Chương 2:
Tiểu Thần Lộ
21/02/2024
“Mẫu thân không già chút nào, ở trong lòng nữ nhi, người lúc nào cũng trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất!”
“Nha đầu ngốc này … Chắc chắn bữa tối ăn mật nên bây giờ miệng mới ngọt ngào như thế.”
Ngọn đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, cũng chiếu lên hình ảnh Tần thị đang hôn gương mặt nhỏ của nhi nữ, lòng yêu thương của một người mẹ khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy cảm động. Nàng mặc trên mình một kiện đối khâm nhạt màu thêu hoa mai, dáng người mảnh khảnh, ôn nhu, nhưng vì chuyện của Tôn di nương mà gần đây tâm trạng của nàng không tốt, rõ ràng đang ở trong tuổi đẹp nhất của nữ nhân nhưng nơi mi gian (*) đã nhuốm phần mệt mỏi.
*Mi gian: phần giữa hai lông mày.
Mẹ con hai người nói chuyện rất lâu, Tần thị xem sắc trời đã muộn, nàng tự mình lau mặt rửa tay cho nhi nữ,… sắp xếp ổn thoả cho cho con đi ngủ, nàng mới cùng nha hoàn ra ngoài.
“Cô nương, nô tỳ mới hỏi thăm qua, nghe nói đại lão gia vẫn đang ở trong thư phòng, chúng ta có nên đi mời….” Thải Phong là nha hoàn thân cận của nàng, hai người gắn bó với nhau từ nhỏ đến lớn nên tình cảm cũng tốt, xưng hô như vậy cũng thành thói quen mãi vẫn không sửa được.
“Không cần thiết, có được thân thể người nhưng không có được trái tim người như vậy cũng có nghĩa gì đâu.”
Thải Phong nhìn tinh thần chủ tử sa sút, nàng nhẫn nhịn cuối cùng vẫn không nói ra.
Nhũ mẫu Hứa thị dừng lại một chút rồi hỏi: “Cô nương, vì sao không đi mời lão gia đến? Tính ngày tháng thì đêm nay lão gia phải nghỉ ở chính phòng, chẳng lẽ vẫn để ả xướng phụ (*) thấp kém kia được lợi sao?”
*Xướng phụ: đồ đ*
“Hứa ma ma…” Tần thị muốn nói lại thôi.
“Ở trong nhà cao cửa rộng, quan trọng nhất là giữ được thân thể, có tâm ý hay không làm gì có ai để ý?” Hứa ma ma giữ chặt tay nàng, lời nói sâu xa: “Nhận được sự sủng ái của phu quân thì nữ nhân mới có thể sống an ổn cả đời.”
Tần thị ngẩn người, những lời này cũng là những lời mẫu thân nắm tay nàng dặn dò trước khi nàng xuất giá, nhưng nàng chưa bao giờ để ý. Nàng không muốn cũng khinh thường việc tranh giành sủng ái của phu quân với các thị thiếp. Bọn họ cũng coi như thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trong lòng đương nhiên có tình cảm. Cũng bởi vì vậy nên trong lòng nàng bây giờ vừa rối rắm vừa khó chịu.
Lời nói của nhũ mẫu đương nhiên nàng hiểu rõ, nhưng chỉ là nàng vẫn chưa dám đối mặt.
“Hà tiểu thư còn nhỏ, cũng đâu thể để sau này nàng ấy phải nhìn sắc mặt Lý di nương mà sống được…”
Những lời này của Hứa thị giống như gió lạnh mùa đông, khiến cõi lòng Tần thị lạnh buốt. Đúng vậy, nàng có thể không tranh không đoạt, nhưng nữ nhi của nàng thì phải làm sao…
Đành vậy, chân tâm là thứ không thể có được. Dù sao đi nữa kẻ làm mẫu thân như nàng cũng phải suy nghĩ cho cuộc sống sau này của nhi nữ.
Gió đêm thổi qua, Tần thị giữ chặt lấy áo khoác trên người, chua chát nói: “Ngươi đi mời lão gia đi, báo rằng chính phòng đã chuẩn bị sẵn thức ăn cùng rượu, để hắn sớm hoàn thành công vụ rồi đến.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay đây.” Thải Phong vui vẻ hành lễ, sau đó chạy đi thật nhanh.
“Làm như vậy mới đúng.” Hứa ma ma liền an ủi nàng.
Trời vừa sáng, Vân Đoá đã đến hầu hạ Tân Hà rời giường. Quy tắc của Tân gia là vào mỗi buổi sáng con cái phải đến thỉnh an phụ mẫu, sau đó cùng nhau đến thỉnh an tổ mẫu. Nhưng mà Tân lão thái thái càng lớn tuổi thì càng tin vào Phật học. Bởi vậy, trong viện của bà có xây một Phật đường nhỏ để bà có thể tụng kinh niệm Phật hàng ngày.
Cho nên nàng cũng thay đổi quy tắc một chút, từ việc phải thỉnh an hàng ngày xuống chỉ cần thỉnh an vào mùng một và mười lăm hàng tháng, các ngày còn lại thì để các phòng tự sắp xếp.
Tiểu thư mới khỏi bệnh mấy hôm trước nên không tiện đi lại, nhưng hôm nay đã khoẻ hẳn cũng đúng vào mười lăm, nếu như vẫn không đi thỉnh an lão thái thái thì không tốt lắm.
Vừa giúp nàng rửa mặt xong, Vân Đoá liền búi song nha kế giúp nàng, rồi đeo lên hai đoá châu hoa tươi sáng, trông gương mặt của tiểu cô nương càng thêm trong trẻo, tinh tế như ngọc.
Trước tiên nàng phải đi thỉnh an phụ mẫu, sau đó cùng họ đến thỉnh an tổ mẫu.
Trước khi ra cửa, Vân Linh thấy tiết trời rất lạnh, nàng lấy chiếc áo choàng gấm xanh biếc có lót lông vũ khoác lên người tiểu thư.
Ở xa xa có tiếng gà gáy, khiến đại viện Tân phủ đang im ắng thêm phần ấm áp.
Khi Tân Hà đến chính thất trời vẫn còn sớm. Mặt trời cũng vừa mới nhú lên, ánh sáng ấm áp nhưng không gắt như giữa trưa. Phụ thân vẫn còn trẻ, phong thái tuấn lãng đang ngồi ở chủ vị trong đại sảnh thưởng trà, chóp mũi nàng bông chua xót, lệ nóng quanh tròng, sau khi sống lại, giống như đã nhiều năm không gặp.
Tân Đức Trạch đang mải mê suy nghĩ, vô tình nhìn lại liền thấy nữ nhi đã đứng ở cửa. Đôi mắt tiểu cô nương đỏ hoe nhìn hắn, dường như có rất nhiều điều muốn nói. Không biết vì sao trong lòng hắn thấy nghẹn ngào, hắn liền bước qua bế nữ nhi lên.
“Hôm nay sao Hà nhi lại đến sớm vậy? Phong hàn đã khỏi hẳn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi ạ….” Tiểu cô nương ôm lấy cổ phụ thân, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ.
“Nào, đến mâu thân xem nào, sao lòng bàn tay lại lạnh thế này? Là bọn nha hoàn không tận tâm, mặc ít quần áo cho con sao?” Tần thị mới từ trong phòng đi ra, giọng nói ôn nhu nói chuyện với nữ nhi.
Khi nhóm người di nương cùng thứ tử (*) vừa đến “Đức Huệ Uyển” để thỉnh an thì thấy khung cảnh hài hoà ấm áp, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, người ngoài muốn chen vào cũng chẳng được.
*Thứ tử: con vợ lẽ
Tân Đức Trạch có một thê hai thiếp, Tân Hà là đích nữ duy nhất của hắn. Vị hơi có tuổi chải tóc phu nhân ở kia chính là Tôn Hiểu Dung di nương được nâng từ thông phòng lên, tính tình nàng thành thật dịu dàng còn sinh được một hài tử là Tân Minh Tuyên, năm nay mười ba tuổi, đang được Tần thị nuôi nấng.
Vị có dáng vẻ đẹp đẽ nũng nịu kia chính là di nương mới được đón vào cửa – Lý Hoạ Bình. Xuất thân của nàng cũng không kém, nghe nói nàng là nhi nữ của một phú hộ, bởi vì nàng nhất kiến chung tình với đại lão gia Tân phủ nên quấn quýt cầu xin phụ mẫu để được gả vào.
Nàng ta đứng phía sau Tôn di nương, hơi hơi cúi đầu, trên người mặc bối tử màu xanh phỉ thuý thêu hoa dạ hợp, quấn quanh eo nhỏ mềm mại khiến người khác nhìn vào đều thấy xót thương.
“Thỉnh an lão gia, thỉnh an phu nhân.”
