Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Ở Công Trường
Chương 14:
Tạc Kê Toàn Gia Dũng
28/08/2024
Từ An vội vàng chạy đến nhặt tờ giấy mà dượng Út vừa ném vào thùng rác lên, mở ra xem.
"Người ta đã ném vào thùng rác rồi mà, sao cậu còn nhặt lên làm gì? Trên đó viết gì thế? Bệnh viện Nhân dân số hai thành phố Hải, hay là dượng Út cậu bị bệnh?"
Hòa Bình thấy vậy thì tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng cũng không kìm nén được sự tò mò, ghé đầu lại gần muốn xem nội dung trên tờ giấy.
Đó là một tờ kết quả xét nghiệm tinh dịch, …, số lượng tinh trùng: 0, được chẩn đoán là vô tinh.
Từ An vội vàng vo tròn tờ giấy, nhét vào túi quần, tốc độ nhanh đến mức Hòa Bình chưa kịp phản ứng, ngoài tên bệnh viện ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.
Lúc này, trong lòng Từ An như muốn nổ tung, chỉ khi nào trong tinh dịch không có tinh trùng thì mới bị chẩn đoán là vô tinh. Vô tinh, điều đó có nghĩa là cả đời này dượng Út sẽ không thể nào có con ruột của mình.
Vậy đứa con mà cô Út sinh ra ở kiếp trước là con ai? Dượng Út đã đi khám, chắc chắn là biết rõ tình trạng của mình, vậy có phải dượng ấy cũng biết đứa bé kia không phải là con ruột của mình không?
Trong chốc lát tiếp nhận quá nhiều thông tin, đầu óc Từ An nhất thời không xử lý kịp.
Sau khi trấn tĩnh lại, Từ An bắt đầu suy nghĩ đến những khả năng khác.
Tên trên tờ giấy đã bị xé mất, không thể khẳng định chắc chắn đây là kết quả xét nghiệm của dượng Út.
Biết đâu đây là kết quả xét nghiệm của bạn bè hoặc đồng nghiệp của dượng ấy, chỉ là nhờ dượng ấy đi lấy hộ thôi.
Biết đâu đây là tờ giấy mà người khác vứt đi, tình cờ bị dượng ấy nhặt được.
Biết đâu…
Trong lòng Từ An tự đưa ra vô số lý do để giải thích cho hành động của dượng Út, nhưng ngay cả chính anh cũng không thể nào tin được những lý do đó.
Bởi vì vào năm thằng bé con cô Út lên ba tuổi, trong một lần ăn cơm uống say, dượng Út đã buột miệng nói thằng bé không phải là con ruột của mình, nhưng dượng ấy không quan tâm.
Hôm đó có rất nhiều người trong làng đi làm ăn xa cũng về ăn cơm, tin đồn này sau đó lan truyền khắp làng, Từ An cũng nghe loáng thoáng.
Nhưng ngày thường, dượng Út và cô Út vẫn rất tình cảm, không có gì bất thường. Hơn nữa, Từ Khang và Từ Nhạc vẫn đang ở nhà cô Út, mọi người đều cho rằng hôm đó dượng Út say quá nên nói nhăng nói cuội, nhầm Từ Khang thành con trai mình, nên cũng chẳng ai để tâm đến chuyện này nữa.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm này, cộng thêm với lời đồn năm xưa, Từ An khó mà không tin đây là sự thật.
Cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên Từ An “hóng hớt” được chuyện động trời như vậy, anh ngẩn ngơ suốt cả quãng đường về, chuyện này còn khiến anh sốc hơn cả việc bản thân trọng sinh trở về mười lăm năm trước.
Một lúc sau khi Từ An và Hòa Bình rời đi, dượng Út lại xuất hiện ở trạm xe buýt.
Dượng Út bịt mũi lục tung thùng rác, vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Mới đi có mấy phút mà đã không thấy đâu rồi, hay là bị người ta lụm mất rồi? Tờ giấy rách nát thế mà cũng lụm, đúng là nghèo rớt mồng tơi mà."
Lúc hai người về đến nhà thì trời đã sẩm tối.
Khác với mọi ngày, hôm nay, Từ An đã đi vào tận sân rồi mà Từ Khang và Từ Nhạc chỉ liếc nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục chơi cát, vẻ mặt hờn dỗi không thể nào che giấu nổi.
Từ An ngồi xổm xuống bên cạnh hai đứa nhỏ, hai đứa đồng loạt quay người đi, đưa lưng về phía cậu.
"Khang Khang, Nhạc Nhạc, sao thế? Hai đứa không muốn nhìn thấy anh sao?"
Đáp lại anh là hai tiếng “hứ” đồng thanh.
"Để anh đoán xem nào, có phải vì anh ra ngoài không dẫn hai đứa theo nên hai đứa giận dỗi không?"
