Chương 242: Áo nghĩa
Yêu Dạ
11/04/2021
Ngày đó trận chiến ở Vũ Lăng Thành, Hứa gia cũng nghe được tiếng gió, bất quá Vũ gia và Bạch gia đều cố ý che giấu, cho nên Hứa gia không có dò xét được tình báo hoàn chỉnh.
Lục Ly một kích nện chết Vũ Dương, chuyện này ở rất nhiều người xem ra chỉ là chuyện cười. Nếu như thế giới này thật xuất hiện tình huống Thần Hải cảnh nện chết Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, sợ là hệ thống tu luyện phải được chế định lại.
Rất nhiều người căn cứ tình huống lúc đó suy đoán, Mệnh Luân của Vũ Dương tuyệt đối không phải Lục Ly phá vỡ, mà là có người khác đánh lén, Mệnh Luân của Vũ Dương bị hủy đưa đến hôn mê, sau đó Lục Ly tận dụng thời cơ chém giết mà thôi.
Thậm chí người Hứa gia hoài nghi, Mệnh Luân của Vũ Dương là bị Bất Diệt cảnh của Bạch gia phá vỡ, nhưng Bạch gia không thừa nhận mà thôi. Một năm trước Lục Ly như con chó hoang bị người đuổi giết vào Thiên Đảo Hồ, làm sao có thể nhận thức cường giả Bất Diệt cảnh?
Nhận thức một cái duy nhất là Minh Vũ, nhưng không còn xuất hiện ở Huyết Sát Đảo. Hơn nữa sau chuyện này Bạch gia tìm người dò xét, biết Minh Vũ luôn ở Thiên Đảo Hồ, lúc Lục Ly ở Vũ Lăng Thành khai chiến, Minh Vũ còn đang ở trong phòng đấu giá mua vài loại linh tài, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy.
Cho nên Hứa Diệu Dương không sợ, sau lưng hắn là Hứa gia, sau lưng Hứa gia lại là Bạch gia. Ở Thiên Đảo Hồ, Bạch gia là quân vương chí cao vô thượng, không nói Lục Ly không có chiến lực giết hắn, cho dù có cũng không có lá gan này.
Hứa Diệu Dương không đi, Hứa Tứ Hà không tiện mạnh mẽ mang hắn rời đi, Hứa Tứ Hà trầm tư một lúc, cũng thấy không cần quá lo lắng, Bạch Tu rất mạnh, Lục Ly không có khả năng chiến thắng được.
...
- Đảo chủ, đảo chủ...
Thiên Đà Tử vừa bay vừa rống to, sau lưng Bạch Tu theo sát không bỏ.
Kỳ thực Bạch Tu có cơ hội công kích Thiên Đà Tử, nhưng hắn lại không động thủ, hắn muốn ở trước mặt Lục Ly giết chết Thiên Đà Tử, để đối phương tuyệt vọng.
Tốc độ của Thiên Đà Tử rất nhanh, chỉ mười mấy tức đã bay hơn mười dặm, hắn xa xa thấy được Lục Ly, nhất thời đại hỉ, lần nữa rống lên:
- Đảo chủ!
Lục Ly quét tới, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thiên Đà Tử, cảm thấy có chút áy náy và may mắn. May mắn mình tỉnh lại, nếu không trì hoãn một lát, Thiên Đà Tử và võ giả của Huyết Sát Đảo sẽ chết sạch.
- Uống...
Nội tâm của hắn dấy lên lửa giận hừng hực, hai chân đạp mặt đất một cái, thân thể bay vụt lên. Thiên Đà Tử rất phối hợp, khống chế Mệnh Luân bay xuống.
Lục Ly tới, Thiên Đà Tử cảm thấy an tâm, không còn chạy trốn nữa, ngược lại thay đổi phương hướng lao về phía Bạch Tu.
- Ha ha ha ha!
Bạch Tu ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly nói:
- Ngươi chính là Lục Ly? Ngươi là tự mình bó tay chịu trói, hay ta đánh nát xương cốt toàn thân ngươi rồi mang về?
Lục Ly cẩn thận nhìn Bạch Tu, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách!
Mệnh Luân tầng hai, là hai cái Mệnh Luân chồng chất, Mệnh Luân cảnh trung kỳ. Lục Ly đã từng giết qua một Mệnh Luân tầng ba, cái này thật đúng là nhìn không thuận mắt.
- Cuồng vọng!
Khuôn mặt của Bạch Tu đanh lại, cười nhạo nói:
- Loại người không biết trời cao đất rộng như ngươi, lão tử một ngày đánh chết cũng mấy trăm, hôm nay để ngươi biết cái gì là cường giả chân chính!
- Chủ nhân cẩn thận!
Thiên Đà Tử uống một viên thuốc chữa thương, thấp giọng nói:
- Hồ phỉ này cảm ngộ một chút áo nghĩa, còn dung hợp áo nghĩa vào Mệnh Luân, chiến lực rất khủng bố.
- Áo nghĩa?
Lục Ly không quá hiểu, vật này có nghe nói qua, nhưng không tìm hiểu sâu. Thiên Đà Tử nhanh chóng giải thích:
- Đó là từ trong chân lý lĩnh ngộ được, lần trước ngươi ở Luyện Ngục Sơn, không phải gặp "Thế" của một võ giả Quân Hầu cảnh sao? Kia là một loại áo nghĩa cấp thấp, cũng là thủ đoạn kinh khủng nhất của võ giả, có thể dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa.
- Vậy sao na!
Sắc mặt của Lục Ly ngưng trọng, "Thế" khủng bố hắn là thấy tận mắt. Đây là áo nghĩa cấp thấp nhất, áo nghĩa chân chính sẽ cường đại đến cỡ nào? Nếu Bạch Tu mò được một chút da lông của áo nghĩa, vậy thì không thể khinh thường.
- Hưu...
Bạch Tu bay vụt đến, Mệnh Luân nhanh chóng xoay tròn, theo Mệnh Luân xoay tròn, Bạch Tu lăng không bay lên, cực kỳ tà dị.
- Khúc khích...
Kèm theo Mệnh Luân xoay tròn, bốn phía phong vân biến hóa, sắc trời từ từ trở nên lờ mờ, hơn nữa càng lúc càng u ám, phương viên mấy dặm đều bị hắc ám nuốt hết.
- Đây chỉ là da lông của áo nghĩa?
Nội tâm Lục Ly hoảng hốt, điên đảo ngày đêm? Thủ đoạn kinh thiên như vậy mới chỉ là da lông của áo nghĩa. Áo nghĩa chân chính sẽ khủng bố như thế nào? Nghĩ đến "Thế" của cường giả dưới Luyện Ngục Bích kia, đó mới là áo nghĩa cấp thấp nhất, nội tâm của Lục Ly càng thêm chấn động.
Sắc trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy trở nên u ám, tầm mắt chỉ còn hai ba thước. Về phần Bạch Tu, Lục Ly đã thấy không rõ, đây là vì hắn đột phá Hồn Đàm cảnh, thị lực tăng cường, nếu không đã sớm không nhìn thấy gì.
- Nhắm mắt lại, nghe gió đoán vị!
Thiên Đà Tử thấp giọng nói với Lục Ly, Lục Ly vội vàng nhắm mắt lại, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân quấn quanh ở phụ cận, sợ bị Bạch Tu tấn công.
- Xuy...
Tiếng xé gió vang lên, một đạo kim quang phá vỡ đêm tối, từ xa xa lan tràn đến. Tốc độ của kim quang quá nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt Lục Ly và Thiên Đà Tử.
Thiên Đà Tử phản ứng rất nhanh, khống chế Mệnh Luân trượt ra một độ cong, hiểm hiểm tránh thoát công kích, Lục Ly hạ giọng nói:
- Nhích tới gần hắn!
Thiên Đà Tử hiểu ý, Mệnh Luân xoay quanh ở bốn phía, đồng thời Thiên Đà Tử không ngừng phóng ra huyền lực phản công, từ từ kéo gần khoảng cách giữa song phương.
Tiểu Bạch có thể phá vỡ Mệnh Luân, nhưng phải tới gần, hơn nữa còn cần đánh lén. Nếu không để Bạch Tu biết, Tiểu Bạch còn chưa nhích tới gần Mệnh Luân đã bị giết.
Sắc trời ở bốn phía càng ngày càng đen, đưa tay đã không thấy được năm ngón, Bạch Tu cảm ngộ được một chút áo nghĩa quả thực rất khủng bố. Hai người thấy không rõ bất kỳ vật gì, nhưng Bạch Tu lại không bị ảnh hưởng, nên chiến lực của hắn sẽ nâng cao một đoạn.
- Rầm rầm rầm!
Công kích của Thiên Đà Tử đều bị Bạch Tu tránh né, kích lên sơn mạch bốn phía, gây nên tiếng nổ vang trời. Ngọn núi bị bổ ra, đá vụn lăn lộn, đại thụ bị chém đứt, bốn phía hỗn độn.
Bạch Tu luôn dùng huyền lực tấn công, đánh ra từng đạo kim quang. Thiên Đà Tử và Lục Ly âm thầm nhức đầu, Bạch Tu không rời Mệnh Luân, Tiểu Bạch liền không thể đánh lén.
- Đi xuống, ngươi cầm Mệnh Luân đụng hắn!
Lục Ly suy nghĩ một chút, chỉ có thể binh đi hiểm chiêu. Thiên Đà Tử gật đầu, hai người đồng thời bay xuống Mệnh Luân, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân gia tốc, cảm ứng phương vị của Bạch Tu đánh tới.
- Hừ!
Bạch Tu có hai cái Mệnh Luân chồng chất, uy lực lớn hơn nữa, Thiên Đà Tử muốn tìm chết, hắn có gì phải sợ?
Bạch Tu bay vụt xuống, khống chế Mệnh Luân va chạm với Mệnh Luân của Thiên Đà Tử. Hắn tin tưởng nhiều nhất va chạm mười lần, Thiên Đà Tử sẽ hôn mê.
Phanh! Phanh!
Phía trên rất nhanh truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, mặc dù Lục Ly thấy không rõ, nhưng có thể dựa vào tiếng gió cảm ứng. Hắn bôn tẩu ở trên mặt đất mấy bước, sau đó đột nhiên bay vọt lên, người ở giữa không trung gầm lên giận dữ!
- Ngao...
Lục Ly phóng ra thần kỹ Long Ngâm, bốn phía cuồng phong gào thét, không gian chấn động. Màn đêm bị phá mở, bầu trời xuất hiện tia sáng, Lục Ly có thể mơ hồ thấy hai cái Mệnh Luân.
- Tiểu Bạch!
Cơ hội như thế, Lục Ly làm sao có thể bỏ qua? Hắn vung Tiểu Bạch, như lưỡi kiếm sắc bén vọt tới. Thân thể Lục Ly rơi xuống, ở giữa không trung huyễn hóa ra từng hư ảnh, ánh mắt nhìn xa xa.
- Ách?
Khiến hắn có chút kinh ngạc là, Thiên Đà Tử lại bị tiếng gầm làm kinh hãi, trong mắt Bạch Tu cũng đầy kinh ngạc, hai người vốn đang giao thủ đều ngừng lại.
- Chết...
Ánh mắt của Lục Ly khóa chặt Bạch Tu, móng vuốt của Tiểu Bạch đã bắt được Mệnh Luân, nhanh chóng gặm cắn, đối với Lục Ly mà nói, lúc này Bạch Tu đã không khác người chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.