Bất Diệt Kiếm Thể

Quyển 5 - Chương 167: Sáu người đàm luận.

Thập Bộ Hành

01/04/2013



Trên Chính Khí phong, Thiên Phong thổi lạnh thấu xương, nhưng không thể làm thân hình sáu người lay động mảy may. Nhiếp Bích Tâm ngừng một chút, như nhớ lại chuyện gì, bèn nói: - Lục huynh, còn có mười ngày nữa là qua năm mới. - Còn có mười ngày sao. .. Lục Thanh cảm thấy nao nao, miệng lẩm bẩm: - Còn có mười ngày là tròn ba năm. - Đúng vậy, ba năm. .. Lôi Thiên cũng cất giọng cảm thán: - Có đôi khi ta thật sự hâm mộ Lục huynh, còn có thể giữ được tâm cảnh như vậy, tâm chúng ta đã già rồi. .. Ngay cả gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lạc Băng Y cũng khẽ giật giật: - Người chưa già nhưng tâm đã già, năm tháng dài đăng đẵng đã khiến chúng ta thu liễm phong mang, Phản Phác Quy Chân. Chuyện này cũng khôngbiẻt là phúc hay là họa. .. Lục Thanh cau mày, ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói: - Thời gian như kiếm, chém giết tính mạng. Kiếm Đạo chỉ có tâm, nếu như tâm chết, Kiếm Đạo sẽ dừng, nếu như tâm già, Kiếm Đạo cũng già, già mà bất động, tự nhiên khuyết thiếu biến hóa, bất động bất biến, làm sao đột phá? Chỉ trong thoáng chốc, mắt năm người bọn Lạc Băng Y lập tức sáng ngời. Lôi Thiên trầm ngâm một lúc rồi hỏi: - Ý của Lục huynh là, tuy rằng chúng ta Phản Phác Quy Chân, nhưng một thân nhuệ khí phải bộc lộ ra mới được sao? Lục Thanh gật gật đâu: - Sở dĩ thẩn kiếm bị bụi trần che lấp, đó là vì vỏ kiếm che đi sắc bén, bụi trần che mất kiếm quang. Thần kiếm ra khỏi vỏ, tự nhiên sắc bén nổi lên, Kiếm Ý ngất trời nếu không như vậy thì không phải là thẩn kiếm. Tĩnh thì như xử nữ, động như thỏ chạy, chứ không phải là thu liễm hoàn toàn. Phản Phác Quy Chân đến cuối cùng, đó là trở về cát bụi. Lục Thanh ngừng một chút rồi nói tiếp: - Đương nhiên đây chỉ là lời phiến diện của Lục mỗ, nếu như các vị có cách nhìn khác, xin hãy tự nhiên nói ra. Tuyết bay tán loạn đầy trời, nhưng trên đỉnh Chính Khí phong giống như được bao bọc bởi một tầng kiếm khí vô hình, không một bông tuyết nào có thể rơi xuống chỗ sáu người. Minh Thiên Hà ngáng đâu nhìn vê phía mặt trời trên chín tâng mâv: - Có lẽ Lục huynh nói đúng, chỉ là chúng ta đã trải qua mấy trăm năm dâu bể, đã hơi tê dại mất đi cảm giác. - Đúng vậy, Thiên Đạo thay đổi liên tục, rất chú trọng đến chuyện Sính sôi nảy nở không ngừng, tuần hoàn đều đặn. Ý cảnh trong đó giống như cây cỏ Sính trưởng, cần phải bừng bừng sức sống mới được. Thần sác Lôi Thiên tỏ ra trang nghiêm: - Xem ra thành tựu đạt được trong bao năm qua đã trói buộc chúng ta. Đã bao nhiêu năm chúng ta thủy chung vẫn bị vây trong vòng Thiên Đạo, vẫn không thể nhìn thấu. Nếu hôm nay không có Lục huynh nhắc nhở, e rằng sẽ tiếp tục trầm mê trong đó, về sau có lẽ còn tiến được thêm bước nữa, nhưng muốn có đột phá lớn lao, chính là khó càng thêm khó. Liệt Sí Thiên nửa hiểu nửa không, trầm giọng nói: - Ý cảnh gì đó lão Liệt ta không quan tâm lắm, nhưng chỉ cần chuyện đáng để lão Liệt ta xuất kiểm, như vậy cho dù là Kiếm Tổ, lão Liệt ta cũng xuất kiếm như thường! Ánh mắt năm người có vẻ kỳ quái đồng thời nhìn chăm chú Liệt Sí Thiên. Giờ phút này dù thân là Tông sư Kiếm Đế, Liệt Sí Thiên cũng cảm thấv không chịu nỗi. - Sao vậy, chẳng lẽ lão Liệt ta nói sai? Minh Thiên Hà lặng lẽ nhìn Liệt Sí Thiên: - Bây giờ ta mới phát hiện ra, hóa ra lão Liệt ngươi mới là người thật sự hiểu được. Lôi Thiên gật gật đàu: - Không sai xem ra nếu có cơ hội phải nhờ lão Liệt ngươi chỉ điểm cho bốn người chúng ta. .. - Chuyện này. .. Liệt Sí Thiên sững sờ, nhưng thấy ánh mắt bốn người nhìn mình lộ vẻ bất thiện, cũng biết mình vừa nói sai. - À, phải rồi. .. Như nhớ lại chuyện gì, Nhiếp Bích Tâm lên tiếng nói: - Gần đây Hư Không Kiếm Vực của Từ Hà tông chính thức dung nhập giới Kim Thiên, đại điển sẽ cừ hành vào ngày đầu năm mới Nếu Lục huynh vẫn chưa bế quan xong, hoặc giả có thứ gì muốn gởi về, sư đệ ta nhân tiện đến chúc mừng sẽ mang giùm cho Lục huynh. Lục Thanh ngẩm nghĩ một chút, tay phải khẽ phất, lập tức một bảo điện màu trắng cao chừng một tấc hiện ra trên tay. Bảo điện này vuông vức đẹp đẽ, tuy rằng chỉ cao một tấc, nhưng đại thế nguy nga từ trong đó tràn ra, cũng khiến cho bọn Lôi Thiên phải khẽ biến sắc. - Kiếm Bảo hạ phẩm đỉnh phong! Lôi Thiên hô nhỏ một tiếng, sau đó đánh giá qua vài lượt: - Ta thấy bảo điện này của Lục huynh dường như ẩn chứa một góc càn khôn. - Chỉ là tiểu đạo, không đáng nhắc tới. - Ha ha, Lục huynh khéo nói đùa, nếu đây chỉ là tiều đạo, vậy bọn ta đây quả thật xấu hồ vô cùng. Nhiếp Bích Tám cười khổ lắc đẩu: - Không biết Lục huynh còn lời gì muốn chuyển hay không? - Ba đại kiếm cương Phong Lôi, Ngũ Hành, CươngPhong tề tựu mới có thề mở được. Trên mặt bọn Lôi Thiên lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều. Đối với thủ đoạn của Lục Thanh, bọn họ cũng không biết rõ, nhưng bọn họ biết Lục Thanh không muốn nói nếu hỏi ngược lại sẽ không tốt Nhiếp Bích Tâm gật gật đẩu, thu bảo điện cao một tấc này vào trong không gian Động Hư. lại hỏi với vẻ tò mò: - Không biết thời gian gần một năm qua, Lục Thanh có thu hoạch được gì không? - Không sai Lôi mỗ cũng muốn thử một chút. Tuy rằng cũng là Kiếm Tôn như Lục Thanh, nhưng từ trên người Lục Thanh. Lôi Thiên cảm nhận được một cảm giác khiến cho tim lão đập mạnh. Lão mơ hồ có cảm giác, nếu bảo lão quyết đấu sinh tử với Lục Thanh, như vậy kẻ ngã xuống hết tám, chín phần mười là lão.

Lục Thanh thản nhiên cười nói: - Còn phải cảm tạ Lôi huynh chỉ điểm, nếu không con đường Kiếm Phách của Lục mỗ vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, tuy rằng không đến nỗi đi đường vòng, nhưng cũng không thể nào củng cổ nhanh như vậy được. Lục Thanh ngừng một chút: - Về phần lãnh ngộ Dứt lời, ngay sau đó trên người Lục Thanh, một bóng người màu tím trắng bước ra. Bốn người màu tím trắng này vô cùng ngưng thật, dần dần hóa thành một bóng người màu xanh giống Lục Thanh y như đúc. - Thần Niệm Hóa Hình! Lôi Thiên than nhẹ một tiếng, ngay tức khắc, trên người lão cũng hóa ra một bóng người màu tím bước ra. Hai bóng người này lăng không đứng đối diện nhau, mắt nhìn nhau không chớp. - Ầm. .. Gần như cùng lúc, trên chín tầng mây vang lên từng trận lôi âm. - Vút. .. Kiếm chỉ Lôi Thiên giơ lên, giống như uy thiên địa đè ép, thế thiên địa hùng mạnh gần như trong nháy mắt ngưng tụ lại trên tay lão, điểm về phía ngực Lục Thanh. Thẩn sắc Lục Thanh không thay đổi giơ kiếm chỉ lên, cũng điểm ra một chỉ, thế thiên địa giáng xuống không kém Lôi Thiên chút nào dung nhập vào trong một chỉ này. Hai kiếm chỉ va chạm vào nhau giữa không trung, một đạo gợn sóng không gian rõ ràng khuếch tán ra. Gần như cùng lúc, bốn người bọn Liệt Sí Thiên biến sắc, thần quang Lĩnh Vực trên người bọn họ sáng rực lên, gợn sóng không gian kia hiện ra màu trắng sáng, dường như có lực cắn nuốt hùng mạnh vượt xa không gian Động Hư. Nhưng bọn Liệt Sí Thiên biết rõ đó chính là không gian sụp đổ, mà lực cắn nuốt của nó hơn xa gắp trăm ngàn lần lực cắn nuốt của không gian Động Hư, chỉ có điều đã bị hai người Lục Thanh dẫn động thế thiên địa ngăn chặn mà thôi. Nhưng ngay sau đó, Lôi Thiên đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn kêu lên một tiếng thảm thiết, lăng không bước ra vài bước mới có thề trụ vững thân hình. Ngay sau đó, hai bóng người trên không cũng đồng thời tan biến. - Thức Kiếm! Lôi Thiên kinh ngạc nhìn Lục Thanh: - Lục huynh còn thành tựu Thức Kiếm nữa sao? Lôi Thiên biết rõ muốn thành tựu Thức Kiếm là vô cùng khó khăn, nhưng một khi đã thành, như vậy khi tranh chấp về thần niệm giữa nhân vật cùng cấp sẽ không có đối thủ. Thần niệm của Thức Kiếm sắc bén thừa sức áp đảo bất cứ thần niệm thông thường nào, vừa rồi hai người dùng thẩn niệm giao phong một kiếm, thật ra điều động thế thiên địa như nhau. Nhưng thẩn niệm của Lục Thanh là thần niệm thuộc về Thức Kiếm, tự nhiên mang theo sự sắc bén đủ sức làm tổn thương thẩn niệm của Lôi Thiên. Trận này lão đã thất bại. Giờ phút này, năm người Lôi Thiên đều nhìn Lục Thanh với ánh mắt kỳ quái, nhưng ngay lập tức, bọn họ đã trở lại bình thường. Bởi vì từ trên người Lục Thanh, bọn họ phát hiện có rất nhiều chuyện không hợp với lẽ thường, nhưng những việc này xảy ra quá thường xuyên, cho nên dần dẩn, bọn họ cũng đã quen với những chuyện kinh ngạc như vậy. Được rồi cũng đã không còn sớm nữa, ta phải về thôi. Lôi Thiên hơi tư lự liếc nhìn Lục Thanh: Ngày đầu năm mới, nếu Lục huynh bế quan viên mãn, hay là trở về xem sao, Lục Thanh hơi kinh ngạc liếc nhìn Lôi Thiên, nhưng lập tức gật gật đầu không nói. Cuối cùng trên đinh núi chỉ còn lại mình Lục Thanh. Mây tụ rồi tan, mây tuyết vốn rơi đầy trời bông tuyết, lúc này cũng đã tan mất. Trên chín tầng mây, ánh dương chiếu sáng, xuyên qua mây mù chiếu rọi xuống mặt đất, một cỗ sính cơ bừng bừng vốn trước nay bị tuyết che lấp bất chợt xuất hiện trong cảm ứng của Lục Thanh. Hắn nở một nụ cười. Mùa Đông đến rồi, mùa Xuân cũng không còn xa nữa. .. Mười ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay là ngày đầu năm mới, cũng là ngày đại lễ mừng Hư Không Kiếm Vực của Tử Hà tông dung nhập vào giới Kim Thiên, lập nên tông vực. Ngày này không khí vui mừng tràn ngập Tử Hà sơn mạch. Bên cạnh sơn mạch, trên vạn trượng hư không, có một mảnh đất rộng chừng năm chục dặm lơ lửng. Trên đó lầu các san sát, tuyết mai sừng sững, khắp Hư Không Kiếm Vực đủ các loại cây cối. Hương thơm của hoa mai tràn ngập khắp Hư Không Kiếm Vực, đồng thời một mãng đại thế màu vàng như ẩn như hiện phía trên Hư Không Kiếm Vực. Đại thế này vốn chỉ có Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn mới có thể nhìn ra, nhưng trong lúc này, cho dù là một đứa trẻ bình thường tông dân của Tử Hà tông, đứng dưới mặt đất cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Ở giữa Hư Không Kiếm Vực là một quảng trường rộng rãi có chu vi chừng năm dặm. Trên quảng trường bày rất nhiều bàn bằng tử ngọc, trên bàn đầy linh quả rượu ngon. Trước dãy bàn này có một bàn bằng tử ngọc to chừng mấy trượng, đặt ở vị trí đối diện núi Tử Hà. Giờ phút này, có tám tên Kiếm Giả áo tím đang đứng thẳng trước bàn. Cầm đầu là một thanh niên áo tím, sau lưng thanh niên có một thanh thần kiếm ngũ sắc. Tuy rằng đang đứng ở đó, nhưng toàn thân thanh niên lại giống như hóa thành một thanh cự kiếm nguy nga, đại thế trấn áp. Ánh sáng vàng đại thế trên bầu trời Hư Không Kiếm Vực lấy thanh niên làm trung tâm, hóa thành một cơn trốt xoáy màu vàng. Cơn trốt xoáy này nằm ngay trên đầu thanh niên, không có dấu hiệu bị dẫn động. Dù là như vậy, dưới đại thế ngưng tụ, vẫn rót vào thân tám thanh niên này một cỗ uy nghiêm mênh mông cuồn cuộn. - Đại trưởng lão Linh Thần tông cùng mười đệ tử tông môn đến chúc mừng! Lễ mừng là một thanh thần kiếm cấp Kim Thiên trung phẩm, cùng mười gốc linh dược ngàn năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Kiếm Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook