Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 11: Chọc Tức Mộng Thy
Bạch Phong Nhi
29/06/2015
Thực sự Thụy Du là một người vô cùng thoải mái, luôn duy trì bản thân ở tình trạng thư giãn, không muộn phiền. Chuyện bị Khải Ân đuổi theo tối hôm đó cô đã sớm quên sau khi suy nghĩ thông suốt.
Cô biết rằng cậu ta học nội trú, không có thời gian ra khỏi trường ngoại trừ hai ngày cuối tuần nên xác suất hai người gặp lại là không cao. Hơn nữa nếu xét đến tình huống gặp gỡ trong trường thì lại càng không có gì đáng lo ngại. Bởi vì học sinh khu B chẳng bao giờ có hứng thú lại gần hay để ý học sinh khu A cả. Tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Giả sử có tiếp xúc đi nữa thì chắc gì cậu ta đã nhận ra cô vì đêm đó cô đã đội nón bảo hiểm che hết mặt.
Bây giờ Thụy Du đang hết sức hưởng thụ cuộc sống. Sau khi ăn trưa, cô cùng Tú Nhi chọn một chiếc ghế đá dưới một cây đại thụ khổng lồ ngồi hóng gió. Thời tiết cuối tháng 9 không quá gay gắt, hơn nữa tối hôm qua còn có một cơn mưa lớn làm thời tiết dịu đi rất nhiều. Lại thêm một vài cơn gió nhẹ thổi qua khiến trong lòng mỗi người càng thêm thư thái.
Đi học được một thời gian, đây là ngày đầu tiên không có bài tập về nhà cần giải quyết nên cô phải tranh thủ nghỉ ngơi, thư giãn. Tuy nhiên Thụy Du cũng thấy lạ, hôm nay sân trường có vẻ vắng vẻ bất thường. Dường như chỉ có cô và Tú Nhi đang ngồi ở ghế đá mà thôi. Còn lại chỉ có thưa thớt vài học sinh đang đi bộ qua các hành lang.
_ Sao hôm nay trường mình vắng thế nhỉ? - Thụy Du không kiềm lòng được bèn hỏi.
_ Hôm nay ý hả? À là ngày câu lạc bộ bóng rổ tập luyện công khai nên thế. Người ta kéo nhau đi coi hết rồi. - Tú Nhi trả lời.
_ Có gì đặc biệt sao?
_ Có chứ. Động trai đẹp trường ta đó. Ngoài ba người kia thì những thành viên còn lại cũng xuất sắc không kém. Đám con trai thì đi coi biểu diễn kĩ thuật. Còn tụi con gái thì đi ngắm trai. Ai cũng có mục đích của mình.
_ Vậy tụi mình cũng đi xem đi.- Thụy Du vừa tò mò vừa hào hứng nên liền kéo tay người ngồi cạnh mình năn nỉ.
Thế nhưng biểu cảm của Tú Nhi lại có phần lúng túng và trốn tránh. Cô nhìn Thụy du vui vẻ mà trong lòng cảm thấy khó xử không thôi. Thật sự là cô không hề muốn đi, thật sự không muốn. Cô biết rất nhiều chuyện trong trường nhưng có một số thứ chưa bao giờ tự mình thử qua. Kể cả việc xem đội bóng rổ tập luyện. Tú Nhi sợ phải gặp người đó, người mà cô đã tìm mọi cách để trốn tránh suốt hai tháng nhập học. Nếu hôm nay cô đến xem họ tập luyện thì cậu ta sẽ nhìn thấy, sẽ đuổi theo và khi đó cô sợ rằng mình không còn đủ dũng khí để chạy trốn nữa.
Nhưng Tú Nhi không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà bỏ lỡ cơ hội cho Thụy Du tham quan những màn kinh điển trong trường được. Vì thế cô đành che giấu sự lo lắng rồi miễn cưỡng nở một nụ cười.
_ Ừ. Cũng được. Nhưng trước đó cần phải đến canteen trước.
_ Để làm gì?
_ Thường thì sau khi tập luyện xong thì các anh sẽ rất khát. Vì thế mấy fan nữ đều chuẩn bị sẵn nước để tặng ấy mà. Nhiều người làm quá rồi thành quen. Dần dà thì thành "phong tục" khó bỏ.
Môi Thụy Du hơi nhếch lên, không biết nên phản ứng như thế nào với loại thông tục kì lạ này. Nhưng bất quá cô cũng cảm thấy khá thú vị nên liền đi theo Tú Nhi chọn nước.
