Bất Diệt Long Đế

Chương 297: Biến thái

Yêu Dạ

19/04/2021

Truyền tống trận trong Khê Thành lấp lánh quang mang, tám bóng người bay ra, phía trước nhất là Minh Vũ và Vũ Hóa Thần, phía sau thì là Đỗ Nhiễm và mấy trưởng lão của Đỗ gia.

Đám người đều không ngồi phi thuyền thiết giáp, ngay lập tức khống chế Bản Mệnh Châu phá không bay về phía đông nam.

Khê Thành là thành trì ngoài cùng ở phía đông nam phạm vi thế lực của Đỗ gia, tiến thêm về phía trước chính là địa bàn của Tần gia. Đám người Đỗ Nhiễm vô cùng sốt ruột, nhị trưởng lão của Đỗ gia lúc này cũng tới, đám người muốn mau chóng chặn đường Lục Ly, nếu không xâm nhập vào địa bàn của Tần gia thì sẽ rất phiền.

Mọi người đẩy tốc độ lên cao nhất, chỉ một nén hương liền phát hiện khu vực của Lục Ly. Sớm đã có người chờ ở đây, đặc biệt chỉ đường cho mọi người, một võ giả Hồn Đàm cảnh chỉ về phía đông, nói:

- Chư vị đại nhân đuổi theo hướng này, phía trước đều có người dẫn đường, người của chúng ta vẫn đang chặn thiếu niên đó.

Đám người Đỗ Nhiễm gật đầu, những tiểu gia tộc của Khê Thành này rất biết điều, như vậy cũng đỡ mất công họ hỏi nhiều.

Tám người tiếp tục đuổi theo, một đường quả nhiên có luôn người dẫn đường, mọi người không ngừng một giây nào, một đường bay như điên.

Lại bay thêm khoảng thời gian bốn nén hướng, Đỗ Nhiễm phát hiện vẫn không thấy bóng dáng của Lục Ly và Long Đế Quan liền chau mày, bởi vì phía trước đã là địa bàn của Tần gia.

- Đi!

Nhị trưởng lão của Đỗ gia vung tay lên, dẫn mọi người tiếp tục đuổi về phía trước, cho dù đắc tội với Tần gia cũng phải bảo vệ Lục Ly,  thậm chí là khai chiến cũng không tiếc.

Đi vào sâu hơn hơn ba mươi dặm, phía trước lại đột nhiên xuất hiện một đám Bất Diệt cảnh, đám người Đỗ Nhiễm nhìn qua, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, đây là một gia tộc lệ thuộc Tần gia.

- Chư vị đại nhân!

Người bên kia từ xa đã quát to:

- Quanh đây đã bị giới nghiêm, Tần gia hạ lệnh không cho bất kỳ ai tiến vào, xin chư vị đại nhân thứ lỗi.

Trong lòng mọi người trầm xuống, chuyện bọn họ lo lắng nhất cuối cùng cũng vẫn xảy ra, Tần gia đã phát hiện ra Lục Ly và Long Đế Quan. Chắc xuất động rất nhiều cường giả vây chặn, hiện tại phái người chặn bọn họ lại, tất nhiên là muốn độc chiếm tất cả bảo vật trong Long Đế Quan.

- Cút.

Minh Vũ cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp phóng ra thế, trấn áp mọi người. Sau đó hóa thành một đạo lưu tinh xuyên qua, Vũ Hóa Thần cũng không do dự, theo sát đằng sau.

Trong mắt Đỗ gia nhị trưởng lão Đỗ Bất lóe lên hàn quang, phất tay nói:

- Đi, nếu người của Tần gia chặn lại, trực tiếp khai chiến, có điều đừng giết người.

Đỗ gia nhị trưởng lão là Quân Hầu cảnh đỉnh phong, chiến lực rất mạnh, ở trong gia tộc quyền uy rất thịnh. Nếu hắn đã nói như vậy, các trưởng lão còn lại tất nhiên cũng không nhiều lời, đi sát theo sau.

Càng bay về phía trước, người gặp phải cũng càng lúc càng nhiều, có điều đều là võ giả bình thường, đừng nói là chặn bọn họ, người còn chưa thấy rõ đã bị bọn họ bay qua rồi.

- Ở bên kia!



Sau khi bay thêm ba nén hương, Vũ Hóa Thần đột nhiên quát khẽ. Mọi người nhìn tới, lờ mờ nhìn thấy một thiếu niên kéo một cỗ quan tài kim quang lấp lánh đang chạy như điên.

Mọi người lập tức mừng rỡ, vội vàng chạy tới, nhưng còn chưa tới gần bóng người và quan tài đó đều biến mất trong không trung.

- Cái này...

Mọi người vô cùng kinh ngạc, sao có thể biến mất như vậy? Minh Vũ phản ứng rất nhanh, trầm giọng nói:

- Đây là ảo tượng, bản tôn của thiếu chủ khẳng định ở gần đây.

Tất cả mọi người nhớ tới chuyện lúc trước Lục Ly phóng thích mười mấy ảo tượng để đào tẩu, lập tức tỉnh ngộ, lại bay về phía trước.

Bay mười dặm, trong mắt Đỗ Bất lóe lên hàn quang, sắc mặt đám người Đỗ Nhiễm thì trở nên ngưng trọng, bởi vì phía trước có sáu Quân Hầu cảnh, không cần nói cũng biết là  ngườicủa Tần gia.

Sáu Quân Hầu cảnh đó đang phi hành rất nhanh, mà phía trước mọi người mơ hồ có một thiếu niên đang kéo hoàng kim cổ quan tiến về phía trước.

Ba Quân Hầu cảnh của Tần gia đồng thời đánh ra ba đạo thất luyện, trực tiếp đánh về phía quan tài, Minh Vũ lập tức giận dữ hét lớn:

- Dừng tay.

Vù.

Lục Ly đang kéo quan tài tiến về phía trước giống như sau lưng có mắt, thân thể hắn đột nhiên huyễn hóa ra từng bóng người.

Một, hai, năm, mười, ba mươi. . .

Cuối cùng, phía trước xuất hiện hơn sáu mươi bóng người, hơn sáu mươi Lục Ly kéo hơn sáu mươi cỗ quan tài tỏa ra bốn phương tám hướng chạy trốn.

Mỗi bóng người đều vô cùng chân thật, mỗi một cỗ quan tài đều kim quang lấp lánh, ngay cả Tiểu Bạch bị trói trên quan tài cũng xuất hiện hơn sáu mươi...

- Thần hồ kỳ kỹ!

Nhị trưởng lão Đỗ Bất dùng thần niệm quét một vòng, không ngờ phát hiện không thể nhìn thấu chân thân, hắn  không nhịn được mà cảm khái.

- Ặc, Di Hình Ảo Ảnh của Thiếu chủ  sao lại mạnh như vậy? Biến thái quá!

Minh Vũ cũng giật mình, lúc trước Lục Ly chỉ có thể huyễn hóa ra mười mấy phân thân, hiện tại lại có thể huyễn hóa ra hơn sáu mươi.

Trước kia hắn dùng thần niệm là có thể thoải mái tìm ra chân thân, hiện tại lại căn bản không đoán ra được. Càng tà môn hơn là, huyễn hóa ra bóng người thì cũng thôi, không ngờ ngay cả quan tài cũng có thể huyễn hóa ra, còn có thể khống chế phân thân tỏa ra bốn phương tám hướng mà chạy trốn.

Hơn sáu mươi Lục Ly chân bước về phía, mỗi một Lục Ly đều lập tức vượt qua cự ly một dặm, còn có mấy "Lục Ly" không ngờ xông tới chỗ bọn Minh Vũ và cường giả của Tần gia.



Toàn trường đều trợn tròn mắt, không phân biệt ra chân thân thì làm thế nào mà đuổi theo, làm thế nào để công kích, làm thế nào để trấn áp.

Rầm rầm rầm rầm!

Cường giả của Tần gia vẫn xuất thủ, vì có mấy hư ảnh đã xông về phía bọn họ, vạn nhất là chân thân thì sao? Công kích của Bọn họ đánh trúng hư ảnh, những hư ảnh đó lần lượt biến mất, biến ảo thành hư vô.

Phân thân giả còn lại chỉ duy trì được ba giây, sau đó toàn bộ hóa thành hư vô biến mất. Thời gian ba giây, với tốc độ hiện tại của Lục Ly, chân thân chắc đã tới ngoài mấy chục dặm, Mọi người ngây ra ba giây, chờ toàn bộ phân thân biến mất, phát hiện xung quanh đã không còn bóng dáng của Lục Ly.

- Lục gia đệ tử quả nhiên bất phàm, tuổi và cảnh giới như vậy, không ngờ đã cảm ngộ được áo nghĩa?

Đỗ Bất lại cảm khái một tiếng, phất tay nói:

- Đuổi theo!

Mọi người bay đi, một cường giả của Tần gia quát lạnh quát lạnh:

- Đỗ Bất, nơi này là địa bàn của Tần gia Tần gia, các ngươi mạo muội tiến vào tranh đoạt bảo vật, chẳng lẽ là muốn khai chiến với Tần gia chúng ta à?

- Ngươi đánh rắm!

Đỗ Bất nói chuyện khá là thô lỗ, người cũng là loại bộ dạng quê mùa, hắn phừng râu trợn mắt nói:

- Cái gì gọi là tranh đoạt bảo vật? Thiếu niên kéo quan tài kia là bằng hữu của Đỗ gia ta. Hơn nữa... Tần gia các ngươi ngày hôm qua không phải cũng phái người tới địa bàn của Đỗ gia chúng ta à? Ta nói thật với các ngươi nhé, tranh đoạt bảo vật thì không sao, nhưng làm thiếu niên kia bị thương, lão phu sẽ liều mạng với cả nhà các ngươi.

Sau khi Đỗ Bất gầm lên xong, không để ý tới người Tần gia, vòng qua bên cạnh. Sai người tách ra, tìm kiếm  chân thân của Lục Ly.

Ầm.

Vừa tìm kiếm không bao lâu, trong không trung phía đông sáng lên một viên đạn tín hiệu, rất rõ ràng là thám báo bên Tần gia đã phát hiện Lục Ly.

- Đi!

Đám người tiếp tục điên cuồng đuổi theo, cường giả của Tần gia cũng bay đi. Chỉ là chờ bọn họ đến gần, lại nhìn thấy vô số Lục Ly kéo quan tài chạy khắp núi đồi. Mọi người căn bản không biết người nào là chân thân, cũng không biết đuổi theo người nào, đi chặn người nào.

- Thế này thì đuổi làm sao đây?

Minh Vũ và Vũ Hóa Thần nhìn nhau, hai người cũng có chút trợn tròn mắt. Vốn hai người cho rằng nếu đuổi kịp Lục Ly thì có thể thoải mái nghĩ biện pháp giải cứu hắn.

Hiện tại lại phát hiện, đừng nói là hai người, e là cả đám người bọn họ cũng không thể chặn được Lục Ly. Tuy tốc độ của Lục Ly chậm hơn bọn họ một chút, nhưng "Di Hình Ảo Ảnh" này quá lợi hại rồi, mỗi lần đều có thể thoải mái đào tẩu.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook