Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 12: Bị Đánh
Bạch Phong Nhi
30/06/2015
Gần đây khả năng tính toán sự kiện của Thụy Du có phần sai lệch. Ngay ngày tiếp theo sau khi làm bẽ mặt Mộng Thy ở sân bóng rổ, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị trả thù nhưng suốt hơn 10 ngày sau đó mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Ban đầu cô còn không hiểu nhưng hiện tại đã tìm được lí do. Không phải vì cô ta tốt bụng mà bỏ qua cho cô. Chỉ vì thời cơ chưa đến mà thôi.
Thời điểm mà Mộng Thy lựa chọn để xả giận là ngày Đình Dương có trận đấu bóng rổ giao hữu với trường khác, buộc phải vắng mặt suốt cả buổi chiều. Hơn nữa lại còn là ngày bàn của Thụy Du ở lại dọn vệ sinh cuối giờ học nên phải ở lại trường.
Từ buổi sáng An Nhiên đã đưa ra danh sách những việc cô bạn sẽ làm rồi nhanh chóng hoàn tất từ sớm nên bây giờ trong phòng học chỉ còn Thuỵ Du và Tú Nhi. Nhưng không bao lâu sau đó liền xuất hiện thêm một số thành viên khác.
Màn xuất hiện của Mộng Thy tương đối màu mè. Vừa vào đã đạp tung cánh cửa lớp học, rồi sau đó liền quay lại khoá trái cửa, đồng thời kéo hết màn cửa xung quanh lại, khiến phòng học nhanh chóng tối hẳn đi. Nhưng cũng chẳng ai có ý định bật đèn lên. Thuỵ Du nhìn cảnh này chỉ cảm thấy buồn cười và nhảm nhí. Làm lố như vậy để làm gì, hù doạ cô sao? Còn chưa có đủ trình độ. Tất nhiên Mộng Thy không đi một mình, còn có Lan Anh và một vài người nữa.
Dường như mức độ thấu hiểu nhau giữa một nhóm bọn họ đã đạt đến một trình độ nhất định nên không cần ai phải nói một lời nào, Lan Anh liền tiến lên kéo tay Tú Nhi lôi ra ngoài. Tất nhiên Tú Nhi sẽ không dễ dàng để mình bị lôi đi như vậy. Cô ra sức giãy dụa và hét lớn, hi vọng người bên ngoài nghe thấy.
_ Mấy người làm gì vậy? Buông ra.
Hành động khiến Lan Anh vô cùng tức giận, cộng thêm chuyện của vài ngày trước như giọt nước tràn ly. Cơn điên của cô ta chính thức bùng nổ, thậm chí còn sớm hơn Mộng Thy một phần.
Bốp!
_ Câm đi, la hét cái gì. Chẳng có ai nghe thấy đâu. Bây giờ mọi người về hết rồi, phòng này toàn bộ là cửa cách âm. Đành chịu thôi.
_ Tú Nhi. - Thuỵ Du giật mình thốt lên.
Dùng một tay ôm lấy một bên má bỏng rát của mình, Tú Nhi ấm ức không thôi. Nhưng cô vẫn không ngừng vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi sự khống chế của Lan Anh. Cái tát của Lan Anh khiến Mộng Thy giật mình. Cô ta ngay lập tức quát lên.
_ Vừa làm trò gì vậy? Tôi đã bảo không được đụng đến nó rồi mà. Cậu không nghe lời tôi?
Mông Thy lại quát, hai mắt cô ta trừng lớn trông vô cùng đáng sợ. Lan Anh giật mình, có chút sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hung dữ đang chiếu thẳng vào mình. Cô ta cố gắng vớt vát một chút gì đó nên ra sức biện minh với Mộng Thy đang giận giữ.
_ Vì nó mà ngày hôm qua anh Thiên bỏ lại mình một chỗ để đuổi theo. Nếu là cậu, cậu không tức giận hay sao?
Lời đã nói ra không thể rút lại được. Lan Anh vô thức lùi lại về phía sau vài bước, lực đạo ở tay cũng giảm đi vài phần. Nhưng vẫn không để Tú Nhi rút tay ra được. Cô biết mình vừa phạm vào một sai lầm rất lớn, đụng chạm vào nỗi đau của Mộng Thy. So với cô, ngày hôm trước người này còn mất mặt hơn nhiều. Mộng Thy gồng cứng cả người, cố gắng áp chế cơn giận của mình.
_ Các người mang nó ra ngoài đi. Lan Anh ở lại. - Cô ta phất tay ra lệnh.
