Quyển 4 - Chương 175: Lôi kiếp hư không
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Một đạo thiên lôi mà tím sẫm hạ xuống, mở ra trong không gian một cái không gian Động Hư tối đen.
Đạo Thiên Lôi mà tím sẫm đánh xuống quả trứng lớn giống như ngọn lửa gặp phải băng tuyết mà phát ra những tiếng xèo xèo.
Một tiếng kiếm ngân réo rắt vang lên. Lát sau, đạo Thiên Lôi đang chớp lóe trên quả trứng giống như mưa xuân rơi xuống đất nhanh chóng bị hấp thu.
Oành.....
Oành.....
Kiếp vân rộng trăm dặm nhanh chóng quay cuồng, co lại. Trong khoảng khắc nó chỉ còn năm mươi dặm. Cả năm đạo lôi kiếp đánh xuống, nhưng không hề có ngoại lệ mà bị vỏ trứng màu vàng tím hấp thu. Ngay lập tức, vỏ quả trứng giống như được ăn nó mà tỏa ra một vầng ánh sáng màu tím vàng kim.
Nhưng ngay sau đó, kiếp vân trên chín tầng trời trở nên yên tĩnh. Khắp rặng núi dài nghìn dặm không còn một chút gió. Không khí ngưng đọng quả thực là đáng sợ.
Đột ngột, kiếp vân rộng năm mươi dặm đột nhiên xoay tròn, nhanh chóng thu nhỏ. Chỉ trong chừng một nhịp hô hấp từ phạm vi năm mươi dặm nó thu lại còn có mười dặm. Mà màu sắc của kiếp vân cũng từ màu tím sẫm chuyển sang màu đen, hơn nữa vẫn tiếp tục thu nhỏ nhưng tốc độ không còn nhanh như trước nữa.
Bất chợt, bên người thiếu nữ, thanh tiểu kiếm màu xanh chợt xuất hiện.
- Không ngờ lần này Lục tiểu tử thu hoạch lại lớn như vậy. Tiếp dẫn lực kiếm vực khiến cho sự lĩnh ngộ của hắn tăng mạnh. Bây giờ, dẫn động lại là sự kết hợp của nhị trọng và tam trọng lôi kiếp, tạo ra lôi kiếp hỗn hợp. Đúng là khó có thể đoán trước. - Âm thanh của Diệp lão tràn ngập sự cảm thán.
- Diệp thúc thúc. Lục đại ca không sao chứ? - Nhược Thủy đứng bên cạnh, có chút hồi hộp:
- Hừ hừ! - Diệp lão cười khẽ:
- Lúc trước, cái quan tài bằng Thanh Đồng đó cho Lục tiểu tử thật nhiều điều tốt. Nếu không thì nó cũng không thể dẫn động được lực kiếm vực. Với lực lượng kiếm thể của nó bây giờ, cho dù không cần tránh né để cho nhị trọng và tam trọng lôi kiếp đánh thẳng lên người cũng chẳng làm sao. Mà cho dù bây giờ là lôi kiếp hỗn hợp thì nhiều lắm cũng chỉ khiến cho nó bị thương nhẹ mà thôi. Mà hấp thu lôi kiếp hỗn hợp này lại càng có thể giúp nó củng cố tu vi mà đột phá.
- Diệp thúc thúc. Vậy Lục đại ca không bị nguy hiểm? - Nhược Thủy vội vàng hỏi.
- Đó là điều đương nhiên.
Lúc này, khi kiếp vân thu nhỏ hết mức, lôi vân màu tím đen liền tỏa ra uy thế khủng bố, giống như một con hung thú hoang dã đang mở cái miệng khổng lồ để nuốt người.
Cuối cùng thì đạo kiếp lôi thứ bảy cũng đánh xuống. Kiếp lôi màu tím đen xuyên quan không gian, kéo theo một dải không gian loạn lưu đánh lên trên quả trứng lớn.
Rắc rắc...
Đạo kiếp lôi đó đánh nát ánh sáng màu tím vàng kim bên ngoài quả trứng. Lập tức, một cái khe sáng trắng xuất hiện trên vỏ trứng.
Nhược Thủy lo lắng vội vàng kêu lên:
- Diệp thúc thúc.
- Yên tâm đi! Tiểu nha đầu! Hình như ngươi rất lo lắng cho Lục tiểu tử a. - Từ trong thanh tiểu kiếm vọng ra âm thanh của Diệp lão.
- Không có.
Nhược Thủy nghe thấy vậy mà đổ mặt nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía quả trứng như sợ có gì sơ xuất.
Bên trong một khoảng không gian hỗn độn....
Lục Thanh chỉ cảm thấy bản thân mình đang lơ lửng giữa một biển sao.
Trên bầu trời tối đen xuất hiện đầy những vì sao sáng làm cho trong bóng đem bùng lên sức sống.
Đi trong cái thế giới đầy sao, Lục Thanh quên cả hô hấp, mắt sững sờ, trong lòng đầy sự lưu luyến cái thế giới trước mặt nhưng không đành lòng thoát ra.
Một ngôi sao bốc cháy đột nhiên vọt qua bên người hắn, kéo theo một cái đuôi lửa thật dài. Ánh sáng của ngọn lửa màu hồng tỏa ra thật đẹp. Xung quanh ngọn lửa có một tầng Tốn Phong dao động, kéo dài về phía sau.
Ngay lập tức vô số những ngôi sao sáng rơi xuống bên người hắn. Huyền Băng tỏa ra hơi lạnh khắp xung quanh, Chân Hỏa tỏa ra ánh sáng rạng ngời, Cương Phong thổi từng trận cắt da cắt thịt. Những ngôi sao tràn ngập xung quanh liên tục rơi xuống trước mặt Lục Thanh.
Không biết trải qua thời gian bao nhiêu lâu, Lục Thanh cứ quanh quẩn trong vùng trời đó mà nhìn những ngôi sao sa xuống. Bao nhiêu năm qua, hắn gặp được vô số những ngôi sao sa quái dị, thậm chí hắn còn cảm thấy chán ghét.
- Ta là ai? - Đột nhiên, Lục Thanh tự hỏi mình.
- Cuối cùng thì ta là ai? - Lục Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Nơi đó, ngoại trừ những vì sao ra không hề còn có một thứ gì khác.
Lần đầu tiên, Lục Thanh cảm thấy ghét cái bầu trời đầy sao. Âm thanh của hắn vang vọng trong không trung mà không hề có câu trả lời.
Hắn cứ di chuyển không hề có mục đích trong cái không gian đó. Tới lúc này những ngôi sao rơi xuống vô cùng vô tận không còn làm cho Lục Thanh cảm thấy hấp dẫn nữa.
Những tiếng hỏi cứ liên tục vang lên trong không gian đầy sao.
- Ta là ai?
- Cuối cùng thì ta là ai?
Dường như vĩnh viễn không cảm thấy mệt, bước chân của Lục Thanh cứ thế chậm rãi đi trong bầu trời đầy sao đó. Những ngồi sao cứ thay đổi liên tục cùng với sao sa không biết đã rụng xuống mấy phần mà Lục Thanh vẫn chưa tìm thấy câu trả lời.
Bao nhiêu năm tháng cứ thế trôi qua trong cái không gian đó mà dường như chẳng có một chút tác dụng. Bước chân của thời gian cũng chẳng hề để lại một chút dấu vết trên người Lục Thanh. Ngược lại, theo thời gian trôi đi, trên người Lục Thanh lại xuất hiện một vầng linh quang màu tím bạc.
Năm tháng trôi qua, ánh sáng màu tím bạc đó càng lúc càng rực rỡ. Từ từ, trong lòng Lục Thanh dường như cảm nhận thấy như có một thứ gì đó đang kêu gọi vang lên từ đáy lòng.
Đây là một thứ âm thanh mà Lục Thanh chưa bao giờ nghe thấy. Nhưng không biết tại sao mà Lục Thanh lại cảm thấy hết sức quen thuộc, dường như đã lâu lắm rồi, hắn đã được nghe nhưng không thể nào nhớ ra.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, đột ngột một tia sáng màu tím bạc chợt xuất hiện cách đó vài dặm.
Lục Thanh ngẩn người nhưng trong lòng âm thanh đó lại vang lên như nói cho hắn biết rằng thứ ở xa đó đang kêu gọi hắn.
Hắn nhanh chóng di chuyển tới gần.
Nhìn thấy đồ vật đó, Lục Thanh ngơ ngác mà quan sát. Đó là một sợi dây dài tản ra những tia khí sắc bén, cắt không gian xung quanh thành những vết rạn.
Mặc dù sự sắc bén của nó có uy thế khủng bố như vậy nhưng không biết tại sao, Lục Thanh lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi mà ngược lại phải nói là rất thân thiết. Dường như trước đây, thứ đó đã thuộc về hắn. Trước kia như thế, bây giờ cũng vậy, và tương lai cũng chẳng thay đổi.
Lục Thanh hơi chần chừ rồi vương tay ra, sờ soạng sợi dây. Khi chạm tới những tia khí sắc bén, Lục Thanh chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, dường như sâu trong cơ thể có thứ gì đó đang xúc động.
Hắn chẳng hề có cảm giác đau đớn thậm chí là chạm tới nó còn có sự ấm áp.
Từ từ, bàn tay của Lục Thanh càng lúc càng tới gần sợi dây chỉ còn khoảng một thước, tám tấc...sáu tấc...bốn tấc...hai tấc....
Khi khoảng cách sắp không còn thì Lục Thanh chợt dừng tay lại.
- Đây là thứ gì mà tại sao ta lại muốn lấy nó? - Lục Thanh chợt ngẩn người mà tự hỏi mình.
Đúng lúc này, cái dây dài màu tím chợt vang lên một thứ âm thanh truyền thẳng vào tai Lục Thanh.
- Muốn ta đưa ngươi đi sao?
Nhìn sợi dây trước mặt, Lục Thanh chợt mỉm cười rồi giơ tay phải mà nắm lấy nó.
Một tiếng long ngâm vang lên rồi phá nát thế giới trước mặt hắn.
Đây là một cái biển rộng mà nước biển cũng có màu tím bạc. Trên biển rộng thi thoảng lại lóe lên ánh sáng. Lục Thanh nắm sợi dây trong tay mà đứng trên khoảng không của biển rộng.
Đây là....
Ngẩng đầu nhìn lên trên, Lục Thanh cảm thấy kinh ngạc.
- Đây là Chân Long hay sao?
Chẳng biết tại sao trong đầu Lục Thanh chợt xuất hiện một số hình ảnh nhưng lại không thể nói ra bằng lời.
Trên cái biển màu tím bạc, thân thể Chân Long mà vàng kim đứng ngạo nghễ. Nó mở to đôi mắt ra mà nhìn Lục Thanh. Cái sừng dài hơn trăm trượng của nó ở trên đầu có thể nói là hết sức cứng rắn.
Đồng thời, trên thân của nó, từng tia khí phong mang bay lượn, giống như những cọng cỏ non vừ mềm dẻo lại vừa sáng bóng.
Từ trong đôi mắt to của con Chân Long, Lục Thanh có thể thấy được một số điều.
Một sợ dây dài màu tím bạc....
Tiếng long ngâm làm bốc lên những con sóng ngập trời. Ngay tức khắc, con chân long liền lao xuống tới trước măt Lục Thanh.
Hai mắt Lục Thanh mở ta định trốn tránh nhưng lại không thể kịp. hắn theo bản năng mà giơ sợi dây màu tím lên ngang trước mặt.
Khắp xung quanh ngọn núi cao nghìn trượng xuất hiện những trận gió kinh người.
Trong tích tắc, đạo kiếp lôi màu tím đen cuối cùng cũng đánh xuống, bao phủ toàn bộ quả trứng màu vàng kim vào bên trong.
Ầm ầm
Cả dãy núi rung chuyển. Ngọn núi đang có quả trứng vào lúc này cũng sập xuống. Kiếp lôi màu tím đen bao phủ quả trừng đồng thời thuận thế mà xông vào giữa lòng núi với thế như chẻ tre. Dưới chân núi, có một làn bụi màu xám bay ra xung quanh. Cả ngọn núi chấn động, tổi xuất hiện vô số vết nứt.
Vô số các tảng đá lăn xuống lông lốc, bụi bay mù mịt. Cái không gian Động Hư nứt ra, bám theo sau đạo kiếp lôi màu tìm đen rồi chui vào trong lòng núi.
Không gian Động Hư tối đen há miệng ra mà nuốt cả ngọn núi lớn. Cuối cùng tất cả đều chui hết vào trong không gian Động Hư.
- Lục đại ca. - Nhược Thủy không nhịn được phải hô lên một tiếng. một vầng ánh sáng màu lam tỏa ra, nàng định lao tới ngọn núi đang sập xuống.
- Khoan đã. - Một thứ uy nghiêm xuất hiện, đẩy Nhược Thủy quay trở lại.
- Phải xuất ra. - Âm thanh của Diệp lão mặc dù rất nặng nề nhưng trong đó ẩn chứa một sự mong đợi khiến cho Nhược Thủy dừng bước.
Đột ngột một tiếng long ngâm vang lên chấn động không gian. Tiếng long ngâm khủng bố cùng với sự uy nghiêm ghê gớm xông lên tới tận trời cao. Ở nơi đó, kiếp vân nhanh chóng tan biến.
Huyết mạch Chân Long dài ba nghìn trượng bay lên cao. Thân hình màu tím vàng kim của nó như thật, tràn ngập một thứ lực lượng không gì có thể sánh được. Ngay lập tức, trong phạm vi ngàn dặm vang lên vô số tiếng thú kêu thần phục. Trong số đó có vô số linh thú bậc hai, thậm chí là cả linh thú bậc năm hiếm thấy. Sau khi nghe thấy tiếng long ngâm, ngay cả linh thú bậc năm cũng sáng suốt mà lựa chọn thần phục. Linh thú mặc dù cũng là thú nhưng linh trí của chúng theo cấp bậc mà càng lúc càng cao. Mà linh thú bậc năm có thể cảm nhận được trong tiếng long ngâm có sự chênh lệch lực lượng tới mức độ nào.
Lục Thanh từ từ mở mắt. Ánh mắt hắn vẫn như trước có một chút mê muội nhưng nhanh chóng nó liền bị thân hình to lớn trên bầu trời thu hút. Sự mê mang trong nháy mắt liền biến mất. Lục Thanh nhấc tay, nhìn sợi dây màu tím bạc trong tay mà mỉm cười.
- Đây là kiếm. - Lục Thanh trịnh trọng nói:
- Trung phẩm thần kiếm cấp Bạch Linh - Luyện Tâm.
Dường như cảm nhận được ý tứ của Lục Thanh, một tiếng kiếm ngân réo rắt từ Luyện Tâm kiếm vang lên. Hoàn toàn khác với trước, vào lúc này, Lục Thanh cảm nhận được ở Luyện Tâm có một sự thay đổi long trời lở đất. Nắm Luyện Tâm trong tay, Lục Thanh liền có một thứ cảm giác máu thịt tương thông. Mà hắn có thể cảm nhận được bên trong Luyện Tâm kiếm linh cũng đã ngưng kết thành hình với màu tím bạc.
Có lẽ thấy ánh mắt chăm chú của Lục Thanh, Luyện Tâm đầy linh tính mà bay lên, bay quanh Lục Thanh mấy vòng. Thân kiếm mát lạnh của nó từ từ cọ vào người hắn.
Nét mặt hắn chợt sững lại như nghĩ tới điều gì đó. Ánh mắt của Lục Thanh nhìn về phía xa.
Phong Lôi! Ngươi có khỏe không?
Vào lúc này, huyết mạch Chân Long ở trên chín tầng trời giống như đã phóng thích đầy đủ long uy liền lao về phía Lục Thanh. Chẳng hề sợ hãi, Lục Thanh giang hai tay làm theo một tư thế ôm ấp. Một thứ đại thế nguy nga trên người Lục Thanh tràn ra.
- Tốt! Đúng là có lĩnh ngộ lớn. - Thanh tiểu kiếm màu xanh bên cạnh Nhược Thủy vang lên âm thanh của Diệp lão, có chút che dấu sự vui sướng.
Còn Lục Thanh, lúc này cái ôm của hắn giống như ôm lấy cả trời đất. Con Chân long mà vàng tím chạm lên người hắn liền giống như dòng nước mà tràn vào thân thể.
Một thứ lực lượng mênh mông cuồn cuộn tỏa ra khắp thân thể hắn. Lục Thanh cảm ứng Kiếm Chủng thì thấy Kiếm Nguyên mạnh hơn trước gấp bội. Nương theo Kiếm Nguyên mãnh liệt, Lục Thanh có thể cảm nhận được một chút pháp tắc. Thứ pháp tắc mà trước đó hắn không thể nào cảm ứng được thì vào lúc này, cuối cùng hắn cũng nắm được một chút.
Tu vi Kiếm Hoàng tam kiếp.
