Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 13: Mọi Người Nghe Chứ, Người Này Không Giảng Đạo Lý!

Tử Linh Phong Tuyết

03/07/2023

Hôm nay đã là cuối năm, thành Bàn Ninh vào ban đêm vẫn náo nhiệt không gì sánh được, như ngày mà bọn hắn vừa mới đến đây vậy.

Trong mắt Trần Tầm mang theo sự mới lạ, dắt Đại Hắc Ngưu chậm rãi đi trên đường phố, khắp nơi dừng lại nhìn xem, trong tay cầm các loại thức ăn, hiện tại bọn hắn có tiền, tự nhiên phải tiêu xài một phen.

Vẫn là ngươi một ngụm, ta một ngụm, người chung quanh nhìn thấy đều cười ha ha, nói thiếu niên này thật làm người vui vẻ.

Chẳng qua đợt này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc xem gánh xiếc, Trần Tầm làm thế nào cũng không kéo nổi Đại Hắc Ngưu, phải chờ nó xem gánh xiếc diễn hết thì bọn hắn mới tiếp tục đi tiếp.

Trong lòng Đại Hắc Ngưu vẫn luôn cho rằng đây là những tên tu tiên giả đang biểu diễn cho bọn hắn, nhìn cực kỳ say mê, trong miệng không ngừng phát ra tiếng bò…ò…bò…ò...

"Lão bản, còn nhớ chúng ta không?"

Trần Tầm đi đến bên cạnh một người bán hàng rong, mỉm cười, "Chúng ta đến mua tượng gỗ. ”

Lần này khác biệt là bên cạnh lão bản có một đứa bé đang cầm tượng gỗ chơi đùa, chỗ bán hàng rong cũng đổi vị trí, bất quá cách chỗ lúc trước không xa.

"A, tiểu ca, là ngươi à."

Người bán hàng rong sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đây là thiếu niên dùng gạo đổi tượng gỗ của mình: "Thật đúng là một chút cũng không thay đổi. ”

"Có tượng trâu không, chúng ta muốn mua hai cái."

“Có có!”

Người bán hàng rong cười, bắt đầu tìm kiếm, một lúc sau, hai tượng trâu được làm bằng gỗ sống động như thật được đem ra, không có bất kỳ khuyết điểm nào, hắn đưa cho Trần Tầm: "Của tiểu ca đây. ”

Sau khi Trần Tầm đưa tiền, cầm tượng gỗ rồi lắc lắc trước mặt Đại Hắc Ngưu, chọc cho Đại Hắc Ngưu nóng nảy, Trần Tầm cười ha ha.

Bọn hắn lại đi ra bờ sông thả đèn cầu nguyện, Đại Hắc Ngưu làm cái gì cũng không cho Trần Tầm nhìn nguyện vọng của nó, toàn bộ thân thể chặn hết tầm mắt của Trần Tầm.

Trần Tầm mang theo Đại Hắc Ngưu đi về phía Nam thành Bàn Ninh, nơi đó có rất nhiều y quán, tiệm thợ rèn thì ở phía Bắc, khoảng cách quá mức xa xôi, mất vài ngày đi bộ mới đến nơi.

Hai ngày sau, bọn hắn đi tới trước một cửa hàng, trên tấm biển viết Bình Thái y quán, hai bên còn viết câu đối.

Câu trên: Chỉ mong thế gian người người vô sự, câu dưới: Không sợ dược liệu trên kệ có bụi. Hoành phi: Thiên Hạ Bình An.

Bên ngoài y quán, người vào người ra, trên mặt mỗi người đều mang theo ưu sầu, dù sao danh tiếng đại phu của Bình Thái y quán ở chỗ này tương đối tốt, được dân chúng phụ cận gọi là huyền hồ tế thế .

Tiểu nhị bên trong phi thường bận rộn, không ngừng bốc thuốc cho người lui tới, còn có mấy vị đại phu đang cứu chết đỡ thương, thường xuyên có tiếng rên đau đớn truyền ra..

"Lão Ngưu, ta đi vào xem tình huống, liền cột ngươi ở ngoài cửa, ngươi lớn như vậy rồi, phải học cách bảo vệ mình."

Trần Tầm nghiêm túc nói: "Nếu có người lạ muốn kéo ngươi đi, ngươi hãy lập tức hét lớn, sau đó đạp kẻ đó một cước, nhưng không thể dùng sức quá mức. ”

"Bò...ò...!"

Đại Hắc Ngưu gật đầu, ánh mắt nói ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực.

"Tiểu ca cần mua cái gì." Một vị tiểu nhị thuận miệng chào hỏi một câu.

"Ta tìm Ninh Tư, Ninh đại phu."

Trần Tầm chắp tay nói, hắn hỏi thăm qua, Ninh Tư là lão bản nơi này, tính cách khoan dung, thầy thuốc nhân tâm, được dân chúng khen ngợi rộng rãi.

“Tiểu huynh đệ, ngươi tìm ta?”

Ninh Tư từ một chỗ hành lang khác đi tới, là một người trung niên với mái tóc dài đen nhánh rậm rạp đã bị hắn bó trên đầu, vuốt vuốt râu cá trê, trong mắt mang theo u buồn.

Chỉ có điều theo ánh mắt của Trần Tầm, người này rất biết dưỡng sinh, có thể tuổi thật so với ngoại hình còn lớn hơn.



"Ninh đại phu, ta tới học y."

Trần Tầm chắp tay, lơ đãng ống tay áo trượt xuống, lộ ra cơ bắp săn chắc, Ninh Tư nheo mắt lại, thân thể thật cường tráng.

"Ha ha, ta tạm thời không thu đồ đệ, tiểu huynh đệ vẫn nên đi nhà khác xem một chút đi."

Ninh Tư ôn hòa nói, hắn tạm thời còn không có ý thu đồ đệ.

"Ninh đại phu, ta là thật tâm đến học y thuật, đặc biệt có thể chịu khổ."

Trần Tầm ánh mắt chờ mong, khổ sở cầu xin: "Để cho ta ở đây làm việc vặt cũng được, chỉ cần có thể học được gì đó. ”

"Ai."

Trong mắt Ninh Tư hiện lên giãy dụa, đột nhiên bên ngoài phát ra tiếng kêu to, tất cả mọi người đều bị kinh động, một trận gió mạnh thổi qua, Trần Tầm thoáng cái vọt ra ngoài.

Thân thủ thật nhanh nhẹn, trong mắt Ninh Tư hiện lên tán thưởng và cũng vội vàng đi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.

"Ai, con trâu đen nhà ta, tính tình rất là bướng bỉnh, kéo như thế nào cũng không đi được."

Một tên côn đồ vừa cười ha ha nói vừa giải thích với dân chúng xung quanh, chỉ có điều sắc mặt của hắn rất khó coi, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là lực lớn như trâu.

Bò...ò...! Bò...ò...!

Đại Hắc Ngưu phẫn nộ kêu lên, chuẩn bị nhấc chân lên thì thấy Trần Tầm đi ra, nó vội vàng kêu to.

"Ngươi làm cái gì vậy? Đây là trâu của ta! ”

Trần Tầm trừng mắt, giận dữ quát: "Buông ra! ”

"Ngươi nói nó là của ngươi, thì nó chính là của ngươi sao?"

Tên côn đồ khinh thường cười, đôi mắt đánh giá Trần Tầm từ trên xuống dưới, hóa ra là một thiếu niên lang chưa có nhiều kinh nghiệm sống.

"Vậy ý của ngươi chính là không muốn nói đạo lý?"

"A, vớ vẩn, nó vốn chính là con trâu của ta, ngươi còn muốn động thủ hay gì."

Côn đồ phun ra một ngụm nước bọt, bỏ xuống dây dắt, chậm rãi xắn tay áo lên, còn nhanh chóng lấy ra một cây chủy thủy lung lay trước mặt.

Hắn tung hoành con đường này nhiều năm, nắm bắt một tiểu tử lông vàng còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

"Mọi người nghe chứ, người này không giảng đạo lý."

Trần Tầm khẽ nhíu mày, hô to về phía dân chúng, trong lúc lơ đãng lại lộ ra ba thanh búa Khai Sơn mắc bên hông.

Tên du côn dừng bước, đồng tử co rụt lại, mụ nội nó, tình huống gì đang xảy ra vậy.

Trần Tầm bước về phía trước một cách dứt khoát, chậm rãi cởi nút áo, trong lúc cởi lại lộ ra cơ bụng mười sáu múi, thân thể tựa như được thiên chùy bách luyện qua, cường tráng vô cùng.

Dân chúng xung quanh phát ra tiếng ồn ào, thiếu niên này nhìn như bình thường không có gì lạ, không nghĩ tới lại là người luyện võ.

"Đợi, đợi đã! Tiểu huynh đệ, ta đột nhiên phát hiện là ta nhìn lầm, đây không phải là trâu nhà ta, a…A. ”

Đôi con ngươi tên côn đồ chấn động cả kinh, thiếu niên này quá mãnh liệt, bước chân của hắn chậm rãi lui về phía sau, đây là chọc người không dễ trêu: "Đi….Ta đi trước đây. ”

“Đi cái cmn ngươi, phải ăn đòn!”

Trần Tầm đột nhiên giận dữ gầm lên, ầm ầm xông ra, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một đạo tàn ảnh tại chỗ, nắm đấm to bằng bao cát lập tức phản chiếu trong hốc mắt của tên du côn.



"Ah!! Gia gia đừng đánh nữa! ! ”

Trên đường phố xuất hiện đầy tiếng kêu rên thảm thiết của tên côn đồ, lăn lộn khắp đất, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ, Đại Hắc Ngưu ở bên cạnh không ngừng nhổ nước bọt, cuối cùng bị nó ủi bay đến một nơi khác.

Ánh mắt côn đồ không còn gì luyến tiếc, thân thể như bị tan rã từng mảnh, khóe miệng, mũi tràn đầy máu tươi, cả người đều bốc lên mùi hôi thối của nước bọt .

Thiếu niên này có mười sáu múi cơ bụng, thân thể cứng rắn như sắt, cho dù hắn có gọi thêm mấy huynh đệ tới cũng không xi nhê gì, chỉ có thể chịu trận, về sau nhìn thấy người này liền đi vòng.

“Đánh hay lắm!”

“Tên lưu manh này đáng bị đánh!”

"Một ngày không học không nghề, cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi."

......

Dân chúng chung quanh phát ra tiếng khen ngợi, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, làm chuyện bọn hắn không dám làm.

Trần Tầm hừ lạnh một tiếng, ngay cả lão Ngưu cũng dám động, nếu dám trả thù, hắn sẽ phải đại khai sát giới.

Bò...ò...! Bò...ò...! Đại Hắc Ngưu nhích lại gần Trần Tầm, còn ở bên cạnh hắn mới có thể an tâm.

"Không có việc gì, lão Ngưu, có ta ở đây."

Trần Tầm một tay ôm đầu Đại Hắc Ngưu, ánh mắt lạnh lùng vẫn đang nhìn phương hướng mà tên côn đồ chạy trốn.

Hắn đột nhiên nhìn về phía Ninh Tư, làm cho toàn thân người sau đều sợ hãi, thiếu niên mang ba cây búa Khai Sơn treo trên người này, mười sáu múi cơ bụng, thật sự là tới học y thuật sao...

"Kính xin Ninh đại phu nhận lấy ta, để cho chúng ta ở y quán Bình Thái làm tạp vụ cũng được, tổ truyền Đại Hắc Ngưu nhà ta còn có thể hỗ trợ."

Trần Tầm cúi đầu chắp tay, trong lời nói mang theo thành ý nồng đậm.

Bò...ò...! Bò...ò...! Đại Hắc Ngưu cũng là hướng Ninh Tư thỉnh cầu.

"Ninh đại phu nhận lấy hắn đi, thiếu niên lang có lòng mang trượng nghĩa như thế cũng không thấy nhiều."

"Đúng vậy, Ninh đại phu, tiểu huynh đệ này cũng đáng thương, mang theo cả trâu trong nhà đi vào thành kiếm sống."

......

Dân chúng chung quanh cũng là giúp Trần Tầm nói chuyện, vừa nhìn đã biết Trần Tầm là người có thân thế thê lương.

"Được rồi, ta sẽ nhận ngươi."

Ninh Tư thuận thế gật đầu, thiếu niên này xem ra cũng quả thật đáng thương, nếu lưu lạc bên ngoài, bị đám côn đồ kia trả thù cũng không tốt, ít nhất ở trong y quán không ai dám động đến hắn.

"Cảm tạ Ninh đại phu." Trần Tầm mừng rỡ quá đỗi, còn chắp tay với dân chúng xung quanh, cảm ơn lia lịa.

"Đi thôi."

Ninh Tư mỉm cười, chắp tay sau lưng, dẫn bọn hắn tiến vào trong hậu viện y quán.

Giải thích:

*Hoành phi là tấm biển gỗ có hình chữ Nhật được trưng bày ngang và treo trên cao, bên ngoài các gian thờ tại đình chùa, gia tiên từ đường. Trên bức hoành phi được khắc 3-4 chữ đại tự.

*Câu nói “Huyền hồ tế thế” trong Hán ngữ hiện đại dùng để gọi chung việc hành nghề y, dược sĩ; hoặc là mang ý khen ngợi người có y thuật cao minh. Trong văn hóa truyền thống, đại phu thường “lấy việc cứu người làm vui”, trong dân gian cũng có không ít đại phu treo hồ lô ở nơi phòng khám như một biểu tượng cho nghề y.

- Mình xin sửa 'sáu múi cơ bụng' thành 'mười sáu múi cơ bụng', mình mới tra lại và xin các vị độc giả thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook