Bất Diệt Kiếm Thể

Quyển 4 - Chương 177: Hóa thân thành kiếm

Thập Bộ Hành

01/04/2013



Quanh người Lục Thanh từ từ nổi lên một vầng khí phong mang màu trắng.

Một tiếng kiếm ngân vang lên. Nương theo tính kiếm ngân thuần túy, Luyện Tâm đang lơ lửng cũng phát ra âm thanh hưởng ứng, lượn quanh người Lục Thanh như đang nghênh đón một thứ gì đó.

Đây là....

Ngay sau đó, trước mặt hai người Nhược Thủy chợt lóe lên một tia sáng trắng. Một thanh thần kiếm cổ liền hiện ra trước mặt. Đây là một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh. Nhìn những tia khí phong mang trên đó, hai người Nhược Thủy cảm nhận được đây là một thanh thần kiếm Bạch Linh trung phẩm đỉnh cấp. Chỉ có điều rằng thân kiếm mặc dù có chút linh tính.

- Đây là.... - Nhược Thủy như không tin vào hai mắt mình.

Nhìn lại Luyện Tâm kiếm lúc này cũng đang vui mừng bay lượn xung quanh thanh kiếm khổng lồ, thi thoảng lại cọ nhẹ lên thân kiếm.

Lục Thanh hơi khiếp sợ nhìn thân thể của mình. Đây chính là mình hay sao?

Hắn thả Hồn Thức ngược vào trong thân thể của mình. Đập vào mắt hắn chính là một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh cổ xưa. Trên thân kiếm không hề có chút hoa văn mà chỉ có những tia khí phong mang dày đặc.

Một đạo kiếm cương màu tím từ trong thân kiếm bắn ra.

Tia kiếm cương sắc bén nhanh chóng xuất hiện cách đó trăm trượng, xuyên thủng cả một ngọn núi lớn.

Trong cơ thể hắn không gì có sự biến hóa, chỉ có điều thân thể lại ngưng tụ thành kiếm hình làm thế nào có thể di động? Trong lòng vừa động, gần như trong nháy mắt một tia sáng màu tím bạc xuất hiện trên thân kiếm. Ngay sau đó, thần kiếm biến mất trong không trung.

- Lục đại ca. - Nhược Thủy kêu lên kinh hãi.

- Ở ngoài ngàn dặm.

Diệp lão ở trong thanh tiểu kiếm chợt thở ra một hơi nhẹ nhõm. Rồi lập tức bắn ra một đạo ánh sáng mà bao lấy Nhược Thủy lao về phía Lục Thanh.

Ở cách đó ngàn dặm...

Trên một khúc sông uốn lượn, một tia sáng màu tím chợt lóe lên rồi xuất hiện một thanh thần kiếm dài cả trượng.

- Nhanh thật.

Lục Thanh cảm thấy hơi khiếp sợ. Sau khi hóa thân thành kiếm, tốc độ của hắn tăng lên tới mức làm cho người ta phải líu lưỡi. Trong nháy mắt, hắn có thể cảm ứng được nhiều loại pháp tắc dao động.

Pháp tắc Động Hư, pháp tắc Luân Hồi, lại còn có cả pháp tắc Phong Lôi.

Chỉ có điều mặc dù di chuyển nhanh nhưng mức độ tiêu hao Kiếm Nguyên cũng hết sức khủng bố. Chỉ có một lần mà đã tiêu hao khá nhiều. Cái này, nếu như tới thời điểm quan trọng, dùng để chạy trốn là tốt nhất. Cho dù Phong Lôi kiếm sí thì nó cũng nhanh hơn gấp đôi.

Ngoại trừ điều đó ra thì việc hóa thành Kiếm Hình cũng không hề bị tiêu hao. Nếu muốn, hắn có thể giữ nguyên trạng thái như vậy.

- Thần kiếm đều có sẵn linh thức rồi sau đó hóa thành Kiếm Linh. Cho tới khi Kiếm Linh hóa hình, thậm chí là giống như Ma Linh thực sự thoát khỏi kiếm thể, trở thành con người. Mà thần thông này của ta lại đi theo con đường ngược lại, từ người hóa thành kiếm. Thực sự là cổ quái. - Lục Thanh thì thào một câu, rồi ngay lập tức trên người hắn tỏa ra ánh sáng màu trắng chói mắt mà trở về nguyên dạng.

Sau khi phục hồi thân thể, Lục Thanh ngẩn người. Lúc hóa thành kiếm, nhìn thế giới xung quanh qua đôi mắt của kiếm hắn không hề cảm thấy gì. Nhưng giờ phút này trở lại thân thể bình thường, Lục Thanh mới phát hiện ra rằng lúc còn là kiếm tâm thần của hắn hết sức bình tĩnh. Thậm chí là không gì có thể làm dao động suy nghĩ của hắn, chẳng khác gì như thực sự trở thành một thanh kiếm.

Có điều, Lục Thanh cũng biết cho dù bản thân có hóa thành thần kiếm thì cũng hoàn toàn khác với thần kiếm bình thường. hắn không có kiếm linh, bên trong thần kiếm chính là lục phủ ngũ tạng và đan điền, Thức Hải của hắn.

- Thực quái lạ. Rất tốt.

Đúng lúc này, một âm thanh già nua vang lên khiến cho Lục Thanh giật mình.

- Sư phụ!

Từ nãy tới giờ, Lục Thanh vẫn đắm chìm trong sự thay đổi của thực lực nên bây giờ hắn mới chú ý cách đó không xa có một thanh tiểu kiếm màu xanh và Nhược Thủy đang lơ lửng trên không.

Thân hình của Lục Thanh lóe lên rồi tới trước mặt Diệp lão.

- Đa tạ sư phụ cứu giúp.

Nói xong, Lục Thanh không hề chần chừ nhanh chóng quỳ xuống mà hướng tới Diệp lão trong thanh tiểu kiếm lạy ba cái.

Lúc trước ở trong Kiếm Cốc bạch linh mặc dù rơi vào trong sự lĩnh ngộ nhưng đối với việc bên ngoài, Lục Thanh vẫn biết.

Ngẩng đầu nhìn vết nứt trên thân ngọc kiếm, Lục Thanh hổ thẹn nói:

- Đồ nhi vô năng, hại tới sư phụ.

- Ài!

Một tia sáng màu xanh xuất hiện nâng Lục Thanh dậy. Âm thanh của diệp lão lại vang lên:

- Không phải ngươi bất lực. Nếu cho ngươi thêm thời gian mấy chục năm nữa, ngươi chưa chắc đã kém hơn họ. Thiếu hơn họ ngàn năm tu luyện, ngươi không càn phải cảm thấy hổ thẹn. Thân là đồ đệ của Vô Tâm ta, làm việc không cần phải quá ướt át. Hai sư đồ chúng ta, ai cứu ai cũng thế. Chỉ là một vết thương nhỏ, vi sư chỉ cần ngủ mấy năm là được.

- Sư phụ! Người phải ngủ say? - Lục Thanh sửng sốt. Gần như không hề nghĩ ngợi, Lục Thanh lấy từ trong Không giới ra một viên Hồn thạch trung phẩm.

- Sư phụ nhanh hấp thu viên Hồn thạch trung phẩm này đi. Đồ nhi cũng không cần phải giữ.

- Không phải là hồi phục lực lượng nên không cần tới Hồn thạch. Chỉ có điều, sư phụ phải tu bổ lại.

Dừng lại một chút, Diệp lão lại nói:

- Ngươi cũng không cần phải lo lắng. Vi sư không dễ xảy ra chuyện không may. Chỉ có điều, lần này vi sư ngủ ngươi phải đối diện với ma nữ. Nghe vi sư nói một câu:" Mặc dù ma nữ đang giận nhưng cũng là người đáng thương. Với thực lực của ngươi bây giờ, nếu nàng không đột phá kiếm phách thì không phải là đối thủ của ngươi. Đến lúc đó vi sư chỉ có một lời đó là để lại tính mạng của nàng. Nói cho cùng, nếu không có nàng thì cũng không có ngươi bây giờ. Nhận được nhân thì hoàn lại quả là điều rất tốt.”

