Chương 656: Khôi lỗi thú
Yêu Dạ
09/07/2021
Vệ gia rất mạnh, ở dưới trướng Đại Phật Tự coi như là thất phẩm gia tộc xếp hạng trước ba, cường giả Vệ gia như mây, ngay cả Địa Tiên cũng có.
Thế nhưng Vệ gia cũng không khống chế được đại cuộc, Vệ gia không hề chiếm ưu thế ở đây. Xung quanh có nhiều võ giả ẩn nấp như vậy, khả năng tin tức đã sớm ngoài truyền ra ngoài, nói không chừng rất nhanh sẽ có cường giả chạy tới, có lẽ không có cường giả Vệ gia đến giúp, bảo vật sẽ bị cướp đoạt.
Cho nên Vệ Nguyên đưa ra điều kiện một nửa bảo vật, nhất định là hi vọng Hồ Lang toàn lực ứng phó, lập tức đánh hạ địa cung, đoạt lấy bảo vật bên trong.
Đương nhiên vì thân phận Lục Ly cao quý, hắn cũng có ý lấy lòng. Hắn không biết tình huống cụ thể, nhưng hắn nghe nói, lão chủ trì Đại Phật Tự đã gặp Lục Ly.
Đây chính là một tín hiệu vô cùng rõ ràng, cho dù Khương Vô Ngã tới cũng không thể nhìn thấy vị lão chủ trì sống mấy ngàn năm kia.
Nếu lão chịu gặp Lục Ly, như vậy đã nói rõ sau này Lục Ly chính là khách nhân tôn quý nhất của Đại Phật Tự, làm sao Vệ Nguyên có thể không nịnh bợ Lục Ly?
- Đi!
Lục Ly không thèm để ý có bảo vật hay không, hắn chỉ quan tâm đám người Cổ Mẫn, hắn vung tay lên mang theo Hồ Lang gào thét đi vào bên trong vết nứt.
Chuyện này doạ cho Vệ Nguyên ngơ người, mặc dù thân phận tôn quý Lục Ly, nhưng thực lực cũng chỉ có Bất Diệt cảnh đỉnh phong, hắn đi xuống không phải là muốn chết sao?
- Vệ Như, ngươi chịu trách nhiệm ở đây, nếu có cường giả mạnh mẽ xông tới, lập tức cho ta biết!
Vệ Nguyên chỉ có thể dặn dò một tên Bất Diệt cảnh khác, sau đó mang theo hai vị Quân Hầu cảnh lao xuống như mũi tên nhọn, đuổi theo Lục Ly và Hồ Lang.
Quả thực cái khe này rất sâu, hai người Lục Ly phi hành xuống mấy ngàn trượng nhưng vẫn chưa tới đáy, thần niệm hai người đã có thể dò xét đến phần đáy rồi. Bọn họ dò xét được một cái lối đi tản ra ánh sáng hoàng kim, có lẽ là cửa vào đi thông đến địa cung.
- Vết nứt sâu như vậy, làm sao lôi điện có khả năng đánh ra được?
Lục Ly có một chút nghi hoặc, cho dù lôi điện có thể đánh nổ tung tiểu đảo, nhiều nhất cũng chỉ nổ ra một cái khe sâu mấy chục trượng thôi chứ? Làm sao có thể bổ ra vết nứt mấy ngàn trượng?
Thế nhưng phía trước đã có người tiến vào rồi, Lục Ly cũng không có quá lo lắng, cùng Hồ Lang xông vào trong thông đạo, trước mắt chợt có ánh sáng lóe lên, sau đó hắn liền xuất hiện trong một tòa đại điện to lớn.
Toà đại điện này rộng ít nhất vạn trượng, toàn bộ kim quang lấp lánh, bốn phía có những cây cột phải mấy người mới có thể ôm hết. Trên cột điêu khắc núi hoang trùng điệp, quái thú độc trùng, phía trên còn có chữ cổ, tất cả đều nói rõ cái cung điện dưới đất này tồn tại rất lâu rồi.
