Quyển 5 - Chương 137: Sát vũ nhi quy!
Thập Bộ Hành
01/04/2013
Ngàn trượng hư không, giờ phút này mấy người Thủy Ly trong lòng đều không yên, thần niệm Tử Sát Kiếm Tôn hàng lâm, sự tình hôm nay mà xử lý không tốt, như vậy khó mà hữu nghị.
Trên thân trung niên nhân lưu chuyển hắc mang hơn xa Liệt Vô Thương, từ trong ánh mắt hắn, Thủy Dịch Hàn rõ ràng thấy được hư không vỡ nát, vô tận tử sát phong mang cùng với Kiếm Anh tan vỡ.
Đây là cái thế Kiếm Giả trên tông sư bảng! Chỉ là uy thế tự thân đã đủ khiến bọn họ thân là Kiếm Đế kinh hồn bạt vía.
Ánh mắt Tử Sát Kiếm Tôn bất động, chỉ yên lặng nhìn một tầng Kiếm Đạo ý chí màu tím nhạt trên kiếm chu. Tuy chỉ là lăng không đứng ở nơi này, nhưng trong cảm giác của mấy người Thủy Dịch Hàn, cả người Tử Sát Kiếm Tôn đã muốn thoát ly cảm ứng của bọn họ, nhìn lại như là thấy được toàn bộ Thiên Địa.
Thiên Địa chi thế! Kiếm Tôn uy!
"Không biết các hạ là ai? Vì sao gây khó tiểu nhi, tiểu nhi nếu như có gì đắc tội, Liệt Vô Danh ở đây, mong rằng các hạ có thể cho một phần mặt mũi."
Thân hình không nhúc nhích, ngữ khí Tử Sát Kiếm Tôn bình thản, nhưng mà bất kì ai đều có thể từ bên trong cảm thụ được một cổ tử sát khí dày đặc. Tử sát khí này chính là giết chóc vạn loại sinh linh mới có thể tích lũy, mà có thể đạt tới thành tựu hiện giờ của Tử Sát Kiếm Tôn, trong Sát Lục Kiếm Đạo cũng là phượng mao lân giác.
Lúc này, quang mạc màu tím nhạt nguyên bản bao phủ chung quanh kiếm chu đột nhiên ngưng tụ, một cổ ý chí nguy nga lần nữa tỏa áp, chỉ là giờ khắc này, ý chí này không nhằm vào hai tử sát phân thân, mà là nhắm vào Tử Sát Kiếm Tôn vừa mới xuất hiện.
Hừ lạnh một tiếng, trên người Tử Sát Kiếm Tôn bốc lên một tầng Kiếm Đạo ý chí thuần màu trắng, trong phút chốc hóa thành một thanh ý chí cự kiếm cao mười trượng, như là toàn bộ Thiên Địa đều trấn áp, một cổ lực lượng khổng lồ khó mà nói rõ đồng thời bị dẫn động đi ra. Trong chốc lát, nguyên bản mặt biển chung quanh Thủy Linh đảo sóng yên gió lặng, như là bị một hồi phong bạo đi ngang qua, nhấc lên kinh đào hải lãng.
Trên Thủy Linh đảo, vô số mãnh thú thất kinh, hướng tới bốn phương tám hướng tháo chạy.
"Thiên Địa chi thế!" Thủy Dịch Hàn kinh hô một tiếng, đồng thời lắc mình chắn trước mặt Khiếu Nguyệt Lam Hổ.
Ngâm --
Đồng thời, Kiếm Đạo ý chí màu tím nhạt tụ tập, đồng dạng ngưng kết thành một thanh cự kiếm cao mười trượng, một cổ uy áp khiến người ngạt thở từ trong toàn bộ Thiên Địa diễn sinh đi ra.
Lại nhìn Tử Sát Kiếm Tôn, giờ phút này hắn cũng phải biến sắc, thần sắc nguyên vốn lạnh lùng lại biến thành lạnh lẽo như băng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cự kiếm màu tím nhạt huyền phù trên không trung: "Các hạ xem thường tại hạ chỉ là thần niệm hàng lâm sao?"
Không có bất kì cái gì hồi đáp, lời nói Tử Sát Kiếm Tôn như đá chìm vào biển, trong hư không không có bất kỳ ai tiếp lời.
"Hừ!"
Ngay sau đó, ý chí cự kiếm màu trắng lăng không chém xuống, trong phút chốc, như toàn bộ Thiên Địa cùng áp chế, uy nghiêm cuồn cuộn khơi dậy một cổ kình phong vô hình, kể cả đám người cửu trưởng lão ở chung quanh cùng bị lan đến.
Phốc --
Phốc --
Phốc --
Không có chút sức kháng cự nào, kiếm quang hộ thân trên người ba người nháy mắt thoát phá. Lúc này mấy người cửu trưởng lão sao còn không minh bạch, đây là hai cái thế Kiếm Giả đang giao thủ.
