Chương 1: Bị Đuổi
Lạc Hoa Khai
06/09/2021
“Chính là cô ta!”
“Phải không?? Nhìn kỹ xem”
“Chính là, dù cô ta có hoá thành tro tôi cũng có thể nhận ra được!” Nói rồi nữ sinh kia lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại, sau đó ngẩng mặt lên nhìn người đang chạy phía trước, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “đừng để bả chạy, nhanh lên! Tôi tức cô ta từ lâu rồi, khó khăn lắm mới có dịp gặp một lần, phải đập bả một trận cho đỡ tức!!”
Nói rồi cả đám nữ sinh càng dốc lực đuổi theo mỹ nữ đang chạy trước mặt, bọn họ tức giận mà quát lớn: “đứng lại! tên tác giả lừa đảo kia! Đứng lại không thì bảo!”
“Còn mơ, đứng lại để mất mạng hả? Tôi có ngu đâu!” Tiếu Lung Linh gian nan chạy về phía trước, cô khẽ ngoảnh đầu về phía sau vẫn thấy có người đuổi theo liền chửi thề một tiếng!
A, cô cũng chỉ là một tác giả đáng thương, sao lại gặp phải hoàn cảnh trớ trêu như vậy? Cô cũng sợ hãi a..
Nguyên lai Tiếu Lung Linh là một đại thần chuyên viết tiểu thuyết văn học trên mạng, trong năm năm qua, hầu như những người yêu thích tiếu thuyết đam mỹ không ai là không biết tới tên cô.
Nhưng khi nhắc tới cái tên Tiếu Lung Linh này, trái ngược với các tác giả khác, độc giả không biểu lộ sắc thái si mê hay lưu luyến khi nói về bả, thay vào đó chính là oán khí ngập trời, hận không thể tới đốt nhà giết chết tác giả!
Rốt cuộc Tiếu Lung Linh đã làm gì để độc giả hận mình như vậy?
Cô chính là hơi có ác ý chút thôi, viết truyện ngược chuyên tag mục hài hước, viết truyện SE thì luôn nói là HE, bảo truyện ngọt y rằng là ngược tơi tả! Hố thì không lấp hết, có lấp thì không phải mười phần thì chín phần cũng là văn thái giám, nhân vật chính chết hết không còn một ai! Bảo sao độc giả không hận bả?!
Ấy vậy mà khi đọc bình luận tác giả Tiếu Lung Linh đây vẫn khoái chí mà cười, cô cảm giác mình sắp đạt giải thưởng tác giả bị độc giả hận nhất năm đây, ha ha ha.
Nhưng mà lúc này Tiếu Lung Linh hoàn toàn là cười không nổi, cô lỡ để lộ một tấm chân dung của mình trên mạng, độc giả mấy triệu người, ở cái thành phố nhỏ bé này, đâu có thiếu người không đọc truyện của cô?
Vậy nên hôm nay trong lúc Tiếu Lung Linh đi siêu thị mua hoa quả mới bị một đám học sinh nhận ra, đuổi theo khiến cô chạy bán sống bán chết!
Tiếu Lung Linh chạy thẳng một mạch mấy cây số từ siêu thị tới công viên, cô ngoảnh mặt sang đằng sau vẫn thấy có vài nữ sinh đuổi theo, khiến cô không khỏi chửi thề một tiếng.
Đệch!
Ba cây số rồi đó! Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô vẫn chưa bao giờ chạy quãng đường dài như vậy!
Tiếu Lung Linh thở hổn hển, gian nan quay người lại nói nói với vài nữ sinh phía sau, cô vươn tay ra, thở phì phò nói: “ha ha, mấy em gái này, có gì thì bình tĩnh nói, đừng..đừng manh động!”
“Bà, bà đây tìm ngươi lâu lắm rồi! Lão tác giả này! Cô tưởng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy sao?”
“Em..em gái a! Từ từ nói, đừng tới gần mà, Ối!!!” Chân đang lùi lại phía sau bỗng dẫm vào khoảng không, Tiếu Lung Linh không một chút bảo hiệu mà bị ngã xuống hồ.
Bên dưới cô cố gắng vùng vẫy, cuối cùng vẫn không lên được, chỉ biết kêu cứu: “cứu tôi với! Cứu tôi với!! Tôi không biết bơi!!”