Thụy Du đứng trước tủ làm mát một hồi, vô cùng phân vân mà chọn lựa. Cô không biết sau khi chơi thể thao xong thì Đình Dương sẽ muốn uống gì. Bình thường hắn thích cafe nhưng ở đây chỉ có cafe lon làm sẵn thôi. Loại này cô đã từng thử rồi. Vị rất tệ, chắc chắn hắn sẽ không thích. Vì thế cô nên lấy tạm một chai nước suối, rồi sau này hỏi hắn sau.
Nhưng Tú Nhi thì không phân vân như Thụy Du, vừa mở tủ mát ra đã lấy một chai Revive. Nhưng rồi cô lại lưỡng lự xem nên mua hay không. Cô tự cười nhạo bản thân mình vì hành động dường như là thói quen này. Đây chẳng phải là thức uống yêu thích của người đó sau khi vận động mạnh hay sao. Không ngờ cô còn nhớ rõ như thế. Xem ra muốn quên cũng không phải là điều dễ dàng.
_ Cậu lấy đi. Phân vân làm gì.
Thụy Du thấy Tú Nhi ngẩn người liền lên tiếng nhắc nhở. Cô bạn cười một tiếng rồi gật đầu, theo cô đến quầy tính tiền.
_ Cậu mua nước cho ai thế? - Tú Nhi thắc mắc.
_ Tất nhiên là anh Dương rồi. - Thụy Du trả lời chắc nịch. Thật ra ngoài hắn cô cũng không biết mua cho ai. Nhất Thiên? Thôi quên đi, cô không quá tốt bụng như thế đâu. - Còn cậu thì sao?
Cầm chai nước trên tay, Tú Nhi khẽ lắc đầu rồi đáp:
_ Cho một người mà tớ không bao giờ dám tặng.
Thụy Du là một người mù mờ về phương diện tình cảm nên đương nhiên không thể hiểu được ý nghĩa qua lời nói đầy ẩn ý của Tú Nhi. Tuy nhiên cô nghĩ rằng bạn mình đang nhớ đến chuyện buồn nên cũng không hỏi nhiều hơn nữa.
Khi hai người đến sân bóng rổ trong nhà thì khán đài đã chật kín người từ sớm. Cũng chỉ có thể đứng xem mà thôi. Lúc này trận đấu đac gần đến hồi kết thúc. Toàn câu lạc bộ chia thành hai đội để đấu tập với nhau. Đình Dương ở bên đội 1 còn Nhất Thiên và Hoàng Minh thì thuộc đội 2. Hiện tại tỉ số đang nghiêng về phía đội 2 nhưng đội 1 cũng ghi điểm liên tục, không ngừng rút lại khoảng cách. Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên thì đội 1 dành chiến thắng với 2 điểm vừa giành được ở những giây cuối cùng.
Tú Nhi xem đến đây liền huých vai Thụy Du nhắc nhở:
_ Kìa, đến rồi đó. Bắt đầu bu lại tặng nước rồi. Nhưng mà cậu tặng nước cho anh Dương là hơi khó đó nha. Toàn trường này chỉ có Mộng Thy mới được làm thế thôi.
Đúng như lời Tú Nhi nói, bây giờ ở sân bóng đang diễn ra một cảnh tượng hết sức kì lạ. Hoàng Minh thì được một nhóm rất đông nữ sinh bao quanh vừa đưa nước, vừa đưa khăn vô cùng nhộn nhịp. Điều này cũng diễn ra tương tự với những nam sinh khác trong câu lạc bộ nhưng với số lượng ít hơn. Còn riêng ở chỗ Đình Dương đang đứng tuyệt nhiên không có một bóng người, Nhất Thiên cũng không khá hơn là bao. Hai người bọn họ dường như đang bị cô lập khỏi cộng đồng.
Khi vừa nhìn thấy Mộng Thy đang bước đến nơi Đình Dương đang đứng, ánh mắt Thụy Du liền lóe lên. Cô quay sang nói với Tú Nhi một câu rồi ngay lập tức chạy đến chỗ của hắn.
_ Anh uống một ít nước cho đỡ khát nhé.
Cùng một lúc hai giọng nói đồng loạt vang lên với cùng một nội dung và hai tông giọng khác nhau liền thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Ai cũng hồi hộp chờ đợi sự lựa chọ của Đình Dương. Giữa một người theo đuổi mình cuồng nhiệt và người hầu ở nhà thì hắn sẽ chọn ai. Và không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, hắn nhận lấy chai nước từ tay Thụy Du mở ra uống một hơi.
Không gian lặng ngắt như tờ chỉ còn lại âm thanh nghiến răng của Mộng Thy và tiếng thở ra của Thụy Du. Sau đó thì cả phòng tập ồn ào hẳn lên. Đây chẳng phải là câu trả lời rõ ràng nhất sao. Trong mắt Đình Dương, vị trí của Mộng Thy còn không bằng một người hầu. Đó là một sự sỉ nhục. Mộng Thy không cam lòng mà liếc Thụy Du một cái sắc lẻm. Lần này chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hoàng Minh chứng kiến một màn này liền mỉm cười chế giễu. Những nữ sinh xung quanh thấy vậy liền tưởng cậu đau lòng khi thấy người yêu cũ tán tỉnh bạn thân của mình nên ra sức an ủi. Chẳng mấy chốc, cậu liền quên mất những gì mình vừa nhìn thấy, vui vẻ trò chuyện cùng những người xung quanh. Cuộc sống của kẻ đào hoa không bao giờ có nỗi buồn.
Lúc này thì Lan Anh cũng đứng dối diện Nhất Thiên và ngượng ngùng đưa cho cậu một chai nước ngọt. Cậu nở một nụ cười xã giao rồi nhận lấy chai nước như bao lần khác. Vừa định mở ra uống thì liền có cảm giác như ai đó đang nhìn mình nên Nhất Thiên vội vàng đảo mắt tìm kiếm. Cho đến khi nhìn thấy bóng hình đó, cậu không kịp suy nghĩ mà đẩy lại chai nước về tay Lan Anh rồi tức tốc đuổi theo. Nhưng chờ cho đến khi thoát ra khỏi đám đông thì người kia đã biến mất.
Nhất Thiên mệt mỏi tựa người vào bức tường lạnh lẽo. Một lần nữa cậu lại lạc mất cô. Cứ như thế làm sao cậu có cơ hội giải thích cho cô hiểu tất cả mọi hiểu lầm giữa bọn họ. Làm sao để cứu vãn mối quan hệ dường như đã đến lúc tan vỡ? Đã hai tháng rồi. Cô vẫn trốn, cậu vẫn tìm, mãi mãi không bao giờ kết thúc...
Cô biết rằng cậu ta học nội trú, không có thời gian ra khỏi trường ngoại trừ hai ngày cuối tuần nên xác suất hai người gặp lại là không cao. Hơn nữa nếu xét đến tình huống gặp gỡ trong trường thì lại càng không có gì đáng lo ngại. Bởi vì học sinh khu B chẳng bao giờ có hứng thú lại gần hay để ý học sinh khu A cả. Tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Giả sử có tiếp xúc đi nữa thì chắc gì cậu ta đã nhận ra cô vì đêm đó cô đã đội nón bảo hiểm che hết mặt.
Bây giờ Thụy Du đang hết sức hưởng thụ cuộc sống. Sau khi ăn trưa, cô cùng Tú Nhi chọn một chiếc ghế đá dưới một cây đại thụ khổng lồ ngồi hóng gió. Thời tiết cuối tháng 9 không quá gay gắt, hơn nữa tối hôm qua còn có một cơn mưa lớn làm thời tiết dịu đi rất nhiều. Lại thêm một vài cơn gió nhẹ thổi qua khiến trong lòng mỗi người càng thêm thư thái.
Đi học được một thời gian, đây là ngày đầu tiên không có bài tập về nhà cần giải quyết nên cô phải tranh thủ nghỉ ngơi, thư giãn. Tuy nhiên Thụy Du cũng thấy lạ, hôm nay sân trường có vẻ vắng vẻ bất thường. Dường như chỉ có cô và Tú Nhi đang ngồi ở ghế đá mà thôi. Còn lại chỉ có thưa thớt vài học sinh đang đi bộ qua các hành lang.
_ Sao hôm nay trường mình vắng thế nhỉ? - Thụy Du không kiềm lòng được bèn hỏi.
_ Hôm nay ý hả? À là ngày câu lạc bộ bóng rổ tập luyện công khai nên thế. Người ta kéo nhau đi coi hết rồi. - Tú Nhi trả lời.
_ Có gì đặc biệt sao?