- Đồ nhi nhớ kỹ. - Lục Thanh gật đầu.

Trầm ngâm một lúc, Diệp lão lại nói tiếp:

- Vi sư cần ngủ khoảng chừng sáu năm. Trong khoảng thời gian này, ngươi cần phải chú ý tới mọi chuyện. Mặc dù trước đây, vi sư đã thi triển thần thông đưa ngươi tới nơi này để tránh khỏi tên tiểu tử của giới Tử Hoàng nhưng ngươi vẫn cần phải chú ý. Nói cho cùng thì mấy năm gần đây, nếu giới Tử Hoàng có phải tông sư kiếm phách tới đây. Với thần thông của ngươi nếu không dùng được sức thì cũng có thể bỏ chạy. Nên điều này vi sư không cảm thấy lo lắng. Điều vi sư lo lắng nhất đó chính là Lăng Tiêu tông. Rất nhiều chuyện mặt dù đã qua nhiều năm nhưng cũng vẫn khiến cho người ta có thể ra tay.

- Sư phụ! Lúc trước, trong không gian kiếm cốc...

Lục Thanh vẫn cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao vị Kiếm Tôn của Lăng Tiêu tông lại có thái độ đối với hắn như vậy.

Diệp lão thở dài một tiếng rồi nói:

- Đó là những chuyện đã lâu lắm rồi. Có điều bây giờ ngươi cứ dốc lòng tu luyện. Một số việc chờ khi nào ngươi có đủ năng lực thì đi tìm hiểu.

Ngập ngừng một chút, Diệp lão lại mở miệng nói:

- Cũng không phải là không thể nói. Chỉ có điều nếu bây giờ nói cho ngươi cũng chẳng có gì hay. Thậm chí nó còn làm cho niệm thần của ngươi trì trệ, sự tiến bộ của tu vi giảm bớt. Nhưng vi sư cũng nói cho ngươi biết một chút, nếu trong sáu năm có gặp được người của Lăng Tiêu tông, đặc biệt là Phong Lôi nhất mạch và Lăng gia thì phải cẩn thận, tốt nhất là nên tránh đi. Về phần người Lục gia thì có thể kết giao. Tất nhiên cũng có người tốt kẻ xấu. Tất cả phải do ngươi tự phán đoán vì trong Lục gia cũng không phải tất cả đều cùng một lòng.

- Đồ nhi nhỡ kỹ. - Nghe thấy lời dặn của Diệp lão, Lục Thanh biết có hỏi lại lão cũng không nói. Mà hôm nay lão nói nhiều như vậy cũng là khó lắm rồi.

Lăng Tiêu tông. Phong Lôi nhất mạch. Lăng gia. Lục gia.

Lục gia!

Lục Thanh chợt giật mình. Chẳng lẽ bọn họ lại có quan hệ với Lục gia của hắn?

Cuối cùng, thanh tiểu kiếm có Diệp lão ẩn bên trong chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt rồi chui vào ben trong tay phải có Không giới của hắn.



- Thần thông hóa thành thần kiếm của ngươi rất tốt, so với vi sư lúc trước còn tốt hơn nhiều. Nhỡ kỹ Vạn Pháp quy tông, không cần phải câu nệ hình thức. Một pháp thông thì vạn pháp thông. Cho dù thế nào cũng không rời khỏi nguyên tắc đó.

Đây chính là câu nói cuối cùng mà Diệp lão để lại cho Lục Thanh. Vạn pháp quy tông, không cần phải câu nệ hình thức. Chỉ cần một pháp thông thì vạn pháp cũng thông. Cho dù thế nào cũng không thoát khỏi nguyên tắc này.

Ghi nhớ lời nói của Diệp lão, Lục Thanh từ từ hiểu ra.

- Lục đại ca! - Cuối cùng thì Nhược Thủy cũng mở miệng.

Lục Thanh ngẩng đầu nhìn Nhược Thủy. Từ sau khi hóa kiếm, Lục Thanh nhìn thấy Nhược Thủy, Kiếm Chủng của hắn lại run rẩy càng mạnh.

- Nhược Thủy! Muội không hối hận chứ?