Lục Thanh sửng sốt, không ngờ bản thân lại có một sự tiến bộ cực lớn đến như vậy. Nhưng tại sao bản thân vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được pháp tắc?
Lục Thanh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đúng là lúc này, Lục Thanh mới chỉ nắm được một chút pháp tắc. Hắn có thể cảm thấy những gì mà bản thân có được mới chỉ là lớp vỏ bề ngoài.
Bản chất của pháp tắc cuối cùng là loại thuộc tính nào vẫn là điều mà Lục Thanh chưa thể nắm được.
Tuy nhiên, bây giờ đối với thuộc tính của Kiếm Cương làm cho Lục Thanh cảm thấy ngơ ngác. Nào là khí Động Hư, khí Luân Hồi, lại còn cả Thiên Lôi và Thiên Phong. Các thuộc tính hỗn tạp như vậy Lục Thanh chưa bao giờ thấy, thậm chí là chưa từng nghe thấy. Bởi những loại thuộc tính đó gần như không thể có chung.
Xem ra con đường của hắn vẫn còn phải đi rất dài.
Có điều, cho dù như vậy thì Lục Thanh cũng cảm thấy mức độ nắm pháp tắc trong tay của mình cũng trưởng thành hơn vô số lần. Với cái tên của pháp tắc, thậm chí là thuộc tính của Kiếm Cương, Lục Thanh cũng chỉ tạm thời dùng hai chữ Phong Lôi như trước. Đợi cho tới ngày nào đó hắn có thể hiểu rõ được bản thân có thứ gì thì mới sửa đổi tên.
Ngay lập tức, tâm thần Lục Thanh liền chìm vào trong huyết nhục.
Ầm ầm
Nếu như lúc trước, khí huyết của hắn giống như một dòng thủy ngân thì bây giờ nó chẳng khác nào một con sóng. Khí huyết mênh mông cuồn cuộn giống như một con Chân Long mà chảy trong huyết mạch, mang theo một nguồn sức lực không gì có thể sánh kịp.
Một vầng khí phong mang màu trắng xuất hiện trên cánh tay phải của Lục Thanh rồi từ từ biến thành một thanh thần kiếm.
Lục Thanh đấm một quyền. Ngay lập tức trong không trung giống như có một mũi tên xuyên qua cùng với tiếng kiếm ngân như tiếng sấm.
Tiếng kiếm ngân vang vọng không gian từ trên tay phải Lục Thanh phát ra. Vào lúc này, cánh tay phải của Lục Thanh giống như hóa thành một thanh thần kiếm sắc bén. Một quyền của hắn vừa đánh ra, những tia khí phong mang lập tức bùng nổ khắp nơi trên người hắn.
Từng gợn sóng không gian nhanh chóng tản ra dưới chân Lục Thanh, giống như chủ động nâng hắn lên.
Gần như trong khoảng khắc nắm tay của hắn đánh ra, một tiếng long ngâm cũng từ trong thanh thần kiếm màu trắng vang lên. Uy nghiêm Thiên đạo bị tiếng long ngâm kích động. Đồng thời, huyết mạch Chân Long mà vàng tím bốc lên sau lưng Lục Thanh rồi hóa thành ảo ảnh của một con Chân Long mà vàng tím. Con Chân Long ngửa mặt lên trời gầm lên, tạo ra vô số những gợn sóng.
Huyết mạch Chân long xông vào trong huyết mạch. Thân thể thu nhỏ của nó bay lượn trong đó khiến cho một làn huyết khí cuồn cuộn theo long uy ngút trời mà tuôn ra.
Khí huyết vô cùng vô tận ở trong người hắn bốc lên tạo ra những con sóng động trời. Vào lúc này, trong lòng Lục Thanh chợt có một cảm giác khó hiểu giống như hắn hóa thân thành một khoảng trời đất. Mà ngọn núi ngàn dặm trước mặt cũng chẳng khác gì bùn đất dưới chân có thể dẫm nát một cách nhẹ nhàng.
Khí lực vô biên vô tận xoay tròn trong lồng ngực của hắn rồi ngưng tụ lại thành một dòng khí mãnh liệt mà xông vào huyệt Lao Cung nơi bàn tay phải.
Một thứ lực lượng mênh mông từ trong bàn tay phải của Lục Thanh lao ra. Trên nắm tay phải của hắn, kiếm khí mà trắng vọt ra theo.
Thanh kiếm xuyên qua không gian kéo theo vô số không gian loạn lưu.
Ầm ầm
Thanh kiếm khổng lồ nhanh chóng chui thẳng vào một ngọn núi cao tới ngàn trượng, cách đó mấy chục dặm. Ngay cả không gian loạn lưu kéo theo sau cũng xông thẳng vào đó.
Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Nhược Thủy, ngọn núi cao ngàn trượng trong nháy nứt toác rồi hóa thành những khối đá lớn.
Đồng thời, vô số không gian loạn lưu xuyên qua khiến cho những tảng đa đó lập tức hóa thành bột mịn.
Lục Thanh cúi đầu không nói nhìn nắm tay phải của mình. Trong lòng hắn thầm đánh giá một quyền này có lẽ khoảng chừng bốn trăm vạn cân lực. So với kiếm thể Kim Thiên trước kia ước chừng phải tăng lên gấp đôi. Chẳng trách mà vừa rồi mình cảm thấy mặc dù Luyện Tâm tăng lên tới hai mươi vạn cân sức nặng nhưng vẫn không hề có cảm giác phải cố.
Nghĩ tới đây, Lục Thanh có chút ngạc nhiên. Hôm nay, hắn đã chính thức bước vào tầng thứ mười của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Tổng cộng, Tử Hoàng Kiếm Thân kinh có tới mười ba tầng. Còn lại ba tầng nữa, Lục Thanh không dám tưởng tượng. Đợi cho tới khi hắn có thể tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh tới cảnh giới viên mãn thì không biết có tới mấy triệu cân sức lực?
Chẳng qua tạm thời bây giờ Lục Thanh vẫn không thể đoán được. Bởi vì theo lời của Diệp lão thì lúc trước lão cũng mới chỉ đạt tới tầng thứ mười mà thôi. Khoảng cách tiến vào tầng thứ mười một vẫn còn một đoạn.
Tất nhiên, Tử Hoàng Kiếm Thân kinh cũng là do Diệp lão sáng chế nên thời gian tu luyện cũng không được dài đồng thời cũng không kiếm được nhiều tinh nguyên linh vật.
Mặc dù như vậy thì bây giờ, có thể vượt qua mức độ tu luyện của Diệp lão khiến cho Lục Thanh cảm thấy hết sức tự tin. Hắn tin rằng ba tầng còn lại nhất định bản thân có thể đạt được.
Lục Thanh nhìn kiếm chỉ tay phải tỏa ra những tia khí phong mang màu trắng. Sau khi đạt tới kiếm thể Bạch Linh, bản thân hắn cũng có thể sinh ra một thứ thần thông kiếm đạo.
Chẳng cần phải nghĩ ngợi, hồn thức của Lục Thanh hạ xuống. Sau khi tu vi đạt tới Kiếm Hoàng tam kiếp, hồn thức của hắn đã tăng mạnh. Bây giờ mà tỏa ra chỉ sợ ít nhất cũng phải bao phủ một phạm vi tới hai trăm dặm. Nếu như lúc trước hắn ở trong tông vực của Tử Hà tông thì chỉ cần hắn mở hồn thức là có thể xem xét được toàn bộ tông môn.
Khi hồn thức của Lục Thanh tiếp xúc với kiếm cốt đang tỏa ra ánh sáng màu tím bạc thì nét mặt hắn xuất hiện một sự quái dị.
Thần thông này....
Mặc dù lúc này cảm thấy thần thông đó quái dị nhưng Lục Thanh cũng muốn thử một chút.
Hồn thức của hắn chìm vào trong kiếm cốt, trong phút chốc một cái cảm giác đau đớn lan ra khắp toàn thân.
Nếu như nói Tử Hoàng Kiếm Thân kinh tạo ra đau đớn giống như sự tra tấn thì bây giờ, nỗi đau do thi triển thần thông chẳng khác nào xé rời thân thể rồi gắn lại.
Toàn thân Lục Thanh to lên thêm một vòng. Nhìn nét mặt đau đớn của Lục Thanh, Nhược Thủy cũng lo lắng. Chỉ có điều Diệp lão đang đứng bên cạn không cho phép nàng đi tới mà chỉ có thể đứng ở xa để nhìn Lục Thanh. Bởi vì Diệp lão đã nói, vào lúc này Lục Thanh mới tỉnh lại sau đột phá nên thực lực của bản thân cần phải làm quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.