Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão
Chương 14: Chúng Ta Chỉ Vừa Mới Nhập Môn
Tử Linh Phong Tuyết
04/07/2023
Y thuật có vô vàn kiến thức uyên thâm cho nên không thể nào học qua loa được. Trước tiên phải bắt đầu vào việc phân loại và nhận biết dược liệu, vì thế Ninh Tư đã đưa cho hắn một quyển sách dược liệu, để Trần Tầm đối chiếu các dược liệu ở hậu viện rồi nhớ kỹ từng cái.
Bằng không Trần Tầm ngay cả làm tạp vụ ở y quán cũng không xứng, thế nhưng hắn tự nhận đầu óc mình rất thông minh, một bên dạy Đại Hắc Ngưu phân biệt, một bên thuận tiện củng cố lại tri thức.
Nhưng mà sự thật tàn khốc đã dạy cho Trần Tầm một bài học, dược liệu muôn vàn muôn vẻ, muốn phân biệt một cách chính xác không chỉ dựa vào việc ghi nhớ.
Vào màn đêm đen kịt lại xuất hiện ánh đèn dầu ở hậu viện, là một người một trâu đang thắp đèn đọc sách.
"Lão Ngưu, ta thật không phát hiện, thì ra đầu óc ngươi cũng hơi đần." Trần Tầm cười ha ha, trong lòng ngay lập tức cân bằng lại, bọn hắn đều chia năm năm.
Đối với Trần Tầm, chuyện đau đớn nhất trên thế gian không phải là chuyện không học được, mà là lão Ngưu học được, còn Trần Tầm hắn chưa học được.
Bò...ò...! Bò...ò...!
Đại Hắc Ngưu tức giận, hai mắt mở to, ủi Trần Tầm vài cái, có một vài chữ lạ nó không biết, cần phải dựa vào Trần Tầm giải thích.
Có điều trong lòng nó đã có kế sách, thừa dịp Trần Tầm đi qua ngoài liền chiếm đoạt tiên cơ, chèn ép sự kiêu ngạo của hắn một chút.
Thời gian học tập nhận biết dược liệu của bọn hắn trôi qua nhanh chóng, lại là một năm, Trần Tầm đã chính thức mặc trang phục tiểu nhị của y quán Bình Thái.
Hắn đi trên đường cảm giác rất lâng lâng, khóe miệng luôn luôn nở nụ cười tràn đầy sự đắc ý.
Một năm qua, hắn đã phân biệt được rất nhiều dược liệu nhưng Ninh đại phu lại không khen hắn trời sinh thông minh, mà chỉ nói hắn chịu khó, chịu được cái sự nhàm chán.
Hắn vẫn tiếp tục dùng điểm trường sinh đề thăng tốc độ, võ công thiên hạ chỉ có tốc độ là không thể phá, miễn ngươi chạy nhanh thì nguy cơ sẽ cách xa ngươi một bước.
"Tiểu nhị, một đông thanh, hai bách vi, ba thu thạch."
"Có ngay đây."
Trần Tầm đáp, xe nhẹ đường quen, nhanh chóng lấy dược liệu từ mấy cái tủ ra, sau đó đóng gói đưa cho người nọ.
Sau khi nghỉ ngơi đến tối, Trần Tầm cầm túi hạt dưa, mang theo Đại Hắc Ngưu tiếp tục nghiên cứu sách dược liệu.
Nhưng ánh mắt hắn từ từ xuất hiện sự nghi ngờ, đánh giá Đại Hắc Ngưu từ trên xuống dưới, sâu kín nói: "Lão Ngưu. ”
"Bò...ò...!" Đại Hắc Ngưu cả người run lên, trong mắt hoàn toàn không giấu được chuyện.
"Ta đã quan sát ngươi mấy hôm nay rồi, có phải ngươi đang lén học trộm không ?."
Trần Tầm nhướng mày, con trâu này phạm vào đại kỵ của hắn, buổi tối cùng mình hi hi ha ha, ban ngày thừa dịp mình làm tiểu nhị đi học trộm, thật can đảm!
"Bò...ò...! Bò...ò...! "Đại Hắc Ngưu đổ mồ hôi lạnh, không chịu thừa nhận, nhưng ánh mắt nó đã bán rẻ nó.
"Phạt ngươi tối nay không được đọc sách."
Trần Tầm xoay người, tiếp tục cầm hạt dưa lên: "Cho đến khi ngươi nhận ra sự đáng ghét của hành vi này thì ta mới đọc sách cùng với ngươi. ”
"Bò...ò...!!" Đại Hắc Ngưu nóng nảy, nó xoay tròn xung quanh Trần Tầm, không cẩn thận ủi mông một cái làm cho Trần Tầm té ngửa.
Trần Tầm bất đắc dĩ, không lay chuyển được nó, chỉ có thể lấy lý phục người, giải thích tai hại của việc học trộm.
"Biết chưa, lúc ta không có ở đây, lỡ như ngươi nhận lầm dược liệu thì chuyện gì sẽ xảy ra, ngươi thậm chí còn chưa biết hết chữ, đây chính là dược liệu, chỉ một chút sai lầm là phải trả giá bằng mạng người."
"Bò…ò…, bò…ò…" Đại Hắc Ngưu không ngừng gật đầu, nó nghe hiểu, về sau không bao giờ học trộm nữa.
"Tới đây, chúng ta tiếp tục, giảng cho ngươi tác dụng của dược liệu này."
Trần Tầm chỉ vào sách, Đại Hắc Ngưu cũng vươn đầu tới, một người một trâu lại bắt đầu tiếp tục học tập, trong lòng tràn ngập nhiệt tình.
Năm thứ hai.
Trần Tầm đã có thể nhớ kỹ toàn bộ dược liệu thường thấy trong y quán, hắn và Đại Hắc Ngưu mỗi đêm đều kiểm tra cho nhau bằng cách mỗi người lấy ra một dược liệu, người còn lại sẽ đọc tên dược liệu đó.
Ninh đại phu vẫn như cũ chỉ khen một tiếng không tệ, cũng không có quá nhiều phản ứng.
Nếu trong tay không có việc gì làm, Trần Tầm liền lặng lẽ chạy đến bên cạnh các vị đại phu, trơ mắt nhìn bọn hắn chữa bệnh, có thể học được thứ gì thì hay thứ đó bởi hắn không thiếu thời gian.
Ban đêm trở lại trong viện, Ninh đại phu cho Trần Tầm một quyển sách dược lý, nội dung bên trong là đủ loại dược liệu phối hợp với nhau sẽ trị bệnh gì và dược liệu nào sẽ xung đột với nhau.
"Thật sự là bác đại tinh thâm."
Đáy mắt Trần Tầm lộ ra tinh quang nói, lại mở ra cho hắn một cánh cửa mới: "Lão Ngưu, chúng ta chỉ vừa mới nhập môn thôi. ”
"Bò...ò... Bò...ò...!" Đại Hắc Ngưu đã nhìn vào cuốn sách, hai mắt trợn tròn, thật thần kỳ.
Trần Tầm cũng thuận tiện dùng điểm trường sinh đề thăng tốc độ, sau đó tiếp tục bắt đầu nghiên cứu.
Bằng không Trần Tầm ngay cả làm tạp vụ ở y quán cũng không xứng, thế nhưng hắn tự nhận đầu óc mình rất thông minh, một bên dạy Đại Hắc Ngưu phân biệt, một bên thuận tiện củng cố lại tri thức.
Nhưng mà sự thật tàn khốc đã dạy cho Trần Tầm một bài học, dược liệu muôn vàn muôn vẻ, muốn phân biệt một cách chính xác không chỉ dựa vào việc ghi nhớ.
Vào màn đêm đen kịt lại xuất hiện ánh đèn dầu ở hậu viện, là một người một trâu đang thắp đèn đọc sách.
"Lão Ngưu, ta thật không phát hiện, thì ra đầu óc ngươi cũng hơi đần." Trần Tầm cười ha ha, trong lòng ngay lập tức cân bằng lại, bọn hắn đều chia năm năm.
Đối với Trần Tầm, chuyện đau đớn nhất trên thế gian không phải là chuyện không học được, mà là lão Ngưu học được, còn Trần Tầm hắn chưa học được.
Bò...ò...! Bò...ò...!
Đại Hắc Ngưu tức giận, hai mắt mở to, ủi Trần Tầm vài cái, có một vài chữ lạ nó không biết, cần phải dựa vào Trần Tầm giải thích.
Có điều trong lòng nó đã có kế sách, thừa dịp Trần Tầm đi qua ngoài liền chiếm đoạt tiên cơ, chèn ép sự kiêu ngạo của hắn một chút.
Thời gian học tập nhận biết dược liệu của bọn hắn trôi qua nhanh chóng, lại là một năm, Trần Tầm đã chính thức mặc trang phục tiểu nhị của y quán Bình Thái.
Hắn đi trên đường cảm giác rất lâng lâng, khóe miệng luôn luôn nở nụ cười tràn đầy sự đắc ý.
Một năm qua, hắn đã phân biệt được rất nhiều dược liệu nhưng Ninh đại phu lại không khen hắn trời sinh thông minh, mà chỉ nói hắn chịu khó, chịu được cái sự nhàm chán.
Hắn vẫn tiếp tục dùng điểm trường sinh đề thăng tốc độ, võ công thiên hạ chỉ có tốc độ là không thể phá, miễn ngươi chạy nhanh thì nguy cơ sẽ cách xa ngươi một bước.
"Tiểu nhị, một đông thanh, hai bách vi, ba thu thạch."
"Có ngay đây."
Trần Tầm đáp, xe nhẹ đường quen, nhanh chóng lấy dược liệu từ mấy cái tủ ra, sau đó đóng gói đưa cho người nọ.
Sau khi nghỉ ngơi đến tối, Trần Tầm cầm túi hạt dưa, mang theo Đại Hắc Ngưu tiếp tục nghiên cứu sách dược liệu.
Nhưng ánh mắt hắn từ từ xuất hiện sự nghi ngờ, đánh giá Đại Hắc Ngưu từ trên xuống dưới, sâu kín nói: "Lão Ngưu. ”
"Bò...ò...!" Đại Hắc Ngưu cả người run lên, trong mắt hoàn toàn không giấu được chuyện.
"Ta đã quan sát ngươi mấy hôm nay rồi, có phải ngươi đang lén học trộm không ?."
Trần Tầm nhướng mày, con trâu này phạm vào đại kỵ của hắn, buổi tối cùng mình hi hi ha ha, ban ngày thừa dịp mình làm tiểu nhị đi học trộm, thật can đảm!
"Bò...ò...! Bò...ò...! "Đại Hắc Ngưu đổ mồ hôi lạnh, không chịu thừa nhận, nhưng ánh mắt nó đã bán rẻ nó.
"Phạt ngươi tối nay không được đọc sách."
Trần Tầm xoay người, tiếp tục cầm hạt dưa lên: "Cho đến khi ngươi nhận ra sự đáng ghét của hành vi này thì ta mới đọc sách cùng với ngươi. ”
"Bò...ò...!!" Đại Hắc Ngưu nóng nảy, nó xoay tròn xung quanh Trần Tầm, không cẩn thận ủi mông một cái làm cho Trần Tầm té ngửa.
Trần Tầm bất đắc dĩ, không lay chuyển được nó, chỉ có thể lấy lý phục người, giải thích tai hại của việc học trộm.
"Biết chưa, lúc ta không có ở đây, lỡ như ngươi nhận lầm dược liệu thì chuyện gì sẽ xảy ra, ngươi thậm chí còn chưa biết hết chữ, đây chính là dược liệu, chỉ một chút sai lầm là phải trả giá bằng mạng người."
"Bò…ò…, bò…ò…" Đại Hắc Ngưu không ngừng gật đầu, nó nghe hiểu, về sau không bao giờ học trộm nữa.
"Tới đây, chúng ta tiếp tục, giảng cho ngươi tác dụng của dược liệu này."
Trần Tầm chỉ vào sách, Đại Hắc Ngưu cũng vươn đầu tới, một người một trâu lại bắt đầu tiếp tục học tập, trong lòng tràn ngập nhiệt tình.
Năm thứ hai.
Trần Tầm đã có thể nhớ kỹ toàn bộ dược liệu thường thấy trong y quán, hắn và Đại Hắc Ngưu mỗi đêm đều kiểm tra cho nhau bằng cách mỗi người lấy ra một dược liệu, người còn lại sẽ đọc tên dược liệu đó.
Ninh đại phu vẫn như cũ chỉ khen một tiếng không tệ, cũng không có quá nhiều phản ứng.
Nếu trong tay không có việc gì làm, Trần Tầm liền lặng lẽ chạy đến bên cạnh các vị đại phu, trơ mắt nhìn bọn hắn chữa bệnh, có thể học được thứ gì thì hay thứ đó bởi hắn không thiếu thời gian.
Ban đêm trở lại trong viện, Ninh đại phu cho Trần Tầm một quyển sách dược lý, nội dung bên trong là đủ loại dược liệu phối hợp với nhau sẽ trị bệnh gì và dược liệu nào sẽ xung đột với nhau.
"Thật sự là bác đại tinh thâm."
Đáy mắt Trần Tầm lộ ra tinh quang nói, lại mở ra cho hắn một cánh cửa mới: "Lão Ngưu, chúng ta chỉ vừa mới nhập môn thôi. ”
"Bò...ò... Bò...ò...!" Đại Hắc Ngưu đã nhìn vào cuốn sách, hai mắt trợn tròn, thật thần kỳ.
Trần Tầm cũng thuận tiện dùng điểm trường sinh đề thăng tốc độ, sau đó tiếp tục bắt đầu nghiên cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.