- Ầm ầm ầm...
Hai người chỉ nhìn qua một chút, ánh mắt lập tức khóa chặt hai con quái thú đang phi nhanh ở nơi xa và đám người kinh hoàng chạy trốn ở bốn phía.
Trong đại điện có rất nhiều thi thể, toàn bộ huyết nhục mơ hồ, thê thảm không nỡ nhìn, nhiều người trong đó mặc chiến giáp Vệ gia, chắc là nhóm người đầu tiên đi vào bị quái thú giết chết.
- Ly thiếu, Hồ đại nhân!
Cổ Mẫn và hai vị trưởng lão Cổ gia thấy Lục Ly, Hồ Lang đi tới thì nhất thời vui vẻ, mấy chục người trong đại điện thấy một vị Nhân Hoàng đi vào, thì đều lộ ra niềm vui tuyệt xử phùng sinh. Có hai người đang bị quái thú truy sát, luôn miệng kêu to:
- Đại nhân cứu giúp chúng ta với.
- Hưu...
Hồ Lang không chần chờ, trong tay lập tức xuất hiện một thanh cự phủ, thân thể chợt lóe lên. Lục Ly không có mạo muội động thủ, ánh mắt khóa chặt hai con quái thú hình thù kỳ quái kia.
Hình thể hai con quái thú kia không quá to lớn, không ngờ lại đứng thẳng như con người, trên lưng vác một cái mai rùa to lớn, cảm giác thân thể giống như đúc từ kim loại đặc thù mà thành. Toàn thân đều có hoa văn phong cách cổ xưa, trên mặt cũng có ngũ quan, nhưng căn bản không có động đậy, khô cứng giống như pho tượng, con ngươi cũng không chuyển động.
Kỳ lạ chính là, hành động của bọn nó không có bị hạn chế, đi lại như gió, không chậm hơn Quân Hầu cảnh đỉnh phong. Vũ khí của bọn nó là hai cái liệm chùy, trên thân chùy có gai nhọn hoắt, cho nên những võ giả bị giết chết kia mới không toàn thây, thê thảm không nỡ nhìn.
- Oanh...
Trong không trung có một đạo bạch quang lóe lên, Vệ Nguyên và hai vị Quân Hầu cảnh xuất hiện, sau khi thấy Lục Ly, Vệ Nguyên lập tức gầm lên:
- Lối ra ở bên kia, Lục công tử mau đi đi, ta giúp ngươi chống đỡ khôi lỗi thú.
Vệ Nguyên chỉ vào một cái một hắc động nhỏ ở trong góc, Lục Ly phát hiện có một con khôi lỗi thú đang canh gác ở gần đó, không có đi quá xa, giống như là đang bảo vệ lối ra?
- Khôi lỗi thú có linh hồn sao?
Lục Ly có một chút nghi hoặc, thoạt nhìn chúng nó giống như là vật chết, không có dấu vết sinh mệnh dao động, cảm giác như dùng một đống kim loại kỳ lạ luyện chế mà thành.
- Có!
Vệ Nguyên trả lời, khiến Lục Ly kinh ngạc không ngớt, Vệ Nguyên giải thích:
- Dựa theo lịch sử ghi lại, bên trong khôi lỗi thú phong ấn hồn phách Huyền Thú cường đại, cho nên bọn nó có thể nghe theo mệnh lệnh chủ nhân. Có lẽ con khôi lỗi thú kia được chủ nhân địa cung mệnh lệnh trấn thủ lối ra, vừa rồi chúng ta cũng phải liều mạng mới thoát ra được.
- Không cần phải gấp gáp đi ra ngoài, nếu con khôi lỗi thú này không rời đi quá xa, Hồ Lang có thể dễ dàng ứng phó một con, bây giờ chúng ta rất an toàn!
Lục Ly khoát tay áo, Vệ Nguyên cảm thấy cũng có lý, nên yên tâm xuống. Thân phận Lục Ly tôn quý, hắn cũng không dám để Lục Ly xảy ra chuyện gì, nếu không hắn có thể bị Đại Phật Tự đánh chết.
