Chương 437: Cục diện xấu nhất
Yêu Dạ
17/05/2021
Hư bột hư đường hết cả!
Ai nấy đều ủ rũ cúi đầu, Mông Thần rất dứt khoát, việc này đã không còn bất cứ dư địa nào để thương lượng, trừ phi đám người Lục Ly tiêu diệt được Tộc Vương Tinh Không Tộc.
Trong lòng Lục Ly vẫn còn một tia huyễn tưởng, thế là để Bạch Thu Tuyết đi hỏi dò Nghiệp Cơ, nhằm hiểu thêm một ít tin tức về Tộc Vương Tinh Không Tộc.
Tinh Không Tộc là một trong hai đại tộc cường đại nhất Hoang giới, sưu tập tin tức rất dễ, ngay từ chỗ Nghiệp Cơ đã thu được rất nhiều tình báo.
Bộ tộc này cũng là một trong các đại tộc viễn cổ, trước đây từng huy hoàng qua một đoạn thời gian, chiếm giữ gần như trọn cả đông nam bộ Trung Châu. Bộ tộc này có được thần thông rất cường đại, có thể thuấn di. Bọn hắn được mệnh danh Tinh Không Tộc cũng là bởi thần thông thuấn di này.
Chỉ cần tu luyện tới cảnh giới nhất định, bọn họ liền có thể thuấn di, Tộc Vương Tinh Không Tộc có thể thuấn di ngàn dặm, gần như là tồn tại không thể giết chết.
Sau khi lấy được tin này, sắc mặt Lục Ly triệt để trắng bệch. Đừng nói dựa vào đám người bọn hắn, sợ là dù có liên thủ với Mông Thần thì cũng rất khó giết chết Tộc Vương Tinh Không Tộc …
- Đi về!
Sự tình đi vào ngõ cụt, ngày lại vẫn phải qua, đám người Lục Ly chuẩn bị trở về Bắc Mạc. Đã ở trong này một đoạn thời gian, vạn nhất bên ngoài Bắc Mạc xuất hiện nguy cơ thì sao?
Trước khi đi, Nghiệp Cơ đột nhiên truyền tới tin tức, nói Mông Thần lưu lại mệnh lệnh. Thông đạo nối liền Bắc Mạc sẽ do Nghiệp Cơ trấn thủ, hắn chỉ cho Lục Ly thời gian nửa năm. Nửa năm sau nếu Lục Ly còn không cách nào đánh giết Tộc Vương Tinh Không Tộc, thông đạo kia nhất định phải hủy.
Có đám người Mông Trí và Dạ Tra ở đây, Mông Thần tạm thời tin tưởng Lục Ly, bằng không thông đạo này khẳng định phải bị hủy ngay lập tức. Nửa năm sau mới hủy cũng là vì nghĩ cho an toàn của Hoang giới, vạn nhất Lục Ly cấu kết đại thế lực Trung Châu giết vào đây thì sao?
- Nửa năm?
Vẻ đắng chát nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần, xem ra chuyện ở Hoang giới này đã triệt để thất bại. Hắn nghĩ không ra cách gì, đành phải dẫn theo chúng nhân trở về.
Truyền tống tới tiểu thế giới Lục Ải Nhân, Lục Ly để người Mãnh Tượng Tộc rời đi trước. Sau đó gọi người của Bạch gia đến tiếp tục trấn thủ lối vào, đồng thời mở lại đại trận.
Chuyện đi về của Mãnh Tượng Tộc Lục Ly giao phó hết cho Dạ Tra, bọn hắn tới thế nào thì về thế này. Lục Ly nói hắn phải trở về suy nghĩ một phen rồi thông báo cho đám người Mông Trí sau. Hắn còn nói sẽ đưa vào một nhóm linh tài, để Mãnh Tượng Tộc tận hết khả năng bồi dưỡng càng nhiều Quân Hầu Cảnh.
Đám người Mông Trí biết việc này đã hết cách vãn hồi, sắc mặt đều rất khó coi, có chút áy náy, lại không biết nên nói gì.
Lục Ly dẫn Bạch Thu Tuyết trở về, đi Thiên Ngục Đảo, sau đó truyền tống về Linh Đế Thành.
Trong Linh Đế Thành vẫn rất bình tĩnh, trước mắt chưa có tin tức gì báo về, Tống Kỳ hẳn còn đang bị vây khốn trong tuyệt địa. Tâm tình Lục Ly không tốt, không nói nhảm gì nhiều với chúng nhân, một mình lẳng lặng bế quan.
Một là hắn muốn ổn định cảnh giới một phen, hai là ngẫm xem còn cách nào phá cục không, hắn là người không dễ dàng từ bỏ, chỉ cần có một khả năng dù là rất nhỏ hắn đều sẽ cố gắng tranh thủ.
Bạch Thu Tuyết rất hiểu chuyện, không đi quấn lấy Lục Ly mà cũng bế quan.
Nàng định tiến một bước tham ngộ Thiên Mị Thuật, nếu có thể lên tới tầng thứ hai, không chừng nàng sẽ mị hoặc Nhân Hoàng, khi ấy liền có thể giúp Lục Ly nắm xuống Hoang giới.
Bạch Hạ Sương sớm đã bế quan, có lẽ bởi vì cảnh giới bản thân quá thấp, thường xuyên bị Lục Ly cười nhạo.
Đám người Minh Vũ không biết những ngày nay Lục Ly đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua ai nấy đều cảm giác được một tia đè nén và bất thường. Tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, ngày nào Tống Kỳ còn chưa chết, liền vẫn như một thanh lợi kiếm treo lơ lửng trên đầu chúng nhân Bắc Mạc.
Thái Thượng trưởng lão Lục gia đưa cho Lục Ly rất nhiều linh tài, trong quốc khố còn không ngừng có linh tài Huyền Tinh được chuyển vào. Lục Ly tạm thời không cần lo lắng chuyện linh tài và Huyền Tinh, mặc cho mọi người gắng sức tu luyện, đừng sợ tiêu tốn linh tài.
Trầm tư tu luyện năm ngày, Lục Ly vẫn không nghĩ ra cách gì khả thi, cảnh giới lại đã rất ổn định. Hắn quyết định không đi nghĩ chuyện Hoang giới nữa, dù sao vẫn còn thời gian, trong lòng hắn cũng vẫn chưa từ bỏ, chỉ là trước cố gắng tu luyện, tạm thời vứt chuyện Hoang giới sang một bên.
Hắn bắt đầu tham ngộ Kính Tượng áo nghĩa và Tốc Độ áo nghĩa.
Phân thân vẫn quá ít, nếu có thể gia tăng thêm số lượng phân thân, phối hợp với Tốc Độ áo nghĩa, như vậy lực sát thương sẽ càng khủng bố. Thậm chí nếu phân thân càng chân thực, có lẽ Nhân Hoàng Cảnh đều chưa hẳn có thể giết chết được hắn.
Tốc Độ áo nghĩa vừa mới có bước đột phá trọng đại, muốn trong thời gian ngắn có thêm tiến triển sợ rằng không quá hiện thực. Lục Ly một lòng tham ngộ Kính Tượng áo nghĩa, số lượng phân thân dần dần tăng lên.
Nửa tháng sau, số phân thân Lục Ly đã lên tới ba mươi mấy, tăng hơn gấp đôi. Một tháng sau phân thân lại lần nữa tăng thêm hai mươi mấy, đạt đến số phân thân cực hạn mà năm đó Yêu Ma điều khiển Lục Linh từng làm được, tổng cộng lên tới sáu mươi sáu phân thân.
Lục Ly rất hài lòng, nhiều phân thân như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đã hoa cả mắt. Chỉ cần không nhìn ra chân thân, chừng này liền đã đủ rồi, còn nếu có thể nhìn ra được, dù có hơn ngàn phân thân lại được ích gì?
Hắn quyết định xuất quan nghỉ ngơi mấy ngày.
Được đến tin tức Bạch Thu Tuyết đang bế quan, hắn hơi có chút thất vọng, đi về ăn một bữa cơm, đánh ván cờ với Lục Phi Tuyết.
Mặc dù trên mặt Lục Ly không lộ ra quá nhiều tình tự, Lục Phi Tuyết thân là nữ nhân, năng lực quan sát rất mạnh, nhấp một ngụm trà hỏi:
- Ngươi có tâm sự?
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Không có, chỉ là có chút khốn hoặc trong tu luyện thôi.
Ở phương diện tu luyện, Lục Phi Tuyết không có quyền lên tiếng, thực lực nàng không tính quá mạnh. Thế là cũng không nhiều hỏi, dọn ra bàn cờ chuẩn bị đánh một ván.
- Ha ha ha
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười như chuông bạc, tiếp đó một đạo bóng người bay vút ra từ trong cung điện, bắn thẳng lên giữa không trung.
Lục Ly hiếu kì đi ra nhìn, thì ra là Bạch Hạ Sương. Dưới chân nàng là một Mệnh Luân bảy màu, cứ thế bay tới bay lui giữa trời, nét mặt tràn đầy vui sướng, tựa như một đứa trẻ được đến đồ chơi mới.
- Thiên tư đúng là không sai.
Lục Ly khẽ gật đầu, dù Bạch Hạ Sương có được linh tài gần như vô tận, nhưng nếu tư chất không được thì có cho nhiều linh tài đến mấy cũng vô dụng. Hệt như năm đó Thiên Đà Tử xung kích hơn tám mươi lần đều chưa thể thành công, đương nhiên khi ấy cũng là vì hắn không có Thiên Xà Quả.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương thấy được Lục Ly ở dưới, cánh mũi thanh tú hơi run, bay tới bay lui trên đỉnh đầu Lục Ly, trên mặt toàn là vẻ cao ngạo.
Lục Ly cười một tiếng, sau đó nói:
- Bạch Hạ Sương, ngươi mặc váy còn bay lên không làm gì? Dưới này nhìn thấy hết, màu hồng phấn …
- Ai nha, Lục Ly ngươi muốn chết!
Bạch Hạ Sương tỉnh ra, xấu hổ hận không thể chui xuống đất, ôm mặt hóa thành một đạo hồng quang bay vụt vào trong thiền điện, mãi không thấy đi ra.
Sa sa sa!
Ngay lúc Lục Ly chuẩn bị quay vào trong tiếp tục đánh cờ với Lục Phi Tuyết, Yên phu nhân bước nhanh đi tới, ghé đến bên tai Lục Ly thấp giọng nói:
- Khương Hoằng phái người truyền tống tới, nói Tống Kỳ đã đi ra từ trong tuyệt địa. Còn chém giết mười mấy thám báo Khương gia, lúc này chính đang lẩn trốn, tung tích bất minh.
- Cái gì?
Chuyện Lục Ly lo lắng nhất đã xảy ra, Tống Kỳ cuối cùng vẫn thoát ra được, hơn nữa còn đang chạy trốn với tốc độ nhanh nhất. Hắn nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách tránh né Khương gia truy sát, sau đó ra biển đi đến Bắc Mạc.
- Tìm Khương Khinh Linh điều Nhân Hoàng đi qua?
Trong đầu Lục Ly bất giác hiện lên ý niệm này, nhưng rất nhanh sau đó liền bị phủ quyết.
Khương Vô Ngã đã khá là bất mãn với hắn, Tống Kỳ ở bắc bộ Trung Châu có lẽ hắn sẽ không can thiệp, mặc cho trưởng lão Khương gia truy sát, nhưng muốn điều Nhân Hoàng từ Trung Châu đến Bắc Mạc … việc này rõ ràng đã đi quá giới hạn của Khương Vô Ngã.
Huống hồ, Khương Vô Ngã không muốn Khương Khinh Linh giẫm lên vết xe đổ, Lục Ly bị Tống Kỳ giết, Khương Vô Ngã sẽ còn vỗ tay khen hay
Còn một điểm nữa, Lục Ly là kẻ không dễ dàng cầu xin người khác. Lần trước đi tìm Khương Khinh Linh đã khiến hắn cảm thấy rất mất mặt, thái độ Khương Vô Ngã càng là kích lên tự tôn và kiêu ngạo trong lòng hắn.
- Liều mạng!
Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, trong đầu toát ra một ý tưởng lớn mật. Trầm ngâm thoáng chốc, hắn cắn răng hét lớn, sắc mặt dần trở nên dữ tợn, hệt như một con dã thú sa vào tuyệt địa.
Ai nấy đều ủ rũ cúi đầu, Mông Thần rất dứt khoát, việc này đã không còn bất cứ dư địa nào để thương lượng, trừ phi đám người Lục Ly tiêu diệt được Tộc Vương Tinh Không Tộc.
Trong lòng Lục Ly vẫn còn một tia huyễn tưởng, thế là để Bạch Thu Tuyết đi hỏi dò Nghiệp Cơ, nhằm hiểu thêm một ít tin tức về Tộc Vương Tinh Không Tộc.
Tinh Không Tộc là một trong hai đại tộc cường đại nhất Hoang giới, sưu tập tin tức rất dễ, ngay từ chỗ Nghiệp Cơ đã thu được rất nhiều tình báo.
Bộ tộc này cũng là một trong các đại tộc viễn cổ, trước đây từng huy hoàng qua một đoạn thời gian, chiếm giữ gần như trọn cả đông nam bộ Trung Châu. Bộ tộc này có được thần thông rất cường đại, có thể thuấn di. Bọn hắn được mệnh danh Tinh Không Tộc cũng là bởi thần thông thuấn di này.
Chỉ cần tu luyện tới cảnh giới nhất định, bọn họ liền có thể thuấn di, Tộc Vương Tinh Không Tộc có thể thuấn di ngàn dặm, gần như là tồn tại không thể giết chết.
Sau khi lấy được tin này, sắc mặt Lục Ly triệt để trắng bệch. Đừng nói dựa vào đám người bọn hắn, sợ là dù có liên thủ với Mông Thần thì cũng rất khó giết chết Tộc Vương Tinh Không Tộc …
- Đi về!
Sự tình đi vào ngõ cụt, ngày lại vẫn phải qua, đám người Lục Ly chuẩn bị trở về Bắc Mạc. Đã ở trong này một đoạn thời gian, vạn nhất bên ngoài Bắc Mạc xuất hiện nguy cơ thì sao?
Trước khi đi, Nghiệp Cơ đột nhiên truyền tới tin tức, nói Mông Thần lưu lại mệnh lệnh. Thông đạo nối liền Bắc Mạc sẽ do Nghiệp Cơ trấn thủ, hắn chỉ cho Lục Ly thời gian nửa năm. Nửa năm sau nếu Lục Ly còn không cách nào đánh giết Tộc Vương Tinh Không Tộc, thông đạo kia nhất định phải hủy.
Có đám người Mông Trí và Dạ Tra ở đây, Mông Thần tạm thời tin tưởng Lục Ly, bằng không thông đạo này khẳng định phải bị hủy ngay lập tức. Nửa năm sau mới hủy cũng là vì nghĩ cho an toàn của Hoang giới, vạn nhất Lục Ly cấu kết đại thế lực Trung Châu giết vào đây thì sao?
- Nửa năm?
Vẻ đắng chát nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần, xem ra chuyện ở Hoang giới này đã triệt để thất bại. Hắn nghĩ không ra cách gì, đành phải dẫn theo chúng nhân trở về.
Truyền tống tới tiểu thế giới Lục Ải Nhân, Lục Ly để người Mãnh Tượng Tộc rời đi trước. Sau đó gọi người của Bạch gia đến tiếp tục trấn thủ lối vào, đồng thời mở lại đại trận.
Chuyện đi về của Mãnh Tượng Tộc Lục Ly giao phó hết cho Dạ Tra, bọn hắn tới thế nào thì về thế này. Lục Ly nói hắn phải trở về suy nghĩ một phen rồi thông báo cho đám người Mông Trí sau. Hắn còn nói sẽ đưa vào một nhóm linh tài, để Mãnh Tượng Tộc tận hết khả năng bồi dưỡng càng nhiều Quân Hầu Cảnh.
Đám người Mông Trí biết việc này đã hết cách vãn hồi, sắc mặt đều rất khó coi, có chút áy náy, lại không biết nên nói gì.
Lục Ly dẫn Bạch Thu Tuyết trở về, đi Thiên Ngục Đảo, sau đó truyền tống về Linh Đế Thành.
Trong Linh Đế Thành vẫn rất bình tĩnh, trước mắt chưa có tin tức gì báo về, Tống Kỳ hẳn còn đang bị vây khốn trong tuyệt địa. Tâm tình Lục Ly không tốt, không nói nhảm gì nhiều với chúng nhân, một mình lẳng lặng bế quan.
Một là hắn muốn ổn định cảnh giới một phen, hai là ngẫm xem còn cách nào phá cục không, hắn là người không dễ dàng từ bỏ, chỉ cần có một khả năng dù là rất nhỏ hắn đều sẽ cố gắng tranh thủ.
Bạch Thu Tuyết rất hiểu chuyện, không đi quấn lấy Lục Ly mà cũng bế quan.
Nàng định tiến một bước tham ngộ Thiên Mị Thuật, nếu có thể lên tới tầng thứ hai, không chừng nàng sẽ mị hoặc Nhân Hoàng, khi ấy liền có thể giúp Lục Ly nắm xuống Hoang giới.
Bạch Hạ Sương sớm đã bế quan, có lẽ bởi vì cảnh giới bản thân quá thấp, thường xuyên bị Lục Ly cười nhạo.
Đám người Minh Vũ không biết những ngày nay Lục Ly đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua ai nấy đều cảm giác được một tia đè nén và bất thường. Tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, ngày nào Tống Kỳ còn chưa chết, liền vẫn như một thanh lợi kiếm treo lơ lửng trên đầu chúng nhân Bắc Mạc.
Thái Thượng trưởng lão Lục gia đưa cho Lục Ly rất nhiều linh tài, trong quốc khố còn không ngừng có linh tài Huyền Tinh được chuyển vào. Lục Ly tạm thời không cần lo lắng chuyện linh tài và Huyền Tinh, mặc cho mọi người gắng sức tu luyện, đừng sợ tiêu tốn linh tài.
Trầm tư tu luyện năm ngày, Lục Ly vẫn không nghĩ ra cách gì khả thi, cảnh giới lại đã rất ổn định. Hắn quyết định không đi nghĩ chuyện Hoang giới nữa, dù sao vẫn còn thời gian, trong lòng hắn cũng vẫn chưa từ bỏ, chỉ là trước cố gắng tu luyện, tạm thời vứt chuyện Hoang giới sang một bên.
Hắn bắt đầu tham ngộ Kính Tượng áo nghĩa và Tốc Độ áo nghĩa.
Phân thân vẫn quá ít, nếu có thể gia tăng thêm số lượng phân thân, phối hợp với Tốc Độ áo nghĩa, như vậy lực sát thương sẽ càng khủng bố. Thậm chí nếu phân thân càng chân thực, có lẽ Nhân Hoàng Cảnh đều chưa hẳn có thể giết chết được hắn.
Tốc Độ áo nghĩa vừa mới có bước đột phá trọng đại, muốn trong thời gian ngắn có thêm tiến triển sợ rằng không quá hiện thực. Lục Ly một lòng tham ngộ Kính Tượng áo nghĩa, số lượng phân thân dần dần tăng lên.
Nửa tháng sau, số phân thân Lục Ly đã lên tới ba mươi mấy, tăng hơn gấp đôi. Một tháng sau phân thân lại lần nữa tăng thêm hai mươi mấy, đạt đến số phân thân cực hạn mà năm đó Yêu Ma điều khiển Lục Linh từng làm được, tổng cộng lên tới sáu mươi sáu phân thân.
Lục Ly rất hài lòng, nhiều phân thân như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đã hoa cả mắt. Chỉ cần không nhìn ra chân thân, chừng này liền đã đủ rồi, còn nếu có thể nhìn ra được, dù có hơn ngàn phân thân lại được ích gì?
Hắn quyết định xuất quan nghỉ ngơi mấy ngày.
Được đến tin tức Bạch Thu Tuyết đang bế quan, hắn hơi có chút thất vọng, đi về ăn một bữa cơm, đánh ván cờ với Lục Phi Tuyết.
Mặc dù trên mặt Lục Ly không lộ ra quá nhiều tình tự, Lục Phi Tuyết thân là nữ nhân, năng lực quan sát rất mạnh, nhấp một ngụm trà hỏi:
- Ngươi có tâm sự?
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Không có, chỉ là có chút khốn hoặc trong tu luyện thôi.
Ở phương diện tu luyện, Lục Phi Tuyết không có quyền lên tiếng, thực lực nàng không tính quá mạnh. Thế là cũng không nhiều hỏi, dọn ra bàn cờ chuẩn bị đánh một ván.
- Ha ha ha
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười như chuông bạc, tiếp đó một đạo bóng người bay vút ra từ trong cung điện, bắn thẳng lên giữa không trung.
Lục Ly hiếu kì đi ra nhìn, thì ra là Bạch Hạ Sương. Dưới chân nàng là một Mệnh Luân bảy màu, cứ thế bay tới bay lui giữa trời, nét mặt tràn đầy vui sướng, tựa như một đứa trẻ được đến đồ chơi mới.
- Thiên tư đúng là không sai.
Lục Ly khẽ gật đầu, dù Bạch Hạ Sương có được linh tài gần như vô tận, nhưng nếu tư chất không được thì có cho nhiều linh tài đến mấy cũng vô dụng. Hệt như năm đó Thiên Đà Tử xung kích hơn tám mươi lần đều chưa thể thành công, đương nhiên khi ấy cũng là vì hắn không có Thiên Xà Quả.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương thấy được Lục Ly ở dưới, cánh mũi thanh tú hơi run, bay tới bay lui trên đỉnh đầu Lục Ly, trên mặt toàn là vẻ cao ngạo.
Lục Ly cười một tiếng, sau đó nói:
- Bạch Hạ Sương, ngươi mặc váy còn bay lên không làm gì? Dưới này nhìn thấy hết, màu hồng phấn …
- Ai nha, Lục Ly ngươi muốn chết!
Bạch Hạ Sương tỉnh ra, xấu hổ hận không thể chui xuống đất, ôm mặt hóa thành một đạo hồng quang bay vụt vào trong thiền điện, mãi không thấy đi ra.
Sa sa sa!
Ngay lúc Lục Ly chuẩn bị quay vào trong tiếp tục đánh cờ với Lục Phi Tuyết, Yên phu nhân bước nhanh đi tới, ghé đến bên tai Lục Ly thấp giọng nói:
- Khương Hoằng phái người truyền tống tới, nói Tống Kỳ đã đi ra từ trong tuyệt địa. Còn chém giết mười mấy thám báo Khương gia, lúc này chính đang lẩn trốn, tung tích bất minh.
- Cái gì?
Chuyện Lục Ly lo lắng nhất đã xảy ra, Tống Kỳ cuối cùng vẫn thoát ra được, hơn nữa còn đang chạy trốn với tốc độ nhanh nhất. Hắn nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách tránh né Khương gia truy sát, sau đó ra biển đi đến Bắc Mạc.
- Tìm Khương Khinh Linh điều Nhân Hoàng đi qua?
Trong đầu Lục Ly bất giác hiện lên ý niệm này, nhưng rất nhanh sau đó liền bị phủ quyết.
Khương Vô Ngã đã khá là bất mãn với hắn, Tống Kỳ ở bắc bộ Trung Châu có lẽ hắn sẽ không can thiệp, mặc cho trưởng lão Khương gia truy sát, nhưng muốn điều Nhân Hoàng từ Trung Châu đến Bắc Mạc … việc này rõ ràng đã đi quá giới hạn của Khương Vô Ngã.
Huống hồ, Khương Vô Ngã không muốn Khương Khinh Linh giẫm lên vết xe đổ, Lục Ly bị Tống Kỳ giết, Khương Vô Ngã sẽ còn vỗ tay khen hay
Còn một điểm nữa, Lục Ly là kẻ không dễ dàng cầu xin người khác. Lần trước đi tìm Khương Khinh Linh đã khiến hắn cảm thấy rất mất mặt, thái độ Khương Vô Ngã càng là kích lên tự tôn và kiêu ngạo trong lòng hắn.
- Liều mạng!
Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, trong đầu toát ra một ý tưởng lớn mật. Trầm ngâm thoáng chốc, hắn cắn răng hét lớn, sắc mặt dần trở nên dữ tợn, hệt như một con dã thú sa vào tuyệt địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.