Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão
Chương 33: Có Thể Mặc Cả Như Vậy Sao
Tử Linh Phong Tuyết
23/07/2023
Hắn nghe nói vẫn còn linh thạch trung phẩm theo tỷ lệ là một - một trăm, nếu thật sự muốn đổi thì một viên linh thạch trung phẩm có thể dễ dàng đổi lấy một trăm hai mươi khối linh thạch hạ phẩm.
Hắn trốn vào một góc vắng với Đại Hắc Ngưu, liên tục liếc mắt nhìn xung quanh, tay không quên nắm chặt ba cây búa Khai Sơn.
"Lão Ngưu, chúng ta phát tài rồi."
Trần Tầm vui vẻ thì thầm.
"Mu…"
Đại Hắc Ngưu khẽ kêu lên, đầu trâu ghé vào trong ngực Trần Tầm, ánh mắt nó lộ ra vẻ vui sướng.
Công năng lớn nhất của linh thạch hạ phẩm là dùng để tu luyện, linh lực thuần túy của nó thậm chí còn tốt hơn cả linh khí thiên địa, trong quá trình tu luyện, bọn hắn còn có thể không ngừng luyện hóa các tạp chất trong linh khí.
Nhưng đó là cách làm của mấy kẻ giàu có trong Tu Tiên giới, còn những tu tiên giả bình thường thì chỉ có thể mang đi đổi đan dược, bởi đan dược càng có hiệu quả cao thì càng có tính kháng thuốc.
Bên cạnh đó, người có thể uống đan dược đến mức thân thể bị kháng thuốc thì cũng là hạng vô cùng giàu có, còn tu tiên giả bình thường hoàn toàn chẳng bao giờ lo đến việc bị kháng thuốc cả.
Ngày hôm sau, cả hai tiếp tục chào hàng bán sách và cuối cùng thu được một trăm khối linh thạch hạ phẩm. Trần Tầm xúc động đến mức toàn thân run rẩy, Đại Hắc Ngưu chạy vòng tròn quanh hắn và kêu mu mu không ngừng.
"Lão Ngưu, chúng ta phải hành động thật kín đáo."
Trần Tầm nói một cách lén lút, hắn cảm thấy rằng bất cứ ai cũng có thể đột nhiên đến cướp linh thạch của bọn hắn.
"Mu mu! Mu mu!"
Đại Hắc Ngưu kêu lên, nó hiểu rồi.
Ngày thứ ba, bọn hắn không bán sách nữa mà đi dạo qua các quầy hàng lớn khác, đột nhiên, đôi mắt Trần Tầm sáng bừng lên khi nhìn thấy bóng dáng của một "người quen cũ".
"Cô nương, là ngươi ư."
Ngoại hình của thiếu nữ không thay đổi nhiều so với bộ dáng khi xưa, trước quầy hàng bày một ít linh dược và mấy bình đan dược.
Nàng giật mình, nhìn thấy đôi chân và bốn cái chân trâu màu đen quen thuộc kia khiến nàng không kìm được nghĩ rằng: tên thổ phỉ này lại mang trâu đến đây rồi.
"Ha ha, là ngươi à."
Thiếu nữ gượng cười, kiểu tạo hình này thật là đi sâu vào lòng người, khó mà khiến người khác quên được.
"Bọn ta có linh thạch rồi nên quyết định tới đây mua đồ."
"Được nha, ngươi muốn mua gì?"
Đôi mắt thiếu nữ sáng bừng lên, ngay lập tức trở nên hăng hái, chỉ cần hắn không đến để trêu chọc nàng là được.
"Ngươi có thể giới thiệu sơ qua ba gốc cây linh dược này được không..."
Trần Tầm ngồi xổm xuống và nở nụ cười gượng gạo, hắn đã học sơ qua về y thuật nên có thể phát hiện ra một số thứ.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của thiếu nữ, Trần Tầm lấy ra mấy khối linh thạch từ trong đũng quần để chứng minh với nàng rằng hắn có linh thạch thật.
"Được…"
Thiếu nữ lúng túng nhìn xuống, chỉ vào một gốc cây linh dược.
"Đây là Thủy Vân thảo, hai mươi năm tuổi, là nguyên liệu của Tụ Khí đan."
"Đây là Sương Phong thảo, có điều nó mới được mười năm tuổi thôi, là nguyên liệu của Trọng Vũ đan."
"Đây là Thần Hội thảo, ba mươi năm tuổi, cũng là nguyên liệu của Trọng vũ đan."
Thiếu nữ giới thiệu lần lượt từng cái một, tuy rằng tuổi chúng chưa cao nhưng một tán tu cũng không dễ dàng khi hái được nhiều linh dược như vậy.
Nếu tuổi của chúng cao hơn nữa thì sẽ có rất nhiều yêu thú và linh thú muốn chiếm đoạt.
"Cô nương, nếu ta muốn lấy tất cả thì cần bao nhiêu khối linh thạch?"
Trần Tầm liếm môi nhìn chằm chằm vào linh dược, số tuổi này có vẻ khá dễ đoán, đúng như trong dự tính của hắn.
"Hai mươi."
Thiếu nữ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng ngay.
"Cái gì?!"
Trần Tầm đứng bật dậy và hét lên đầy kinh hãi, âm thanh chói tai kia lập tức khiến thiếu nữ nhíu mày, nàng dịu dàng nói.
"Vậy ngươi trả bao nhiêu?"
"Tám khối."
"Cái gì?!"
Giờ tới lượt thiếu nữ đứng bật dậy và hét lên đầy kinh hãi, có thể mặc cả như vậy sao.
"Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!".
Trần Tầm tỏ vẻ lúng túng, khó khăn lấy ra mấy khối linh thạch từ trong đũng quần và nói:
"Mười khối linh thạch nhé, ta chỉ có nhiêu đây thôi."
Ngực thiếu nữ hơi phập phồng, nàng quan sát vẻ mặt của Trần Tầm nhưng không nhìn ra được gì, trên người hắn cũng chỉ có mắt, mũi, miệng là không bị che lại.
"Được, thành giao."
Thiếu nữ gật đầu một cách nặng nề.
"Ngươi cho ta ba cái hộp nữa đi, ta không có đồ..."
Trần Tầm từ nãy đã nhìn mà thèm mấy hộp thuốc sau lưng nàng rồi, không hổ là người bán linh dược, đúng là chuyên nghiệp.
Thiếu nữ trợn mắt nhìn, người này đúng là xuất thân từ thổ phỉ, chuyên nhổ lông chim nhạn bay qua*, có điều nàng vẫn cho hắn, cuối cùng còn nở một nụ cười ngọt ngào với Trần Tầm.
(*nhổ lông chim nhạn bay qua: nghĩa gốc là người có võ nghệ siêu quần, sau dùng để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.)
Hắn trốn vào một góc vắng với Đại Hắc Ngưu, liên tục liếc mắt nhìn xung quanh, tay không quên nắm chặt ba cây búa Khai Sơn.
"Lão Ngưu, chúng ta phát tài rồi."
Trần Tầm vui vẻ thì thầm.
"Mu…"
Đại Hắc Ngưu khẽ kêu lên, đầu trâu ghé vào trong ngực Trần Tầm, ánh mắt nó lộ ra vẻ vui sướng.
Công năng lớn nhất của linh thạch hạ phẩm là dùng để tu luyện, linh lực thuần túy của nó thậm chí còn tốt hơn cả linh khí thiên địa, trong quá trình tu luyện, bọn hắn còn có thể không ngừng luyện hóa các tạp chất trong linh khí.
Nhưng đó là cách làm của mấy kẻ giàu có trong Tu Tiên giới, còn những tu tiên giả bình thường thì chỉ có thể mang đi đổi đan dược, bởi đan dược càng có hiệu quả cao thì càng có tính kháng thuốc.
Bên cạnh đó, người có thể uống đan dược đến mức thân thể bị kháng thuốc thì cũng là hạng vô cùng giàu có, còn tu tiên giả bình thường hoàn toàn chẳng bao giờ lo đến việc bị kháng thuốc cả.
Ngày hôm sau, cả hai tiếp tục chào hàng bán sách và cuối cùng thu được một trăm khối linh thạch hạ phẩm. Trần Tầm xúc động đến mức toàn thân run rẩy, Đại Hắc Ngưu chạy vòng tròn quanh hắn và kêu mu mu không ngừng.
"Lão Ngưu, chúng ta phải hành động thật kín đáo."
Trần Tầm nói một cách lén lút, hắn cảm thấy rằng bất cứ ai cũng có thể đột nhiên đến cướp linh thạch của bọn hắn.
"Mu mu! Mu mu!"
Đại Hắc Ngưu kêu lên, nó hiểu rồi.
Ngày thứ ba, bọn hắn không bán sách nữa mà đi dạo qua các quầy hàng lớn khác, đột nhiên, đôi mắt Trần Tầm sáng bừng lên khi nhìn thấy bóng dáng của một "người quen cũ".
"Cô nương, là ngươi ư."
Ngoại hình của thiếu nữ không thay đổi nhiều so với bộ dáng khi xưa, trước quầy hàng bày một ít linh dược và mấy bình đan dược.
Nàng giật mình, nhìn thấy đôi chân và bốn cái chân trâu màu đen quen thuộc kia khiến nàng không kìm được nghĩ rằng: tên thổ phỉ này lại mang trâu đến đây rồi.
"Ha ha, là ngươi à."
Thiếu nữ gượng cười, kiểu tạo hình này thật là đi sâu vào lòng người, khó mà khiến người khác quên được.
"Bọn ta có linh thạch rồi nên quyết định tới đây mua đồ."
"Được nha, ngươi muốn mua gì?"
Đôi mắt thiếu nữ sáng bừng lên, ngay lập tức trở nên hăng hái, chỉ cần hắn không đến để trêu chọc nàng là được.
"Ngươi có thể giới thiệu sơ qua ba gốc cây linh dược này được không..."
Trần Tầm ngồi xổm xuống và nở nụ cười gượng gạo, hắn đã học sơ qua về y thuật nên có thể phát hiện ra một số thứ.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của thiếu nữ, Trần Tầm lấy ra mấy khối linh thạch từ trong đũng quần để chứng minh với nàng rằng hắn có linh thạch thật.
"Được…"
Thiếu nữ lúng túng nhìn xuống, chỉ vào một gốc cây linh dược.
"Đây là Thủy Vân thảo, hai mươi năm tuổi, là nguyên liệu của Tụ Khí đan."
"Đây là Sương Phong thảo, có điều nó mới được mười năm tuổi thôi, là nguyên liệu của Trọng Vũ đan."
"Đây là Thần Hội thảo, ba mươi năm tuổi, cũng là nguyên liệu của Trọng vũ đan."
Thiếu nữ giới thiệu lần lượt từng cái một, tuy rằng tuổi chúng chưa cao nhưng một tán tu cũng không dễ dàng khi hái được nhiều linh dược như vậy.
Nếu tuổi của chúng cao hơn nữa thì sẽ có rất nhiều yêu thú và linh thú muốn chiếm đoạt.
"Cô nương, nếu ta muốn lấy tất cả thì cần bao nhiêu khối linh thạch?"
Trần Tầm liếm môi nhìn chằm chằm vào linh dược, số tuổi này có vẻ khá dễ đoán, đúng như trong dự tính của hắn.
"Hai mươi."
Thiếu nữ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng ngay.
"Cái gì?!"
Trần Tầm đứng bật dậy và hét lên đầy kinh hãi, âm thanh chói tai kia lập tức khiến thiếu nữ nhíu mày, nàng dịu dàng nói.
"Vậy ngươi trả bao nhiêu?"
"Tám khối."
"Cái gì?!"
Giờ tới lượt thiếu nữ đứng bật dậy và hét lên đầy kinh hãi, có thể mặc cả như vậy sao.
"Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!".
Trần Tầm tỏ vẻ lúng túng, khó khăn lấy ra mấy khối linh thạch từ trong đũng quần và nói:
"Mười khối linh thạch nhé, ta chỉ có nhiêu đây thôi."
Ngực thiếu nữ hơi phập phồng, nàng quan sát vẻ mặt của Trần Tầm nhưng không nhìn ra được gì, trên người hắn cũng chỉ có mắt, mũi, miệng là không bị che lại.
"Được, thành giao."
Thiếu nữ gật đầu một cách nặng nề.
"Ngươi cho ta ba cái hộp nữa đi, ta không có đồ..."
Trần Tầm từ nãy đã nhìn mà thèm mấy hộp thuốc sau lưng nàng rồi, không hổ là người bán linh dược, đúng là chuyên nghiệp.
Thiếu nữ trợn mắt nhìn, người này đúng là xuất thân từ thổ phỉ, chuyên nhổ lông chim nhạn bay qua*, có điều nàng vẫn cho hắn, cuối cùng còn nở một nụ cười ngọt ngào với Trần Tầm.
(*nhổ lông chim nhạn bay qua: nghĩa gốc là người có võ nghệ siêu quần, sau dùng để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.