Lĩnh vực chi lực, ba người càng không có can đảm phóng thích, hộ thân kiếm quang thoát phá, thân thể cũng chỉ bị thương, nếu là lĩnh vực thoát phá, thì ngay cả Kiếm Anh cũng chịu tổn thương.
Kiếm Anh tổn thương, nhẹ thì tổn thất thọ nguyên, nặng thì thương đến căn nguyên, sau này có khả năng không thể tiến thêm.
Ông --
Tựa như toàn bộ hư không đều rung động lên, hai thang cự kiếm tương giao, từng vòng sóng gợn hư không hướng tới bốn phía khuếch tán mà đi.
"Mau lui lại!" Sắc mặt Thủy Dịch Hàn biến đổi, vội vàng vỗ lên đầu Khiếu Nguyệt Lam Hổ . Lúc này Khiếu Nguyệt Lam Hổ đã sớm bị Tử Sát Kiếm Tôn dọa sợ, bốn chân vội vàng hoa động, linh quang trên thân bạo khởi, nháy mắt liền rời khỏi vài chục dặm.
Oanh long long --
Tức khắc, ở trong mắt mấy người Thủy Ly, vài ngọ núi lớn cao tới mấy ngàn trượng bị sóng gợn kia lan đến, liền như là đất cát chất đống, từ giữa sườn núi nháy mắt vỡ nát. Đầy trời đất cát bị sóng gợn cuốn theo biến mất nơi chân trời, liền ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại.
Gió bụi tán đi, bên trong hư không, mái tóc đến sau lưng Tử Sát Kiếm Tôn không gió tự động tung bay, Tử Sát khí hãi nhân trống rỗng ngưng kết, tụ tập đến trên hai mắt.
"Tử Quang Kiếm Đồng!" Thủy Dịch Hàn hô nhỏ một tiếng.
Cùng Liệt Vô Thương so sánh, Tử Quang Kiếm Đồng ở trong tay Tử Sát Kiếm Tôn lộ ra tử khí hàn mang như cách biệt một trời một vực, dù là ở cách xa vài chục dặm cũng chấn động nhân tâm.
Hưu --
Hai đạo tử mang tối đen bắn nhanh ra, lão tơi một phiến hư không trống rỗng.
Trước đó dù hai thanh ý chí cự kiếm tán loạn, nhưng Kiếm Đạo ý chí màu tím nhạt vẫn không tán đi mà đình chỉ ở trong hư không, giờ phút này hai đạo phá phôi tử quang bắn nhanh tới, cũng không thấy bất kì cái gì động tác lại có hai đạo thần mang màu tím vàng đồng thời từ trong hư không diễn sinh, chung quanh có phong mang khí màu trắng ngà bao phủ, hư không rẹt rẹt chấn động, tựa như kiếm khí phá không phát ra tiếng rít sắc bén.
Thình thịch --
Bốn đạo thần quang ở trong hư không va chạm, sắc mặt Tử Sát Kiếm Tôn đột nhiên biến đổi. Hai đạo thần mang màu tím vàng kia đúng là nháy mắt phá vỡ phá phôi tử quang mà hắn thi triển.
"Vô Thương!" Trầm quát một tiếng, trên người Tử Sát Kiếm Tôn bốc lên sát khí thao thiên, hai đạo thần mang màu tím vàng kia như là vượt qua hư không, đúng là chỉ xích thiên nhai, nháy mắt bắn vào trong hai mắt Liệt Vô Thương.
Lập tức, toàn bộ hai mắt Liệt Vô Thương liền hóa thành tử kim sắc, mà tử khí dày đặc liền như bông tuyết trước nắng xuân, an thành mây khói.
Tử Quang Kiếm Đồng, phá!
Từng điểm máu tươi tinh hồng chảy ra xen vào hai mắt Tử Sát Kiếm Tôn, sát khi trên người cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, trong hư không trống rỗng vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, đúng là sinh ra rất nhiều ảo ảnh tử khí, kể cả bốn gã Kiếm Đế của Thủy gia nhìn thấy cũng dao động tâm thần, không thể ức chế lui về sau.
"Các hạ có dám lưu lại danh hào, Liệt Vô Danh sau này đích thân tới cửa lãnh giáo!" Sắc mặt âm trầm như cửu u hàn tuyền, Tử Sát Kiếm Tôn như thế nào cũng không nghĩ đến, thần thông thành danh của mình lại bị đối phương phá dễ dàng như thế. Cho dù hắn là thần niệm hàng lâm, nhưng đối phương cũng chỉ là ý chí hiển hóa, dù là giao thủ chân chính, sợ rằng kết quả cũng không khác bao nhiêu.
Tông sư bảng!
Cơ hồ nháy mắt Tử Sát Kiếm Tôn liền có kết quả, lần này xuất thủ, nhất định là cường giả trên tông sư bảng, hơn nữa phải bài danh trước hai mươi.
