Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão
Chương 40: Ngày Tháng Êm Đẹp, Phải Biết Tận Hưởng Chứ
Tử Linh Phong Tuyết
27/07/2023
Năm nay lặng lẽ trôi qua sau tiếng nổ lò đan của Trần Tầm, sau khi bọn hắn thêm điểm trường sinh vào vạn vật tinh nguyên thì hiện tại đã đạt được 19 điểm.
Dãy núi Ninh Vân bị tuyết trắng rơi đầy như lông ngỗng, mặt đất được bao phủ bởi màu trắng bạc, trời và đất nối liền nhau thành một đường thẳng, xóa nhòa ranh giới khiến chân trời trở nên lờ mờ khó có thể nhận ra.
Năm nay dường như là một năm sóng gió đối với Càn quốc, nghe nói ở biên giới xảy ra chiến tranh nên đã có vô số nghĩa sĩ xung phong đứng lên, tiến về biên quan để trấn thủ biên giới.
Tuyết rơi đầy trời, người nhà bọn họ lờ mờ tiễn biệt, trên mặt tuyết in đầy dấu chân, đồng thời cũng thể hiện sự lo lắng khôn cùng.
Người nhà của các nghĩa sĩ dừng bước nhìn bọn họ rời đi, đứng mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới thôi.
Chạng vạng, tuyết rơi xuống rất nhiều, dường như nó có vô số cảm xúc nên khi rơi xuống cũng cuồn cuộn như nước biển, có thể nhấn chìm vạn vật vậy.
Hệt như trong nhân gian, dù có xảy ra bất kể điều gì cũng không thể ngăn cản vô số tán tu bước vào con đường tu tiên.
Đại hội Thăng Tiên được tổ chức như thường lệ nhưng tu sĩ trùm đầu dẫn trâu kia không tới, hắn đang dần dần bị mọi người lãng quên.
Ngược lại, trong cốc lại xảy ra một chuyện rất lớn, hàng trăm tu sĩ của các môn phái đã xuống đường truy bắt những kẻ bán sách kia, mặc dù quyển sách ấy không chết người nhưng bọn họ có cảm giác gia tài của bọn họ có thể bị lấy đi hết.
Loại sách nhỏ này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của các môn phái lớn, vốn dĩ ban đầu mọi người đều được cạnh tranh công bằng, nhưng hiện tại những người có được cuốn 'chiến lược' này đều vào được tiên môn, số lượng tán tu vượt qua ải của tiên môn tăng nhiều rõ rệt.
Mấy hạt giống tốt cũng vì thế mà bị cướp đi, do đó bọn họ đổ lỗi do cuốn sách đã dạy hư thế hệ sau này.
Thập Đại Tiên Môn liên minh với nhau để thanh trừ tai họa, nếu lại xảy ra chuyện thì những người có liên quan đều phải chết.
Trong một sơn động bên ngoài dãy núi Ninh Vân.
Bây giờ bọn hắn đã sử dụng hết hạt giống linh dược, lò luyện đan cũng đã nổ tung cho nên Trần Tầm bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Đại Hắc Ngưu ngồi một bên mài dược liệu, lúc này cuối cùng thì hai cái móng trâu cũng phát huy được tác dụng, đây chính là gia vị bọn hắn thường dùng trong bữa cơm.
"Lão Ngưu, chúng ta dùng hết đan dược còn lại trước đi, các linh dược khác thì cứ giữ lại trước đã."
"Mu."
Đại Hắc Ngưu kêu lên một tiếng cho có lệ, dùng móng trâu gạt bột phấn kia vào trong bình rồi tiếp tục mài, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc.
Trần Tầm nâng hai thùng nước đi tới, bên trong còn có quần áo, hắn cười nói: “Lão Ngưu, đi múc nước không?”
"Mu mu~" Đại Hắc Ngưu lập tức rống lên vui vẻ, nó vội vàng thu dọn đá mài rồi đợi Trần Tầm đi đâu thì nó sẽ đi theo đó.
Đại Hắc Ngưu đẩy mạnh tảng đá bên ngoài sơn động ra, chờ sau khi Trần Tầm đi ra ngoài thì nó lại lấp đá lại, cuối cùng kiểm tra xem không còn sơ hở gì nữa thì mới chạy theo.
Bông tuyết bên ngoài bay phấp phới, gió lạnh thổi qua, Trần Tầm chỉ mặc một kiện quần áo mỏng nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh.
Bọn hắn đi đến một con suối, gần như toàn bộ dòng suối này đều đã đóng băng, tay Trần Tầm xách một thùng nước đi đến nơi chưa đóng băng để múc nước, còn Đại Hắc Ngưu vác một thùng nước khác đứng giữa dòng suối vui mừng chạy nhảy.
Trong lúc nhất thời, vì chơi đùa quá trớn mà Đại Hắc Ngưu làm mặt nước đóng băng nứt ra, ngay khi nó sắp rơi xuống thì bị Trần Tầm nhanh mắt nhanh tay kéo lên.
Sau khi đổ đầy nước, bọn hắn lại ngồi giặt quần áo cùng nhau, một người một trâu nói gì đó rồi cười ha ha hi hi liên tục.
Những bông tuyết bay khắp bầu trời, bọn hắn ngồi giữa đống tuyết sâu vài mét, xung quanh yên tĩnh đến nỗi như thể trên thế gian này chỉ còn lại duy nhất hắn và Đại Hắc Ngưu vậy.
Ngày tháng êm đẹp, phải biết tận hưởng chứ.
Không lâu sau, có tiếng bước chân giẫm lên cành cây khô và tiếng bước chân đi trên tuyết, mặc dù cách rất xa nhưng với thính lực hiện tại của bọn hắn tất nhiên là vẫn có thể nghe được.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn vào khu rừng phủ đầy tuyết, lúc này có một nhóm rất nhiều người mặc quần áo cũ nát, trong tay còn cầm gậy gỗ đang tiến về hướng này.
Mặt họ lấm lem bẩn thỉu, hơn nữa còn đỏ bừng vì lạnh, có ít nhất trăm người tính cả nam nữ già trẻ.
Trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kinh ngạc, tuyết lớn như vậy mà vẫn có người đang giặt quần áo ở đây sao, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một con Đại Hắc Ngưu đang ngồi cầm xà phòng giặt đồ.
Dãy núi Ninh Vân bị tuyết trắng rơi đầy như lông ngỗng, mặt đất được bao phủ bởi màu trắng bạc, trời và đất nối liền nhau thành một đường thẳng, xóa nhòa ranh giới khiến chân trời trở nên lờ mờ khó có thể nhận ra.
Năm nay dường như là một năm sóng gió đối với Càn quốc, nghe nói ở biên giới xảy ra chiến tranh nên đã có vô số nghĩa sĩ xung phong đứng lên, tiến về biên quan để trấn thủ biên giới.
Tuyết rơi đầy trời, người nhà bọn họ lờ mờ tiễn biệt, trên mặt tuyết in đầy dấu chân, đồng thời cũng thể hiện sự lo lắng khôn cùng.
Người nhà của các nghĩa sĩ dừng bước nhìn bọn họ rời đi, đứng mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới thôi.
Chạng vạng, tuyết rơi xuống rất nhiều, dường như nó có vô số cảm xúc nên khi rơi xuống cũng cuồn cuộn như nước biển, có thể nhấn chìm vạn vật vậy.
Hệt như trong nhân gian, dù có xảy ra bất kể điều gì cũng không thể ngăn cản vô số tán tu bước vào con đường tu tiên.
Đại hội Thăng Tiên được tổ chức như thường lệ nhưng tu sĩ trùm đầu dẫn trâu kia không tới, hắn đang dần dần bị mọi người lãng quên.
Ngược lại, trong cốc lại xảy ra một chuyện rất lớn, hàng trăm tu sĩ của các môn phái đã xuống đường truy bắt những kẻ bán sách kia, mặc dù quyển sách ấy không chết người nhưng bọn họ có cảm giác gia tài của bọn họ có thể bị lấy đi hết.
Loại sách nhỏ này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của các môn phái lớn, vốn dĩ ban đầu mọi người đều được cạnh tranh công bằng, nhưng hiện tại những người có được cuốn 'chiến lược' này đều vào được tiên môn, số lượng tán tu vượt qua ải của tiên môn tăng nhiều rõ rệt.
Mấy hạt giống tốt cũng vì thế mà bị cướp đi, do đó bọn họ đổ lỗi do cuốn sách đã dạy hư thế hệ sau này.
Thập Đại Tiên Môn liên minh với nhau để thanh trừ tai họa, nếu lại xảy ra chuyện thì những người có liên quan đều phải chết.
Trong một sơn động bên ngoài dãy núi Ninh Vân.
Bây giờ bọn hắn đã sử dụng hết hạt giống linh dược, lò luyện đan cũng đã nổ tung cho nên Trần Tầm bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Đại Hắc Ngưu ngồi một bên mài dược liệu, lúc này cuối cùng thì hai cái móng trâu cũng phát huy được tác dụng, đây chính là gia vị bọn hắn thường dùng trong bữa cơm.
"Lão Ngưu, chúng ta dùng hết đan dược còn lại trước đi, các linh dược khác thì cứ giữ lại trước đã."
"Mu."
Đại Hắc Ngưu kêu lên một tiếng cho có lệ, dùng móng trâu gạt bột phấn kia vào trong bình rồi tiếp tục mài, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc.
Trần Tầm nâng hai thùng nước đi tới, bên trong còn có quần áo, hắn cười nói: “Lão Ngưu, đi múc nước không?”
"Mu mu~" Đại Hắc Ngưu lập tức rống lên vui vẻ, nó vội vàng thu dọn đá mài rồi đợi Trần Tầm đi đâu thì nó sẽ đi theo đó.
Đại Hắc Ngưu đẩy mạnh tảng đá bên ngoài sơn động ra, chờ sau khi Trần Tầm đi ra ngoài thì nó lại lấp đá lại, cuối cùng kiểm tra xem không còn sơ hở gì nữa thì mới chạy theo.
Bông tuyết bên ngoài bay phấp phới, gió lạnh thổi qua, Trần Tầm chỉ mặc một kiện quần áo mỏng nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh.
Bọn hắn đi đến một con suối, gần như toàn bộ dòng suối này đều đã đóng băng, tay Trần Tầm xách một thùng nước đi đến nơi chưa đóng băng để múc nước, còn Đại Hắc Ngưu vác một thùng nước khác đứng giữa dòng suối vui mừng chạy nhảy.
Trong lúc nhất thời, vì chơi đùa quá trớn mà Đại Hắc Ngưu làm mặt nước đóng băng nứt ra, ngay khi nó sắp rơi xuống thì bị Trần Tầm nhanh mắt nhanh tay kéo lên.
Sau khi đổ đầy nước, bọn hắn lại ngồi giặt quần áo cùng nhau, một người một trâu nói gì đó rồi cười ha ha hi hi liên tục.
Những bông tuyết bay khắp bầu trời, bọn hắn ngồi giữa đống tuyết sâu vài mét, xung quanh yên tĩnh đến nỗi như thể trên thế gian này chỉ còn lại duy nhất hắn và Đại Hắc Ngưu vậy.
Ngày tháng êm đẹp, phải biết tận hưởng chứ.
Không lâu sau, có tiếng bước chân giẫm lên cành cây khô và tiếng bước chân đi trên tuyết, mặc dù cách rất xa nhưng với thính lực hiện tại của bọn hắn tất nhiên là vẫn có thể nghe được.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn vào khu rừng phủ đầy tuyết, lúc này có một nhóm rất nhiều người mặc quần áo cũ nát, trong tay còn cầm gậy gỗ đang tiến về hướng này.
Mặt họ lấm lem bẩn thỉu, hơn nữa còn đỏ bừng vì lạnh, có ít nhất trăm người tính cả nam nữ già trẻ.
Trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kinh ngạc, tuyết lớn như vậy mà vẫn có người đang giặt quần áo ở đây sao, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một con Đại Hắc Ngưu đang ngồi cầm xà phòng giặt đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.