Mấy nữ sinh bên kia cũng bị cảnh này doạ tới ngu rồi, sau đó họ cuống quýt mà tiến tới, nói với nhau: “nhanh! Nhanh gọi người tới!”
“Cậu gọi người tới đây! Cậu đứng đây trông bả, tôi, tôi..tôi đi tìm dây thừng!”
“Nhanh lên!”
Tiếu Lung Linh ở bên dưới nước ý thức ngày càng mơ hồ, đầu óc đều bị nước vào tới choáng váng, bên tai ong ong nghe không rõ người xung quanh nói gì, cuối cùng trước mắt đều tối sầm lại, cứ thế mà ngất đi.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Tiếu Lung Linh cũng mở mắt ra lần nữa, nhưng mà đập vào mắt cô cũng chính là một cột sắt to đùng từ phía trên cao đang rơi xuống.
“!!!!”
Đồng tử Tiếu Lung Linh co rụt lại, chân nhanh hơn não, cô dùng hết sức lực của mình mà chạy sang một bên.
Đùng!
Tim đập thình thịch, Tiếu Lung Linh hốt hoảng ôm ngực, lắp bắp không nói nên lời.
Ôi mẹ ơi, hù chết cô rồi.
Không đúng? Sao cô lại ở đây????
Sự việc vừa xảy ra khiến ai đứng xung quanh cũng ngơ ngác, sau đó họ nhanh chóng quay ra hỏi: “không sao chứ?”
“Chắc cây cột đấy rơi xuống mọi người đều bị doạ sợ rồi đúng không?”
“Thiếu chút nữa là..”
“Tôi không sao...” Tiếu Lung Linh vừa nói thì thấy mọi người đều đi qua người mình, tụ tập bên chỗ người nam nhân anh tuấn đằng sau cô.
“....”
Rốt cuộc là thế nào? Cô chết rồi sao? Trở thành cô hồn rồi sao? Không đúng, đây là nơi nào??
“Chị Tiếu, chị không sao chứ!”
Tiếu Lung Linh ngơ ngác nhìn nữ nhân từ phía xa đang đi tới đây, cô ta môi tô đỏ chót, mặc áo da đỏ với chiếc váy ngắn đang bước tới cạnh cô, lộ ra vẻ mặt quan tâm mà nói.
“Phải không?? Nhìn kỹ xem”
“Chính là, dù cô ta có hoá thành tro tôi cũng có thể nhận ra được!” Nói rồi nữ sinh kia lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại, sau đó ngẩng mặt lên nhìn người đang chạy phía trước, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “đừng để bả chạy, nhanh lên! Tôi tức cô ta từ lâu rồi, khó khăn lắm mới có dịp gặp một lần, phải đập bả một trận cho đỡ tức!!”
Nói rồi cả đám nữ sinh càng dốc lực đuổi theo mỹ nữ đang chạy trước mặt, bọn họ tức giận mà quát lớn: “đứng lại! tên tác giả lừa đảo kia! Đứng lại không thì bảo!”
“Còn mơ, đứng lại để mất mạng hả? Tôi có ngu đâu!” Tiếu Lung Linh gian nan chạy về phía trước, cô khẽ ngoảnh đầu về phía sau vẫn thấy có người đuổi theo liền chửi thề một tiếng!
A, cô cũng chỉ là một tác giả đáng thương, sao lại gặp phải hoàn cảnh trớ trêu như vậy? Cô cũng sợ hãi a..
Nguyên lai Tiếu Lung Linh là một đại thần chuyên viết tiểu thuyết văn học trên mạng, trong năm năm qua, hầu như những người yêu thích tiếu thuyết đam mỹ không ai là không biết tới tên cô.
Nhưng khi nhắc tới cái tên Tiếu Lung Linh này, trái ngược với các tác giả khác, độc giả không biểu lộ sắc thái si mê hay lưu luyến khi nói về bả, thay vào đó chính là oán khí ngập trời, hận không thể tới đốt nhà giết chết tác giả!
Rốt cuộc Tiếu Lung Linh đã làm gì để độc giả hận mình như vậy?
Cô chính là hơi có ác ý chút thôi, viết truyện ngược chuyên tag mục hài hước, viết truyện SE thì luôn nói là HE, bảo truyện ngọt y rằng là ngược tơi tả! Hố thì không lấp hết, có lấp thì không phải mười phần thì chín phần cũng là văn thái giám, nhân vật chính chết hết không còn một ai! Bảo sao độc giả không hận bả?!
Ấy vậy mà khi đọc bình luận tác giả Tiếu Lung Linh đây vẫn khoái chí mà cười, cô cảm giác mình sắp đạt giải thưởng tác giả bị độc giả hận nhất năm đây, ha ha ha.
Nhưng mà lúc này Tiếu Lung Linh hoàn toàn là cười không nổi, cô lỡ để lộ một tấm chân dung của mình trên mạng, độc giả mấy triệu người, ở cái thành phố nhỏ bé này, đâu có thiếu người không đọc truyện của cô?
Vậy nên hôm nay trong lúc Tiếu Lung Linh đi siêu thị mua hoa quả mới bị một đám học sinh nhận ra, đuổi theo khiến cô chạy bán sống bán chết!
Tiếu Lung Linh chạy thẳng một mạch mấy cây số từ siêu thị tới công viên, cô ngoảnh mặt sang đằng sau vẫn thấy có vài nữ sinh đuổi theo, khiến cô không khỏi chửi thề một tiếng.
Đệch!
Ba cây số rồi đó! Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô vẫn chưa bao giờ chạy quãng đường dài như vậy!
Tiếu Lung Linh thở hổn hển, gian nan quay người lại nói nói với vài nữ sinh phía sau, cô vươn tay ra, thở phì phò nói: “ha ha, mấy em gái này, có gì thì bình tĩnh nói, đừng..đừng manh động!”
“Bà, bà đây tìm ngươi lâu lắm rồi! Lão tác giả này! Cô tưởng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy sao?”
“Em..em gái a! Từ từ nói, đừng tới gần mà, Ối!!!” Chân đang lùi lại phía sau bỗng dẫm vào khoảng không, Tiếu Lung Linh không một chút bảo hiệu mà bị ngã xuống hồ.
Bên dưới cô cố gắng vùng vẫy, cuối cùng vẫn không lên được, chỉ biết kêu cứu: “cứu tôi với! Cứu tôi với!! Tôi không biết bơi!!”
Mấy nữ sinh bên kia cũng bị cảnh này doạ tới ngu rồi, sau đó họ cuống quýt mà tiến tới, nói với nhau: “nhanh! Nhanh gọi người tới!”
“Cậu gọi người tới đây! Cậu đứng đây trông bả, tôi, tôi..tôi đi tìm dây thừng!”
“Nhanh lên!”
Tiếu Lung Linh ở bên dưới nước ý thức ngày càng mơ hồ, đầu óc đều bị nước vào tới choáng váng, bên tai ong ong nghe không rõ người xung quanh nói gì, cuối cùng trước mắt đều tối sầm lại, cứ thế mà ngất đi.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Tiếu Lung Linh cũng mở mắt ra lần nữa, nhưng mà đập vào mắt cô cũng chính là một cột sắt to đùng từ phía trên cao đang rơi xuống.
“!!!!”
Đồng tử Tiếu Lung Linh co rụt lại, chân nhanh hơn não, cô dùng hết sức lực của mình mà chạy sang một bên.
Đùng!
Tim đập thình thịch, Tiếu Lung Linh hốt hoảng ôm ngực, lắp bắp không nói nên lời.
Ôi mẹ ơi, hù chết cô rồi.
Không đúng? Sao cô lại ở đây????
Sự việc vừa xảy ra khiến ai đứng xung quanh cũng ngơ ngác, sau đó họ nhanh chóng quay ra hỏi: “không sao chứ?”
“Chắc cây cột đấy rơi xuống mọi người đều bị doạ sợ rồi đúng không?”
“Thiếu chút nữa là..”
“Tôi không sao...” Tiếu Lung Linh vừa nói thì thấy mọi người đều đi qua người mình, tụ tập bên chỗ người nam nhân anh tuấn đằng sau cô.
“....”
Rốt cuộc là thế nào? Cô chết rồi sao? Trở thành cô hồn rồi sao? Không đúng, đây là nơi nào??
“Chị Tiếu, chị không sao chứ!”
Tiếu Lung Linh ngơ ngác nhìn nữ nhân từ phía xa đang đi tới đây, cô ta môi tô đỏ chót, mặc áo da đỏ với chiếc váy ngắn đang bước tới cạnh cô, lộ ra vẻ mặt quan tâm mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.