Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Ở Công Trường
Chương 9:
Tạc Kê Toàn Gia Dũng
28/08/2024
Một cân cà chua để xào trứng, một cân để ăn sống.
Chỉ riêng người phụ nữ này đã mua hết một phần ba số rau, số còn lại mỗi người một ít là hết veo.
Chú Hai đứng bên cạnh xem mà trợn mắt há mồm, thằng bé Từ An này mới bày hàng chưa đầy hai mươi phút mà đã bán hết sạch rồi, đúng là ghê gớm thật.
Hai người đứng cuối cùng sau khi nghe Từ An hướng dẫn cách làm món cà tím xào thịt bằm cũng định mua ít rau. Ai ngờ đâu nhanh như chớp, rau trên sạp đã bị bán hết sạch, định bụng đi chỗ khác xem sao, vừa quay người lại đã bị Từ An gọi giật lại.
"Đây là chú Hai nhà cháu, người trồng rau giỏi nhất nhì trong làng đấy, anh chị nhìn xem rau của chú ấy có tươi ngon không này?"
Dưới sự nhiệt tình chào mời của Từ An, hai người kia mỗi người mua một túi bắp cải và một ít rau khác ở gian hàng của chú Hai.
Sau khi hai người kia rời đi, chú Hai cảm ơn Từ An rối rít, Từ An vội vàng xua tay.
"Chuyện nhỏ thôi mà, với lại mọi người trong làng cũng giúp đỡ cháu rất nhiều."
Nói rồi Từ An cuộn tấm bạt nilon lại, đặt vào sọt: "Chú Hai, cháu muốn đi dạo quanh chợ một vòng, chú giúp cháu trông cái sọt này nhé, lát nữa cháu quay lại ngay."
"Ừ, đi đi."
Vừa rồi Từ An giúp chú Hai mời chào khách hàng, bây giờ nhờ chú ấy trông giúp cái sọt cũng không có gì to tát, chú Hai lập tức đồng ý.
****
Hôm nay Từ An đi chợ sớm không chỉ để bán rau, mà còn có một mục đích khác, đó là muốn xem có thể tìm được việc gì khác để làm hay không.
Sản lượng vườn rau mỗi ngày có hạn, hôm nay xem như là nhiều rồi. Có những hôm ít thì chỉ được vài quả cà chua, chỉ đủ ăn một bữa.
Cho dù mỗi ngày đều có sản lượng như hôm nay thì thu nhập cũng chỉ được sáu bảy chục tệ, một tháng cộng hết cả vào cũng chỉ được hơn một nghìn tám, còn không bằng đi làm thêm ở công trường. Một ngày tám chục, một tháng cũng được hai nghìn bốn, nhiều hơn bán rau sáu trăm tệ.
Anh đi dạo một vòng quanh chợ, quan sát từng gian hàng một, trong đầu nảy ra rất nhiều ý tưởng, nhưng rồi lại nhanh chóng bị Từ An bác bỏ.
Chủ yếu là do anh chỉ có vỏn vẹn chưa đến một trăm tệ tiền vốn, những món được học sinh yêu thích như xúc xích nướng, bánh trứng, bánh quế… đều cần phải dùng đến thiết bị điện nên không thể nào làm được.
Những lựa chọn khả thi chỉ còn lại bánh mì kẹp và đồ nguội… những món có thể làm sẵn ở nhà, mang ra chợ bán trực tiếp.
Nhưng ở thị trấn nhỏ này, những món ăn nhẹ nhàng như bánh mì kẹp lại không được ưa chuộng cho lắm. Hai lát bánh mì kẹp chút rau với thịt, với những người phải làm việc nặng nhọc thì ăn hai miếng là hết, không đủ no.
Đồ nguội thì có thể cân nhắc, thơm phức, vị cũng ngon, thái nhỏ ra bày lên đĩa là đã có một món ăn tươm tất.
Nhưng sau khi nhìn giá đồ đông lạnh, Từ An lập tức từ bỏ ý định.
Chân gà đông lạnh mười lăm tệ một cân, cánh gà mười tám tệ, đùi gà rẻ hơn một chút, tám tệ một cân. Tim, gan, cật… giá còn đắt hơn cả thịt lợn, thịt bò thì càng khỏi phải nghĩ.
Trừ đi tiền mua gia vị, số tiền còn lại nhiều nhất cũng chỉ mua được ba bốn cân, từng ấy đồ mỗi người ăn một miếng là hết.
Nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ như đi làm thêm ở công trường là đáng tin nhất. Sau khi trọng sinh sức lực của anh cũng lớn hơn trước, bê vật nặng trăm cân cũng nhẹ nhàng như không, công trường mới chính là nơi phù hợp nhất với anh.
