Chương 296: Bổn tọa là Long Đế!
Yêu Dạ
19/04/2021
Trong một vùng hoang dã ở phía đông nam Khê Thành, Lục Ly kéo quan tài một đường chạy như điên, trạng thái của hắn càng lúc càng không ổn. Tóc tai bù xù, một thân áo xanh rách tung toé, thân thể có rất nhiều chỗ bị rách da, máu tươi đầm đìa.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, mắt đỏ rực, giống như hai vầng yêu nguyệt. Nhe răng nhếch miệng, thở mạnh phì phì, giống như một con chó hoang đã phát điên.
Ý thức của hắn lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, nếu không phải ý chí lực của hắn cường đại, lúc này chắc đã triệt để trầm miên rồi.
Ở sâu trong nội tâm hắn có một cỗ khí, một cỗ khí không chịu thua, không nhận mệnh. Thân thể hắn không thể bị yêu ma chiếm giữ, hắn không thể biến thành cái xác không hồn, không thể biến thành ác ma.
Một hai ngày qua, hắn đều đấu tranh với linh hồn của yêu ma, Hồn Đàm của hắn lúc thì lục quang lấp lánh, lúc thì bạch quang lấp lánh, hắn đang tranh đoạt quyền khống chế Hồn Đàm với yêu ma.
Về phần vì sao hắn có thể từ Phố Thành lặng lẽ đến Khê Thành, điều này kỳ thật không liên quan tới hắn, hoàn toàn là năng lực của yêu ma.
Yêu ma khống chế Long Đế Quan mở ra cấm chế trong suốt, sau đó một đường từ trong không trung bay tới đây, trên đường đều tránh thành trì, thám báo bình thường tất nhiên không phát hiện được.
Yêu ma này rất thông minh, hắn chắc biết cường giả ở Phố Thành quá nhiều, nếu còn ở lại bên đó thì hắn khẳng định không thể trốn thoát, cho nên tiêu phí rất nhiều năng lượng khống chế Long Đế Quan thoát đi.
Cũng chính bởi vì yêu ma chuyên tâm đào tẩu, Lục Ly lúc này vẫn thể bảo trì linh hồn tỉnh táo. Nếu nửa ngày này yêu ma vẫn một mực công kích linh hồn hắn, lúc này hắn e là đã sớm xong đời rồi.
Căn cứ vào suy đoán của Lục Ly, yêu ma này khống chế Long Đế Quan phi hành như vậy, chắc rất hao tổn năng lượng. Nếu không yêu ma đã cứ bay mãi như vậy, lúc này khống chế thân thể hắn tiến về phía trước, chính là muốn nghỉ ngơi một lúc để khôi phục năng lượng.
Nghĩ đến đây, tinh thần của Lục Ly trở nên phấn chấn. Năng lượng của yêu ma này đã tiêu hao cực lớn, vậy hắn sẽ có cơ hội thoát khỏi sự khống chế của yêu ma. Hắn vẫn có cơ hội tự cứu, vẫn có hi vọng sống sót.
Thân thể hắn bị yêu ma khống chế kéo quan tài chạy đi, thủ đoạn của yêu ma rất lợi hại, mỗi một giây đều có thể vượt qua một dặm, một đường chạy nhanh trong núi lớn đồng hoang, tránh né truy binh.
Lục Ly có thể cảm giác được tình huống bên ngoài, lại không thể khống chế thân thể. Hắn hiện tại giống như một tàn hồn bồng bềnh ngoài thân thể, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghĩ, nhưng lại không thể làm gì.
- Phải nghĩ biện pháp tự cứu!
Đầu óc Lục Ly chuyển động, đang nghĩ biện pháp. Hắn suy nghĩ một phen, phát hiện chỉ có hai loại biện pháp, loại thứ nhất chính là tranh đoạt quyền khống chế Hồn Đàm với yêu ma, khiến yêu ma không thể hoàn toàn đoạt xá, chờ đám người Minh Vũ, Vũ Hóa Thần tới cứu. Loại thứ hai là nghĩ biện pháp khống chế nhục thân của mình, quấy nhiễu hành động của yêu ma, khiến hắn không thể đào tẩu, chờ đám người Minh Vũ tới đây, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn.
Hắn chỉ có Hồn Đàm cảnh, thực lực cảnh giới linh hồn đều quá yếu, dựa vào chính mình để đối phó yêu ma này thì căn bản là không thể.