Hai đứa nhỏ vẫn im lặng, xem ra không phải lý do này.
"Hay là do anh về muộn quá, hai đứa bị đói bụng nên không thèm để ý đến anh?"
Vẫn không thấy ai trả lời.
Từ An thầm nghĩ, tuy Từ Khang và Từ Nhạc còn nhỏ, nhưng rất ít khi chúng giận dỗi vô cớ. Chắc hẳn là hai đứa đã gặp chuyện gì đó, muốn nhờ anh giúp đỡ hoặc an ủi, kết quả là anh lại không có ở nhà, nên mới giận dỗi như vậy.
Anh chợt nhớ đến chiều hôm qua, sau khi tỉnh giấc vì gặp ác mộng, hai đứa nhỏ đã khóc lóc thảm thiết, đòi anh ôm.
Không lẽ lại gặp ác mộng nữa rồi?
Từ An đưa tay ôm hai đứa nhỏ vào lòng, dịu dàng hỏi: "Hai đứa lại gặp ác mộng nữa à?"
Nghe vậy, hai đứa nhỏ đang hờn dỗi bỗng nhiên rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy tay anh, nức nở gật đầu.
"Lại mơ thấy mụ phù thủy kia nữa hả?"
Hai đứa nhỏ lại gật đầu, đồng thanh đính chính.
"Không phải mụ phù thủy đâu, là lão yêu quái. Lão yêu quái cao cao, gầy như cái sào, trên tay còn cầm một cây gậy tre, đứng cùng với mụ phù thủy. Hễ khi nào tụi em kêu đói, muốn ăn cơm là lão ta lại lấy gậy ra đánh.
Trong mơ không có gì ăn cả, đói bụng quá, đói quá nên tỉnh dậy mất."
À, hóa ra là hai đứa nhỏ nhà anh bị đói bụng.
"Được rồi, anh đi nấu cơm đây, lát nữa hai đứa ăn nhiều một chút, ăn bù cả phần trong mơ nữa nhé."
Đến bếp rồi Từ An mới nhớ ra trưa nay đã ăn hết thịt rồi, trong nhà chỉ còn trứng gà là có thể coi là “món mặn”.
Vậy thì làm trứng hấp, trứng gà xào ớt chuông và rau cải xanh xào tỏi vậy. Người dân ở thành phố Hải không ăn cay, cho dù là ớt chuông thì cũng không hề cay, ngược lại còn có vị ngọt, trẻ con ăn thoải mái không sợ bị cay.
"Người ta đã ném vào thùng rác rồi mà, sao cậu còn nhặt lên làm gì? Trên đó viết gì thế? Bệnh viện Nhân dân số hai thành phố Hải, hay là dượng Út cậu bị bệnh?"
Hòa Bình thấy vậy thì tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng cũng không kìm nén được sự tò mò, ghé đầu lại gần muốn xem nội dung trên tờ giấy.
Đó là một tờ kết quả xét nghiệm tinh dịch, …, số lượng tinh trùng: 0, được chẩn đoán là vô tinh.
Từ An vội vàng vo tròn tờ giấy, nhét vào túi quần, tốc độ nhanh đến mức Hòa Bình chưa kịp phản ứng, ngoài tên bệnh viện ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.
Lúc này, trong lòng Từ An như muốn nổ tung, chỉ khi nào trong tinh dịch không có tinh trùng thì mới bị chẩn đoán là vô tinh. Vô tinh, điều đó có nghĩa là cả đời này dượng Út sẽ không thể nào có con ruột của mình.
Vậy đứa con mà cô Út sinh ra ở kiếp trước là con ai? Dượng Út đã đi khám, chắc chắn là biết rõ tình trạng của mình, vậy có phải dượng ấy cũng biết đứa bé kia không phải là con ruột của mình không?
Trong chốc lát tiếp nhận quá nhiều thông tin, đầu óc Từ An nhất thời không xử lý kịp.
Sau khi trấn tĩnh lại, Từ An bắt đầu suy nghĩ đến những khả năng khác.
Tên trên tờ giấy đã bị xé mất, không thể khẳng định chắc chắn đây là kết quả xét nghiệm của dượng Út.
Biết đâu đây là kết quả xét nghiệm của bạn bè hoặc đồng nghiệp của dượng ấy, chỉ là nhờ dượng ấy đi lấy hộ thôi.
Biết đâu đây là tờ giấy mà người khác vứt đi, tình cờ bị dượng ấy nhặt được.
Biết đâu…
Trong lòng Từ An tự đưa ra vô số lý do để giải thích cho hành động của dượng Út, nhưng ngay cả chính anh cũng không thể nào tin được những lý do đó.