“Thỉnh an phụ thân, thỉnh an mẫu thân.”
Trong lòng Tân Đức Trạch vẫn đang ôm nhi nữ, liếc mắt nhìn ba người một cái rồi phẩy tay, nói: “Minh Tuyên ở lại, còn các người đều lui xuống đi.”
Ánh mắt Lý Hoạ Bình tình ý liếc qua nam nhân cao lớn tuấn lãng trước mặt, yểu điệu thưa một tiếng rồi lui xuống cùng Tôn di nương.
“Thỉnh an ca ca ….”
Tân Hà nhìn qua bóng dáng hai người, một trước một sau rời khỏi nội viện, nàng giãy ra khỏi lòng ngực của phụ thân đi thỉnh an Tân Minh Tuyên.
Thiếu niên cao gầy, trong sáng liền hoảng sợ: “Hà, Hà… Muội không cần hành lễ với ta đâu.”
“Huynh là ca ca, lễ nghĩa này đương nhiên không thể bỏ.” Tiểu cô nương trắng nõn mềm mại nhưng nét mặt cực kì nghiêm túc.
Trong lòng Tân Minh Tuyên ấm áp, hắn đưa tay xoa xoa đầu muội muội.
Kiếp trước, cũng khoảng thời gian này, mẫu thân dần dần thất sủng, cả phủ chỉ có mẹ con Tôn di nương thường đến thăm nàng. Nhưng mà, sau đó Minh Tuyên ca ca trên chiến trường bị nhị thẩm tính kế, từ đó cũng không trở về…
Hai mẹ con hiền hậu thật thà này cũng là người thấu tình đạt lý nhất.
Di nương không có đủ tư cách đến hành lễ thỉnh an với lão thái thái, cho nên thứ tử sẽ được Tần thị dẫn đi.
Khi trẻ, lão thái thái Tống thị gả vào Tân gia thì sinh được một nam một nữ, trưởng tử chính là phụ thân của Tân Hà.
Nữ nhi có khuê danh là Tân Ngọc Trân, năm trước đã gả cho trưởng tử của Hộ bộ Lang trung, xem như gả cho kẻ dưới, dù sao cha chồng cũng là thuộc hạ của huynh trưởng cho nên bên ấy từ trên xuống dưới đều nâng niu nàng. Cuộc sống cũng xem như hài lòng vừa ý.
Tân lão thái gia vẫn còn một thứ tử do tiểu thiếp sinh ra tên là Tân Đức Dục, cũng được bà nuôi dưỡng từ nhỏ, không có ý định tranh giành lợi ích nên tình cảm cũng rất tốt.
Tân lão thái thái ở “Niệm Từ Uyển” cách “Đức Huệ Uyển” một đường hành lang về phía tây, đi được một lúc, trước mắt mở ra, trong viện có năm gian nhà chính, xung quanh trồng rất nhiều trúc, màu sắc tươi mới xanh mát khiến mọi người đều có cảm giác vừa trang nghiêm vừa tĩnh lặng.
Bọn họ vừa đến “Từ Niệm Uyển” cũng thấy nhị thúc Tân Đức Dục dẫn theo thê tử Lý thị cùng hai đứa con Tân Minh Dương và Tân Minh Uy cũng đã đến.
Sau khi mọi người hành lễ theo quy củ xong thì cùng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Dung nhan của Tân Hà có nét giống với cô nhỏ mà Tân lão thái thái lại thiên vị khuê nữ nên bà cũng thương nàng nhiều hơn. Vốn trước khi nàng đến, Tân Minh Dương mới năm tuổi còn đang nằm trong ngực lão thái thái làm nũng, nhưng vừa nhìn thấy nàng, lão thái thái đã cưng chiều ôm nàng vào lòng. Bà liên tiếp hỏi han xem nàng đã đỡ chưa, ăn cơm thế nào, ngủ có đủ không?
Lý thị đang ôm tiểu nhi tử Tân Minh Uy cắn chặt răng, chẳng qua chỉ là một con nha đầu thôi mà? Có cái gì đáng để tôn quý đâu, chẳng qua là vì có thân phận đích nữ Tân gia thôi mà. Từ sau khi nàng gả cho nhị phòng của Tân gia đã sinh liên tiếp hai hài tử, cũng ngồi vững vị trí chủ mẫu của nhị phòng, nhưng dù sao phu quân nàng cũng là thứ tử cho nên lão thái thái cũng không yêu quý gì các con nàng.
Tân gia chỉ có hai phòng, Tân Đức Trạch làm quan, đã làm đến Hộ bộ thị lang tam phẩm. Tân Đức Dục là thương nhân. Hai người sau khi thành thân đều ở riêng. Chỉ là hôm nay lão thái thái có hứng thú lại đúng ngày hưu mộc(*) của con trưởng nên bà liền giữ mọi người lại dùng điểm tâm.
*Hưu mộc: ngày nghỉ gội đầu tắm rửa của quan lại ngày xưa, mười ngày một lần.
Trong phòng cơm, lão thái thái dặn dò đại tức phụ (*): “Mấy ngày nữa muội muội con lâm bồn, con làm tẩu tử thì cũng nên dành chút thời gian đi thăm nó.”
*Đại tức phụ: con dâu lớn
“Vâng mẫu thân, con nhớ rồi. Dù người không nhắc nhở thì con cũng định hai ngày nữa đi thăm cô nhỏ.” Tần thị vừa gắp chân gà cho nhi nữ vừa kính cẩn đáp lại.
Lý thị đảo cặp mắt trắng dã cũng muốn mở mồm nói chuyện, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì Tân Đức Dục đã giật giật ống tay áo của nàng, nàng sửng sốt, không đành lòng mà ngậm chặt miệng. Nàng cũng là nhi tức(*) Tân gia, vì sao nàng lại không được đi thăm tiểu cô(*).
*Nhi tức: con dâu.
*Tiểu cô: em gái của chồng.
“Được rồi, cũng đến thời gian ta đi lễ Phật rồi, các con cũng về đi.” Sau khi ăn xong, mọi người ngồi lại hàn huyên một lúc rồi lão thái thái liền hạ lệnh đuổi khách.
Bọn họ ồn ào đến rồi cũng ồn ào rời đi.
“Phu nhân, nô tỳ thấy hai vị thái thái này….” Đại nha hoàn Dục Chi ở bên cạnh Tân gia lão thái thái muốn nói lại thôi.
“Nàng gả vào trong phủ cũng đã 5,6 năm, nhưng đã phải gặp qua sóng gió gì đâu? Cứ để nàng đi, không có việc gì đâu.”
Lão thái thái dừng một chút lại nói: “Lúc nào rảnh rỗi thì ngươi qua đó chỉ điểm cho Tần thị một chút, cứ nói rằng đây là ý của ta, bảo nàng nắm bắt cơ hội sinh trưởng tôn cho cho Tân gia, như vậy cũng ngăn chặn được chút dã tâm của Lý thị kia.”
“Vâng.” Tú Chi gật đầu đáp lại rồi đỡ bà vào tiểu Phật đường ở trong viện.
Tân Hà đi theo phụ mẫu rời khỏi “Từ Niệm Uyển”, khi vừa đến hoa viên, đúng lúc nắng lên, ánh nắng ấm áp chiếu xuống khiến thân thể vừa khoan khoái vừa dễ chịu.
“Mẫu thân, con muốn ở đây hóng nắng một chút.”
Tần thị xoa xoa gương mặt nhỏ trắng nõn của nữ nhi, cưng chiều nói: “Được rồi, nhưng con phải chú ý một chút, đừng phơi lâu quá.”
“Các ngươi để ý hầu hạ tiểu thư cho tốt, nhỡ nàng xảy ra chuyện gì ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu.” Giọng điệu Tân Đức Trạch nghiêm khắc.
“Vâng, thưa đại lão gia.” Vân Đoá, Vân Linh đồng thời hành lễ.
Tân Hà đứng ở đó, phát ngốc nhìn phụ mẫu hai người sánh bước rời đi. Nhìn cảnh tượng này, lúc này phụ thân vẫn yêu thương mẫu thân, nhưng ở kiếp trước vì sao phụ thân ngày càng lạnh nhạt mẫu thân? Từ đó về sau cũng không bước vào phòng mẫu thân thêm lần nào nữa. Chẳng nhẽ còn có việc gì mà nàng chưa biết sao?
“Tiểu thư, ở bên kia có ghế đá, người có muốn qua đó nghỉ ngơi một chút không?” Vân Linh hỏi nàng.
“Thôi, hôm nay trời nắng đẹp, nên đi dạo một chút, chứ cả ngày ngồi lì trong phòng, cả người sắp phát mốc lên rồi.”
Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương rất nghiêm túc, dáng vẻ giống như người trưởng thành vậy, Vân Đoá “phốc” một cái, bật cười: “Vâng, vâng, tiểu thư nói chí phải, hôm nay chúng ta nên đi bộ nhiều chút.”
“Nha đầu ngốc này … Chắc chắn bữa tối ăn mật nên bây giờ miệng mới ngọt ngào như thế.”
Ngọn đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, cũng chiếu lên hình ảnh Tần thị đang hôn gương mặt nhỏ của nhi nữ, lòng yêu thương của một người mẹ khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy cảm động. Nàng mặc trên mình một kiện đối khâm nhạt màu thêu hoa mai, dáng người mảnh khảnh, ôn nhu, nhưng vì chuyện của Tôn di nương mà gần đây tâm trạng của nàng không tốt, rõ ràng đang ở trong tuổi đẹp nhất của nữ nhân nhưng nơi mi gian (*) đã nhuốm phần mệt mỏi.
*Mi gian: phần giữa hai lông mày.
Mẹ con hai người nói chuyện rất lâu, Tần thị xem sắc trời đã muộn, nàng tự mình lau mặt rửa tay cho nhi nữ,… sắp xếp ổn thoả cho cho con đi ngủ, nàng mới cùng nha hoàn ra ngoài.
“Cô nương, nô tỳ mới hỏi thăm qua, nghe nói đại lão gia vẫn đang ở trong thư phòng, chúng ta có nên đi mời….” Thải Phong là nha hoàn thân cận của nàng, hai người gắn bó với nhau từ nhỏ đến lớn nên tình cảm cũng tốt, xưng hô như vậy cũng thành thói quen mãi vẫn không sửa được.
“Không cần thiết, có được thân thể người nhưng không có được trái tim người như vậy cũng có nghĩa gì đâu.”
Thải Phong nhìn tinh thần chủ tử sa sút, nàng nhẫn nhịn cuối cùng vẫn không nói ra.
Nhũ mẫu Hứa thị dừng lại một chút rồi hỏi: “Cô nương, vì sao không đi mời lão gia đến? Tính ngày tháng thì đêm nay lão gia phải nghỉ ở chính phòng, chẳng lẽ vẫn để ả xướng phụ (*) thấp kém kia được lợi sao?”
*Xướng phụ: đồ đ*
“Hứa ma ma…” Tần thị muốn nói lại thôi.
“Ở trong nhà cao cửa rộng, quan trọng nhất là giữ được thân thể, có tâm ý hay không làm gì có ai để ý?” Hứa ma ma giữ chặt tay nàng, lời nói sâu xa: “Nhận được sự sủng ái của phu quân thì nữ nhân mới có thể sống an ổn cả đời.”
Tần thị ngẩn người, những lời này cũng là những lời mẫu thân nắm tay nàng dặn dò trước khi nàng xuất giá, nhưng nàng chưa bao giờ để ý. Nàng không muốn cũng khinh thường việc tranh giành sủng ái của phu quân với các thị thiếp. Bọn họ cũng coi như thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trong lòng đương nhiên có tình cảm. Cũng bởi vì vậy nên trong lòng nàng bây giờ vừa rối rắm vừa khó chịu.
Lời nói của nhũ mẫu đương nhiên nàng hiểu rõ, nhưng chỉ là nàng vẫn chưa dám đối mặt.
“Hà tiểu thư còn nhỏ, cũng đâu thể để sau này nàng ấy phải nhìn sắc mặt Lý di nương mà sống được…”
Những lời này của Hứa thị giống như gió lạnh mùa đông, khiến cõi lòng Tần thị lạnh buốt. Đúng vậy, nàng có thể không tranh không đoạt, nhưng nữ nhi của nàng thì phải làm sao…
Đành vậy, chân tâm là thứ không thể có được. Dù sao đi nữa kẻ làm mẫu thân như nàng cũng phải suy nghĩ cho cuộc sống sau này của nhi nữ.
Gió đêm thổi qua, Tần thị giữ chặt lấy áo khoác trên người, chua chát nói: “Ngươi đi mời lão gia đi, báo rằng chính phòng đã chuẩn bị sẵn thức ăn cùng rượu, để hắn sớm hoàn thành công vụ rồi đến.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay đây.” Thải Phong vui vẻ hành lễ, sau đó chạy đi thật nhanh.
“Làm như vậy mới đúng.” Hứa ma ma liền an ủi nàng.
Trời vừa sáng, Vân Đoá đã đến hầu hạ Tân Hà rời giường. Quy tắc của Tân gia là vào mỗi buổi sáng con cái phải đến thỉnh an phụ mẫu, sau đó cùng nhau đến thỉnh an tổ mẫu. Nhưng mà Tân lão thái thái càng lớn tuổi thì càng tin vào Phật học. Bởi vậy, trong viện của bà có xây một Phật đường nhỏ để bà có thể tụng kinh niệm Phật hàng ngày.
Cho nên nàng cũng thay đổi quy tắc một chút, từ việc phải thỉnh an hàng ngày xuống chỉ cần thỉnh an vào mùng một và mười lăm hàng tháng, các ngày còn lại thì để các phòng tự sắp xếp.
Tiểu thư mới khỏi bệnh mấy hôm trước nên không tiện đi lại, nhưng hôm nay đã khoẻ hẳn cũng đúng vào mười lăm, nếu như vẫn không đi thỉnh an lão thái thái thì không tốt lắm.
Vừa giúp nàng rửa mặt xong, Vân Đoá liền búi song nha kế giúp nàng, rồi đeo lên hai đoá châu hoa tươi sáng, trông gương mặt của tiểu cô nương càng thêm trong trẻo, tinh tế như ngọc.
Trước tiên nàng phải đi thỉnh an phụ mẫu, sau đó cùng họ đến thỉnh an tổ mẫu.
Trước khi ra cửa, Vân Linh thấy tiết trời rất lạnh, nàng lấy chiếc áo choàng gấm xanh biếc có lót lông vũ khoác lên người tiểu thư.
Ở xa xa có tiếng gà gáy, khiến đại viện Tân phủ đang im ắng thêm phần ấm áp.
Khi Tân Hà đến chính thất trời vẫn còn sớm. Mặt trời cũng vừa mới nhú lên, ánh sáng ấm áp nhưng không gắt như giữa trưa. Phụ thân vẫn còn trẻ, phong thái tuấn lãng đang ngồi ở chủ vị trong đại sảnh thưởng trà, chóp mũi nàng bông chua xót, lệ nóng quanh tròng, sau khi sống lại, giống như đã nhiều năm không gặp.
Tân Đức Trạch đang mải mê suy nghĩ, vô tình nhìn lại liền thấy nữ nhi đã đứng ở cửa. Đôi mắt tiểu cô nương đỏ hoe nhìn hắn, dường như có rất nhiều điều muốn nói. Không biết vì sao trong lòng hắn thấy nghẹn ngào, hắn liền bước qua bế nữ nhi lên.
“Hôm nay sao Hà nhi lại đến sớm vậy? Phong hàn đã khỏi hẳn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi ạ….” Tiểu cô nương ôm lấy cổ phụ thân, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ.
“Nào, đến mâu thân xem nào, sao lòng bàn tay lại lạnh thế này? Là bọn nha hoàn không tận tâm, mặc ít quần áo cho con sao?” Tần thị mới từ trong phòng đi ra, giọng nói ôn nhu nói chuyện với nữ nhi.
Khi nhóm người di nương cùng thứ tử (*) vừa đến “Đức Huệ Uyển” để thỉnh an thì thấy khung cảnh hài hoà ấm áp, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, người ngoài muốn chen vào cũng chẳng được.
*Thứ tử: con vợ lẽ
Tân Đức Trạch có một thê hai thiếp, Tân Hà là đích nữ duy nhất của hắn. Vị hơi có tuổi chải tóc phu nhân ở kia chính là Tôn Hiểu Dung di nương được nâng từ thông phòng lên, tính tình nàng thành thật dịu dàng còn sinh được một hài tử là Tân Minh Tuyên, năm nay mười ba tuổi, đang được Tần thị nuôi nấng.
Vị có dáng vẻ đẹp đẽ nũng nịu kia chính là di nương mới được đón vào cửa – Lý Hoạ Bình. Xuất thân của nàng cũng không kém, nghe nói nàng là nhi nữ của một phú hộ, bởi vì nàng nhất kiến chung tình với đại lão gia Tân phủ nên quấn quýt cầu xin phụ mẫu để được gả vào.
Nàng ta đứng phía sau Tôn di nương, hơi hơi cúi đầu, trên người mặc bối tử màu xanh phỉ thuý thêu hoa dạ hợp, quấn quanh eo nhỏ mềm mại khiến người khác nhìn vào đều thấy xót thương.
“Thỉnh an lão gia, thỉnh an phu nhân.”
“Thỉnh an phụ thân, thỉnh an mẫu thân.”
Trong lòng Tân Đức Trạch vẫn đang ôm nhi nữ, liếc mắt nhìn ba người một cái rồi phẩy tay, nói: “Minh Tuyên ở lại, còn các người đều lui xuống đi.”
Ánh mắt Lý Hoạ Bình tình ý liếc qua nam nhân cao lớn tuấn lãng trước mặt, yểu điệu thưa một tiếng rồi lui xuống cùng Tôn di nương.
“Thỉnh an ca ca ….”
Tân Hà nhìn qua bóng dáng hai người, một trước một sau rời khỏi nội viện, nàng giãy ra khỏi lòng ngực của phụ thân đi thỉnh an Tân Minh Tuyên.
Thiếu niên cao gầy, trong sáng liền hoảng sợ: “Hà, Hà… Muội không cần hành lễ với ta đâu.”
“Huynh là ca ca, lễ nghĩa này đương nhiên không thể bỏ.” Tiểu cô nương trắng nõn mềm mại nhưng nét mặt cực kì nghiêm túc.
Trong lòng Tân Minh Tuyên ấm áp, hắn đưa tay xoa xoa đầu muội muội.
Kiếp trước, cũng khoảng thời gian này, mẫu thân dần dần thất sủng, cả phủ chỉ có mẹ con Tôn di nương thường đến thăm nàng. Nhưng mà, sau đó Minh Tuyên ca ca trên chiến trường bị nhị thẩm tính kế, từ đó cũng không trở về…
Hai mẹ con hiền hậu thật thà này cũng là người thấu tình đạt lý nhất.
Di nương không có đủ tư cách đến hành lễ thỉnh an với lão thái thái, cho nên thứ tử sẽ được Tần thị dẫn đi.
Khi trẻ, lão thái thái Tống thị gả vào Tân gia thì sinh được một nam một nữ, trưởng tử chính là phụ thân của Tân Hà.
Nữ nhi có khuê danh là Tân Ngọc Trân, năm trước đã gả cho trưởng tử của Hộ bộ Lang trung, xem như gả cho kẻ dưới, dù sao cha chồng cũng là thuộc hạ của huynh trưởng cho nên bên ấy từ trên xuống dưới đều nâng niu nàng. Cuộc sống cũng xem như hài lòng vừa ý.
Tân lão thái gia vẫn còn một thứ tử do tiểu thiếp sinh ra tên là Tân Đức Dục, cũng được bà nuôi dưỡng từ nhỏ, không có ý định tranh giành lợi ích nên tình cảm cũng rất tốt.
Tân lão thái thái ở “Niệm Từ Uyển” cách “Đức Huệ Uyển” một đường hành lang về phía tây, đi được một lúc, trước mắt mở ra, trong viện có năm gian nhà chính, xung quanh trồng rất nhiều trúc, màu sắc tươi mới xanh mát khiến mọi người đều có cảm giác vừa trang nghiêm vừa tĩnh lặng.
Bọn họ vừa đến “Từ Niệm Uyển” cũng thấy nhị thúc Tân Đức Dục dẫn theo thê tử Lý thị cùng hai đứa con Tân Minh Dương và Tân Minh Uy cũng đã đến.
Sau khi mọi người hành lễ theo quy củ xong thì cùng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Dung nhan của Tân Hà có nét giống với cô nhỏ mà Tân lão thái thái lại thiên vị khuê nữ nên bà cũng thương nàng nhiều hơn. Vốn trước khi nàng đến, Tân Minh Dương mới năm tuổi còn đang nằm trong ngực lão thái thái làm nũng, nhưng vừa nhìn thấy nàng, lão thái thái đã cưng chiều ôm nàng vào lòng. Bà liên tiếp hỏi han xem nàng đã đỡ chưa, ăn cơm thế nào, ngủ có đủ không?
Lý thị đang ôm tiểu nhi tử Tân Minh Uy cắn chặt răng, chẳng qua chỉ là một con nha đầu thôi mà? Có cái gì đáng để tôn quý đâu, chẳng qua là vì có thân phận đích nữ Tân gia thôi mà. Từ sau khi nàng gả cho nhị phòng của Tân gia đã sinh liên tiếp hai hài tử, cũng ngồi vững vị trí chủ mẫu của nhị phòng, nhưng dù sao phu quân nàng cũng là thứ tử cho nên lão thái thái cũng không yêu quý gì các con nàng.
Tân gia chỉ có hai phòng, Tân Đức Trạch làm quan, đã làm đến Hộ bộ thị lang tam phẩm. Tân Đức Dục là thương nhân. Hai người sau khi thành thân đều ở riêng. Chỉ là hôm nay lão thái thái có hứng thú lại đúng ngày hưu mộc(*) của con trưởng nên bà liền giữ mọi người lại dùng điểm tâm.
*Hưu mộc: ngày nghỉ gội đầu tắm rửa của quan lại ngày xưa, mười ngày một lần.
Trong phòng cơm, lão thái thái dặn dò đại tức phụ (*): “Mấy ngày nữa muội muội con lâm bồn, con làm tẩu tử thì cũng nên dành chút thời gian đi thăm nó.”
*Đại tức phụ: con dâu lớn
“Vâng mẫu thân, con nhớ rồi. Dù người không nhắc nhở thì con cũng định hai ngày nữa đi thăm cô nhỏ.” Tần thị vừa gắp chân gà cho nhi nữ vừa kính cẩn đáp lại.
Lý thị đảo cặp mắt trắng dã cũng muốn mở mồm nói chuyện, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì Tân Đức Dục đã giật giật ống tay áo của nàng, nàng sửng sốt, không đành lòng mà ngậm chặt miệng. Nàng cũng là nhi tức(*) Tân gia, vì sao nàng lại không được đi thăm tiểu cô(*).
*Nhi tức: con dâu.
*Tiểu cô: em gái của chồng.
“Được rồi, cũng đến thời gian ta đi lễ Phật rồi, các con cũng về đi.” Sau khi ăn xong, mọi người ngồi lại hàn huyên một lúc rồi lão thái thái liền hạ lệnh đuổi khách.
Bọn họ ồn ào đến rồi cũng ồn ào rời đi.
“Phu nhân, nô tỳ thấy hai vị thái thái này….” Đại nha hoàn Dục Chi ở bên cạnh Tân gia lão thái thái muốn nói lại thôi.
“Nàng gả vào trong phủ cũng đã 5,6 năm, nhưng đã phải gặp qua sóng gió gì đâu? Cứ để nàng đi, không có việc gì đâu.”
Lão thái thái dừng một chút lại nói: “Lúc nào rảnh rỗi thì ngươi qua đó chỉ điểm cho Tần thị một chút, cứ nói rằng đây là ý của ta, bảo nàng nắm bắt cơ hội sinh trưởng tôn cho cho Tân gia, như vậy cũng ngăn chặn được chút dã tâm của Lý thị kia.”
“Vâng.” Tú Chi gật đầu đáp lại rồi đỡ bà vào tiểu Phật đường ở trong viện.
Tân Hà đi theo phụ mẫu rời khỏi “Từ Niệm Uyển”, khi vừa đến hoa viên, đúng lúc nắng lên, ánh nắng ấm áp chiếu xuống khiến thân thể vừa khoan khoái vừa dễ chịu.
“Mẫu thân, con muốn ở đây hóng nắng một chút.”
Tần thị xoa xoa gương mặt nhỏ trắng nõn của nữ nhi, cưng chiều nói: “Được rồi, nhưng con phải chú ý một chút, đừng phơi lâu quá.”
“Các ngươi để ý hầu hạ tiểu thư cho tốt, nhỡ nàng xảy ra chuyện gì ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu.” Giọng điệu Tân Đức Trạch nghiêm khắc.
“Vâng, thưa đại lão gia.” Vân Đoá, Vân Linh đồng thời hành lễ.
Tân Hà đứng ở đó, phát ngốc nhìn phụ mẫu hai người sánh bước rời đi. Nhìn cảnh tượng này, lúc này phụ thân vẫn yêu thương mẫu thân, nhưng ở kiếp trước vì sao phụ thân ngày càng lạnh nhạt mẫu thân? Từ đó về sau cũng không bước vào phòng mẫu thân thêm lần nào nữa. Chẳng nhẽ còn có việc gì mà nàng chưa biết sao?
“Tiểu thư, ở bên kia có ghế đá, người có muốn qua đó nghỉ ngơi một chút không?” Vân Linh hỏi nàng.
“Thôi, hôm nay trời nắng đẹp, nên đi dạo một chút, chứ cả ngày ngồi lì trong phòng, cả người sắp phát mốc lên rồi.”
Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương rất nghiêm túc, dáng vẻ giống như người trưởng thành vậy, Vân Đoá “phốc” một cái, bật cười: “Vâng, vâng, tiểu thư nói chí phải, hôm nay chúng ta nên đi bộ nhiều chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.