- Hưu...
Những người còn sống sót, đều tụ tập ở chỗ Lục Ly, rất nhiều người bị thương, có một người bị nát bấy một chân, nhìn thấy mà giật mình.
- Oanh!
Hồ Lang chiến đấu cùng một con khôi lỗi thú, Lục Ly quan sát mấy lần, sắc mặt khẽ biến. Bởi vì Hồ Lang chém ra một phủ, vậy mà con khôi lỗi thú kia chỉ bị nện ra mấy trượng, sau đó lại bò dậy tiếp tục công kích Hồ Lang, trên người không có bất kỳ vết thương nào...
- Ai!
Vệ Nguyên nhìn thoáng qua, có một chút ủ rũ, suy nghĩ gì đó rồi nói:
- Khôi lỗi thú do một cái chủng tộc đặc thù thời viễn cổ chế tạo ra, nghe nói dùng thiên ngoại vẫn thạch luyện chế, trừ phi có được lực công kích cường đại của Nhân Hoàng hoặc là Địa Tiên, nếu không căn bản không cách nào phá hoại. Khôi lỗi thú đã từng mang đến thương tổn vô cùng to lớn cho nhân loại, cũng may về sau cái chủng tộc viễn cổ kia bị huỷ diệt, khôi lỗi thú cũng bị hủy diệt theo, bí pháp luyện chế khôi lỗi thú biến mất, không nghĩ rằng cái địa cung này lại có hai con?
- Rầm rầm rầm...
Hồ Lang không tin vào ma quỷ, vận dụng áo nghĩa, liên tục công kích hơn mười lần, mỗi lần đều đánh bay khôi lỗi thú, nhưng vẫn không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì cho khôi lỗi thú như cũ.
Lục Ly không động tới, luôn luôn dụng thần niệm dò xét khôi lỗi thú, đáng tiếc bên trong khôi lỗi thú dường như có cấm chế mạnh mẽ, cho nên khi thần niệm dò xét vào, chỉ thấy bên trong là một mảnh mơ hồ, không dò xét được cái gì.
- Hồ Lang, giữ chân khôi lỗi thú!
Sau khi dò xét trong chốc lát, Lục Ly quyết định thử một lần, long đế thần binh xuất hiện trong tay của hắn, cưỡi Mệnh Luân bắt đầu phân thân, không quan tâm Vệ Nguyên kinh hoàng kêu to, khống chế mười mấy phân thân hóa thành Lưu Tinh bay đến chỗ khôi lỗi thú.
- Được!
Hồ Lang biết lực công kích của Lục Ly rất hung tàn, đã từng dùng một chiêu suýt chút nữa đánh chết Long Dương cư sĩ. Thân hình hắn lấp lánh, vây quanh khôi lỗi thú, dẫn dắt lực chú ý của khôi lỗi thú.
- Grào...
Lục Ly khống chế mấy cái phân thân nhích tới gần khôi lỗi thú, khôi lỗi thú lập tức vung liệm chùy đánh tan từng cái phân thân. Lục Ly thấy vậy không còn kiêng kỵ nữa, tìm được một cái cơ hội, vung long đế thần binh liên tục nện xuống đầu khôi lỗi thú.
Hai mươi bảy làn sóng chấn động mãnh liệt đánh vào, đôi mắt Hồ Lang trở nên vô cùng nóng bỏng, chờ đợi khôi lỗi thú ầm ầm ngã xuống đất.
Nhưng mà...
Thân thể khôi lỗi thú không có đung đưa, thậm chí không có bất kỳ cảm giác bị công kích nào, nó vung liệm chùy ném về phía Lục Ly, tốc độ cực nhanh. Lục Ly vừa mới tấn công xong nên không có biện pháp né tránh, bị liệm chùy nện bay ra ngoài, lúc người ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi...
- Lục công tử!
- Ly thiếu!