_ Có chứ. Động trai đẹp trường ta đó. Ngoài ba người kia thì những thành viên còn lại cũng xuất sắc không kém. Đám con trai thì đi coi biểu diễn kĩ thuật. Còn tụi con gái thì đi ngắm trai. Ai cũng có mục đích của mình.
_ Vậy tụi mình cũng đi xem đi.- Thụy Du vừa tò mò vừa hào hứng nên liền kéo tay người ngồi cạnh mình năn nỉ.
Thế nhưng biểu cảm của Tú Nhi lại có phần lúng túng và trốn tránh. Cô nhìn Thụy du vui vẻ mà trong lòng cảm thấy khó xử không thôi. Thật sự là cô không hề muốn đi, thật sự không muốn. Cô biết rất nhiều chuyện trong trường nhưng có một số thứ chưa bao giờ tự mình thử qua. Kể cả việc xem đội bóng rổ tập luyện. Tú Nhi sợ phải gặp người đó, người mà cô đã tìm mọi cách để trốn tránh suốt hai tháng nhập học. Nếu hôm nay cô đến xem họ tập luyện thì cậu ta sẽ nhìn thấy, sẽ đuổi theo và khi đó cô sợ rằng mình không còn đủ dũng khí để chạy trốn nữa.
Nhưng Tú Nhi không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà bỏ lỡ cơ hội cho Thụy Du tham quan những màn kinh điển trong trường được. Vì thế cô đành che giấu sự lo lắng rồi miễn cưỡng nở một nụ cười.
_ Ừ. Cũng được. Nhưng trước đó cần phải đến canteen trước.
_ Để làm gì?
_ Thường thì sau khi tập luyện xong thì các anh sẽ rất khát. Vì thế mấy fan nữ đều chuẩn bị sẵn nước để tặng ấy mà. Nhiều người làm quá rồi thành quen. Dần dà thì thành "phong tục" khó bỏ.
Môi Thụy Du hơi nhếch lên, không biết nên phản ứng như thế nào với loại thông tục kì lạ này. Nhưng bất quá cô cũng cảm thấy khá thú vị nên liền đi theo Tú Nhi chọn nước.
Thụy Du đứng trước tủ làm mát một hồi, vô cùng phân vân mà chọn lựa. Cô không biết sau khi chơi thể thao xong thì Đình Dương sẽ muốn uống gì. Bình thường hắn thích cafe nhưng ở đây chỉ có cafe lon làm sẵn thôi. Loại này cô đã từng thử rồi. Vị rất tệ, chắc chắn hắn sẽ không thích. Vì thế cô nên lấy tạm một chai nước suối, rồi sau này hỏi hắn sau.
Nhưng Tú Nhi thì không phân vân như Thụy Du, vừa mở tủ mát ra đã lấy một chai Revive. Nhưng rồi cô lại lưỡng lự xem nên mua hay không. Cô tự cười nhạo bản thân mình vì hành động dường như là thói quen này. Đây chẳng phải là thức uống yêu thích của người đó sau khi vận động mạnh hay sao. Không ngờ cô còn nhớ rõ như thế. Xem ra muốn quên cũng không phải là điều dễ dàng.
_ Cậu lấy đi. Phân vân làm gì.
Thụy Du thấy Tú Nhi ngẩn người liền lên tiếng nhắc nhở. Cô bạn cười một tiếng rồi gật đầu, theo cô đến quầy tính tiền.
_ Cậu mua nước cho ai thế? - Tú Nhi thắc mắc.
_ Tất nhiên là anh Dương rồi. - Thụy Du trả lời chắc nịch. Thật ra ngoài hắn cô cũng không biết mua cho ai. Nhất Thiên? Thôi quên đi, cô không quá tốt bụng như thế đâu. - Còn cậu thì sao?
Cầm chai nước trên tay, Tú Nhi khẽ lắc đầu rồi đáp:
_ Cho một người mà tớ không bao giờ dám tặng.
Thụy Du là một người mù mờ về phương diện tình cảm nên đương nhiên không thể hiểu được ý nghĩa qua lời nói đầy ẩn ý của Tú Nhi. Tuy nhiên cô nghĩ rằng bạn mình đang nhớ đến chuyện buồn nên cũng không hỏi nhiều hơn nữa.