- Hối hận! - Ánh mắt Nhược Thủy mê mang và đầy sự đau khổ. Lúc trước, được Diệp lão ban cho chút kiến thức, nàng cũng hiểu ra được nhiều chuyện. Tuy nhiên, tính tình vẫn đơn giản như một tờ giấy trắng.

Mà không cần phải nói thì cũng biết được nàng đang nghĩ tới tỷ tỷ.

Trong lòng Lục Thanh có chút thương xót, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn.

- Không cần phải suy nghĩ. Tạm thời muội cứ theo Lục đại ca. Ta sẽ không để cho ai làm tổn thương muội.

Nhược Thủy gật đầu rồi như nghĩ tới điều gì đó, nét mặt Nhược Thủy lại đỏ ửng mà cúi đầu.

Lục Thanh giật mình, vội vàng xoay người nhìn về phía dãy núi. Được Diệp lão chuyển tới đây, không biết cách xa tới mấy vạn dặm. Tới lúc này, hắn cũng không thể phân biệt được đây là đâu.

Hắn đưa tay nắm lấy Luyện Tâm đang ở bên. Luyện Tâm do Lục Thanh đúc ra, vẫn đi theo hắn từ trước tới nay. Vì vậy mà thậm chí không cần Lục Thanh phải ra tay, sau khi Luyện Tâm tiến hóa thành thần kiếm cấp Bạch Linh liền tự động nhận chủ.

Lúc này, thấy Lục Thanh gọi, nó liền phát ra một tiếng kiếm ngân rồi rơi xuống tay Lục Thanh.

Hiện giờ Luyện Tâm không biết ở trong Kiếm Cốc bạch linh đã có sự biến hóa như thế này. Chẳng những nó biến thành một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh mà sức nặng của nó cũng tăng lên tới hai mươi vạn cân. Một thanh thần kiếm như vậy cho dù khắp cả đại lục Kiếm Thần chỉ sợ cũng là thanh kiếm nặng nhất trong năm vạn năm qua.

Tử Hà tông....

So với quá khứ ồn ào náo động hoàn toàn khác biệt. Hôm nay, cả trấn Triêu Dương đều trong tình trạng thần hồn nát thần tình. Có vô số người gã xung quanh.

Chẳng những thế, ngay cả thành chủ Phó Viêm của thành Triêu Dương tự mình trấn thủ. Ngay cả Nhiếp Thanh Thiên được phong làm phong chủ của núi Triêu Dương cũng tới Lục phủ.

Trong phòng khách của Lục phủ...

Nhiếp Thanh Thiên ngồi ở ghế trên. Mặc dù Triệu Thiên Diệp là lớn nhất nhưng bây giờ, thân phận của Nhiếp Thanh Thiên hoàn toàn khác trước. Hơn nữa, Triệu Thiên Diệp cũng không để ý. Đồng thời, bên cạnh còn có Đoạn Thanh Vân và Dư Cập Hóa đang ngồi. Dịch Vân và Thúc Nguyên cùng với ba gã hộ vệ đầu lĩnh cũng ngồi ở đó.

- Thúc đầu lĩnh. Ngươi kể lại chuyện hôm đó xem thế nào. - Nhiếp Thanh Thiên trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.

Thúc Nguyên xấu hổ rồi mở miệng nói:

- Bẩm Nhiếp phong chủ. Chuyện hôm đó là như thế này....

Ngay sau đó...

- Nói như vậy thì sau khi can nương vào phòng mới mất tích. - Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng nói.

Triệu Thiên Diệp gật đầu nói:

- Can nương cũng có tu vi Kiếm Sư, cho dù là thực lực không cao nhưng ít nhất thì cũng phải có động tĩnh. Mà ta đã xem qua phòng của can nương cũng không hề có dấu vết hạ độc thủ. Như vậy chứng tỏ can nương bị người ta bắt đi.

- Đúng thế! Có thể làm được chuyện đó mà không để lại một chút dấu vết thì cho dù là Kiếm Chủ cũng không làm được. Ít nhất, thì qua nhiều ngày như vậy, ta cũng phải có được một số tin tức. Vậy mà y lại có thể qua mặt được nhiều người mà không để lại một chút dấu vết thì ta không làm được như vậy. Hơn nữa, nhiều ngày như vậy mà không tra ra được thì chỉ có khả năng...

- Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. - Đoạn Thanh Vân trầm giọng nói.

Bốn người Dịch Vân nhìn nhau, nét mặt cùng xuất hiện sự lo âu.

- Hy vọng Thái phu nhân cát nhân thiên tướng nếu không thì lão hủ không thể nào gặp được gia chủ. - Dịch Vân hít sâu một hơi mà nói:

- Chỉ có điều bây giờ không có dấu vết gì để lại....

Thấy Dịch Vân như vậy, Nhiếp Thanh Thiên than nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói:

- Dịch lão yên tâm. Không có Lục đệ ở đây. Can nương mất tích, chúng ta sẽ dốc hết sức điều tra. Tông môn cũng đã ra lệnh truy sát đối với các thành. Chắc chắn sẽ nhanh chóng có tin tức.

Trên dãy núi linh thú....

Một tia kiếm quang màu xanh trắng chợt hạ xuống, hiện ra thân hình có chút tiều tụy của Mộc Thanh Nguyên.

Sau chừng nửa ngày...

Trong phòng khách của Lục phủ...

Một gã đệ tử trên núi Triêu Dương nhanh chóng bước vào.

- Phong chủ!

- Có chuyện gì? - Nhiếp Thanh Thiên vội vàng hỏi. Bên cạnh, Triệu Thiên Diệp cùng với mọi người đều yên lặng.

Chỉ có Đoạn Thanh Vân là thiếu kiên nhân, mở miệng hói:

- Có manh mối?

Tên đệ tử vừa tới quay lại nhìn Đoạn Thanh Vân rồi lắc đầu. Sau đó, y khom người nói:

- Phong chủ! Từ núi Tử Hà đưa tin tới cho gọi ngài và Triệu Hộ pháp nhanh chóng tới Tử Hà đại điện.

- Tới đại điện Tử Hà? - Nhiếp Thanh Thiên sửng sốt:

- Chẳng lẽ là tông chủ bọn họ đã phát hiện ra điều gì đó?

Triệu Thiên Diệp sửng sốt:

- Chúng ta...

Sau nửa canh giờ hai người Nhiếp Thanh Thiên cùng hạ xuống Tử Hà cung.

- Bái kiến phong chủ. Hộ pháp đại nhân. - Một gã đệ tử nội tông nhanh chóng bước ra thi lễ.

- Miễn lễ! Đưa chúng ta tới điện Tử Hà. - Nhiếp Thanh Thiên khoát tay nói. Bất tri bất giác, trên người Nhiếp Thanh Thiên xuất hiện một sự uy nghiêm vô hình. Mặc dù gã vẫn kiềm chế nhưng lại không thể che giấu.

Đi tới trước đại điện Tử Hà, chẳng biết tại sao, Nhiếp Thanh Thien chợt cảm thấy có một thứ hơi thở khác.

- Thiên Diệp.

- Ngươi cũng cảm nhận được sao? - Triệu Thiên Diệp gật đầu nói.

Nhiếp Thanh Thiên gật gật đầu, nói:



- Sự tình dường như có chút không bình thường.

- Vào đi thôi. - Nhiếp Thanh Thiên hít một hơi thật sâu rồi phất tay. Cánh cửa của điện Tử Hà lập tức mở ra.

Không một ai lên tiếng, cả hai người Nhiếp Thanh Thiên lại đi vào.

Vào lúc này, trong điện Tử Hà, bao gồm cả Tử Dương Kiếm Hoàng, Tông chủ Lạc Thiên Phong, phong chủ Minh Tịnh Nguyệt của Phiêu Miễu phong, phong chủ Tầm Thiên Kính của Vân Vụ Phong. Phong chủ Huyền Minh của Lạc Nhật phong. Ngoài ra còn có đại trưởng lão Lạc Tâm Vũ cũng đều có mặt. Còn ở vị trí của khách đang ngồi chính là điện chủ Mộc Thanh Nguyên của điện Thanh Phàm.

Cả hai người đang định thi lễ, thì Tử Dương Kiếm Hoàng đã mở miệng nói:

- Miễn lễ.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Hai người Nhiếp Thanh Thiên nhìn nhau. Từ lúc bước vào trong Đại Điện, bọn họ liền cảm nhận được một làn hơi thở nặng nề. Thứ khí tức đó đè nặng trong lòng khiến cho cả hai mặc dù bước vòa cảnh giới Giả Hồn, đặt nửa bước vào Kiếm Hồn cũng cảm thấy khó thở.

- Tông chủ! Đây là....

- Để cho Mộc Điện Chủ nói với các ngươi đi. - Lạc Thiên Phong thở dài một tiếng rồi nhìn Mộc Thanh Nguyên, sau đó mới mở miệng nói.

Sau chừng nửa chén trà nhỏ....

Nét mặt cả hai người Nhiếp Thanh Thiên càng trở nên khó coi. Cho dù tâm tình của họ hết sức kiên định nhưng cũng không thể kiềm chế được.

- Theo như lời Mộc điện chủ nói thì Lục đệ bị vây ở trong không gian Kiếm Cốc? - Thật lâu sau, Nhiếp Thanh Thiên mới ngẩng đầu lên.

Mộc Thanh Nguyên cười khổ một tiếng rồi nói:

- Nhiếp phong chủ có thể nói như vậy. Tuy nhiên trong đó....

Câu nói tiếp theo mặt dù Mộc Thanh Nguyên không nói hết nhưng ý tứ hết sức rõ ràng.

- Không! Lục đệ là người có cát nhân thiên tướng, thường vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Lần này cũng không ngoại lệ. - Đột ngột, Triệu Thiên Diệp đứng bên cạnh mở miệng nói.

- Thiên Diệp. - Nhiếp Thanh Thiên nhìn Triệu Thiên Diệp, có thể thấy trong măt gã tràn ngập một sự tin tưởng.

Triệu Thiên Diệp gật đầu. Trong tai gã vẫn còn nguyên những âm thanh quen thuộc...

- Ngươi cảm thấy rất uất ức đúng không?

- Theo ta thấy thì hôm nay Công Dương Vũ đã hạ thủ lưu tình. Vậy mà ngươi vẫn còn cảm thấy vẫn uất ức đúng không?

- Thế nào? Trước mặt Công Dương Vũ, ngươi không dám phản kháng vậy mà trước mặt ta ngươi định xuất thủ?

- Đừng tưởng rằng ngươi là truyền nhân của Lục gia. Ta thấy ngươi chẳng có tư cách mà kiêu ngạo. Hừ! Ta cảm thấy nghi ngờ đối với địa vị kế thừa ngàn năm của Lục gia các ngươi.

- Ngươi phải nhớ kỹ, cho dù người khác có đánh giá Lục gia của ngươi thế nào thì cũng không thể ngăn cản. Địa vị và vinh quang không phải là thứ có thể tự phong cho mình.

Những âm thanh đó dường như đang vang lên bên tai của gã.

- Cảm ơn ngươi. - Triệu Thiên Diệp nói nhỏ.

Cùng lúc đó, nét mặt mấy người Tử Dương Kiếm Hoàng cũng chấn động.

- Đúng thế! Bây giờ mà suy đoán thì còn hơi sớm. Ta tin rằng Lục Thanh nhất định sẽ trở về.

Cách đó chừng mười mấy vạn dặm.

Cổ Hà tông. Bên ngoài thành Phân Hà...

Lục Thanh ngẩng đầu nhìn những dòng chữ to trên tường thành rồi đi vào bên trong.

- Khoan đã! Ngươi là người phương nào?

Ngoài cửa thành có sáu gã thành vệ đứng thành hai hàng kiểm tra những người đi vào. Vào lúc này, thấy Lục Thanh đi vào thành, hai gã liền bước tới ngăn lại.

Tuy rằng tu vi của Lục Thanh, bọn họ không thể nhìn thấu nhưng đạt tới cảnh giới hiện giờ của hắn cho dù khí chất của bản thân có nội liễm, dung mạo hết sức bình thường thì cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy một sự bất phàm. Huống chi, cho dù nét mặt của Lục Thanh mặc dù không được tuấn tú nhưng sự cương nghị và trấn định trong bao nhiêu năm khiến cho người ta cảm thấy say mê.

