Bắt Đầu Nữ Ma Đầu Phụ Ta (Dịch)
Chương 48: Thiên Đao Thức Thứ Hai
Phạ Lạt Đích Hồng Tiêu
04/08/2022
"Ăn người?"
Trình Sầu hơi kinh ngạc.
Linh Dược viên có rất nhiều người bình thường, linh thú ăn người không phải là không thể.
Nơi khác trong Ma môn hình như cũng có loại linh thú này.
Nhất thời, Trình Sầu lo lắng.
"Đúng, ăn người." Con thỏ ngửa đầu cao ngạo nói: "Đi bắt cho ta một vài quan lại quyền quý tới đây."
"Nhất định phải là quan lại quyền quý sao?" Trình Sầu hỏi dò:
"Dân chúng bình thường không được sao?"
"Không được." Con thỏ lắc đầu nói.
"Thỏ gia có lý do gì à?" Trình Sầu tò mò hỏi.
"Mùi vị không ngon." Con thỏ nhìn những người bình thường trong Linh Dược viên, chân thành nói:
"Dân chúng quá khổ."
Trình Sầu: "? ? ?"
Giang Hạo vừa vặn nghe được câu chuyện này, liếc nhìn con thỏ.
Nó bị dọa đến nỗi lập tức nói lời ngay thẳng với Trình Sầu:
"Hôm nay ăn cà rốt, ngoài cà rốt ra Thỏ gia ta cái gì cũng không ăn."
Trình Sầu: "..."
Giang Hạo không thèm để ý đến con thỏ, mà hỏi thăm Trình Sầu xem có tin tức gì không.
Nghe ngóng qua tình hình, hắn biết được Thiên Âm tông giống như là đè ép Thiên Thanh sơn, trong lúc đó bắt được không ít đệ tử Thiên Thanh sơn làm tù binh.
Tất cả đều bị ném vào Vô Pháp Vô Thiên tháp, sau đó lại bị đưa đến quặng mỏ.
Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy còn tàn nhẫn hơn giết bọn họ.
Sau khi hiểu sơ qua tình hình, Giang Họa trở về chỗ ở.
Những ngày qua hắn cũng rất mệt mỏi, Linh Dược viên xảy ra chuyện, tất nhiên hắn sẽ bị vấn trách, Linh Dược viên ở nơi khác xảy ra chuyện, áp lực cũng dồn hết lên nơi này của hắn.
Sợ những khôi lỗi kia đến phá hoại một lần nữa.
Hiện tại cũng không có vấn đề gì.
Giang Hạo lưu lại con thỏ ở Linh Dược viên, nói thế nào thì nó cũng là Trúc Cơ sơ kỳ.
Dù sao cũng có chút tác dụng.
Thời điểm lơi lỏng nhất, cũng có thể nguy hiểm nhất.
Thiên Âm tông và Thiên Thanh sơn đánh nhau, Giang Hạo không cảm nhận được áp lực từ ngoại giới.
Chỉ có áp lực lớn trong công việc.
Nhìn chung khoảng thời gian này vẫn tính là an ổn.
Mặc dù không có thời gian kiếm thêm linh thạch, nhưng tu vi tích lũy được không ít.
【 danh tính: Giang Hạo 】
【 tuổi tác: Hai mươi 】
【 tu vi: Kim đan sơ kỳ 】
【 công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Một Giám, Không Minh Tịnh Tâm 】
【 khí huyết: 47/100(có thể tu luyện) 】
【 tu vi: 49/100(có thể tu luyện) 】
【 thần thông: 1/3(không thể đạt được) 】
"Tích lũy được một nửa rồi, qua mấy tháng nữa chắc là có thể thử tấn thăng Kim Đan trung kỳ."
Giang Hạo nhìn bảng hệ thống rồi tự nói.
Nhưng hắn không chắc chắn qua mấy tháng nữa còn có thể an ổn như bây giờ hay không.
Lợi thế của tu sĩ là có thể sống lâu, bất lợi là kẻ địch cũng sống được lâu, thù hận vẫn nhớ.
Có thể an tâm tu luyện ở Đoạn Tình nhai cũng không phải chuyện dễ.
Không nghĩ nhiều nữa, hắn xuất《 Thiên Đao Thất Thức 》ra, dự định lĩnh hội Thiên Đao thức thứ hai, Trấn Sơn.
Gần đây hắn đều lĩnh hội thức thứ nhất, đại khái đã lĩnh ngộ xong.
Trảm Nguyệt thuần túy công kích, lưỡi đao lẫm liệt, thế không thể cản.
Hiện tại hắn thiếu chính là thực chiến.
Chỉ có thực chiến mới rèn luyện đao và vung đao tốt.
Điều này chỉ dựa vào lĩnh hội rất khó làm được.
Tới thời điểm này, đã có thể bắt đầu lĩnh hội thức thứ hai.
Thức thứ hai khác thức thứ nhất, qua mấy ngày lĩnh hội, Giang Hạo phát hiện điểm chính của Trấn Sơn chính là trấn.
Dùng sức mạnh hùng vĩ, sức nặng của núi và biển, trấn áp kẻ địch.
Sau khi lĩnh ngộ bước đầu, hắn lấy Thi Ngữ ra bắt đầu tế luyện dưỡng đao.
Nắm Thái Sơ Thiên Đao cũng dày nặng, vô cùng thích hợp với Thiên Đao thức thứ hai.
Một tháng sau.
Giang Hạo mở mắt ra, đến sân nhỏ thu bọt khí, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Con thỏ đang nằm sát cạnh Thiên Hương đạo hoa lập tức đi theo.
"Chủ nhân, sớm như vậy ngươi muốn đi đâu? Mang ta đi theo, người trên đường đều sẽ cho Thỏ gia ta một chút tình mọn." Con thỏ vừa đi theo Giang Hạo vừa nói.
"Nếu ngươi trốn ra ngoài gây chuyện, đừng nói là do ta nuôi." Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
Hắn thật không biết tính cách con thỏ này lại như vậy, nếu không, nói cái gì cũng phải nghĩ cách áp chế nó mở ra linh trí.
"Không có việc gì, sau này Thỏ gia sẽ bảo kê ngươi, ngươi cứ an tâm làm chủ nhân là được." Con thỏ mạnh mồm nói lớn.
Đúng lúc này, Giang Hạo ngừng lại, yên tĩnh đứng bên dòng suối nhỏ.
Hồi lâu sau, thế mở hình thành.
Hắn cầm Thái Sơ Thiên Đao Thi Ngữ trong tay, sau đó nhẹ nhàng nâng lên.
Con thỏ vốn còn đang nghi hoặc, sau một khắc, nó cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn bàng bạc từ thân đao.
Đao vung xuống, nháy mắt, nó phảng phất thấy một ngọn núi lớn vô tận trấn áp xuống.
Khí thế bàng bạc rợn cả người, khí thế đáng sợ ép nó nằm rạp trên mặt đất.
Lúc này, Giang Hạo chém một đao xuống dòng suối nhỏ.
Đông!
Âm thanh nặng nề vang lên, nhìn qua dòng suối nhỏ không bị tổn hại gì.
Nhìn lại sẽ phát hiện dòng suối nhỏ ngừng chảy.
Tiếp theo, phịch một tiếng, dòng suối bị cắt chém thành vô số giọt nước, sau đó bị lực lượng đẩy lên trời.
Sau một hồi, dòng suối một lần nữa hạ xuống, từ từ khôi phục như thường, nhưng đá vụn và tạp vật bên trong cũng biến mất.
Sạch sẽ vô cùng.
Nhìn tất cả những thứ này, Giang Hạo mỉm cười.
Trấn sơn mạnh hơn hắn nghĩ.
Chẳng qua là cần khởi thế, không dễ dàng ra tay ngay.
Nhưng có thể dưỡng đao trước, ảnh hưởng sẽ không quá lớn.
Bất quá, không thể bành trướng, cần ổn định tâm thần.
Sau đó, hắn thu Thái Sơ Thiên Đao lại, đi đến Linh Dược viên.
Bước đầu học xong Thiên Đao thức thứ hai, tiếp theo phải toàn lực kiếm thêm linh thạch.
Mua lá trà không nói, còn phải mua đao.
Bán Nguyệt đao có vẻ không chịu nổi uy lực của Thiên Đao, xuất hiện vết nứt.
...
Lúc đến Linh Dược viên, Giang Hạo ngừng lại, Liễu Tinh Thần mấy tháng không gặp, nay lại đang ở phía trước chờ hắn.
Chắc là phát sinh chuyện gì đó, hắn có dự cảm không tốt.
"Mấy tháng không gặp sư đệ, nghe nói ngươi lại lập công." Liễu Tinh Thần cười chào hỏi.
"Việc nằm trong phận sự, không tính là gì." Giang Hạo lắc đầu nói.