Lan Anh thở phào trong lòng. May mà cô không bị trách mắng, dù sao nếu cô đi rồi thì hôm nay sẽ không có ai ở đây diễn trò cùng Mộng Thy nữa. Tú Nhi cứ thế bị hơn năm nữ sinh kéo ra ngoài. Cánh cửa lại một lần nữa đóng sầm trước mắt.
Trong những tình huống như thế này chưa bao giờ Thuỵ Du là người lên tiếng trước. Cô luôn bình tĩnh đứng một góc quan sát mọi chuyện. Mặc dù lần này mình là nhân vật chính nhưng cô vẫn không có ý định nói chuyện hay là sợ hãi. Cô chỉ muốn biết, người đối diện có thể làm được những gì.
Mộng Thy bước từng bước đến gần Thuỵ Du, môi hơi mỉm cười như muốn đùa giỡn con mồi trước khi tấn công. Cô ta dừng lại, khoanh hai tay trước ngực, dùng một thái độ hoàn toàn đối lập so với lúc trước để nói chuyện. Không có giận dữ, chỉ có sự tự tin và khinh người.
_ Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cậu rồi sao? Tránh xa anh Dương ra. Vậy mà cậu không nghe lời tôi mà còn tìm cách thu hút sự chú ý của anh ấy. Ở trường đã thế, không biết ở nhà còn làm nên được những thứ gì nữa. Hay là cậu chưa thấy được hậu quả nên vẫn còn ngoan cố? Có lẽ tôi nên nhắc nhở cậu một chút nhỉ?
Sau đó thì ai cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Mộng Thy trực tiếp ra tay. Thuỵ Du vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chịu đòn. Nếu nói cô chịu đòn cũng không đúng, vì chỉ là một chút công phu mèo cào mà con gái thường dùng với nhau mà thôi. Đối với cô, tuyệt đối không hề ảnh hưởng.
Thuỵ Du có thể tóm tắt được chiêu thức của Mộng Thy qua ba bước. Bước một là tát. Nhân lúc đối phương bị choáng thì ra chiêu thứ hai, nắm tóc. Khi đã cầm chắc tóc trong tay thì giật liên tục, nhằm mục đích kéo đầu kẻ địch đập xuống bàn. Thế là xong bước ba. Thỉnh thoảng cũng có thể lên gối đá vào bụng vài cái cho giống tụi con trai. Nhưng bất quá một chút lực cũng không có.
_ Đừng mơ anh Dương hay anh Thiên đến cứu mày. Bây giờ mày có chết ở đây cũng chẳng ai biết.
Thường thì trong những hoàn cảnh như thế này, nạn nhân sẽ vô cùng mong chờ mình sẽ được cứu. Tốt nhất nên là một anh chàng đẹp trai cùng diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo. Thế nhưng đáng tiếc Thuỵ Du không phải trong nhóm này. Bởi vì cô biết sẽ không có một phép màu nào xuất hiện. Hơn nữa từ lâu cô đã quen đứng vững dựa trên thực lực bản thân, tuyệt đối không cần một giúp đỡ. Cô chịu đòn là vì cô muốn thế, không phải là để chờ đợi hoàng tử đến cứu.
Mộng Thy càng đánh càng hăng. Đây là lần đầu tiên cô ta đánh người mà đối phương ngay một chút phản kháng cũng không có. Điều này mang đến cho cô ta cảm giác hư vinh và hưng phấn đến lạ thường. Nhưng đánh mãi thì cũng mỏi tay, thế nhưng từ đầu đến cuối cũng không nghe thấy một tiếng rên hay van xin nào phát ra. Khiến Mộng Thy có cảm giác mình đang đánh vào một bao cát, không bất kì phản ứng nào. Nhưng thế thì chẳng vui vẻ gì nữa.
_ Đến nước này mà còn ngoan cố như vậy sao? Tôi hỏi cậu một lần cuối. Có tránh xa Đình Dương hay không?
Trước sự uy hiếp của Mộng Thy, Thuỵ Du vẫn điềm tĩnh chỉnh sửa tại váy áo và đầu tóc của mình. Tuy rằng mấy trò của cô ta không ảnh hưởng đến cô nhưng tóc bị giật cũng có một chút đau và bề ngoài hơi xốc xếch, cần phải chỉnh trang lại một chút. Sau khi thấy đã ổn, cô liền cười lạnh, nhìn kẻ trước mặt bằng một ánh mắt khiêu khích.
_ Không. Tôi sẽ tiếp tục bám lấy anh ấy. Quyến rũ anh ấy, khiến cho anh ấy yêu tôi rồi căm ghét cậu.
Trước khi nói, Thuỵ Du đã tính đến hiệu quả của những lời này. Hi vọng sẽ kích thích Mông Thy hơn nữa. Để xem cô ta còn tuyệt chiêu nào nữa không.
Ngay lập tức Lan Anh liền lao đến rồi vung tay lên định giáng xuống một cú tát trời giáng. Thuỵ Du hơi ngờ ngợ, cô không hiểu vì sao ban đầu cô ta tát Tú Nhi dùng tay trái nhưng lúc này lại chuyển sang tay phải. Nhìn một lát, cô nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Bốp!
Khi tay của Lan Anh rời khỏi thì một bên má của Thuỵ Du đã rỉ máu theo 5 đường thẳng song song. Từng giọt máu bắt đầu rỉ ra và ngày một nhiều hơn, nhìn vô cùng bắt mắt. Không ai biết rằng trước khi tay Lan Anh chạm đến mặt mình thì cô đã nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn không kịp. Bởi vì lúc cô nhận ra bên trong móng tay cô ta có dán sẵn những mảnh dao lam được cắt nhỏ thì khoảng cách giữa hai người đã bị thu hẹp đến mức tối thiểu. Việc lùi lại phía sau chỉ giúp vết thương không quá sâu nhưng vẫn bị rạch năm đường dài.
_ Sao rồi? Còn dám mạnh miệng nữa không? Để xem lúc này mày còn cái gì để đi quyến rũ anh ấy nữa.
Cảm giác đau nói như thức tỉnh Thuỵ Du, khiến cô trở nên nghiêm túc đến lạ. Không còn bất kì hứng thú đùa giỡn nào. Tay cô chạm vào má trái của mình, một dung dịch ấm nóng dính vào lòng bàn tay, dây ra trên từng đầu ngón tay. Vừa nhớp nháp, vừa dơ bẩn. Thuỵ Du đưa tay ra phía trước rồi nhìn đến mơ hồ. Mùi vị tanh tưởi này đã lâu cô không còn ngửi thấy nên đã quên rồi? Từ bao giờ cô lại để cho người khác leo lên đầu mình mà giương oai như thế. Thân phận? Hiền lành? Tất cả đều bị ném xuống biển cho cá ăn. Đã đến lúc cô quay về bản chất thật của mình.
Từ vị trí đang đứng, Thuỵ Du thẳng tay xô hết bàn ghế sang một bên. Cô bước từng bước tiến về phía Mộng Thy như cô ta đã từng làm trước đó. Chưa đầy hai giây sau đã dừng trước mặt cô ta. Mộng Thy cảm thấy ớn lạnh nên vô thức lùi về phía sau, đến một lúc thì đụng tường, không còn chỗ trốn. Hai mắt Thuỵ Du lạnh dần, cô thật sự tức giận rồi. Đánh cô kiểu gì cũng được, mắng cô thành dạng gì cũng không sao. Nhưng đụng đến dung nhan của cô? Đó là điểm cực hạn rồi. Ai không biết nhan sắc là phần quan trọng nhất của một người phụ nữ, thế nhưng lại bị người khác cố tình huỷ hoại. Không ai không nổi điên.
Bốp!
Mộng Thy bị ăn tát. Nhưng lần này lại mạnh hơn gấp trăm lần so với những gì cô ta làm trước đó. Cô ta đứng không vững liền ngã xuống. Thế nhưng Thuỵ Du không hề muốn buông tha. Cô nắm cổ áo kẻ thù, lôi ngược cô ta đứng lên. Dùng một giọng nói lạnh băng mà trò chuyện.
_ Cô... Dám huỷ dung tôi? Cô dựa vào cái gì mà huỷ dung tôi?
Trước câu hỏi của Thuỵ Du, Mộng Thy muốn mở miệng trả lời nhưng không thể. Có một áp lực vô hình ngặn chặn tất cả những gì cô định nói ra.
_ Muốn đánh nhau sao? Để tôi cho cô biết cái gì gọi là đánh nhau.
Để chứng minh cho lời nói của mình Thuỵ Du liền đấm thẳng vào mặt Mộng Thy. Cánh môi của cô ta vì va chạm mạnh với răng nên sớm đã rách ra, máu bắt đầu xuất hiện. Sau đó cô định biểu diễn màn lên gối nhưng lời cầu xin của vị hiểu trưởng ngày trước bất chợt hiện về trong tâm trí. Thuỵ Du nhìn lại người đang chật vật dựa vào bàn học một lúc, quyết định bỏ qua. Nhưng người trực tiếp rạch mặt mình thì cô tuyệt đối không buông tha.
Thấy Lan Anh định bỏ trốn, cô liền nắm tóc cô ta kéo ngược lại rồi hung hắng đẩy ngã xuống đất.
_ Chính bàn tay này đã rạch mặt tôi đúng không? - Thuỵ Du cười nói. Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự uy hiếp không nhỏ.
_ Không ... không... A!
Tay phải của Lan Anh đau đớn vô cùng, cô ta có cảm giác xương cốt mình sắp bị vỡ nát. Thuỵ Du tao nhã rút chân ra, cười với hai kẻ kia một tiếng. Trong căn phòng hơi tối, Thuỵ Du với một bên má đang rỉ máu từng giọt nở nụ cười có phần đe doạ khiến hai người còn lại không khỏi run sợ. Cảnh tưởng này quá sức hãi hùng.
_ Yên tâm, không gãy xương đâu. Chỉ là hơi đau một chút thôi.
Nói rồi cô mở cửa phòng học bước ra ngoài. Xem như không có chuyện gì xảy ra. Thấy Thuỵ Du đi ra một mình, năm nữ sinh kia vì giật mình mà buông tay. Nhân cơ hội đó Tú Nhi nhanh chóng chạy về phía Thuỵ Du.
_ Mặt cậu... Chảy máu rồi kìa. Làm sao bây giờ. Phòng y tế đóng cửa rồi. Chết mất... Thuỵ Du...
Tú Nhi vì hoảng sợ mà nói những lời đứt quãng, nước mắt cô đã rơi xuống từ bao giờ. Hai tay cô luống cuống, không biết làm cách nào mới giúp được bạn mình. Thuỵ Du thấy thế trong lòng bỗng dưng chua xót. Thì ra Tú Nhi lo lắng cho cô nhiều đến thế mà cô không hề biết.
_ Đừng khóc chứ. Mình không sao. Đi ra hiệu thuốc tây là ổn rồi.
_ Máu...
Tú Nhi hoa mắt, dường như sắp ngất đến nơi. Thuỵ Du nhanh chóng nhận ra rằng cô bạn rất sợ máu. Thế nhưng lại quan tâm đến cô như vậy. Bỗng nhiên một bên má của cô có cảm giác lành lạnh, sau đó là đau rát đến tê dại. Vừa quay sang thì Thuỵ Du đã nhìn thấy An Nhiên đang đứng cạnh mình, tay cô bạn cầm một miếng bông gòn ấn vào bên má bị thương của cô.
_ Trong đấy đã có oxi già sát trùng vết thương rồi. Mau đi tìm chỗ băng bó đi. Tôi sẽ dọn dẹp lại phòng học cho.
An Nhiên dùng một giọng trầm và đều để nói. Sau đó cô bạn vô tình buông tay ra, để Thuỵ Du tự mình giữ lấy bông gòn rồi quay lưng bước về hướng ngược lại
_ Cảm ơn cậu. - Thuỵ Du nói với theo. Hy vọng là An Nhiên nghe thấy.
_ Chỉ là tiện tay mà thôi. - Người nào đó vẫn duy trì thái độ không thân thiện như cũ, lạnh lùng trả lời.
...
Mộng Thy vừa về đến nhà liền chạy một mạch lên phòng làm việc của ba mình, không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào trong. Ở bàn làm việc, thầy hiệu trưởng không vừa lòng mà đưa mắt lên nhìn người vừa xông vào.
_ Con... - Thầy hiệu trưởng dừng lại giữa chừng, lo lắng hỏi. - Mặt con bị làm sao thế?
_ Ba. Ba mau đuổi học con nhỏ Thuỵ Du lớp con đi. Chính nó đã đánh con như thế này.
Nghe đến tên này, thầy hiệu trưởng hơi giật mình. Sau đó ông không buồn nhìn bộ dạng thảm hại của con gái mình nữa, bèn tập trung xem giấy tờ.
_ Ba. - Mộng Thy lại gọi.
_ Con đã làm gì người ta trước hả? - Ông nghiêm khắc hỏi.
_ Ai bảo nó cứ bám anh Dương của con. Con chỉ làm cho nó không có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt anh ấy nữa thôi.
Thầy hiệu trưởng nghe xong liền đặt xấp giấy tờ xuống, hoảng sợ nhìn Mộng Thy.
_ Con đã làm chuyện gì?
_ Con dùng dao lam rạch mặt nó.
Rầm!
Ông đập bàn thật mạnh, vô cùng tức giận chỉ thẳng tay vào đứa con gái hư đốn của mình, cả người không kiềm chế được mà run lên.
_ Con bé chưa đập chết con là may phước rồi. Còn muốn gì nữa. Đi về phòng đi. Tháng này ba khoá tài khoản của con.
_ Tại sao ba lại đối xử với con như vậy? Vì con nhỏ đó. Con không cần biết. Ba phải đuổi học nó cho con.
_ Im đi Mộng Thy, con phải nhớ rõ điều này. Khi nào ba đuổi học được Đình Dương thì mới đuổi được Thuỵ Du.
Thời điểm mà Mộng Thy lựa chọn để xả giận là ngày Đình Dương có trận đấu bóng rổ giao hữu với trường khác, buộc phải vắng mặt suốt cả buổi chiều. Hơn nữa lại còn là ngày bàn của Thụy Du ở lại dọn vệ sinh cuối giờ học nên phải ở lại trường.
Từ buổi sáng An Nhiên đã đưa ra danh sách những việc cô bạn sẽ làm rồi nhanh chóng hoàn tất từ sớm nên bây giờ trong phòng học chỉ còn Thuỵ Du và Tú Nhi. Nhưng không bao lâu sau đó liền xuất hiện thêm một số thành viên khác.
Màn xuất hiện của Mộng Thy tương đối màu mè. Vừa vào đã đạp tung cánh cửa lớp học, rồi sau đó liền quay lại khoá trái cửa, đồng thời kéo hết màn cửa xung quanh lại, khiến phòng học nhanh chóng tối hẳn đi. Nhưng cũng chẳng ai có ý định bật đèn lên. Thuỵ Du nhìn cảnh này chỉ cảm thấy buồn cười và nhảm nhí. Làm lố như vậy để làm gì, hù doạ cô sao? Còn chưa có đủ trình độ. Tất nhiên Mộng Thy không đi một mình, còn có Lan Anh và một vài người nữa.
Dường như mức độ thấu hiểu nhau giữa một nhóm bọn họ đã đạt đến một trình độ nhất định nên không cần ai phải nói một lời nào, Lan Anh liền tiến lên kéo tay Tú Nhi lôi ra ngoài. Tất nhiên Tú Nhi sẽ không dễ dàng để mình bị lôi đi như vậy. Cô ra sức giãy dụa và hét lớn, hi vọng người bên ngoài nghe thấy.
_ Mấy người làm gì vậy? Buông ra.
Hành động khiến Lan Anh vô cùng tức giận, cộng thêm chuyện của vài ngày trước như giọt nước tràn ly. Cơn điên của cô ta chính thức bùng nổ, thậm chí còn sớm hơn Mộng Thy một phần.
Bốp!
_ Câm đi, la hét cái gì. Chẳng có ai nghe thấy đâu. Bây giờ mọi người về hết rồi, phòng này toàn bộ là cửa cách âm. Đành chịu thôi.
_ Tú Nhi. - Thuỵ Du giật mình thốt lên.
Dùng một tay ôm lấy một bên má bỏng rát của mình, Tú Nhi ấm ức không thôi. Nhưng cô vẫn không ngừng vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi sự khống chế của Lan Anh. Cái tát của Lan Anh khiến Mộng Thy giật mình. Cô ta ngay lập tức quát lên.
_ Vừa làm trò gì vậy? Tôi đã bảo không được đụng đến nó rồi mà. Cậu không nghe lời tôi?
Mông Thy lại quát, hai mắt cô ta trừng lớn trông vô cùng đáng sợ. Lan Anh giật mình, có chút sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hung dữ đang chiếu thẳng vào mình. Cô ta cố gắng vớt vát một chút gì đó nên ra sức biện minh với Mộng Thy đang giận giữ.
_ Vì nó mà ngày hôm qua anh Thiên bỏ lại mình một chỗ để đuổi theo. Nếu là cậu, cậu không tức giận hay sao?
Lời đã nói ra không thể rút lại được. Lan Anh vô thức lùi lại về phía sau vài bước, lực đạo ở tay cũng giảm đi vài phần. Nhưng vẫn không để Tú Nhi rút tay ra được. Cô biết mình vừa phạm vào một sai lầm rất lớn, đụng chạm vào nỗi đau của Mộng Thy. So với cô, ngày hôm trước người này còn mất mặt hơn nhiều. Mộng Thy gồng cứng cả người, cố gắng áp chế cơn giận của mình.
_ Các người mang nó ra ngoài đi. Lan Anh ở lại. - Cô ta phất tay ra lệnh.
Lan Anh thở phào trong lòng. May mà cô không bị trách mắng, dù sao nếu cô đi rồi thì hôm nay sẽ không có ai ở đây diễn trò cùng Mộng Thy nữa. Tú Nhi cứ thế bị hơn năm nữ sinh kéo ra ngoài. Cánh cửa lại một lần nữa đóng sầm trước mắt.
Trong những tình huống như thế này chưa bao giờ Thuỵ Du là người lên tiếng trước. Cô luôn bình tĩnh đứng một góc quan sát mọi chuyện. Mặc dù lần này mình là nhân vật chính nhưng cô vẫn không có ý định nói chuyện hay là sợ hãi. Cô chỉ muốn biết, người đối diện có thể làm được những gì.
Mộng Thy bước từng bước đến gần Thuỵ Du, môi hơi mỉm cười như muốn đùa giỡn con mồi trước khi tấn công. Cô ta dừng lại, khoanh hai tay trước ngực, dùng một thái độ hoàn toàn đối lập so với lúc trước để nói chuyện. Không có giận dữ, chỉ có sự tự tin và khinh người.
_ Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cậu rồi sao? Tránh xa anh Dương ra. Vậy mà cậu không nghe lời tôi mà còn tìm cách thu hút sự chú ý của anh ấy. Ở trường đã thế, không biết ở nhà còn làm nên được những thứ gì nữa. Hay là cậu chưa thấy được hậu quả nên vẫn còn ngoan cố? Có lẽ tôi nên nhắc nhở cậu một chút nhỉ?
Sau đó thì ai cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Mộng Thy trực tiếp ra tay. Thuỵ Du vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chịu đòn. Nếu nói cô chịu đòn cũng không đúng, vì chỉ là một chút công phu mèo cào mà con gái thường dùng với nhau mà thôi. Đối với cô, tuyệt đối không hề ảnh hưởng.
Thuỵ Du có thể tóm tắt được chiêu thức của Mộng Thy qua ba bước. Bước một là tát. Nhân lúc đối phương bị choáng thì ra chiêu thứ hai, nắm tóc. Khi đã cầm chắc tóc trong tay thì giật liên tục, nhằm mục đích kéo đầu kẻ địch đập xuống bàn. Thế là xong bước ba. Thỉnh thoảng cũng có thể lên gối đá vào bụng vài cái cho giống tụi con trai. Nhưng bất quá một chút lực cũng không có.
_ Đừng mơ anh Dương hay anh Thiên đến cứu mày. Bây giờ mày có chết ở đây cũng chẳng ai biết.
Thường thì trong những hoàn cảnh như thế này, nạn nhân sẽ vô cùng mong chờ mình sẽ được cứu. Tốt nhất nên là một anh chàng đẹp trai cùng diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo. Thế nhưng đáng tiếc Thuỵ Du không phải trong nhóm này. Bởi vì cô biết sẽ không có một phép màu nào xuất hiện. Hơn nữa từ lâu cô đã quen đứng vững dựa trên thực lực bản thân, tuyệt đối không cần một giúp đỡ. Cô chịu đòn là vì cô muốn thế, không phải là để chờ đợi hoàng tử đến cứu.
Mộng Thy càng đánh càng hăng. Đây là lần đầu tiên cô ta đánh người mà đối phương ngay một chút phản kháng cũng không có. Điều này mang đến cho cô ta cảm giác hư vinh và hưng phấn đến lạ thường. Nhưng đánh mãi thì cũng mỏi tay, thế nhưng từ đầu đến cuối cũng không nghe thấy một tiếng rên hay van xin nào phát ra. Khiến Mộng Thy có cảm giác mình đang đánh vào một bao cát, không bất kì phản ứng nào. Nhưng thế thì chẳng vui vẻ gì nữa.
_ Đến nước này mà còn ngoan cố như vậy sao? Tôi hỏi cậu một lần cuối. Có tránh xa Đình Dương hay không?
Trước sự uy hiếp của Mộng Thy, Thuỵ Du vẫn điềm tĩnh chỉnh sửa tại váy áo và đầu tóc của mình. Tuy rằng mấy trò của cô ta không ảnh hưởng đến cô nhưng tóc bị giật cũng có một chút đau và bề ngoài hơi xốc xếch, cần phải chỉnh trang lại một chút. Sau khi thấy đã ổn, cô liền cười lạnh, nhìn kẻ trước mặt bằng một ánh mắt khiêu khích.
_ Không. Tôi sẽ tiếp tục bám lấy anh ấy. Quyến rũ anh ấy, khiến cho anh ấy yêu tôi rồi căm ghét cậu.
Trước khi nói, Thuỵ Du đã tính đến hiệu quả của những lời này. Hi vọng sẽ kích thích Mông Thy hơn nữa. Để xem cô ta còn tuyệt chiêu nào nữa không.
Ngay lập tức Lan Anh liền lao đến rồi vung tay lên định giáng xuống một cú tát trời giáng. Thuỵ Du hơi ngờ ngợ, cô không hiểu vì sao ban đầu cô ta tát Tú Nhi dùng tay trái nhưng lúc này lại chuyển sang tay phải. Nhìn một lát, cô nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Bốp!
Khi tay của Lan Anh rời khỏi thì một bên má của Thuỵ Du đã rỉ máu theo 5 đường thẳng song song. Từng giọt máu bắt đầu rỉ ra và ngày một nhiều hơn, nhìn vô cùng bắt mắt. Không ai biết rằng trước khi tay Lan Anh chạm đến mặt mình thì cô đã nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn không kịp. Bởi vì lúc cô nhận ra bên trong móng tay cô ta có dán sẵn những mảnh dao lam được cắt nhỏ thì khoảng cách giữa hai người đã bị thu hẹp đến mức tối thiểu. Việc lùi lại phía sau chỉ giúp vết thương không quá sâu nhưng vẫn bị rạch năm đường dài.
_ Sao rồi? Còn dám mạnh miệng nữa không? Để xem lúc này mày còn cái gì để đi quyến rũ anh ấy nữa.
Cảm giác đau nói như thức tỉnh Thuỵ Du, khiến cô trở nên nghiêm túc đến lạ. Không còn bất kì hứng thú đùa giỡn nào. Tay cô chạm vào má trái của mình, một dung dịch ấm nóng dính vào lòng bàn tay, dây ra trên từng đầu ngón tay. Vừa nhớp nháp, vừa dơ bẩn. Thuỵ Du đưa tay ra phía trước rồi nhìn đến mơ hồ. Mùi vị tanh tưởi này đã lâu cô không còn ngửi thấy nên đã quên rồi? Từ bao giờ cô lại để cho người khác leo lên đầu mình mà giương oai như thế. Thân phận? Hiền lành? Tất cả đều bị ném xuống biển cho cá ăn. Đã đến lúc cô quay về bản chất thật của mình.
Từ vị trí đang đứng, Thuỵ Du thẳng tay xô hết bàn ghế sang một bên. Cô bước từng bước tiến về phía Mộng Thy như cô ta đã từng làm trước đó. Chưa đầy hai giây sau đã dừng trước mặt cô ta. Mộng Thy cảm thấy ớn lạnh nên vô thức lùi về phía sau, đến một lúc thì đụng tường, không còn chỗ trốn. Hai mắt Thuỵ Du lạnh dần, cô thật sự tức giận rồi. Đánh cô kiểu gì cũng được, mắng cô thành dạng gì cũng không sao. Nhưng đụng đến dung nhan của cô? Đó là điểm cực hạn rồi. Ai không biết nhan sắc là phần quan trọng nhất của một người phụ nữ, thế nhưng lại bị người khác cố tình huỷ hoại. Không ai không nổi điên.
Bốp!
Mộng Thy bị ăn tát. Nhưng lần này lại mạnh hơn gấp trăm lần so với những gì cô ta làm trước đó. Cô ta đứng không vững liền ngã xuống. Thế nhưng Thuỵ Du không hề muốn buông tha. Cô nắm cổ áo kẻ thù, lôi ngược cô ta đứng lên. Dùng một giọng nói lạnh băng mà trò chuyện.
_ Cô... Dám huỷ dung tôi? Cô dựa vào cái gì mà huỷ dung tôi?
Trước câu hỏi của Thuỵ Du, Mộng Thy muốn mở miệng trả lời nhưng không thể. Có một áp lực vô hình ngặn chặn tất cả những gì cô định nói ra.
_ Muốn đánh nhau sao? Để tôi cho cô biết cái gì gọi là đánh nhau.
Để chứng minh cho lời nói của mình Thuỵ Du liền đấm thẳng vào mặt Mộng Thy. Cánh môi của cô ta vì va chạm mạnh với răng nên sớm đã rách ra, máu bắt đầu xuất hiện. Sau đó cô định biểu diễn màn lên gối nhưng lời cầu xin của vị hiểu trưởng ngày trước bất chợt hiện về trong tâm trí. Thuỵ Du nhìn lại người đang chật vật dựa vào bàn học một lúc, quyết định bỏ qua. Nhưng người trực tiếp rạch mặt mình thì cô tuyệt đối không buông tha.
Thấy Lan Anh định bỏ trốn, cô liền nắm tóc cô ta kéo ngược lại rồi hung hắng đẩy ngã xuống đất.
_ Chính bàn tay này đã rạch mặt tôi đúng không? - Thuỵ Du cười nói. Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự uy hiếp không nhỏ.
_ Không ... không... A!