Sau khi nghĩ thông, Lục Ly bắt đầu nỗ lực nghĩ biện pháp khống chế thân thể. Tâm niệm hắn tập trung trong thân thể, trên tay chân, nghĩ biện pháp khiến thân thể của mình làm việc theo ý niệm của mình.
Bùm.
Sau khi liên tục thử, liên tục đấu tranh, liên tục cường hành khống chế, hai chân Lục Ly cuối cùng cũng khẽ run lên, thân thể đang chạy như điên về phía trước đột nhiên ngã xuống đất, cổ quan ở phía sau cũng thuận thế mà ầm ầm đập về phía trước, làm bốc lên một mảng bụi đất.
Có điều thân thể hắn rất nhanh lại bò lên, tiếp tục chạy như điên về phía trước, hắn phát hiện mình lại không thể ảnh hưởng tới bất kỳ bộ vị nào trên thân thể.
Thành công một lần, Lục Ly rất phấn chấn, chỉ có thể tiếp tục làm ảnh hưởng, tốc độ tiến về phía trước khẳng định sẽ suy giảm mạnh, Minh Vũ, Vũ Hóa Thần và Đỗ Nhiễm rất nhanh cũng sẽ đuổi tới.
- Bùm.
Đi được mấy chục dặm, thân thể hắn lại ngã xuống đất. Tiếp theo lại tiếp tục đứng lên chạy đi, trong linh hồn Lục Ly lúc này đột nhiên vang lên một thanh âm già nua:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết à? Có tin bổn tọa ăn mòn thân thể ngươi thành máu loãng không?
- Hả?
Linh hồn Lục Ly chấn động, lão yêu ma này cuối cùng cũng nói chuyện rồi, trực tiếp truyền âm vào trong linh hồn hắn. Hắn không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn phấn chấn hơn, lão yêu ma truyền âm chứng tỏ hắn đã sợ? Sợ mình quấy rối để bị người ta đuổi kịp rồi bắt lấy?
- Ha ha ha!
Hắn cười thầm trong lòng, nói:
- Lão yêu ma, ngươi hủy đi, ngươi hủy đi, ta thà để thân thể bị hủy chứ cũng không muốn bị ngươi đoạt xá.
Lão yêu ma lúc này đã chiếm một bộ phận Hồn Đàm của hắn, trong lòng hắn nghĩ gì chắc lão yêu ma cũng biết.
Quả nhiên, trong linh hồn hắn rất nhanh liền vang lên một giọng nói già nua:
- Ngu xuẩn, tiểu tử! Bổn tọa đoạt xá thế nào được? Chỉ có thể mượn dùng thân thể của ngươi để đào tẩu thôi. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đợi bổn tọa chạy được tới nơi an toàn, khôi phục nguyên khí, lập tức sẽ thả ngươi đi, còn ban cho ngươi trọng bảo trong Long Đế Quan.
Nếu Lục Ly là thiếu niên mười sáu tuổi bình thường, e là đã thật sự tin lời của lão yêu ma rồi. Hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm thái sớm đã vượt xa bạn cùng lứa tuổi. Hơn nữa lời nói của yêu ma sao mà tin được? Yêu ma này ở trong Long Đế Trủng từng muốn chiếm thân thể của Vũ Linh Hư.
Hắn cười lạnh đáp lại:
- Ngươi lừa trẻ con ba tuổi à? Nếu ngươi chỉ muốn chạy trốn, vậy rất đơn giản. Người đuổi theo phía sau đều là người của ta, chỉ cần ngươi thả ta, ta lập tức bảo bọn họ không đuổi theo ngươi nữa, thế nào?
Lão yêu ma đáp:
- Bổn tọa vì sao phải tin ngươi? Vạn nhất bổn tọa thả ngươi rồi, ngươi lại dẫn người đuổi giết thì sao?
Lục Ly hỏi ngược lại:
- Vậy ta dựa vào đâu mà tin được ngươi?
Một câu tiếp theo của Yêu ma truyền đến, khiến linh hồn Lục Ly chấn động, yêu ma truyền lời:
- Bởi vì bổn tọa là. . . Long Đế, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ đi lừa gạt một tiểu hài tử tiểu hài tử như ngươi à? Ngươi từng tiến vào Long Đế Trủng, chắc biết rất rõ về sự tích của bổn tọa chứ? Bổn tọa vua không nói chơi, đã nói là làm.
- Long Đế!
Lục Ly thực sự bị dọa sợ rồi, vị này chính là Nhân Hoàng, bá chủ vạn năm trước nhất thống Bắc Mạc, nhân vật như vậy chắc sẽ không lừa người ta chứ?