Bên trong hư không yên tĩnh vô thanh, sắc mặt Tử Sát Kiếm Tôn đầy khó coi, nhưng mà giờ phút này, đối phương dĩ nhiên không có ý tứ xuất thủ, ngay cả Kiếm Đạo ý chí cũng tán đi, hắn chỉ là một đạo thần niệm, vẫn vô pháp tra xét đối phương tồn tại.
"Đi!" Trầm mặc một lúc lâu, Tử Sát Kiếm Tôn rốt cuộc hít sâu một hơi, sắc mặt cũng khôi phục lãnh đạm, nhưng mà bất kì ai cũng có thể nhìn ra, giờ phút này trong lòng Tử Sát Kiếm Tôn tràn ngập sát ý, cơ hồ có thể đun sôi một vùng hải vực.
"Liệt đảo chủ!" Cửu trưởng lão vội vàng mở miệng nói.
Ánh mắt hơi liếc, Tử Sát Kiếm Tôn bình thản nói: "Việc này ta sẽ hướng Thủy huynh tìm lời giải thích, hừ!"
Tức khắc, linh quang trên kiếm chu chớp động, quang tráo mà đen hóa thành một đường lưu quang, trùng nhập trời xanh.
"Này...!" Ba người cửu trưởng lão nhìn nhau, chỉ biết cười khổ.
"Lão Thập Nhị! Đây là việc gì?" Tựa hồ nghĩ tới cái gì, cửu trưởng lão xoay người hướng tới Thủy Dịch Hàn trầm giọng nói.
Lúc này, Thủy Dịch Hàn vẫn trấn định nói: "Lão Cửu ngươi cho là ta có thể thỉnh cường giả như vậy?"
Cửu trưởng lão sửng sốt, lập tức liền thở dài một tiếng, không sai, nếu Thủy Dịch Hàn có thể thỉnh cường giả như vậy, vậy Thủy gia còn cần nịnh bợ Tử Sát Kiếm Tôn sao? Vừa rồi người minh mẫn đều nhìn ra, là Tử Sát Kiếm Tôn kĩ không bằng người, mà cái thế Kiếm Giả kia từ đầu đến cuối không nói một tiếng, phong phạm hành sự như vậy hiển nhiên là một Kiếm Tôn tông sư ngạo cốt thiên thành.
"Đúng rồi, đây là..." Ánh mắt cửu trưởng lão di động, phát hiện Lục Thanh ngồi xếp bằng trên lưng Khiếu Nguyệt Lam Hổ, ánh amwts có chút cổ quái: "Hắn trúng phá phôi tử quang?"
Giờ khắc này, ba gã trưởng lão nhìn nhau, cũng là hiểu mà không nói.
Sau nửa canh giờ, Thủy Linh viên.
Ở dưới một gốc linh thụ, Lục Thanh yên lặng ngồi xếp bằng, bên cạnh Hàn Lâm Lang sắc mặt khẩn trương đứng ở bên. Cách đó không xa, bốn người Thủy Ly ngồi ở một lương đình bằng bạch ngọc, trên bàn ngọc khói trà lượn lờ.
"Sư thúc, người xem..."
Lắc lắc đầu, Thủy Dịch Hàn nói: "Tuy rằng không thể xác định, nhưng mà giờ phút này, tử khí ở trong mắt hắn đúng là tiêu tán, tin tưởng không tới một lát, hắn liền có thể tỉnh lại."
Thủy Ly nhẹ giọng nói: "Vậy sư thúc, có phải hay không..."
"Việc này thật sự rất xảo hợp, cũng không phải không có khả năng, nếu đúng tất nhiên tốt, nếu không phải, vậy cần bàn bạc kỹ hơn." Thủy Dịch Hàn trầm ngâm một tiếng: "Hơn nữa, người này ta vẫn không nhìn thấu, tuy rằng vừa rồi xem ra trỉa qua biến cố như vậy nhưng vẫn trấn định như núi, ở bên trong tất có điều không đơn giản."
"Như thế nào có thể?" Bên cạnh, một gã thanh niên nghi hoặc nói.
"Như thế nào không có khả năng!" Thủy Dịch Hàn liếc mắt nhìn hắn: "Các ngươi chớ quên thân phận của hắn."
"Cái gì?"
"Đắc đạo giả!" Thủy Dịch Hàn trầm giọng nói: "Không có đắc đạo giả nào không phải kinh thế kỳ tài, nhân vật như vậy há có thể đơn độc như thế."
"Sư thúc nói không sai." Thủy Ly gật gật đầu, nói: "Vậy chúng ta..."
"Tĩnh quan kì biến, hiện tại, chỉ có thể quan sát." Thủy Dịch Hàn lại lắc lắc đầu nói: "Trước mắt cái gì đều không có xác định, tùy tiện quyết định chỉ loạn thêm, sau này sẽ không thể nào bù lại."
Dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, Thủy Dịch Hàn nói tiếp" "Bọn họ lần này yêu cầu thứ gì?"
"Hải đồ, hẳn là đi Bạch Linh đảo."
"Bạch Linh đảo!" Thủy Dịch Hàn trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nói: "Đồ vật chuẩn bị có tốt không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.