Liễu Tinh Thần ra hiệu cho Giang Hạo cùng nhau đi về hướng Linh Dược viên, vừa đi hắn vừa nói:
"Mục Khởi ở quặng mỏ bị thương."
Trình Sầu hơi kinh ngạc.
Linh Dược viên có rất nhiều người bình thường, linh thú ăn người không phải là không thể.
Nơi khác trong Ma môn hình như cũng có loại linh thú này.
Nhất thời, Trình Sầu lo lắng.
"Đúng, ăn người." Con thỏ ngửa đầu cao ngạo nói: "Đi bắt cho ta một vài quan lại quyền quý tới đây."
"Nhất định phải là quan lại quyền quý sao?" Trình Sầu hỏi dò:
"Dân chúng bình thường không được sao?"
"Không được." Con thỏ lắc đầu nói.
"Thỏ gia có lý do gì à?" Trình Sầu tò mò hỏi.
"Mùi vị không ngon." Con thỏ nhìn những người bình thường trong Linh Dược viên, chân thành nói:
"Dân chúng quá khổ."
Trình Sầu: "? ? ?"
Giang Hạo vừa vặn nghe được câu chuyện này, liếc nhìn con thỏ.
Nó bị dọa đến nỗi lập tức nói lời ngay thẳng với Trình Sầu:
"Hôm nay ăn cà rốt, ngoài cà rốt ra Thỏ gia ta cái gì cũng không ăn."
Trình Sầu: "..."
Giang Hạo không thèm để ý đến con thỏ, mà hỏi thăm Trình Sầu xem có tin tức gì không.
Nghe ngóng qua tình hình, hắn biết được Thiên Âm tông giống như là đè ép Thiên Thanh sơn, trong lúc đó bắt được không ít đệ tử Thiên Thanh sơn làm tù binh.
Tất cả đều bị ném vào Vô Pháp Vô Thiên tháp, sau đó lại bị đưa đến quặng mỏ.
Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy còn tàn nhẫn hơn giết bọn họ.
Sau khi hiểu sơ qua tình hình, Giang Họa trở về chỗ ở.
Những ngày qua hắn cũng rất mệt mỏi, Linh Dược viên xảy ra chuyện, tất nhiên hắn sẽ bị vấn trách, Linh Dược viên ở nơi khác xảy ra chuyện, áp lực cũng dồn hết lên nơi này của hắn.
Sợ những khôi lỗi kia đến phá hoại một lần nữa.
Hiện tại cũng không có vấn đề gì.
Giang Hạo lưu lại con thỏ ở Linh Dược viên, nói thế nào thì nó cũng là Trúc Cơ sơ kỳ.
Dù sao cũng có chút tác dụng.
Thời điểm lơi lỏng nhất, cũng có thể nguy hiểm nhất.
Thiên Âm tông và Thiên Thanh sơn đánh nhau, Giang Hạo không cảm nhận được áp lực từ ngoại giới.
Chỉ có áp lực lớn trong công việc.
Nhìn chung khoảng thời gian này vẫn tính là an ổn.
Mặc dù không có thời gian kiếm thêm linh thạch, nhưng tu vi tích lũy được không ít.
【 danh tính: Giang Hạo 】
【 tuổi tác: Hai mươi 】
【 tu vi: Kim đan sơ kỳ 】
【 công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Một Giám, Không Minh Tịnh Tâm 】
【 khí huyết: 47/100(có thể tu luyện) 】
【 tu vi: 49/100(có thể tu luyện) 】
【 thần thông: 1/3(không thể đạt được) 】
"Tích lũy được một nửa rồi, qua mấy tháng nữa chắc là có thể thử tấn thăng Kim Đan trung kỳ."
Giang Hạo nhìn bảng hệ thống rồi tự nói.
Nhưng hắn không chắc chắn qua mấy tháng nữa còn có thể an ổn như bây giờ hay không.
Lợi thế của tu sĩ là có thể sống lâu, bất lợi là kẻ địch cũng sống được lâu, thù hận vẫn nhớ.
Có thể an tâm tu luyện ở Đoạn Tình nhai cũng không phải chuyện dễ.
Không nghĩ nhiều nữa, hắn xuất《 Thiên Đao Thất Thức 》ra, dự định lĩnh hội Thiên Đao thức thứ hai, Trấn Sơn.
Gần đây hắn đều lĩnh hội thức thứ nhất, đại khái đã lĩnh ngộ xong.
Trảm Nguyệt thuần túy công kích, lưỡi đao lẫm liệt, thế không thể cản.
Hiện tại hắn thiếu chính là thực chiến.
