Chương 43: Lại Đến Mùa Trái Chín (Hết)
Thiên Trạch Thời Nhược
08/01/2024
Cố Cảnh Thịnh gật đầu: “Sau khi phó bản kết thúc, Rút thăm trúng thưởng sẽ được reset lại, những đạo cụ mà tôi sẽ cần mọi người phối hợp ở đây bao gồm [Bàn chải dính nước], [Đầm lầy đóng chai tự động], [Cuống vé xem phim đã qua sử dụng], [Cơn thịnh nộ của Newton]……[Túi kẹo của phu nhân Cò Trắng] mà tôi đã ăn thử, nó có thể nâng cao sức mạnh thể chất cho người chơi, [“Tôi yêu học tập” máy trả lời tự động] là đạo cụ đặc thù có thể từ chối thư mời tham gia trò chơi, à đúng rồi, nhân tiện đây [Boardgame Vui Vẻ] còn tặng tôi một loại đạo cụ vũ khí là [Chiếc rìu dính máu].” Dừng một lúc, rồi tiếp tục nhắc nhở hai người, “Về sau ở thời điểm chúng ta tiến vào phó bản, không chỉ cần chú ý che dấu số hiệu người chơi của mình mà tốt nhất là đến tên họ cũng đừng nhắc tới làm gì đấy.”
Hạ Hiểu Vân gật gật đầu, khi chuẩn bị lên tiếng thì biểu tình của cô ấy cũng trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều:
“Cô có biết tin tức gì về [Thẻ trải nghiệm sống lại] hay không?”
Cố Cảnh Thịnh cười khổ, nhắc lại từng câu từng chữ của mặt trẻ con: "Có một người chơi cao cấp đã nói với tôi — loại đạo cụ này sẽ thường khiến chúng ta ảo tưởng rằng mình chưa từng trải qua cái chết.”
Hạ Hiểu Vân trầm mặc một lát, nói: “Vậy hiện nay trong hai người có ai muốn sử dụng thẻ trải nghiệm không?”
Cố Cảnh Thịnh: “Tôi thì sao cũng được.”
Vệ Gia Thời do dự một lúc, cuối cùng nói: “Tôi muốn dùng.”
Giọng nói của Hạ Hiểu Vân hơi trầm xuống: “Tôi cũng vậy, dù chỉ có hai giờ thôi thì cũng đủ rồi.”
Với Cố Cảnh Thịnh thì như thế nào cũng được, hơn nữa bây giờ cô vẫn còn nhiều thời gian, liền nói: “Nếu hai người muốn dùng thì chúng ta cùng nhau thử xem.” Ngẫm nghĩ rồi nói thêm, “Mọi người có thể liên hệ với tôi qua số 18*******, Wechat cũng là số này nhé, Ừm, đấy là trong trường hợp di động của tôi đã được thiên thạch hoàn trả.”
Vệ Gia Thời và Hạ Hiểu Vân cũng lần lượt để lại phương thức liên lạc của mình.
Cố Cảnh Thịnh đề nghị: “Hay là chúng ta cùng sử dụng ở đại sảnh nhé? Vừa lúc tôi có một vài ý tưởng cần phải kiểm chứng.”
Hạ Hiểu Vân: “Được thôi.”
Vệ Gia Thời: “Được!”
Đôi mắt của Cố Cảnh Thịnh không nhịn được liền nhắm lại, khi mở ra thì cô đã ngồi ở trong phòng khách nhà mình.
Mọi thứ xung quanh trở nên chân thật tới mức khiến người ta cảm thấy bất an, tuy ký ức về thiên thạch và phòng 08321 còn rất sinh động nhưng Cố Cảnh Thịnh vẫn bắt đầu nghi ngờ những việc xảy ra trước đó đều là do cô tu tiên quá đà nên mới gây ra tẩu hoả nhập ma. Đúng lúc này trong túi cô đột nhiên rung lên——
“…….”
Nhìn cục gạch được lấy ra chính xác là chiếc điện thoại di động của mình, tuy từ kiểu dáng tới chức năng vẫn đi ngược với gu thẩm mỹ cá nhân của Cố Cảnh Thịnh, nhưng mỗi một tin nhắn bên trong đó đều chứa đựng máu và nước mắt đối với cô, ngay cả dấu chấm câu thôi cũng có thể gợi lên một vài ký ức cay đắng trong trò chơi.
Ngoại trừ điện thoại di động, còn có món quà từ [Siêu thị Ếch Xanh không bao giờ đóng cửa] được đặt trong chiếc ba lô nhỏ cùng với Cố Cảnh Thịnh ngồi trên chiếc sofa kiểu mới trong nhà.