Vệ Nguyên và đám người Cổ Mẫn cực kỳ hoảng sợ, nếu như Lục Ly xảy ra chuyện, hai người cũng xong đời.
Thế nhưng Vệ gia cũng không khống chế được đại cuộc, Vệ gia không hề chiếm ưu thế ở đây. Xung quanh có nhiều võ giả ẩn nấp như vậy, khả năng tin tức đã sớm ngoài truyền ra ngoài, nói không chừng rất nhanh sẽ có cường giả chạy tới, có lẽ không có cường giả Vệ gia đến giúp, bảo vật sẽ bị cướp đoạt.
Cho nên Vệ Nguyên đưa ra điều kiện một nửa bảo vật, nhất định là hi vọng Hồ Lang toàn lực ứng phó, lập tức đánh hạ địa cung, đoạt lấy bảo vật bên trong.
Đương nhiên vì thân phận Lục Ly cao quý, hắn cũng có ý lấy lòng. Hắn không biết tình huống cụ thể, nhưng hắn nghe nói, lão chủ trì Đại Phật Tự đã gặp Lục Ly.
Đây chính là một tín hiệu vô cùng rõ ràng, cho dù Khương Vô Ngã tới cũng không thể nhìn thấy vị lão chủ trì sống mấy ngàn năm kia.
Nếu lão chịu gặp Lục Ly, như vậy đã nói rõ sau này Lục Ly chính là khách nhân tôn quý nhất của Đại Phật Tự, làm sao Vệ Nguyên có thể không nịnh bợ Lục Ly?
- Đi!
Lục Ly không thèm để ý có bảo vật hay không, hắn chỉ quan tâm đám người Cổ Mẫn, hắn vung tay lên mang theo Hồ Lang gào thét đi vào bên trong vết nứt.
Chuyện này doạ cho Vệ Nguyên ngơ người, mặc dù thân phận tôn quý Lục Ly, nhưng thực lực cũng chỉ có Bất Diệt cảnh đỉnh phong, hắn đi xuống không phải là muốn chết sao?
- Vệ Như, ngươi chịu trách nhiệm ở đây, nếu có cường giả mạnh mẽ xông tới, lập tức cho ta biết!
Vệ Nguyên chỉ có thể dặn dò một tên Bất Diệt cảnh khác, sau đó mang theo hai vị Quân Hầu cảnh lao xuống như mũi tên nhọn, đuổi theo Lục Ly và Hồ Lang.
Quả thực cái khe này rất sâu, hai người Lục Ly phi hành xuống mấy ngàn trượng nhưng vẫn chưa tới đáy, thần niệm hai người đã có thể dò xét đến phần đáy rồi. Bọn họ dò xét được một cái lối đi tản ra ánh sáng hoàng kim, có lẽ là cửa vào đi thông đến địa cung.
- Vết nứt sâu như vậy, làm sao lôi điện có khả năng đánh ra được?
Lục Ly có một chút nghi hoặc, cho dù lôi điện có thể đánh nổ tung tiểu đảo, nhiều nhất cũng chỉ nổ ra một cái khe sâu mấy chục trượng thôi chứ? Làm sao có thể bổ ra vết nứt mấy ngàn trượng?
Thế nhưng phía trước đã có người tiến vào rồi, Lục Ly cũng không có quá lo lắng, cùng Hồ Lang xông vào trong thông đạo, trước mắt chợt có ánh sáng lóe lên, sau đó hắn liền xuất hiện trong một tòa đại điện to lớn.
Toà đại điện này rộng ít nhất vạn trượng, toàn bộ kim quang lấp lánh, bốn phía có những cây cột phải mấy người mới có thể ôm hết. Trên cột điêu khắc núi hoang trùng điệp, quái thú độc trùng, phía trên còn có chữ cổ, tất cả đều nói rõ cái cung điện dưới đất này tồn tại rất lâu rồi.
- Ầm ầm ầm...
Hai người chỉ nhìn qua một chút, ánh mắt lập tức khóa chặt hai con quái thú đang phi nhanh ở nơi xa và đám người kinh hoàng chạy trốn ở bốn phía.
Trong đại điện có rất nhiều thi thể, toàn bộ huyết nhục mơ hồ, thê thảm không nỡ nhìn, nhiều người trong đó mặc chiến giáp Vệ gia, chắc là nhóm người đầu tiên đi vào bị quái thú giết chết.
- Ly thiếu, Hồ đại nhân!
Cổ Mẫn và hai vị trưởng lão Cổ gia thấy Lục Ly, Hồ Lang đi tới thì nhất thời vui vẻ, mấy chục người trong đại điện thấy một vị Nhân Hoàng đi vào, thì đều lộ ra niềm vui tuyệt xử phùng sinh. Có hai người đang bị quái thú truy sát, luôn miệng kêu to:
- Đại nhân cứu giúp chúng ta với.
- Hưu...
Hồ Lang không chần chờ, trong tay lập tức xuất hiện một thanh cự phủ, thân thể chợt lóe lên. Lục Ly không có mạo muội động thủ, ánh mắt khóa chặt hai con quái thú hình thù kỳ quái kia.
Hình thể hai con quái thú kia không quá to lớn, không ngờ lại đứng thẳng như con người, trên lưng vác một cái mai rùa to lớn, cảm giác thân thể giống như đúc từ kim loại đặc thù mà thành. Toàn thân đều có hoa văn phong cách cổ xưa, trên mặt cũng có ngũ quan, nhưng căn bản không có động đậy, khô cứng giống như pho tượng, con ngươi cũng không chuyển động.
Kỳ lạ chính là, hành động của bọn nó không có bị hạn chế, đi lại như gió, không chậm hơn Quân Hầu cảnh đỉnh phong. Vũ khí của bọn nó là hai cái liệm chùy, trên thân chùy có gai nhọn hoắt, cho nên những võ giả bị giết chết kia mới không toàn thây, thê thảm không nỡ nhìn.
- Oanh...
Trong không trung có một đạo bạch quang lóe lên, Vệ Nguyên và hai vị Quân Hầu cảnh xuất hiện, sau khi thấy Lục Ly, Vệ Nguyên lập tức gầm lên:
- Lối ra ở bên kia, Lục công tử mau đi đi, ta giúp ngươi chống đỡ khôi lỗi thú.
Vệ Nguyên chỉ vào một cái một hắc động nhỏ ở trong góc, Lục Ly phát hiện có một con khôi lỗi thú đang canh gác ở gần đó, không có đi quá xa, giống như là đang bảo vệ lối ra?
- Khôi lỗi thú có linh hồn sao?
Lục Ly có một chút nghi hoặc, thoạt nhìn chúng nó giống như là vật chết, không có dấu vết sinh mệnh dao động, cảm giác như dùng một đống kim loại kỳ lạ luyện chế mà thành.
- Có!
Vệ Nguyên trả lời, khiến Lục Ly kinh ngạc không ngớt, Vệ Nguyên giải thích:
- Dựa theo lịch sử ghi lại, bên trong khôi lỗi thú phong ấn hồn phách Huyền Thú cường đại, cho nên bọn nó có thể nghe theo mệnh lệnh chủ nhân. Có lẽ con khôi lỗi thú kia được chủ nhân địa cung mệnh lệnh trấn thủ lối ra, vừa rồi chúng ta cũng phải liều mạng mới thoát ra được.
- Không cần phải gấp gáp đi ra ngoài, nếu con khôi lỗi thú này không rời đi quá xa, Hồ Lang có thể dễ dàng ứng phó một con, bây giờ chúng ta rất an toàn!
Lục Ly khoát tay áo, Vệ Nguyên cảm thấy cũng có lý, nên yên tâm xuống. Thân phận Lục Ly tôn quý, hắn cũng không dám để Lục Ly xảy ra chuyện gì, nếu không hắn có thể bị Đại Phật Tự đánh chết.
- Hưu...
Những người còn sống sót, đều tụ tập ở chỗ Lục Ly, rất nhiều người bị thương, có một người bị nát bấy một chân, nhìn thấy mà giật mình.
- Oanh!
Hồ Lang chiến đấu cùng một con khôi lỗi thú, Lục Ly quan sát mấy lần, sắc mặt khẽ biến. Bởi vì Hồ Lang chém ra một phủ, vậy mà con khôi lỗi thú kia chỉ bị nện ra mấy trượng, sau đó lại bò dậy tiếp tục công kích Hồ Lang, trên người không có bất kỳ vết thương nào...
- Ai!
Vệ Nguyên nhìn thoáng qua, có một chút ủ rũ, suy nghĩ gì đó rồi nói:
- Khôi lỗi thú do một cái chủng tộc đặc thù thời viễn cổ chế tạo ra, nghe nói dùng thiên ngoại vẫn thạch luyện chế, trừ phi có được lực công kích cường đại của Nhân Hoàng hoặc là Địa Tiên, nếu không căn bản không cách nào phá hoại. Khôi lỗi thú đã từng mang đến thương tổn vô cùng to lớn cho nhân loại, cũng may về sau cái chủng tộc viễn cổ kia bị huỷ diệt, khôi lỗi thú cũng bị hủy diệt theo, bí pháp luyện chế khôi lỗi thú biến mất, không nghĩ rằng cái địa cung này lại có hai con?
- Rầm rầm rầm...
Hồ Lang không tin vào ma quỷ, vận dụng áo nghĩa, liên tục công kích hơn mười lần, mỗi lần đều đánh bay khôi lỗi thú, nhưng vẫn không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì cho khôi lỗi thú như cũ.
Lục Ly không động tới, luôn luôn dụng thần niệm dò xét khôi lỗi thú, đáng tiếc bên trong khôi lỗi thú dường như có cấm chế mạnh mẽ, cho nên khi thần niệm dò xét vào, chỉ thấy bên trong là một mảnh mơ hồ, không dò xét được cái gì.
- Hồ Lang, giữ chân khôi lỗi thú!
Sau khi dò xét trong chốc lát, Lục Ly quyết định thử một lần, long đế thần binh xuất hiện trong tay của hắn, cưỡi Mệnh Luân bắt đầu phân thân, không quan tâm Vệ Nguyên kinh hoàng kêu to, khống chế mười mấy phân thân hóa thành Lưu Tinh bay đến chỗ khôi lỗi thú.
- Được!
Hồ Lang biết lực công kích của Lục Ly rất hung tàn, đã từng dùng một chiêu suýt chút nữa đánh chết Long Dương cư sĩ. Thân hình hắn lấp lánh, vây quanh khôi lỗi thú, dẫn dắt lực chú ý của khôi lỗi thú.
- Grào...
Lục Ly khống chế mấy cái phân thân nhích tới gần khôi lỗi thú, khôi lỗi thú lập tức vung liệm chùy đánh tan từng cái phân thân. Lục Ly thấy vậy không còn kiêng kỵ nữa, tìm được một cái cơ hội, vung long đế thần binh liên tục nện xuống đầu khôi lỗi thú.
Hai mươi bảy làn sóng chấn động mãnh liệt đánh vào, đôi mắt Hồ Lang trở nên vô cùng nóng bỏng, chờ đợi khôi lỗi thú ầm ầm ngã xuống đất.
Nhưng mà...
Thân thể khôi lỗi thú không có đung đưa, thậm chí không có bất kỳ cảm giác bị công kích nào, nó vung liệm chùy ném về phía Lục Ly, tốc độ cực nhanh. Lục Ly vừa mới tấn công xong nên không có biện pháp né tránh, bị liệm chùy nện bay ra ngoài, lúc người ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi...
- Lục công tử!
- Ly thiếu!
Vệ Nguyên và đám người Cổ Mẫn cực kỳ hoảng sợ, nếu như Lục Ly xảy ra chuyện, hai người cũng xong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.