Mấy hôm nữa phải tranh thủ đến các công trường trong thành phố xem sao, xem thử công việc làm thêm ở công trường có đãi ngộ thế nào, chắc là lương cũng không thấp hơn lương học việc đâu.
Đi dạo một vòng quanh chợ, lúc quay trở lại chỗ cũ thì rau củ trên sạp của chú Hai đã bán được gần hết.
Thấy còn lại không nhiều, Từ An liền ở lại phụ giúp bán hàng. Vừa bán vừa hướng dẫn mọi người vài cách chế biến món ăn với số rau còn lại, chẳng mấy chốc đã bán hết sạch.
Rất nhiều người còn dặn Từ An lần sau bán thêm rau khác, rồi dạy thêm cho họ vài món nữa.
Thời buổi này ai cũng biết nấu ăn, nhưng đa phần mọi người nấu ăn chỉ để lấp đầy bụng, ngon hay không thì không quan trọng. Trước đây chỉ cần ăn no, thỉnh thoảng được ăn thịt thì đã là ngày tốt đẹp rồi, có ai quan tâm đến mùi vị ra sao đâu.
Nhưng khi kinh tế phát triển, trong túi có nhiều tiền nhàn rỗi hơn, người ta bắt đầu có yêu cầu cao hơn về hương vị món ăn.
Thời này internet chưa phát triển như sau này, muốn nấu món gì chỉ cần lên mạng tìm kiếm là có vô số công thức từ khắp mọi miền đất nước. Ngay cả ở thời đại internet cực kỳ phát triển như sau này, những người sử dụng điện thoại thành thạo đa phần vẫn là giới trẻ.
Những công thức mà Từ An chia sẻ, ở thời đại sau này có lẽ rất đỗi bình thường, nhưng vào thời điểm hiện tại lại mang đến cho mọi người cảm giác mới lạ, nghe cách làm thôi là đã thấy ngon rồi.
Nhờ có Từ An giúp đỡ, hôm nay chú Hai về nhà sớm hơn mọi ngày gần một tiếng đồng hồ.
Thấy chú Hai về sớm mà đã bán hết rau, mợ Hai mừng rỡ khôn xiết, vừa đưa quần áo sạch cho chú vừa vui vẻ nói: "Hôm nay bắp cải với đậu ve đắt hàng thế cơ à, mai anh hái thêm đi, tranh thủ lúc đắt hàng bán nhiều một chút."
Chỉ riêng người phụ nữ này đã mua hết một phần ba số rau, số còn lại mỗi người một ít là hết veo.
Chú Hai đứng bên cạnh xem mà trợn mắt há mồm, thằng bé Từ An này mới bày hàng chưa đầy hai mươi phút mà đã bán hết sạch rồi, đúng là ghê gớm thật.
Hai người đứng cuối cùng sau khi nghe Từ An hướng dẫn cách làm món cà tím xào thịt bằm cũng định mua ít rau. Ai ngờ đâu nhanh như chớp, rau trên sạp đã bị bán hết sạch, định bụng đi chỗ khác xem sao, vừa quay người lại đã bị Từ An gọi giật lại.
"Đây là chú Hai nhà cháu, người trồng rau giỏi nhất nhì trong làng đấy, anh chị nhìn xem rau của chú ấy có tươi ngon không này?"
Dưới sự nhiệt tình chào mời của Từ An, hai người kia mỗi người mua một túi bắp cải và một ít rau khác ở gian hàng của chú Hai.
Sau khi hai người kia rời đi, chú Hai cảm ơn Từ An rối rít, Từ An vội vàng xua tay.
"Chuyện nhỏ thôi mà, với lại mọi người trong làng cũng giúp đỡ cháu rất nhiều."
Nói rồi Từ An cuộn tấm bạt nilon lại, đặt vào sọt: "Chú Hai, cháu muốn đi dạo quanh chợ một vòng, chú giúp cháu trông cái sọt này nhé, lát nữa cháu quay lại ngay."
"Ừ, đi đi."
Vừa rồi Từ An giúp chú Hai mời chào khách hàng, bây giờ nhờ chú ấy trông giúp cái sọt cũng không có gì to tát, chú Hai lập tức đồng ý.
****
Hôm nay Từ An đi chợ sớm không chỉ để bán rau, mà còn có một mục đích khác, đó là muốn xem có thể tìm được việc gì khác để làm hay không.
Sản lượng vườn rau mỗi ngày có hạn, hôm nay xem như là nhiều rồi. Có những hôm ít thì chỉ được vài quả cà chua, chỉ đủ ăn một bữa.
Cho dù mỗi ngày đều có sản lượng như hôm nay thì thu nhập cũng chỉ được sáu bảy chục tệ, một tháng cộng hết cả vào cũng chỉ được hơn một nghìn tám, còn không bằng đi làm thêm ở công trường. Một ngày tám chục, một tháng cũng được hai nghìn bốn, nhiều hơn bán rau sáu trăm tệ.
Anh đi dạo một vòng quanh chợ, quan sát từng gian hàng một, trong đầu nảy ra rất nhiều ý tưởng, nhưng rồi lại nhanh chóng bị Từ An bác bỏ.
Chủ yếu là do anh chỉ có vỏn vẹn chưa đến một trăm tệ tiền vốn, những món được học sinh yêu thích như xúc xích nướng, bánh trứng, bánh quế… đều cần phải dùng đến thiết bị điện nên không thể nào làm được.
Những lựa chọn khả thi chỉ còn lại bánh mì kẹp và đồ nguội… những món có thể làm sẵn ở nhà, mang ra chợ bán trực tiếp.
Nhưng ở thị trấn nhỏ này, những món ăn nhẹ nhàng như bánh mì kẹp lại không được ưa chuộng cho lắm. Hai lát bánh mì kẹp chút rau với thịt, với những người phải làm việc nặng nhọc thì ăn hai miếng là hết, không đủ no.
Đồ nguội thì có thể cân nhắc, thơm phức, vị cũng ngon, thái nhỏ ra bày lên đĩa là đã có một món ăn tươm tất.
Nhưng sau khi nhìn giá đồ đông lạnh, Từ An lập tức từ bỏ ý định.
Chân gà đông lạnh mười lăm tệ một cân, cánh gà mười tám tệ, đùi gà rẻ hơn một chút, tám tệ một cân. Tim, gan, cật… giá còn đắt hơn cả thịt lợn, thịt bò thì càng khỏi phải nghĩ.
Trừ đi tiền mua gia vị, số tiền còn lại nhiều nhất cũng chỉ mua được ba bốn cân, từng ấy đồ mỗi người ăn một miếng là hết.
Nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ như đi làm thêm ở công trường là đáng tin nhất. Sau khi trọng sinh sức lực của anh cũng lớn hơn trước, bê vật nặng trăm cân cũng nhẹ nhàng như không, công trường mới chính là nơi phù hợp nhất với anh.
Mấy hôm nữa phải tranh thủ đến các công trường trong thành phố xem sao, xem thử công việc làm thêm ở công trường có đãi ngộ thế nào, chắc là lương cũng không thấp hơn lương học việc đâu.
Đi dạo một vòng quanh chợ, lúc quay trở lại chỗ cũ thì rau củ trên sạp của chú Hai đã bán được gần hết.
Thấy còn lại không nhiều, Từ An liền ở lại phụ giúp bán hàng. Vừa bán vừa hướng dẫn mọi người vài cách chế biến món ăn với số rau còn lại, chẳng mấy chốc đã bán hết sạch.
Rất nhiều người còn dặn Từ An lần sau bán thêm rau khác, rồi dạy thêm cho họ vài món nữa.
Thời buổi này ai cũng biết nấu ăn, nhưng đa phần mọi người nấu ăn chỉ để lấp đầy bụng, ngon hay không thì không quan trọng. Trước đây chỉ cần ăn no, thỉnh thoảng được ăn thịt thì đã là ngày tốt đẹp rồi, có ai quan tâm đến mùi vị ra sao đâu.
Nhưng khi kinh tế phát triển, trong túi có nhiều tiền nhàn rỗi hơn, người ta bắt đầu có yêu cầu cao hơn về hương vị món ăn.
Thời này internet chưa phát triển như sau này, muốn nấu món gì chỉ cần lên mạng tìm kiếm là có vô số công thức từ khắp mọi miền đất nước. Ngay cả ở thời đại internet cực kỳ phát triển như sau này, những người sử dụng điện thoại thành thạo đa phần vẫn là giới trẻ.
Những công thức mà Từ An chia sẻ, ở thời đại sau này có lẽ rất đỗi bình thường, nhưng vào thời điểm hiện tại lại mang đến cho mọi người cảm giác mới lạ, nghe cách làm thôi là đã thấy ngon rồi.
Nhờ có Từ An giúp đỡ, hôm nay chú Hai về nhà sớm hơn mọi ngày gần một tiếng đồng hồ.
Thấy chú Hai về sớm mà đã bán hết rau, mợ Hai mừng rỡ khôn xiết, vừa đưa quần áo sạch cho chú vừa vui vẻ nói: "Hôm nay bắp cải với đậu ve đắt hàng thế cơ à, mai anh hái thêm đi, tranh thủ lúc đắt hàng bán nhiều một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.