Chỉ có thực chiến mới rèn luyện đao và vung đao tốt.
Điều này chỉ dựa vào lĩnh hội rất khó làm được.
Tới thời điểm này, đã có thể bắt đầu lĩnh hội thức thứ hai.
Thức thứ hai khác thức thứ nhất, qua mấy ngày lĩnh hội, Giang Hạo phát hiện điểm chính của Trấn Sơn chính là trấn.
Dùng sức mạnh hùng vĩ, sức nặng của núi và biển, trấn áp kẻ địch.
Sau khi lĩnh ngộ bước đầu, hắn lấy Thi Ngữ ra bắt đầu tế luyện dưỡng đao.
Nắm Thái Sơ Thiên Đao cũng dày nặng, vô cùng thích hợp với Thiên Đao thức thứ hai.
Một tháng sau.
Giang Hạo mở mắt ra, đến sân nhỏ thu bọt khí, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Con thỏ đang nằm sát cạnh Thiên Hương đạo hoa lập tức đi theo.
"Chủ nhân, sớm như vậy ngươi muốn đi đâu? Mang ta đi theo, người trên đường đều sẽ cho Thỏ gia ta một chút tình mọn." Con thỏ vừa đi theo Giang Hạo vừa nói.
"Nếu ngươi trốn ra ngoài gây chuyện, đừng nói là do ta nuôi." Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
Hắn thật không biết tính cách con thỏ này lại như vậy, nếu không, nói cái gì cũng phải nghĩ cách áp chế nó mở ra linh trí.
"Không có việc gì, sau này Thỏ gia sẽ bảo kê ngươi, ngươi cứ an tâm làm chủ nhân là được." Con thỏ mạnh mồm nói lớn.
Đúng lúc này, Giang Hạo ngừng lại, yên tĩnh đứng bên dòng suối nhỏ.
Hồi lâu sau, thế mở hình thành.
Hắn cầm Thái Sơ Thiên Đao Thi Ngữ trong tay, sau đó nhẹ nhàng nâng lên.
Con thỏ vốn còn đang nghi hoặc, sau một khắc, nó cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn bàng bạc từ thân đao.
Đao vung xuống, nháy mắt, nó phảng phất thấy một ngọn núi lớn vô tận trấn áp xuống.
Khí thế bàng bạc rợn cả người, khí thế đáng sợ ép nó nằm rạp trên mặt đất.
Lúc này, Giang Hạo chém một đao xuống dòng suối nhỏ.
Đông!
Âm thanh nặng nề vang lên, nhìn qua dòng suối nhỏ không bị tổn hại gì.
Nhìn lại sẽ phát hiện dòng suối nhỏ ngừng chảy.
Tiếp theo, phịch một tiếng, dòng suối bị cắt chém thành vô số giọt nước, sau đó bị lực lượng đẩy lên trời.
Sau một hồi, dòng suối một lần nữa hạ xuống, từ từ khôi phục như thường, nhưng đá vụn và tạp vật bên trong cũng biến mất.
Sạch sẽ vô cùng.
Nhìn tất cả những thứ này, Giang Hạo mỉm cười.
Trấn sơn mạnh hơn hắn nghĩ.
Chẳng qua là cần khởi thế, không dễ dàng ra tay ngay.
Nhưng có thể dưỡng đao trước, ảnh hưởng sẽ không quá lớn.
Bất quá, không thể bành trướng, cần ổn định tâm thần.
Sau đó, hắn thu Thái Sơ Thiên Đao lại, đi đến Linh Dược viên.
Bước đầu học xong Thiên Đao thức thứ hai, tiếp theo phải toàn lực kiếm thêm linh thạch.
Mua lá trà không nói, còn phải mua đao.
Bán Nguyệt đao có vẻ không chịu nổi uy lực của Thiên Đao, xuất hiện vết nứt.
...
Lúc đến Linh Dược viên, Giang Hạo ngừng lại, Liễu Tinh Thần mấy tháng không gặp, nay lại đang ở phía trước chờ hắn.
Chắc là phát sinh chuyện gì đó, hắn có dự cảm không tốt.
"Mấy tháng không gặp sư đệ, nghe nói ngươi lại lập công." Liễu Tinh Thần cười chào hỏi.
"Việc nằm trong phận sự, không tính là gì." Giang Hạo lắc đầu nói.
Liễu Tinh Thần ra hiệu cho Giang Hạo cùng nhau đi về hướng Linh Dược viên, vừa đi hắn vừa nói:
"Mục Khởi ở quặng mỏ bị thương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.