Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão
Chương 42: Có Một Số Việc Chúng Ta Không Thể Tự Quyết Định
Tử Linh Phong Tuyết
28/07/2023
Trần Tầm nhớ rõ đây là tiểu cô nương có cái giọng nói giòn tan nói câu "Đa tạ đại ca" vừa nãy, và đến tận bây giờ, giọng nói ấy vẫn đang lẩn quẩn quanh đầu hắn.
Trong lòng Trần Tầm run lên, hắn chậm rãi nói: "Con mẹ nó. . . Bọn mất hết nhân tính kia vậy mà ngay cả đứa nhỏ cũng không tha."
“Ọ òooo... òoo....!” Đại Hắc Ngưu vẫn đang ủi từng người như muốn gọi bọn hắn tỉnh dậy.
"Nếu không phải tu tiên giả thì chắc chắn là ác phỉ."
Trần Tầm ngồi xổm và ngẩng đầu nhìn về phía xa, những thi thể ở đây đều là người già, phụ nữ và trẻ em, hẳn là hung thủ vẫn còn truy sát những bách tính còn lại.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu thả hai thùng nước và đống y phục xuống ngay tại chỗ, hai thanh búa Khai Sơn chậm rãi xoay tròn khiến từng bông tuyết bị cắt thành hai nửa.
Xoẹt!
Xoẹt!
Đòang —
Lớp tuyết dày nơi bọn hắn đứng bị chấn động, trong không khí truyền đến từng đạo âm thanh mãnh liệt khiến bọn hắn dường như đang bước trên một biển tuyết, phía sau còn nổi lên một cơn bão tuyết lớn.
Phía xa xa, mấy chục tên thổ phỉ cười lên điên cuồng, thanh kiếm trên tay vẫn không ngừng chảy máu tươi xuống, hiện tại thành Bàn Ninh rất náo loạn, đa số người có võ đều đã xuất chinh nên không ai có thể khống chế bọn hắn!
"Đại ca, người chạy nạn tới thành Bàn Ninh càng ngày càng nhiều."
Một tên sơn tặc cười hung ác, "Đám người đó chắc chắn sẽ mang theo tất cả tài sản tài theo, chúng ta chỉ cần càn quét một chuyến là sẽ thu được rất nhiều đồ tốt."
"Hôm nay đúng là ngày tốt."
Tên cầm đầu vác đại đao cười điên cuồng: "Hãy nghênh đón thiên hạ của chúng ta! Chúng tiểu nhân, giết hết cho ta!"
"Vâng, đại ca!"
"Vâng, đại ca!"
...
Bọn sơn tặc giơ đao lên, đồng thanh đáp, sau lưng bọn chúng là đống xác chết, giết người cướp của, vui sướng vô cùng, trước kia mấy việc thế này còn có quan binh vây quét, nhưng bây giờ bọn họ đều đang ở chiến trường nên bọn chúng được tự do hoành hành.
Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy thường dân bất lực ngã xuống chết thảm, trong mắt tràn đầy oán hận, bọn họ không cam lòng chết không nhắm mắt, rõ ràng bọn họ sắp tới nơi rồi mà...
Bọn sơn tặc càng cười to hơn, chúng lục tìm vàng bạc châu báu trong quần áo mà bách tính chạy nạn mang theo.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một trận huyên náo, tất cả sơn tặc đều nhìn về phía sau, hai mắt hơi híp lại, không biết tại sao tuyết trên mặt đất lại bị cuốn lên cao như vậy.
"Cái quái gì vậy!"
Tên đại ca khạc một bãi nước bọt, trên người mặc một bộ da thú, tay cầm dao đứng chắn phía trước, tuyết quá dày nên không thể nhìn rõ.
"Hả? Có cái gì đó đang chạy tới đúng không?"
"Đờ mờ, đại ca, có thứ gì lạ. . ."
"Là người? Hay là trâu đen?"
"Không ổn rồi, mau chạy đi!!!"
...
Đồng tử của tên đại ca co rút dữ dội, hắn ta đột nhiên gào to hét lớn lên, nhưng khi bọn chúng nhìn rõ bóng người thì đã quá muộn.
Trần Tầm chạy nhanh tới, hắn vẫn đang tăng tốc, tiếng gió vang lên như xé toạc khoảng không đột ngột ập đến!
Lúc này não tên đại ca như bị úng nước, trong nháy mắt, người đó đã tiến tới ngay bên đầu hắn ta, ánh mắt của người này là ánh mắt lạnh lẽo nhất mà hắn ta từng thấy trong đời...
Xoẹt! Đầu của tên đại ca bay lên trời, đôi mắt hắn ta còn không kịp phản ứng thì thân thể đã chảy máu đầm đìa, máu không ngừng phun ra, cả người hắn ta ngã thẳng về phía trước.
Đại Hắc Ngưu lao thẳng vào đám sơn tặc, gầm lên giận dữ, cú lao đến này khiến vẻ mặt của lũ sơn tặc vô cùng đau đớn, có cảm giác như mình bị một ngọn núi va trúng rồi cứ như thế bị Đại Hắc Ngưu đâm chết tươi.
Lần lượt từng tiếng hét tuyệt vọng vang lên, bọn chúng thậm chí còn không biết ai đã giết mình.
Bầu trời đầy khói bụi, xác của hàng chục tên sơn tặc bị thuật hỏa cầu thiêu rụi và bóng dáng của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu thì dần biến mất trong tuyết dày.
...
Trong sơn động, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã xách thùng nước và quần áo trở về, bọn hắn có chút trầm mặc, không ngờ ý tốt của hắn lại trở thành chuyện xui rủi của bọn họ.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không thể an táng thi thể của bọn họ vì họ đã bị tuyết dày chôn vùi, nhiều người thậm chí còn không tìm thấy tung tích.
Nếu Trần Tầm không chỉ đường, có lẽ bọn họ sẽ không gặp phải đám sơn tặc tàn ác này.
"Lão Ngưu, có một số việc chúng ta không thể định trước được."
Trần Tầm khẽ thở dài, vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, "Ở cái thế giới này, chúng ta không thể quyết định được tất cả, cũng không có năng lực thay đổi nó."
"Mu~" Đại Hắc Ngưu lại dụi cái đầu trâu vào trong vòng tay của Trần Tầm.
"Những người duy nhất chúng ta có thể đưa ra quyết định là chính chúng ta, chỉ mong không thẹn với lương tâm."
Trần Tầm nhìn Đại Hắc Ngưu và khẽ mỉm cười: "Mấy chuyện như thế này xảy ra ở rất nhiều nơi, chúng ta nên nghĩ thoáng một chút."
"Mu~" Đại Hắc Ngưu gật đầu, thầm nghĩ đám người kia rất đáng hận, cướp của rồi còn giết người.
"Lão Ngưu, chúng ta bắt đầu tu luyện đi, chúng ta vẫn chưa ăn hết Trọng Vũ đan đâu."
Trần Tầm thay đổi sắc mặt, hắn ném hết chuyện không vui lúc nãy ra sau đầu, "Nhìn về phía trước, ngươi sẽ thấy còn có rất nhiều việc cần phải làm."
“Ọ òooo!” Con ngươi của Đại Hắc Ngưu khẽ chớp, nó cũng lấy lại tinh thần.
Bọn hắn ăn đan dược tương đối chậm rãi và cẩn trọng, lúc đầu bọn hắn ăn một lúc mấy viên, nhưng hiện tại chỉ ăn một viên rồi ngồi thiền vài ngày, từ từ luyện hóa dược lực và cảm nhận pháp lực tăng lên.
Thời gian dần trôi, một năm nữa lại trôi qua, dường như năm nay không còn tuyết nữa.
Trong lòng Trần Tầm run lên, hắn chậm rãi nói: "Con mẹ nó. . . Bọn mất hết nhân tính kia vậy mà ngay cả đứa nhỏ cũng không tha."
“Ọ òooo... òoo....!” Đại Hắc Ngưu vẫn đang ủi từng người như muốn gọi bọn hắn tỉnh dậy.
"Nếu không phải tu tiên giả thì chắc chắn là ác phỉ."
Trần Tầm ngồi xổm và ngẩng đầu nhìn về phía xa, những thi thể ở đây đều là người già, phụ nữ và trẻ em, hẳn là hung thủ vẫn còn truy sát những bách tính còn lại.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu thả hai thùng nước và đống y phục xuống ngay tại chỗ, hai thanh búa Khai Sơn chậm rãi xoay tròn khiến từng bông tuyết bị cắt thành hai nửa.
Xoẹt!
Xoẹt!
Đòang —
Lớp tuyết dày nơi bọn hắn đứng bị chấn động, trong không khí truyền đến từng đạo âm thanh mãnh liệt khiến bọn hắn dường như đang bước trên một biển tuyết, phía sau còn nổi lên một cơn bão tuyết lớn.
Phía xa xa, mấy chục tên thổ phỉ cười lên điên cuồng, thanh kiếm trên tay vẫn không ngừng chảy máu tươi xuống, hiện tại thành Bàn Ninh rất náo loạn, đa số người có võ đều đã xuất chinh nên không ai có thể khống chế bọn hắn!
"Đại ca, người chạy nạn tới thành Bàn Ninh càng ngày càng nhiều."
Một tên sơn tặc cười hung ác, "Đám người đó chắc chắn sẽ mang theo tất cả tài sản tài theo, chúng ta chỉ cần càn quét một chuyến là sẽ thu được rất nhiều đồ tốt."
"Hôm nay đúng là ngày tốt."
Tên cầm đầu vác đại đao cười điên cuồng: "Hãy nghênh đón thiên hạ của chúng ta! Chúng tiểu nhân, giết hết cho ta!"
"Vâng, đại ca!"
"Vâng, đại ca!"
...
Bọn sơn tặc giơ đao lên, đồng thanh đáp, sau lưng bọn chúng là đống xác chết, giết người cướp của, vui sướng vô cùng, trước kia mấy việc thế này còn có quan binh vây quét, nhưng bây giờ bọn họ đều đang ở chiến trường nên bọn chúng được tự do hoành hành.
Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy thường dân bất lực ngã xuống chết thảm, trong mắt tràn đầy oán hận, bọn họ không cam lòng chết không nhắm mắt, rõ ràng bọn họ sắp tới nơi rồi mà...
Bọn sơn tặc càng cười to hơn, chúng lục tìm vàng bạc châu báu trong quần áo mà bách tính chạy nạn mang theo.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một trận huyên náo, tất cả sơn tặc đều nhìn về phía sau, hai mắt hơi híp lại, không biết tại sao tuyết trên mặt đất lại bị cuốn lên cao như vậy.
"Cái quái gì vậy!"
Tên đại ca khạc một bãi nước bọt, trên người mặc một bộ da thú, tay cầm dao đứng chắn phía trước, tuyết quá dày nên không thể nhìn rõ.
"Hả? Có cái gì đó đang chạy tới đúng không?"
"Đờ mờ, đại ca, có thứ gì lạ. . ."
"Là người? Hay là trâu đen?"
"Không ổn rồi, mau chạy đi!!!"
...
Đồng tử của tên đại ca co rút dữ dội, hắn ta đột nhiên gào to hét lớn lên, nhưng khi bọn chúng nhìn rõ bóng người thì đã quá muộn.
Trần Tầm chạy nhanh tới, hắn vẫn đang tăng tốc, tiếng gió vang lên như xé toạc khoảng không đột ngột ập đến!
Lúc này não tên đại ca như bị úng nước, trong nháy mắt, người đó đã tiến tới ngay bên đầu hắn ta, ánh mắt của người này là ánh mắt lạnh lẽo nhất mà hắn ta từng thấy trong đời...
Xoẹt! Đầu của tên đại ca bay lên trời, đôi mắt hắn ta còn không kịp phản ứng thì thân thể đã chảy máu đầm đìa, máu không ngừng phun ra, cả người hắn ta ngã thẳng về phía trước.
Đại Hắc Ngưu lao thẳng vào đám sơn tặc, gầm lên giận dữ, cú lao đến này khiến vẻ mặt của lũ sơn tặc vô cùng đau đớn, có cảm giác như mình bị một ngọn núi va trúng rồi cứ như thế bị Đại Hắc Ngưu đâm chết tươi.
Lần lượt từng tiếng hét tuyệt vọng vang lên, bọn chúng thậm chí còn không biết ai đã giết mình.
Bầu trời đầy khói bụi, xác của hàng chục tên sơn tặc bị thuật hỏa cầu thiêu rụi và bóng dáng của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu thì dần biến mất trong tuyết dày.
...
Trong sơn động, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã xách thùng nước và quần áo trở về, bọn hắn có chút trầm mặc, không ngờ ý tốt của hắn lại trở thành chuyện xui rủi của bọn họ.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không thể an táng thi thể của bọn họ vì họ đã bị tuyết dày chôn vùi, nhiều người thậm chí còn không tìm thấy tung tích.
Nếu Trần Tầm không chỉ đường, có lẽ bọn họ sẽ không gặp phải đám sơn tặc tàn ác này.
"Lão Ngưu, có một số việc chúng ta không thể định trước được."
Trần Tầm khẽ thở dài, vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, "Ở cái thế giới này, chúng ta không thể quyết định được tất cả, cũng không có năng lực thay đổi nó."
"Mu~" Đại Hắc Ngưu lại dụi cái đầu trâu vào trong vòng tay của Trần Tầm.
"Những người duy nhất chúng ta có thể đưa ra quyết định là chính chúng ta, chỉ mong không thẹn với lương tâm."
Trần Tầm nhìn Đại Hắc Ngưu và khẽ mỉm cười: "Mấy chuyện như thế này xảy ra ở rất nhiều nơi, chúng ta nên nghĩ thoáng một chút."
"Mu~" Đại Hắc Ngưu gật đầu, thầm nghĩ đám người kia rất đáng hận, cướp của rồi còn giết người.
"Lão Ngưu, chúng ta bắt đầu tu luyện đi, chúng ta vẫn chưa ăn hết Trọng Vũ đan đâu."
Trần Tầm thay đổi sắc mặt, hắn ném hết chuyện không vui lúc nãy ra sau đầu, "Nhìn về phía trước, ngươi sẽ thấy còn có rất nhiều việc cần phải làm."
“Ọ òooo!” Con ngươi của Đại Hắc Ngưu khẽ chớp, nó cũng lấy lại tinh thần.
Bọn hắn ăn đan dược tương đối chậm rãi và cẩn trọng, lúc đầu bọn hắn ăn một lúc mấy viên, nhưng hiện tại chỉ ăn một viên rồi ngồi thiền vài ngày, từ từ luyện hóa dược lực và cảm nhận pháp lực tăng lên.
Thời gian dần trôi, một năm nữa lại trôi qua, dường như năm nay không còn tuyết nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.