Long Đế đã chết từ vạn năm trước, chẳng lẽ hắn biết bí pháp nào đó, bảo tồn linh hồn của mình? Yêu ma biết khống chế Long Đế Quan, còn hoàn toàn phong bế trong Long Đế Trủng, cường giả bình thường căn bản không vào được, nói như vậy... Yêu ma này thật sự có thể chính là tàn hồn của Long Đế.
- Không đúng.
Một lát sau, Lục Ly đột nhiên giật mình tỉnh lại, nếu yêu ma này là tàn hồn của Long Đế, vậy thanh thần binh cắm trên Long Đế Quan phải giải thích như thế nào? Còn có Long Đế là Đại Đế một đời, vì sao lại xưng hô là bổn tọa, chứ không phải bản đế?
Một điểm mấu chốt nhất, Long Đế là người Bắc Mạc. Long Đế Quan bay ra khỏi Long Đế Trủng, Long Đế khẳng định sẽ ẩn núp ở Bắc Mạc, nghĩ biện pháp khôi phục năng lượng, hoặc là nghĩ biện pháp trùng sinh. Tóm lại... Sẽ không liều lĩnh đến Trung Châu, hiện tại vừa tiến vào Trung Châu liền bị phát hiện.
Hơn nữa, Lục Ly trước giờ chưa từng nghe nói, người ta sau khi chết vạn năm mà tàn hồn vẫn có thể lưu lại. Việc này quá huyễn hoặc, thủ đoạn của yêu ma này cũng không giống như là một nhân loại bình thường.
Lục Ly rất nhanh liền cười lạnh:
- Lão yêu ma, ngươi muốn lừa ai? Ta không lắm lời với ngươi nữa, hoặc ngươi hủy nhục thân của ta, hoặc ta sẽ quấy rối cho ngươi, khiến ngươi trốn không thoát. Chờ người của ta tới rồi, đến lúc đó ngươi cũng phải chết. Hoặc ngươi thả ta ra, ta thề sẽ bảo người của ta không đuổi giết ngươi.
Lục Ly quyết tâm rồi, lão yêu ma lại cười ha hả, truyền lời:
- Tiểu tử, ngươi thực sự cho rằng mình là một nhân vật à? Ngươi đã không hiểu chuyện như vậy, bổn tọa sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, nhục thân của ngươi cũng sẽ bị bổn tọa triệt để luyện hóa, cho ngươi vĩnh sinh bất tử, ngươi chờ xem.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, mắt đỏ rực, giống như hai vầng yêu nguyệt. Nhe răng nhếch miệng, thở mạnh phì phì, giống như một con chó hoang đã phát điên.
Ý thức của hắn lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, nếu không phải ý chí lực của hắn cường đại, lúc này chắc đã triệt để trầm miên rồi.
Ở sâu trong nội tâm hắn có một cỗ khí, một cỗ khí không chịu thua, không nhận mệnh. Thân thể hắn không thể bị yêu ma chiếm giữ, hắn không thể biến thành cái xác không hồn, không thể biến thành ác ma.
Một hai ngày qua, hắn đều đấu tranh với linh hồn của yêu ma, Hồn Đàm của hắn lúc thì lục quang lấp lánh, lúc thì bạch quang lấp lánh, hắn đang tranh đoạt quyền khống chế Hồn Đàm với yêu ma.
Về phần vì sao hắn có thể từ Phố Thành lặng lẽ đến Khê Thành, điều này kỳ thật không liên quan tới hắn, hoàn toàn là năng lực của yêu ma.
Yêu ma khống chế Long Đế Quan mở ra cấm chế trong suốt, sau đó một đường từ trong không trung bay tới đây, trên đường đều tránh thành trì, thám báo bình thường tất nhiên không phát hiện được.
Yêu ma này rất thông minh, hắn chắc biết cường giả ở Phố Thành quá nhiều, nếu còn ở lại bên đó thì hắn khẳng định không thể trốn thoát, cho nên tiêu phí rất nhiều năng lượng khống chế Long Đế Quan thoát đi.
Cũng chính bởi vì yêu ma chuyên tâm đào tẩu, Lục Ly lúc này vẫn thể bảo trì linh hồn tỉnh táo. Nếu nửa ngày này yêu ma vẫn một mực công kích linh hồn hắn, lúc này hắn e là đã sớm xong đời rồi.