Khi hai người đến sân bóng rổ trong nhà thì khán đài đã chật kín người từ sớm. Cũng chỉ có thể đứng xem mà thôi. Lúc này trận đấu đac gần đến hồi kết thúc. Toàn câu lạc bộ chia thành hai đội để đấu tập với nhau. Đình Dương ở bên đội 1 còn Nhất Thiên và Hoàng Minh thì thuộc đội 2. Hiện tại tỉ số đang nghiêng về phía đội 2 nhưng đội 1 cũng ghi điểm liên tục, không ngừng rút lại khoảng cách. Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên thì đội 1 dành chiến thắng với 2 điểm vừa giành được ở những giây cuối cùng.
Tú Nhi xem đến đây liền huých vai Thụy Du nhắc nhở:
_ Kìa, đến rồi đó. Bắt đầu bu lại tặng nước rồi. Nhưng mà cậu tặng nước cho anh Dương là hơi khó đó nha. Toàn trường này chỉ có Mộng Thy mới được làm thế thôi.
Đúng như lời Tú Nhi nói, bây giờ ở sân bóng đang diễn ra một cảnh tượng hết sức kì lạ. Hoàng Minh thì được một nhóm rất đông nữ sinh bao quanh vừa đưa nước, vừa đưa khăn vô cùng nhộn nhịp. Điều này cũng diễn ra tương tự với những nam sinh khác trong câu lạc bộ nhưng với số lượng ít hơn. Còn riêng ở chỗ Đình Dương đang đứng tuyệt nhiên không có một bóng người, Nhất Thiên cũng không khá hơn là bao. Hai người bọn họ dường như đang bị cô lập khỏi cộng đồng.
Khi vừa nhìn thấy Mộng Thy đang bước đến nơi Đình Dương đang đứng, ánh mắt Thụy Du liền lóe lên. Cô quay sang nói với Tú Nhi một câu rồi ngay lập tức chạy đến chỗ của hắn.
_ Anh uống một ít nước cho đỡ khát nhé.
Cùng một lúc hai giọng nói đồng loạt vang lên với cùng một nội dung và hai tông giọng khác nhau liền thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Ai cũng hồi hộp chờ đợi sự lựa chọ của Đình Dương. Giữa một người theo đuổi mình cuồng nhiệt và người hầu ở nhà thì hắn sẽ chọn ai. Và không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, hắn nhận lấy chai nước từ tay Thụy Du mở ra uống một hơi.
Không gian lặng ngắt như tờ chỉ còn lại âm thanh nghiến răng của Mộng Thy và tiếng thở ra của Thụy Du. Sau đó thì cả phòng tập ồn ào hẳn lên. Đây chẳng phải là câu trả lời rõ ràng nhất sao. Trong mắt Đình Dương, vị trí của Mộng Thy còn không bằng một người hầu. Đó là một sự sỉ nhục. Mộng Thy không cam lòng mà liếc Thụy Du một cái sắc lẻm. Lần này chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hoàng Minh chứng kiến một màn này liền mỉm cười chế giễu. Những nữ sinh xung quanh thấy vậy liền tưởng cậu đau lòng khi thấy người yêu cũ tán tỉnh bạn thân của mình nên ra sức an ủi. Chẳng mấy chốc, cậu liền quên mất những gì mình vừa nhìn thấy, vui vẻ trò chuyện cùng những người xung quanh. Cuộc sống của kẻ đào hoa không bao giờ có nỗi buồn.
Lúc này thì Lan Anh cũng đứng dối diện Nhất Thiên và ngượng ngùng đưa cho cậu một chai nước ngọt. Cậu nở một nụ cười xã giao rồi nhận lấy chai nước như bao lần khác. Vừa định mở ra uống thì liền có cảm giác như ai đó đang nhìn mình nên Nhất Thiên vội vàng đảo mắt tìm kiếm. Cho đến khi nhìn thấy bóng hình đó, cậu không kịp suy nghĩ mà đẩy lại chai nước về tay Lan Anh rồi tức tốc đuổi theo. Nhưng chờ cho đến khi thoát ra khỏi đám đông thì người kia đã biến mất.
Nhất Thiên mệt mỏi tựa người vào bức tường lạnh lẽo. Một lần nữa cậu lại lạc mất cô. Cứ như thế làm sao cậu có cơ hội giải thích cho cô hiểu tất cả mọi hiểu lầm giữa bọn họ. Làm sao để cứu vãn mối quan hệ dường như đã đến lúc tan vỡ? Đã hai tháng rồi. Cô vẫn trốn, cậu vẫn tìm, mãi mãi không bao giờ kết thúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.