Tay phải của Lan Anh đau đớn vô cùng, cô ta có cảm giác xương cốt mình sắp bị vỡ nát. Thuỵ Du tao nhã rút chân ra, cười với hai kẻ kia một tiếng. Trong căn phòng hơi tối, Thuỵ Du với một bên má đang rỉ máu từng giọt nở nụ cười có phần đe doạ khiến hai người còn lại không khỏi run sợ. Cảnh tưởng này quá sức hãi hùng.
_ Yên tâm, không gãy xương đâu. Chỉ là hơi đau một chút thôi.
Nói rồi cô mở cửa phòng học bước ra ngoài. Xem như không có chuyện gì xảy ra. Thấy Thuỵ Du đi ra một mình, năm nữ sinh kia vì giật mình mà buông tay. Nhân cơ hội đó Tú Nhi nhanh chóng chạy về phía Thuỵ Du.
_ Mặt cậu... Chảy máu rồi kìa. Làm sao bây giờ. Phòng y tế đóng cửa rồi. Chết mất... Thuỵ Du...
Tú Nhi vì hoảng sợ mà nói những lời đứt quãng, nước mắt cô đã rơi xuống từ bao giờ. Hai tay cô luống cuống, không biết làm cách nào mới giúp được bạn mình. Thuỵ Du thấy thế trong lòng bỗng dưng chua xót. Thì ra Tú Nhi lo lắng cho cô nhiều đến thế mà cô không hề biết.
_ Đừng khóc chứ. Mình không sao. Đi ra hiệu thuốc tây là ổn rồi.
_ Máu...
Tú Nhi hoa mắt, dường như sắp ngất đến nơi. Thuỵ Du nhanh chóng nhận ra rằng cô bạn rất sợ máu. Thế nhưng lại quan tâm đến cô như vậy. Bỗng nhiên một bên má của cô có cảm giác lành lạnh, sau đó là đau rát đến tê dại. Vừa quay sang thì Thuỵ Du đã nhìn thấy An Nhiên đang đứng cạnh mình, tay cô bạn cầm một miếng bông gòn ấn vào bên má bị thương của cô.
_ Trong đấy đã có oxi già sát trùng vết thương rồi. Mau đi tìm chỗ băng bó đi. Tôi sẽ dọn dẹp lại phòng học cho.
An Nhiên dùng một giọng trầm và đều để nói. Sau đó cô bạn vô tình buông tay ra, để Thuỵ Du tự mình giữ lấy bông gòn rồi quay lưng bước về hướng ngược lại
_ Cảm ơn cậu. - Thuỵ Du nói với theo. Hy vọng là An Nhiên nghe thấy.
_ Chỉ là tiện tay mà thôi. - Người nào đó vẫn duy trì thái độ không thân thiện như cũ, lạnh lùng trả lời.
...
Mộng Thy vừa về đến nhà liền chạy một mạch lên phòng làm việc của ba mình, không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào trong. Ở bàn làm việc, thầy hiệu trưởng không vừa lòng mà đưa mắt lên nhìn người vừa xông vào.
_ Con... - Thầy hiệu trưởng dừng lại giữa chừng, lo lắng hỏi. - Mặt con bị làm sao thế?
_ Ba. Ba mau đuổi học con nhỏ Thuỵ Du lớp con đi. Chính nó đã đánh con như thế này.
Nghe đến tên này, thầy hiệu trưởng hơi giật mình. Sau đó ông không buồn nhìn bộ dạng thảm hại của con gái mình nữa, bèn tập trung xem giấy tờ.
_ Ba. - Mộng Thy lại gọi.
_ Con đã làm gì người ta trước hả? - Ông nghiêm khắc hỏi.
_ Ai bảo nó cứ bám anh Dương của con. Con chỉ làm cho nó không có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt anh ấy nữa thôi.
Thầy hiệu trưởng nghe xong liền đặt xấp giấy tờ xuống, hoảng sợ nhìn Mộng Thy.
_ Con đã làm chuyện gì?
_ Con dùng dao lam rạch mặt nó.
Rầm!
Ông đập bàn thật mạnh, vô cùng tức giận chỉ thẳng tay vào đứa con gái hư đốn của mình, cả người không kiềm chế được mà run lên.
_ Con bé chưa đập chết con là may phước rồi. Còn muốn gì nữa. Đi về phòng đi. Tháng này ba khoá tài khoản của con.
_ Tại sao ba lại đối xử với con như vậy? Vì con nhỏ đó. Con không cần biết. Ba phải đuổi học nó cho con.
_ Im đi Mộng Thy, con phải nhớ rõ điều này. Khi nào ba đuổi học được Đình Dương thì mới đuổi được Thuỵ Du.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.