Thời gian có hạn, Cố Cảnh Thịnh chỉ có thể thử đơn giản một lần, cô cầm chìa khoá rồi lao ra khỏi cửa, còn chưa kịp chọn lựa đối tượng để thử nghiệm, ở hành lang cứ bắt gặp người nào thì đều xông tới — chiếc điện thoại này hoàn toàn vô dụng, chỉ cần cách chủ nhân của mình khoảng mười lăm mét thì nó sẽ tự động quay trở lại trong tay cô, mà người khác cũng không thể chạm vào hay nhìn thấy, bất kể cô có làm gì chiếc điện thoại trước mặt người ta thì nó đều có thể biến thành một hình ảnh hợp lý với đối phương.
Cố Cảnh Thịnh thử nói chuyện cùng bác gái tầng dưới về [Boardgame Vui Vẻ], trên mặt đối phương lại tràn ngập vui sướng khi gặp được tri kỷ, liền liên tục tỏ vẻ bà ta cũng thấy cải thìa phải được tưới bằng phân mới có thể phát triển thật tốt.
“……”
Trong vô thức Cố Cảnh Thịnh đã lên tới sân thượng của toà nhà lúc nào không hay, cô thề là mình chỉ tuỳ tiện đi lang thang một lúc, mặc dù phong cảnh trên đỉnh toà nhà không thể khiến cô giảm áp lực trong lòng, nhưng thôi thì hóng gió một chút để cái đầu nguội bớt cũng tốt, ai ngờ tới là cô đã đánh giá thấp hàm lượng PM2.5 trong không khí, vừa mở cửa ra đã bị gió và cát làm cho mắt cay xè.
Nước mắt sinh lý do chịu kích thích chảy ra, Cố Cảnh Thịnh lại không mang theo khăn giấy bên người nên chỉ có thể dùng tay để lau, mà càng lau thì mắt lại càng đỏ, lúc này nghe thấy tiếng bước chân đằng sau có người cũng đi lên sân thượng, nhưng cô không còn hơi đâu mà để ý — miễn đối phương đừng chủ động tiến lại gần hay có ý định tới đúm cô là được. =_=
“Người trẻ tuổi, có chuyện gì cũng phải nghĩ rộng ra.” Đang nắm chặt tay áo của Cố Cảnh Thịnh là một ông chú khoảng năm mươi tuổi, mặt chữ điền, gương mặt nghiêm túc, đầu đội trời chân đạp đất, mỗi một nếp nhăn trên da ông ta đều mang đầy tinh thần trách nhiệm xã hội.
Cố Cảnh Thịnh được khuyên ngăn mà khổ không chỗ nói, vốn dĩ cô muốn quay người đi xuống lầu, nhưng bây giờ cô cảm thấy có lẽ mình nên đổi sang một cách trực tiếp nhanh chóng hơn mà đi, thế là hết chuyện. TAT
Hạ Hiểu Vân gật gật đầu, khi chuẩn bị lên tiếng thì biểu tình của cô ấy cũng trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều:
“Cô có biết tin tức gì về [Thẻ trải nghiệm sống lại] hay không?”
Cố Cảnh Thịnh cười khổ, nhắc lại từng câu từng chữ của mặt trẻ con: "Có một người chơi cao cấp đã nói với tôi — loại đạo cụ này sẽ thường khiến chúng ta ảo tưởng rằng mình chưa từng trải qua cái chết.”
Hạ Hiểu Vân trầm mặc một lát, nói: “Vậy hiện nay trong hai người có ai muốn sử dụng thẻ trải nghiệm không?”
Cố Cảnh Thịnh: “Tôi thì sao cũng được.”
Vệ Gia Thời do dự một lúc, cuối cùng nói: “Tôi muốn dùng.”
Giọng nói của Hạ Hiểu Vân hơi trầm xuống: “Tôi cũng vậy, dù chỉ có hai giờ thôi thì cũng đủ rồi.”
Với Cố Cảnh Thịnh thì như thế nào cũng được, hơn nữa bây giờ cô vẫn còn nhiều thời gian, liền nói: “Nếu hai người muốn dùng thì chúng ta cùng nhau thử xem.” Ngẫm nghĩ rồi nói thêm, “Mọi người có thể liên hệ với tôi qua số 18*******, Wechat cũng là số này nhé, Ừm, đấy là trong trường hợp di động của tôi đã được thiên thạch hoàn trả.”
Vệ Gia Thời và Hạ Hiểu Vân cũng lần lượt để lại phương thức liên lạc của mình.
Cố Cảnh Thịnh đề nghị: “Hay là chúng ta cùng sử dụng ở đại sảnh nhé? Vừa lúc tôi có một vài ý tưởng cần phải kiểm chứng.”
Hạ Hiểu Vân: “Được thôi.”
Vệ Gia Thời: “Được!”
Đôi mắt của Cố Cảnh Thịnh không nhịn được liền nhắm lại, khi mở ra thì cô đã ngồi ở trong phòng khách nhà mình.
Mọi thứ xung quanh trở nên chân thật tới mức khiến người ta cảm thấy bất an, tuy ký ức về thiên thạch và phòng 08321 còn rất sinh động nhưng Cố Cảnh Thịnh vẫn bắt đầu nghi ngờ những việc xảy ra trước đó đều là do cô tu tiên quá đà nên mới gây ra tẩu hoả nhập ma. Đúng lúc này trong túi cô đột nhiên rung lên——
“…….”
Nhìn cục gạch được lấy ra chính xác là chiếc điện thoại di động của mình, tuy từ kiểu dáng tới chức năng vẫn đi ngược với gu thẩm mỹ cá nhân của Cố Cảnh Thịnh, nhưng mỗi một tin nhắn bên trong đó đều chứa đựng máu và nước mắt đối với cô, ngay cả dấu chấm câu thôi cũng có thể gợi lên một vài ký ức cay đắng trong trò chơi.
Ngoại trừ điện thoại di động, còn có món quà từ [Siêu thị Ếch Xanh không bao giờ đóng cửa] được đặt trong chiếc ba lô nhỏ cùng với Cố Cảnh Thịnh ngồi trên chiếc sofa kiểu mới trong nhà.
Thời gian có hạn, Cố Cảnh Thịnh chỉ có thể thử đơn giản một lần, cô cầm chìa khoá rồi lao ra khỏi cửa, còn chưa kịp chọn lựa đối tượng để thử nghiệm, ở hành lang cứ bắt gặp người nào thì đều xông tới — chiếc điện thoại này hoàn toàn vô dụng, chỉ cần cách chủ nhân của mình khoảng mười lăm mét thì nó sẽ tự động quay trở lại trong tay cô, mà người khác cũng không thể chạm vào hay nhìn thấy, bất kể cô có làm gì chiếc điện thoại trước mặt người ta thì nó đều có thể biến thành một hình ảnh hợp lý với đối phương.
Cố Cảnh Thịnh thử nói chuyện cùng bác gái tầng dưới về [Boardgame Vui Vẻ], trên mặt đối phương lại tràn ngập vui sướng khi gặp được tri kỷ, liền liên tục tỏ vẻ bà ta cũng thấy cải thìa phải được tưới bằng phân mới có thể phát triển thật tốt.
“……”
Trong vô thức Cố Cảnh Thịnh đã lên tới sân thượng của toà nhà lúc nào không hay, cô thề là mình chỉ tuỳ tiện đi lang thang một lúc, mặc dù phong cảnh trên đỉnh toà nhà không thể khiến cô giảm áp lực trong lòng, nhưng thôi thì hóng gió một chút để cái đầu nguội bớt cũng tốt, ai ngờ tới là cô đã đánh giá thấp hàm lượng PM2.5 trong không khí, vừa mở cửa ra đã bị gió và cát làm cho mắt cay xè.
Nước mắt sinh lý do chịu kích thích chảy ra, Cố Cảnh Thịnh lại không mang theo khăn giấy bên người nên chỉ có thể dùng tay để lau, mà càng lau thì mắt lại càng đỏ, lúc này nghe thấy tiếng bước chân đằng sau có người cũng đi lên sân thượng, nhưng cô không còn hơi đâu mà để ý — miễn đối phương đừng chủ động tiến lại gần hay có ý định tới đúm cô là được. =_=
“Người trẻ tuổi, có chuyện gì cũng phải nghĩ rộng ra.” Đang nắm chặt tay áo của Cố Cảnh Thịnh là một ông chú khoảng năm mươi tuổi, mặt chữ điền, gương mặt nghiêm túc, đầu đội trời chân đạp đất, mỗi một nếp nhăn trên da ông ta đều mang đầy tinh thần trách nhiệm xã hội.
Cố Cảnh Thịnh được khuyên ngăn mà khổ không chỗ nói, vốn dĩ cô muốn quay người đi xuống lầu, nhưng bây giờ cô cảm thấy có lẽ mình nên đổi sang một cách trực tiếp nhanh chóng hơn mà đi, thế là hết chuyện. TAT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.