự.
*Ép dạ cầu toàn: nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục.
Đương nhiên cũng không thể bỏ qua việc giúp mẫu thân đấu lại di nương, ngồi vững ngôi vị chủ mẫu Tân gia.
Nhưng nói điều này vẫn còn hơi sớm, trước tiên nàng phải tìm ra vị tứ thúc kia, thăm dò một chút về cuộc sống của hắn ở Tân gia bây giờ như nào. Nghĩ vậy, nàng nhíu mày, quay lại hỏi Vân Đoá: “Ngươi có nghe đến việc khi tổ phụ còn sống có nhận nuôi một đứa con không?”
“….A?” Vân Đoá ngẩn người, cuối cùng nói: “Nô tỳ có nghe qua, nhưng ngay sau khi lão thái gia qua đời thì lão thái thái đã cho hắn chuyển đến phòng củi.”
“…Hắn đang ở trong phòng củi?”
“Đúng vậy đó Đại tiểu thư. Mấy ngày trước nô tỳ có đi ngang qua đó còn thấy Tứ gia đang ngồi đọc sách.”
“…..”
Tân Hà không nói gì, nhìn tình cảnh khó khăn của Cố Vọng Thư bây giờ, nàng phải nghĩ biện pháp để tổ mẫu và phụ thân chấp nhận hắn trước.
“Tiểu thư, người mau uống bát trà gừng này đi, sẽ giúp ấm bụng đấy.” Vân Đoá thấy chủ tử lại rơi vào trầm tư thì khuyên giải.
Nàng “ừ” một tiếng, lần này nàng không từ chối, một hơi uống cạn.
“Đại tiểu thư, chỗ hoa quế này đã đủ chưa ạ?” Một tiểu nha hoàn mới đến xách theo một rổ đầy hoa quế đi đến.
“Được rồi, mang xuống phòng bếp…. Làm một ít bánh hoa quế và bánh bao hoa quế đi.”
“Vâng ạ.”
Tiểu nha hoàn nhảy chân sáo về phía phòng bếp.
Tân Hà xoay người đi vào phòng, nàng vừa mới khỏi bệnh, thân thể vẫn còn yếu ớt.
Người mà mười năm sau danh tiếng lẫy lừng, quyền uy dưới một người trên vạn người, nội các thủ phụ, binh bộ thượng thư – Cố Vọng Thư, bây giờ vẫn còn đang ở Tân gia chịu khổ.
Mỗi khi nghĩ về việc này, đầu nàng lại đau khó tả.
Nghĩ đến tính cách hắn lạnh lùng, tâm địa cứng rắn, …. Lại nhìn về hoàn cảnh của hắn ở Tân gia, cũng chẳng trách….
Liệu bây giờ cứu vãn thì có kịp không? Tân Hà nghĩ về chuyện lúc trước, trái tim sợ đến phát run, lá gan của Tân gia cũng thật lớn, lấy tính mạng của Cố Vọng Thư ra chơi đùa lăn qua lộn lại, cuối cùng hắn cũng “không phụ sự mong đợi của mọi người” ép Tân gia đến diệt tộc.
“Tiểu thư, nếu người mệt thì lên giường nằm nghỉ đi, đợi đến giờ cơm chiều thì nô tỳ sẽ gọi người.”
Vân Đoá thấp giọng nói, lại đau lòng nhìn quầng thâm dưới mắt tiểu thư.
“Được…” Cơ thể Tân Hà cũng đã mệt mỏi, nàng gật đầu một cái, Vân Đoá đến đỡ nàng lên giường.
“Đại tiểu thư….” Vân Linh vừa mới bước đến cửa đã bị Vân Đoá kéo ngược ra ngoài.
“Kêu cái gì, tiểu thư vừa mới ngủ.”
“Vân Đoá tỷ tỷ, muội mới từ nhà chính qua đây, Lý di nương mới tới kia ỷ vào việc được đại lão gia cưng chiều mà dám lên mặt với chủ mẫu….”
“Xuỵt, đừng nói nữa.” Vân Đoá nhìn về phía đại tiểu thư đang nằm, sau đó thì kéo Vân Linh ra khỏi phòng.
“Ngươi sao thế? Sang năm đã mười bốn tuổi rồi, sao vẫn ăn nói tuỳ hứng lỗ mãng? Tiểu thư vừa mới khỏi bệnh, nghe thấy vậy lại phiền lòng thì phải làm sao?”
“….Muội quên mất.” Vân Linh cúi thấp đầu xin lỗi.
“Được rồi, ở phòng bếp có món muội thích ăn đấy, đến mà xem đi.”
“Muội biết rồi….”
Vân Đoá nhìn Vân Linh ngây thơ trong sáng rồi thở dài, chủ mẫu quả thực yếu đuối cho nên mới bị Lý di nương mới vào cửa chèn ép. Mà tiểu thư còn nhỏ, lại không có huynh đệ ruột thịt nào cạnh bên, e rằng sau này cuộc sống cũng chẳng dễ chịu gì.
Vào chạng vạng tối, Tân Hà được nha hoàn hầu hạ rời giường, đỡ đến đại sảnh ăn cơm tối.
Đưa mắt nhìn, trên bàn bày toàn những món nàng yêu thích: bánh quế hoa mới hấp còn nóng hổi được đặt trong đĩa, cháo kê vàng óng a óng ánh, dưa muối đưa miệng, chân gà chiên xốp giòn, cá sạo tươi mới được hấp chín mềm.
Nhưng nàng ăn uống vẫn không tốt, mặc dù những món này màu và mùi đều có đủ, nhưng nàng cũng chỉ uống một bát cháo kê và ăn thêm hai miếng bánh hoa quế thì không muốn ăn nữa.
“Tiểu thư, người vừa mới khỏi bệnh, ăn thêm một miếng cá sạo, bồi bổ thân thể.” Vân Đoá nhanh chóng gắp một miếng cá sạo thật lớn, cẩn thận gỡ xương rồi đặt vào đĩa trước mặt Tân Hà.
“Đúng vậy, tiểu thư à người phải ăn nhiều một chút.” Vân Linh đứng ở bên cạnh cũng tiếp lời.
Tân Hà nhìn hai nha hoàn tận tâm trung thành ở bên mình thì cũng cúi đầu xuống ăn cá. Trong lòng nàng hiểu các nàng đang thực sự quan tâm mình.
“Dọn xuống đi, ta no rồi.”
Vân Đoá nhíu mày, tiểu thư vừa mới khỏi bệnh, sức ăn lại kém đi nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sao mà tốt lên được.
Đúng lúc này, rèm cửa được vén lên, Tần thị cùng nha hoàn đi vào, vừa vào liền bế Tân Hà lên: “Con gái của ta, sao trông dáng vẻ con vẫn như đang bệnh, vẫn chưa thấy đỡ hơn sao?”
Trong lòng mẫu thân thật ấm áp thoải mái, nàng nhích gần vào một chút: “Đỡ nhiều rồi ạ.”
Tần Hân là đích nữ của Lễ bộ Thượng thư, thân thế hiển hách. Nàng có dung mạo đoan trang dịu dàng, tính cách lại ôn hoà không thích cùng người khác so đo, đối mặt với việc gì cũng hết sức thản nhiên. Tuy mang trong mình thân phận chủ mẫu nhưng thế lực của nàng cũng không quá mạnh mẽ. Hơn nữa cũng vì không sinh được con trai nên lão thái thái Tống thị cũng không ưa nàng, vào thời điểm trước khi chết, phu quân cũng đã lạnh nhạt với nàng.
Tân Hà nhìn vào mắt mẫu thân, nàng con trẻ như vậy nhưng vì phụ thân nạp thiếp nên đối xử với nàng đã không còn được như xưa.
“Nha đầu này, con nhìn cái gì?” Tần thị xoa gương mặt vì bệnh mà suy yếu của con gái thì đau lòng không thôi.
“Dung nhan của mẫu thân đẹp như vậy, con mà không nhìn lâu một chút chẳng phải uổng phí sao.”
“Lại nói bừa, mẫu thân ngươi đã già rồi.” Tần thị ôm hôn nữ nhi một cái, trong lòng cũng dấy lên chua xót, Lý Hoạ Bình vừa vào cửa kia mới chính là mỹ nhân, nếu không phải thì sao mấy ngày liền cũng không thấy bóng dáng phu quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.