- Nhân sĩ ngoại tông. - Không muốn so đo với hai người, Lục Thanh mở miệng nói.

- Nhân sĩ ngoại tông? - Hai gã thành vệ sửng sốt. Cổ Hà tông bọn họ là tông môn cấp Thanh Phàm ở bên trong sơn mạch Linh Viên. Những nhân sĩ ngoại tông tầm thường muốn đến đây đều phải kết thành đoàn, đồng thời có kiếm giả bảo vệ mới được. Nhưng nhìn Lục Thanh trước mặt, sau lưng không hề có kiếm, thậm chí là bước chân thong dong chẳng lẽ là tới một mình?

Cả hai gã thành vệ nhìn nhau. Mặc dù họ có chú ý tới khí chất của Lục Thanh nhưng cũng không cho rằng hắn có thể xuyên qua dãy núi Linh Viên dài hơn nghìn dặm.

- Nhân sĩ của tông nào?

- Nhân sĩ Tử Hà tông.

- Nhân sĩ Tử Hà tông?

Trong phạm vi ngàn dặm có tông môn này hay không?

- Mấy tên tiểu tử chuẩn bị đóng cửa thành. Để chậm trễ đại sự ngày mai, lão tử sẽ đánh cho các người một trận.

Lúc này, từ trong cửa thành có một gã mặc bộ giáp da màu đen, lưng đeo một thanh kiếm rộng bốn xich.

Lục Thanh ngẩng đầu nhìn người trung niên vừa bước ra. Mặc dù không thể đoán được tuổi nhưng từ âm thanh thì ít nhất cũng phải hơn ba mươi. Đồng thời, Lục Thanh còn cảm nhận được ở người đó một thứ sát khí rất mạnh. Mà thứ sát khí đó không phải là do y tu luyện Sát Lục kiếm khí. Lục Thanh có thể nhận ra rằng người trung niên rõ ràng đã trải qua rất nhiều trận chém giết. Từ làn sát khí đó, Lục Thanh có thể thấy được phần lớn là hơi thở của các loại thú. Hơn nữa, tu vi của người trung niên cũng phải tới Kiếm Sư đại thiên vị.

- Đại ca. - Thấy người trung niên tới, hai gã thành vệ đang định hỏi Lục Thanh cùng với bốn người còn lại vội vã khom người.

- Được rồi! Biết sáu tên tiểu tử các ngươi còn giả vờ giả vịt. Không cần phải chậm trễ. Đóng cửa thành.

Người trung niên đi tới đá lên đùi gã thành vệ một cước, tuy nhiên lực cũng không mạnh. Mà từ ánh mắt của sáu người, Lục Thanh có thể thấy được bảy người có sự quan hệ rất tốt.

Lúc này, hai gã thành vệ mới nhớ tới Lục Thanh.

- Đại ca! Ngươi này là một nhân sĩ ngoại tông muốn vào thành. Hắn nói mình là người của Tử Hà tông. Nhưng trong tông môn phổ của chúng ta không hề có một tông môn như vậy.

- A! - Ánh mắt của người trung niên nhanh chóng nhìn về phía Lục Thanh.

Ánh mắt của người trung niên sáng ngời. Nhưng rồi lập tức y nhíu mày vì hiển nhiên là không nhận ra được tu vi của Lục Thanh.

- Chẳng lẽ lại là một văn nhân yếu nhược? - Người trung niên nói thầm một câu rồi xua tay với Lục Thanh:

- Vào đi thôi. Nhớ không được gây chuyện. Nếu không sẽ bắt ngươi ngồi nhà lao.

Lục Thanh không nói gì mà nhanh chóng bước vào trong thành.

- Lão đại.

- Người này có chút quái dị, khí chất bất phàm. Tử Hà tông.... Chẳng lẽ không có trong vòng vạn dặm hay sao? - Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt người trung niên:

- Hai người các ngươi đi theo, đừng để cho hắn phát hiện. Xem hắn làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Kiếm Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook