Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão
Chương 34: Một Tháng Nhận Được Một Gốc Linh Dược Trăm Năm
Tử Linh Phong Tuyết
24/07/2023
"Lão Ngưu, cần tiết kiệm thì tiết kiệm, cần tiêu thì tiêu, hiểu chưa."
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu chạy vờn quanh Trần Tầm không biết chán, bởi vì bọn hắn đã sống ở Phàm Nhân giới khá lâu nên từ lâu đã hiểu đạo lý này rồi.
"Đại ca, thuật hỏa cầu này bán thế nào?" Trần Tầm đi tới bên cạnh một quầy hàng bán pháp thuật, ánh mắt hắn hờ hững.
Một nam tử trung niên liếc nhìn Trần Tầm, mắt hơi trợn lên.
"Bốn khối linh thạch hạ phẩm."
Trần Tầm tỏ vẻ lúng túng, đôi mắt hiện lên sự do dự, Đại Hắc Ngưu lôi kéo Trần Tầm, đi! Đi thôi!
"Vị đạo hữu này chờ một chút đã."
Nam tử trung niên nhìn Trần Tầm rồi liếc nhìn Đại Hắc Ngưu.
"Ngươi thật lòng muốn nó đúng không?"
"Ừm, đúng là khá muốn."
Trần Tầm gật đầu.
"Vậy ta lấy hai khối linh thạch thôi!"
"Đại ca quả là hào phóng."
Trần Tầm khen ngợi rồi mò mẫm lấy ra hai khối linh thạch từ trong đũng quần, tiếp đó hắn cầm lấy pháp thuật rồi rời đi ngay, toàn bộ động tác diễn ra lưu loát, liền mạch.
Nam tử trung niên khẽ lắc đầu rồi lấy ra một quyển "Thuật Hỏa Cầu" từ dưới quầy hàng, với một chút pháp thuật nát đường* này, hắn ta có thể in ra vô số bản sao.
(*nát đường: đơn giản và có ở khắp nơi, ai cũng biết.)
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đến mỗi quầy hàng đều mua một quyển pháp thuật, không hề mua nhiều hơn.
"Thuật ngự vật", "Thuật luyện đan cơ bản", "Bách khoa toàn thư về linh dược", "Thuật linh minh", v.v..., còn mua thêm một túi hạt giống linh dược nên một trăm khối linh thạch nhanh chóng hết sạch.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cùng đi trong cốc, tim đập thình thịch, bọn hắn cảm thấy của cải của mình quá nhiều nên có vô số tán tu đang muốn tới cướp của cả hai.
"Lão Ngưu."
"Mu…"
Một người một trâu nhìn nhau một cách thâm thuý, bước chân dần trở nên nhanh hơn, bọn hắn lao ra khỏi cốc rồi biến mất không thấy tăm hơi. Lúc này, thập đại Tiên Môn còn chưa thể hiện thái độ gì thì bọn hắn đã bỏ chạy rồi.
…
Bên ngoài sơn mạch Ninh Vân, bọn hắn chiếm lấy hang ổ của một con dã thú. Ngoài cửa hang được bịt kín bởi một tảng đá khổng lồ, người bình thường hoàn toàn không thể di chuyển được nó.
Cả tảng đá lớn bị dây leo rậm rạp bao phủ chằng chịt, nếu không phải bọn hắn cố ý tìm thì đúng là không nhận ra nơi này có một hang động.
Phừng!
Ánh lửa bùng lên, toàn bộ hang động được chiếu sáng rực, chỉ thấy khuôn mặt của Trần Tầm đỏ bừng và Đại Hắc Ngưu đang xun xoe chạy vòng quanh hắn.
"Lão Ngưu, không nên để lộ của cải, tâm trạng phải ổn định."
Giọng Trần Tầm hơi vang, hắn khẽ cười nói:
"Nhìn ngươi như vậy thì lúc nào mới có thể giống ta đây."
"Ọ òooo…"
Đại Hắc Ngưu vô cùng vui vẻ, không ngừng kêu lên với Trần Tầm.
"Mu mu!"
"Vạn vật tinh nguyên của chúng ta đã có mười lăm điểm, cộng lại là ba mươi điểm, như vậy thì một ngày có thể đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng của linh dược lên hơn hai năm."
Trần Tầm càng nói càng hưng phấn, nước bọt văng khắp nơi.
"Lão Ngưu, ngươi biết đếm không? Một tháng sẽ là bao nhiêu năm?!"
"Mu?" Đại Hắc Ngưu kêu lên hai tiếng, tiếp đó nó lấy một hòn đá rồi viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, bắt đầu đếm.
"Bảy mươi lăm năm ư!"
Trần Tầm nhìn Đại Hắc Ngưu, giọng nói đầy xúc động.
"Một tháng được một cây linh dược trăm năm tuổi, ôi trời ơi."
"Mu? Mu mu!"
Đại Hắc Ngưu chợt giật mình, hòn đá rơi xuống đất, bọn hắn đã từng nghe qua rằng một cây linh dược trăm năm tuổi cần khoảng một trăm đến hai trăm linh thạch hạ phẩm.
Bọn hắn còn có hạt giống cây linh dược, nếu bán rồi mua lại, tạo ra một vòng tuần hoàn vô hạn, như vậy thì khắp Tu Tiên giới này còn ai có thể so linh thạch được với bọn hắn nữa.
"Đừng nghĩ lung tung, chúng ta vẫn chưa có đủ thực lực để bảo đảm việc bán ra với số lượng lớn đâu."
Nhìn biểu hiện của Đại Hắc Ngưu, Trần Tầm biết ngay nó đang nghĩ gì.
"Bỏ một súng lấy một pháo*, lúc đó mới không bị ai chú ý. Hơn nữa, chúng ta còn muốn tự luyện đan mà."
(*Bỏ một súng lấy một pháo: lùi một bước nhỏ để tiến một bước lớn, chỉ cách làm việc từ tốn, khiêm nhường.)
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu gật đầu lia lịa, đôi mắt trợn tròn nhìn ngốc vô cùng, thiếu điều muốn bay theo gió luôn rồi.
"Trước tiên chúng ta phải tu luyện để ba gốc cây linh dược trong hộp thuốc lên một trăm năm tuổi đã, còn những hạt giống linh dược này thì sẽ làm từng cây một."
Trần Tầm nói một cách bình tĩnh, nếu linh dược trăm năm tuổi được trồng bên ngoài thì hương thuốc đặc biệt sẽ thu hút sự chú ý của nhiều yêu thú và linh thú.
Hơn nữa loại hộp thuốc này không chỉ có thể giữ được dược tính mà còn có thể che đậy mùi hương, sau này hắn chắc chắn phải kiếm về nhiều hơn mới được, Trần Tầm thầm nghĩ như vậy.
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu chạy vờn quanh Trần Tầm không biết chán, bởi vì bọn hắn đã sống ở Phàm Nhân giới khá lâu nên từ lâu đã hiểu đạo lý này rồi.
"Đại ca, thuật hỏa cầu này bán thế nào?" Trần Tầm đi tới bên cạnh một quầy hàng bán pháp thuật, ánh mắt hắn hờ hững.
Một nam tử trung niên liếc nhìn Trần Tầm, mắt hơi trợn lên.
"Bốn khối linh thạch hạ phẩm."
Trần Tầm tỏ vẻ lúng túng, đôi mắt hiện lên sự do dự, Đại Hắc Ngưu lôi kéo Trần Tầm, đi! Đi thôi!
"Vị đạo hữu này chờ một chút đã."
Nam tử trung niên nhìn Trần Tầm rồi liếc nhìn Đại Hắc Ngưu.
"Ngươi thật lòng muốn nó đúng không?"
"Ừm, đúng là khá muốn."
Trần Tầm gật đầu.
"Vậy ta lấy hai khối linh thạch thôi!"
"Đại ca quả là hào phóng."
Trần Tầm khen ngợi rồi mò mẫm lấy ra hai khối linh thạch từ trong đũng quần, tiếp đó hắn cầm lấy pháp thuật rồi rời đi ngay, toàn bộ động tác diễn ra lưu loát, liền mạch.
Nam tử trung niên khẽ lắc đầu rồi lấy ra một quyển "Thuật Hỏa Cầu" từ dưới quầy hàng, với một chút pháp thuật nát đường* này, hắn ta có thể in ra vô số bản sao.
(*nát đường: đơn giản và có ở khắp nơi, ai cũng biết.)
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đến mỗi quầy hàng đều mua một quyển pháp thuật, không hề mua nhiều hơn.
"Thuật ngự vật", "Thuật luyện đan cơ bản", "Bách khoa toàn thư về linh dược", "Thuật linh minh", v.v..., còn mua thêm một túi hạt giống linh dược nên một trăm khối linh thạch nhanh chóng hết sạch.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cùng đi trong cốc, tim đập thình thịch, bọn hắn cảm thấy của cải của mình quá nhiều nên có vô số tán tu đang muốn tới cướp của cả hai.
"Lão Ngưu."
"Mu…"
Một người một trâu nhìn nhau một cách thâm thuý, bước chân dần trở nên nhanh hơn, bọn hắn lao ra khỏi cốc rồi biến mất không thấy tăm hơi. Lúc này, thập đại Tiên Môn còn chưa thể hiện thái độ gì thì bọn hắn đã bỏ chạy rồi.
…
Bên ngoài sơn mạch Ninh Vân, bọn hắn chiếm lấy hang ổ của một con dã thú. Ngoài cửa hang được bịt kín bởi một tảng đá khổng lồ, người bình thường hoàn toàn không thể di chuyển được nó.
Cả tảng đá lớn bị dây leo rậm rạp bao phủ chằng chịt, nếu không phải bọn hắn cố ý tìm thì đúng là không nhận ra nơi này có một hang động.
Phừng!
Ánh lửa bùng lên, toàn bộ hang động được chiếu sáng rực, chỉ thấy khuôn mặt của Trần Tầm đỏ bừng và Đại Hắc Ngưu đang xun xoe chạy vòng quanh hắn.
"Lão Ngưu, không nên để lộ của cải, tâm trạng phải ổn định."
Giọng Trần Tầm hơi vang, hắn khẽ cười nói:
"Nhìn ngươi như vậy thì lúc nào mới có thể giống ta đây."
"Ọ òooo…"
Đại Hắc Ngưu vô cùng vui vẻ, không ngừng kêu lên với Trần Tầm.
"Mu mu!"
"Vạn vật tinh nguyên của chúng ta đã có mười lăm điểm, cộng lại là ba mươi điểm, như vậy thì một ngày có thể đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng của linh dược lên hơn hai năm."
Trần Tầm càng nói càng hưng phấn, nước bọt văng khắp nơi.
"Lão Ngưu, ngươi biết đếm không? Một tháng sẽ là bao nhiêu năm?!"
"Mu?" Đại Hắc Ngưu kêu lên hai tiếng, tiếp đó nó lấy một hòn đá rồi viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, bắt đầu đếm.
"Bảy mươi lăm năm ư!"
Trần Tầm nhìn Đại Hắc Ngưu, giọng nói đầy xúc động.
"Một tháng được một cây linh dược trăm năm tuổi, ôi trời ơi."
"Mu? Mu mu!"
Đại Hắc Ngưu chợt giật mình, hòn đá rơi xuống đất, bọn hắn đã từng nghe qua rằng một cây linh dược trăm năm tuổi cần khoảng một trăm đến hai trăm linh thạch hạ phẩm.
Bọn hắn còn có hạt giống cây linh dược, nếu bán rồi mua lại, tạo ra một vòng tuần hoàn vô hạn, như vậy thì khắp Tu Tiên giới này còn ai có thể so linh thạch được với bọn hắn nữa.
"Đừng nghĩ lung tung, chúng ta vẫn chưa có đủ thực lực để bảo đảm việc bán ra với số lượng lớn đâu."
Nhìn biểu hiện của Đại Hắc Ngưu, Trần Tầm biết ngay nó đang nghĩ gì.
"Bỏ một súng lấy một pháo*, lúc đó mới không bị ai chú ý. Hơn nữa, chúng ta còn muốn tự luyện đan mà."
(*Bỏ một súng lấy một pháo: lùi một bước nhỏ để tiến một bước lớn, chỉ cách làm việc từ tốn, khiêm nhường.)
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu gật đầu lia lịa, đôi mắt trợn tròn nhìn ngốc vô cùng, thiếu điều muốn bay theo gió luôn rồi.
"Trước tiên chúng ta phải tu luyện để ba gốc cây linh dược trong hộp thuốc lên một trăm năm tuổi đã, còn những hạt giống linh dược này thì sẽ làm từng cây một."
Trần Tầm nói một cách bình tĩnh, nếu linh dược trăm năm tuổi được trồng bên ngoài thì hương thuốc đặc biệt sẽ thu hút sự chú ý của nhiều yêu thú và linh thú.
Hơn nữa loại hộp thuốc này không chỉ có thể giữ được dược tính mà còn có thể che đậy mùi hương, sau này hắn chắc chắn phải kiếm về nhiều hơn mới được, Trần Tầm thầm nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.