Bởi vì vào năm thằng bé con cô Út lên ba tuổi, trong một lần ăn cơm uống say, dượng Út đã buột miệng nói thằng bé không phải là con ruột của mình, nhưng dượng ấy không quan tâm.
Hôm đó có rất nhiều người trong làng đi làm ăn xa cũng về ăn cơm, tin đồn này sau đó lan truyền khắp làng, Từ An cũng nghe loáng thoáng.
Nhưng ngày thường, dượng Út và cô Út vẫn rất tình cảm, không có gì bất thường. Hơn nữa, Từ Khang và Từ Nhạc vẫn đang ở nhà cô Út, mọi người đều cho rằng hôm đó dượng Út say quá nên nói nhăng nói cuội, nhầm Từ Khang thành con trai mình, nên cũng chẳng ai để tâm đến chuyện này nữa.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm này, cộng thêm với lời đồn năm xưa, Từ An khó mà không tin đây là sự thật.
Cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên Từ An “hóng hớt” được chuyện động trời như vậy, anh ngẩn ngơ suốt cả quãng đường về, chuyện này còn khiến anh sốc hơn cả việc bản thân trọng sinh trở về mười lăm năm trước.
Một lúc sau khi Từ An và Hòa Bình rời đi, dượng Út lại xuất hiện ở trạm xe buýt.
Dượng Út bịt mũi lục tung thùng rác, vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Mới đi có mấy phút mà đã không thấy đâu rồi, hay là bị người ta lụm mất rồi? Tờ giấy rách nát thế mà cũng lụm, đúng là nghèo rớt mồng tơi mà."
Lúc hai người về đến nhà thì trời đã sẩm tối.
Khác với mọi ngày, hôm nay, Từ An đã đi vào tận sân rồi mà Từ Khang và Từ Nhạc chỉ liếc nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục chơi cát, vẻ mặt hờn dỗi không thể nào che giấu nổi.
Từ An ngồi xổm xuống bên cạnh hai đứa nhỏ, hai đứa đồng loạt quay người đi, đưa lưng về phía cậu.
"Khang Khang, Nhạc Nhạc, sao thế? Hai đứa không muốn nhìn thấy anh sao?"
Đáp lại anh là hai tiếng “hứ” đồng thanh.
"Để anh đoán xem nào, có phải vì anh ra ngoài không dẫn hai đứa theo nên hai đứa giận dỗi không?"
Hai đứa nhỏ vẫn im lặng, xem ra không phải lý do này.
"Hay là do anh về muộn quá, hai đứa bị đói bụng nên không thèm để ý đến anh?"
Vẫn không thấy ai trả lời.
Từ An thầm nghĩ, tuy Từ Khang và Từ Nhạc còn nhỏ, nhưng rất ít khi chúng giận dỗi vô cớ. Chắc hẳn là hai đứa đã gặp chuyện gì đó, muốn nhờ anh giúp đỡ hoặc an ủi, kết quả là anh lại không có ở nhà, nên mới giận dỗi như vậy.
Anh chợt nhớ đến chiều hôm qua, sau khi tỉnh giấc vì gặp ác mộng, hai đứa nhỏ đã khóc lóc thảm thiết, đòi anh ôm.
Không lẽ lại gặp ác mộng nữa rồi?
Từ An đưa tay ôm hai đứa nhỏ vào lòng, dịu dàng hỏi: "Hai đứa lại gặp ác mộng nữa à?"
Nghe vậy, hai đứa nhỏ đang hờn dỗi bỗng nhiên rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy tay anh, nức nở gật đầu.
"Lại mơ thấy mụ phù thủy kia nữa hả?"
Hai đứa nhỏ lại gật đầu, đồng thanh đính chính.
"Không phải mụ phù thủy đâu, là lão yêu quái. Lão yêu quái cao cao, gầy như cái sào, trên tay còn cầm một cây gậy tre, đứng cùng với mụ phù thủy. Hễ khi nào tụi em kêu đói, muốn ăn cơm là lão ta lại lấy gậy ra đánh.
Trong mơ không có gì ăn cả, đói bụng quá, đói quá nên tỉnh dậy mất."
À, hóa ra là hai đứa nhỏ nhà anh bị đói bụng.
"Được rồi, anh đi nấu cơm đây, lát nữa hai đứa ăn nhiều một chút, ăn bù cả phần trong mơ nữa nhé."
Đến bếp rồi Từ An mới nhớ ra trưa nay đã ăn hết thịt rồi, trong nhà chỉ còn trứng gà là có thể coi là “món mặn”.
Vậy thì làm trứng hấp, trứng gà xào ớt chuông và rau cải xanh xào tỏi vậy. Người dân ở thành phố Hải không ăn cay, cho dù là ớt chuông thì cũng không hề cay, ngược lại còn có vị ngọt, trẻ con ăn thoải mái không sợ bị cay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.