Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão
Chương 41: Càn Quốc Đại Nạn
Tử Linh Phong Tuyết
27/07/2023
"Lão nhân gia, các người lạc đường à?"
Trần Tầm thuận miệng hỏi, vì phát hiện đây là một đám phàm nhân nên hắn dần dần buông lỏng cảnh giác.
Đại Hắc Ngưu chỉ liếc nhìn họ, sau khi thấy không có gì nguy hiểm gì thì tiếp tục vò quần áo, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh ò...ò...
"Thiếu hiệp, chúng ta đang chạy nạn từ thành Đan Tùng đến đây."
Một lão giả loạng choạng bước tới, vị nam tử này trông như một người luyện võ, thân thể cường tráng khỏe mạnh, tuyết rơi dày như vậy cũng không sợ lạnh.
"Thành Đan Tùng ư? Xa quá vậy, ở tận phía bên kia của núi Ninh Vân lận."
Trần Tầm ngạc nhiên nói, hắn cũng từng nghe nói về thành Đan Tùng, nó ở gần thành Bàn Ninh, nói là gần nhưng mà quãng đường cách nhau cũng rất xa, "Mấy người muốn tới thành Bàn Ninh đúng không?"
“Đúng vậy.” Lão giả gật đầu, có vẻ là sắp tới rồi nên trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
"Lão nhân gia, bên đó đã xảy ra chuyện gì vậy, dãy núi Ninh Vân này nguy hiểm như thế mà ngươi cũng dám đi qua à."
"Ngươi nghĩ sai rồi thiếu hiệp, chúng ta đi đường vòng bên ngoài tới."
Lão giả lắc đầu thở dài một hơi nói: "Càn quốc bây giờ đang gặp đại nạn, loạn quân thổ phỉ làm loạn khắp nơi, tới cả thành chủ của thành Đan Tùng cũng đã bị bọn chúng giết chết rồi."
"Hả?"
Trần Tầm giật mình, sau đó hắn lập tức hiểu ra, nếu là hắn thì hắn cũng chọn rời đi, vậy nên hắn chỉ đường cho bọn họ.
"Thành Bàn Ninh ở hướng đông nam, các ngươi cứ đi vòng qua đó thì sẽ tới."
“Đa tạ thiếu hiệp.” Lão giả chắp tay nói, lão nói nhiều như thế cũng là vì để hỏi đường mà thôi.
"Không có gì, không có gì."
Trần Tầm xua tay nhìn đám người tiếp tục chạy nạn, "Đi đường cẩn thận, nơi này có rất nhiều dã thú đấy."
"Đa tạ thiếu hiệp."
"Đa tạ thiếu hiệp!"
"Đa tạ đại ca."
...
Trong đám người truyền đến không ít lời cảm ơn, trong đó có cả chất giọng lanh lảnh của một nữ hài. Trong mắt bọn họ đều dấy lên tia hy vọng, cuối cùng họ cũng sắp tới thành Bàn Ninh rồi. Đó là một tòa thành lớn và trật tự trị an ở đó tương đối ổn định.
Trần Tầm khẽ mỉm cười nhìn mọi người rời đi, Đại Hắc Ngưu ở phía sau cũng kêu ò...ò... mấy tiếng
"Lão Ngưu, ta nói cho ngươi biết, mặc kệ thế giới này là gì, chỉ cần ở đâu có quốc gia thì ở đó chắc chắn ở đó sẽ có một ngày phải đối mặt với chiến tranh, mà bách tính luôn là người phải chịu khổ.”
Trần Tầm xúc động khi nói ra câu này, lịch sử đất nước của hắn ở kiếp trước cũng từng đầy rẫy nhưng trận chiến đau thương, gần như khắc sâu vào trong xương máu mỗi người.
"Ọ òooo? ọ ò ọ òoo!"
Đại Hắc Ngưu bị kích động, nó ngừng công việc của mình lại, liên tục huých cơ thể mình vào Trần Tầm, ý bảo hắn máu kể tiếp đi.
"Vậy chúng ta phải bắt đầu từ triều đại nhà Hạ..."
Trần Tầm bắt đầu kể lại một cách nghiêm túc, đôi mắt Đại Hắc Ngưu mở to, nó giống như bị hắn thôi miên vậy, chăm chú lắng nghe, thậm chí còn nhớ kỹ tên của mấy người đó.
Qua nửa canh giờ, bọn hắn cuối cùng đã giặt xong quần áo. Một người một trâu vẫn ngồi ở đây thưởng thức cảnh tuyết rơi, Trần Tầm kể lại các sự kiện lịch sử cho Đại Hắc Ngưu nghe và nó dường như đã đắm chìm trong đó.
"Đoán xem chuyện sau đó sẽ xảy ra như thế nào, xin mời hãy lắng nghe ở phần sau.”
Trần Tầm vỗ vào người Đại Hắc Ngưu đang chưa được nghe đã, hắn nhìn về phía quần áo đã được giặt sạch, "Quần áo của chúng ta đều bị đông thành khối băng rồi kìa!"
“Ọ òooo!” Đại Hắc Ngưu đột nhiên hoàn hồn, đúng là như vậy thật.
"Đi thôi, đi thôi, may mắn là vẫn còn thuật hỏa cầu đấy."
Trần Tầm đứng dậy, khiêng thùng nước lên và cầm lấy quần áo, hắn dẫn theo Đại Hắc Ngưu về sơn động, có pháp thuật đúng là tiện lợi thật, hắn có thể trực tiếp hong khô quần áo.
Trên đường đi, bọn hắn bắt đầu dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì trong gió tuyết bay lên có lẫn mùi máu tanh.
"Lão Ngưu..."
Trần Tầm nhỏ giọng nói, lấy từ trong ngực ra mũ trùm đầu và đội lên: "Cẩn thận."
"Mu."
Đại Hắc Ngưu trầm giọng đáp lại, trong mắt lộ ra sự cảnh giác, khứu giác nó tương đối mẫn cảm.
Phía xa xa, có mấy thi thể nằm la liệt dưới gốc cây, xung quanh là lớp tuyết dày bị nhuộm một màu đỏ máu.
Trần Tầm nhíu mày, bước chân dần dần chậm lại, cứ cách nửa dặm lại có mấy thi thể, trên người đều có vết đâm, có vẻ bọn họ chết chưa được bao lâu, xung quanh đầy dấu chân lộn xộn.
"Mu mu?"
Đại Hắc Ngưu nhìn Trần Tầm, có một số người trông rất quen mắt, giống mấy người vừa hỏi đường lúc nãy ấy.
Trần Tầm dần dần tiến tới gần lật mấy cỗ thi thể ra, một nữ nhân đang bảo vệ ra sức một nữ hài. Tất cả họ đều đã chết, thậm chí vết thương cũng bắt đầu đóng băng.
Trần Tầm thuận miệng hỏi, vì phát hiện đây là một đám phàm nhân nên hắn dần dần buông lỏng cảnh giác.
Đại Hắc Ngưu chỉ liếc nhìn họ, sau khi thấy không có gì nguy hiểm gì thì tiếp tục vò quần áo, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh ò...ò...
"Thiếu hiệp, chúng ta đang chạy nạn từ thành Đan Tùng đến đây."
Một lão giả loạng choạng bước tới, vị nam tử này trông như một người luyện võ, thân thể cường tráng khỏe mạnh, tuyết rơi dày như vậy cũng không sợ lạnh.
"Thành Đan Tùng ư? Xa quá vậy, ở tận phía bên kia của núi Ninh Vân lận."
Trần Tầm ngạc nhiên nói, hắn cũng từng nghe nói về thành Đan Tùng, nó ở gần thành Bàn Ninh, nói là gần nhưng mà quãng đường cách nhau cũng rất xa, "Mấy người muốn tới thành Bàn Ninh đúng không?"
“Đúng vậy.” Lão giả gật đầu, có vẻ là sắp tới rồi nên trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
"Lão nhân gia, bên đó đã xảy ra chuyện gì vậy, dãy núi Ninh Vân này nguy hiểm như thế mà ngươi cũng dám đi qua à."
"Ngươi nghĩ sai rồi thiếu hiệp, chúng ta đi đường vòng bên ngoài tới."
Lão giả lắc đầu thở dài một hơi nói: "Càn quốc bây giờ đang gặp đại nạn, loạn quân thổ phỉ làm loạn khắp nơi, tới cả thành chủ của thành Đan Tùng cũng đã bị bọn chúng giết chết rồi."
"Hả?"
Trần Tầm giật mình, sau đó hắn lập tức hiểu ra, nếu là hắn thì hắn cũng chọn rời đi, vậy nên hắn chỉ đường cho bọn họ.
"Thành Bàn Ninh ở hướng đông nam, các ngươi cứ đi vòng qua đó thì sẽ tới."
“Đa tạ thiếu hiệp.” Lão giả chắp tay nói, lão nói nhiều như thế cũng là vì để hỏi đường mà thôi.
"Không có gì, không có gì."
Trần Tầm xua tay nhìn đám người tiếp tục chạy nạn, "Đi đường cẩn thận, nơi này có rất nhiều dã thú đấy."
"Đa tạ thiếu hiệp."
"Đa tạ thiếu hiệp!"
"Đa tạ đại ca."
...
Trong đám người truyền đến không ít lời cảm ơn, trong đó có cả chất giọng lanh lảnh của một nữ hài. Trong mắt bọn họ đều dấy lên tia hy vọng, cuối cùng họ cũng sắp tới thành Bàn Ninh rồi. Đó là một tòa thành lớn và trật tự trị an ở đó tương đối ổn định.
Trần Tầm khẽ mỉm cười nhìn mọi người rời đi, Đại Hắc Ngưu ở phía sau cũng kêu ò...ò... mấy tiếng
"Lão Ngưu, ta nói cho ngươi biết, mặc kệ thế giới này là gì, chỉ cần ở đâu có quốc gia thì ở đó chắc chắn ở đó sẽ có một ngày phải đối mặt với chiến tranh, mà bách tính luôn là người phải chịu khổ.”
Trần Tầm xúc động khi nói ra câu này, lịch sử đất nước của hắn ở kiếp trước cũng từng đầy rẫy nhưng trận chiến đau thương, gần như khắc sâu vào trong xương máu mỗi người.
"Ọ òooo? ọ ò ọ òoo!"
Đại Hắc Ngưu bị kích động, nó ngừng công việc của mình lại, liên tục huých cơ thể mình vào Trần Tầm, ý bảo hắn máu kể tiếp đi.
"Vậy chúng ta phải bắt đầu từ triều đại nhà Hạ..."
Trần Tầm bắt đầu kể lại một cách nghiêm túc, đôi mắt Đại Hắc Ngưu mở to, nó giống như bị hắn thôi miên vậy, chăm chú lắng nghe, thậm chí còn nhớ kỹ tên của mấy người đó.
Qua nửa canh giờ, bọn hắn cuối cùng đã giặt xong quần áo. Một người một trâu vẫn ngồi ở đây thưởng thức cảnh tuyết rơi, Trần Tầm kể lại các sự kiện lịch sử cho Đại Hắc Ngưu nghe và nó dường như đã đắm chìm trong đó.
"Đoán xem chuyện sau đó sẽ xảy ra như thế nào, xin mời hãy lắng nghe ở phần sau.”
Trần Tầm vỗ vào người Đại Hắc Ngưu đang chưa được nghe đã, hắn nhìn về phía quần áo đã được giặt sạch, "Quần áo của chúng ta đều bị đông thành khối băng rồi kìa!"
“Ọ òooo!” Đại Hắc Ngưu đột nhiên hoàn hồn, đúng là như vậy thật.
"Đi thôi, đi thôi, may mắn là vẫn còn thuật hỏa cầu đấy."
Trần Tầm đứng dậy, khiêng thùng nước lên và cầm lấy quần áo, hắn dẫn theo Đại Hắc Ngưu về sơn động, có pháp thuật đúng là tiện lợi thật, hắn có thể trực tiếp hong khô quần áo.
Trên đường đi, bọn hắn bắt đầu dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì trong gió tuyết bay lên có lẫn mùi máu tanh.
"Lão Ngưu..."
Trần Tầm nhỏ giọng nói, lấy từ trong ngực ra mũ trùm đầu và đội lên: "Cẩn thận."
"Mu."
Đại Hắc Ngưu trầm giọng đáp lại, trong mắt lộ ra sự cảnh giác, khứu giác nó tương đối mẫn cảm.
Phía xa xa, có mấy thi thể nằm la liệt dưới gốc cây, xung quanh là lớp tuyết dày bị nhuộm một màu đỏ máu.
Trần Tầm nhíu mày, bước chân dần dần chậm lại, cứ cách nửa dặm lại có mấy thi thể, trên người đều có vết đâm, có vẻ bọn họ chết chưa được bao lâu, xung quanh đầy dấu chân lộn xộn.
"Mu mu?"
Đại Hắc Ngưu nhìn Trần Tầm, có một số người trông rất quen mắt, giống mấy người vừa hỏi đường lúc nãy ấy.
Trần Tầm dần dần tiến tới gần lật mấy cỗ thi thể ra, một nữ nhân đang bảo vệ ra sức một nữ hài. Tất cả họ đều đã chết, thậm chí vết thương cũng bắt đầu đóng băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.