Căn cứ vào suy đoán của Lục Ly, yêu ma này khống chế Long Đế Quan phi hành như vậy, chắc rất hao tổn năng lượng. Nếu không yêu ma đã cứ bay mãi như vậy, lúc này khống chế thân thể hắn tiến về phía trước, chính là muốn nghỉ ngơi một lúc để khôi phục năng lượng.
Nghĩ đến đây, tinh thần của Lục Ly trở nên phấn chấn. Năng lượng của yêu ma này đã tiêu hao cực lớn, vậy hắn sẽ có cơ hội thoát khỏi sự khống chế của yêu ma. Hắn vẫn có cơ hội tự cứu, vẫn có hi vọng sống sót.
Thân thể hắn bị yêu ma khống chế kéo quan tài chạy đi, thủ đoạn của yêu ma rất lợi hại, mỗi một giây đều có thể vượt qua một dặm, một đường chạy nhanh trong núi lớn đồng hoang, tránh né truy binh.
Lục Ly có thể cảm giác được tình huống bên ngoài, lại không thể khống chế thân thể. Hắn hiện tại giống như một tàn hồn bồng bềnh ngoài thân thể, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghĩ, nhưng lại không thể làm gì.
- Phải nghĩ biện pháp tự cứu!
Đầu óc Lục Ly chuyển động, đang nghĩ biện pháp. Hắn suy nghĩ một phen, phát hiện chỉ có hai loại biện pháp, loại thứ nhất chính là tranh đoạt quyền khống chế Hồn Đàm với yêu ma, khiến yêu ma không thể hoàn toàn đoạt xá, chờ đám người Minh Vũ, Vũ Hóa Thần tới cứu. Loại thứ hai là nghĩ biện pháp khống chế nhục thân của mình, quấy nhiễu hành động của yêu ma, khiến hắn không thể đào tẩu, chờ đám người Minh Vũ tới đây, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn.
Hắn chỉ có Hồn Đàm cảnh, thực lực cảnh giới linh hồn đều quá yếu, dựa vào chính mình để đối phó yêu ma này thì căn bản là không thể.
Sau khi nghĩ thông, Lục Ly bắt đầu nỗ lực nghĩ biện pháp khống chế thân thể. Tâm niệm hắn tập trung trong thân thể, trên tay chân, nghĩ biện pháp khiến thân thể của mình làm việc theo ý niệm của mình.
Bùm.
Sau khi liên tục thử, liên tục đấu tranh, liên tục cường hành khống chế, hai chân Lục Ly cuối cùng cũng khẽ run lên, thân thể đang chạy như điên về phía trước đột nhiên ngã xuống đất, cổ quan ở phía sau cũng thuận thế mà ầm ầm đập về phía trước, làm bốc lên một mảng bụi đất.
Có điều thân thể hắn rất nhanh lại bò lên, tiếp tục chạy như điên về phía trước, hắn phát hiện mình lại không thể ảnh hưởng tới bất kỳ bộ vị nào trên thân thể.
Thành công một lần, Lục Ly rất phấn chấn, chỉ có thể tiếp tục làm ảnh hưởng, tốc độ tiến về phía trước khẳng định sẽ suy giảm mạnh, Minh Vũ, Vũ Hóa Thần và Đỗ Nhiễm rất nhanh cũng sẽ đuổi tới.
- Bùm.
Đi được mấy chục dặm, thân thể hắn lại ngã xuống đất. Tiếp theo lại tiếp tục đứng lên chạy đi, trong linh hồn Lục Ly lúc này đột nhiên vang lên một thanh âm già nua:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết à? Có tin bổn tọa ăn mòn thân thể ngươi thành máu loãng không?
- Hả?
Linh hồn Lục Ly chấn động, lão yêu ma này cuối cùng cũng nói chuyện rồi, trực tiếp truyền âm vào trong linh hồn hắn. Hắn không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn phấn chấn hơn, lão yêu ma truyền âm chứng tỏ hắn đã sợ? Sợ mình quấy rối để bị người ta đuổi kịp rồi bắt lấy?
- Ha ha ha!
Hắn cười thầm trong lòng, nói:
- Lão yêu ma, ngươi hủy đi, ngươi hủy đi, ta thà để thân thể bị hủy chứ cũng không muốn bị ngươi đoạt xá.
Lão yêu ma lúc này đã chiếm một bộ phận Hồn Đàm của hắn, trong lòng hắn nghĩ gì chắc lão yêu ma cũng biết.
Quả nhiên, trong linh hồn hắn rất nhanh liền vang lên một giọng nói già nua:
- Ngu xuẩn, tiểu tử! Bổn tọa đoạt xá thế nào được? Chỉ có thể mượn dùng thân thể của ngươi để đào tẩu thôi. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đợi bổn tọa chạy được tới nơi an toàn, khôi phục nguyên khí, lập tức sẽ thả ngươi đi, còn ban cho ngươi trọng bảo trong Long Đế Quan.
Nếu Lục Ly là thiếu niên mười sáu tuổi bình thường, e là đã thật sự tin lời của lão yêu ma rồi. Hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm thái sớm đã vượt xa bạn cùng lứa tuổi. Hơn nữa lời nói của yêu ma sao mà tin được? Yêu ma này ở trong Long Đế Trủng từng muốn chiếm thân thể của Vũ Linh Hư.
Hắn cười lạnh đáp lại:
- Ngươi lừa trẻ con ba tuổi à? Nếu ngươi chỉ muốn chạy trốn, vậy rất đơn giản. Người đuổi theo phía sau đều là người của ta, chỉ cần ngươi thả ta, ta lập tức bảo bọn họ không đuổi theo ngươi nữa, thế nào?
Lão yêu ma đáp:
- Bổn tọa vì sao phải tin ngươi? Vạn nhất bổn tọa thả ngươi rồi, ngươi lại dẫn người đuổi giết thì sao?
Lục Ly hỏi ngược lại:
- Vậy ta dựa vào đâu mà tin được ngươi?
Một câu tiếp theo của Yêu ma truyền đến, khiến linh hồn Lục Ly chấn động, yêu ma truyền lời:
- Bởi vì bổn tọa là. . . Long Đế, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ đi lừa gạt một tiểu hài tử tiểu hài tử như ngươi à? Ngươi từng tiến vào Long Đế Trủng, chắc biết rất rõ về sự tích của bổn tọa chứ? Bổn tọa vua không nói chơi, đã nói là làm.
- Long Đế!
Lục Ly thực sự bị dọa sợ rồi, vị này chính là Nhân Hoàng, bá chủ vạn năm trước nhất thống Bắc Mạc, nhân vật như vậy chắc sẽ không lừa người ta chứ?
Long Đế đã chết từ vạn năm trước, chẳng lẽ hắn biết bí pháp nào đó, bảo tồn linh hồn của mình? Yêu ma biết khống chế Long Đế Quan, còn hoàn toàn phong bế trong Long Đế Trủng, cường giả bình thường căn bản không vào được, nói như vậy... Yêu ma này thật sự có thể chính là tàn hồn của Long Đế.
- Không đúng.
Một lát sau, Lục Ly đột nhiên giật mình tỉnh lại, nếu yêu ma này là tàn hồn của Long Đế, vậy thanh thần binh cắm trên Long Đế Quan phải giải thích như thế nào? Còn có Long Đế là Đại Đế một đời, vì sao lại xưng hô là bổn tọa, chứ không phải bản đế?
Một điểm mấu chốt nhất, Long Đế là người Bắc Mạc. Long Đế Quan bay ra khỏi Long Đế Trủng, Long Đế khẳng định sẽ ẩn núp ở Bắc Mạc, nghĩ biện pháp khôi phục năng lượng, hoặc là nghĩ biện pháp trùng sinh. Tóm lại... Sẽ không liều lĩnh đến Trung Châu, hiện tại vừa tiến vào Trung Châu liền bị phát hiện.
Hơn nữa, Lục Ly trước giờ chưa từng nghe nói, người ta sau khi chết vạn năm mà tàn hồn vẫn có thể lưu lại. Việc này quá huyễn hoặc, thủ đoạn của yêu ma này cũng không giống như là một nhân loại bình thường.
Lục Ly rất nhanh liền cười lạnh:
- Lão yêu ma, ngươi muốn lừa ai? Ta không lắm lời với ngươi nữa, hoặc ngươi hủy nhục thân của ta, hoặc ta sẽ quấy rối cho ngươi, khiến ngươi trốn không thoát. Chờ người của ta tới rồi, đến lúc đó ngươi cũng phải chết. Hoặc ngươi thả ta ra, ta thề sẽ bảo người của ta không đuổi giết ngươi.
Lục Ly quyết tâm rồi, lão yêu ma lại cười ha hả, truyền lời:
- Tiểu tử, ngươi thực sự cho rằng mình là một nhân vật à? Ngươi đã không hiểu chuyện như vậy, bổn tọa sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, nhục thân của ngươi cũng sẽ bị bổn tọa triệt để luyện hóa, cho ngươi vĩnh sinh bất tử, ngươi chờ xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.