Chương 217: Không ở di hình mà ở hoán ảnh
Yêu Dạ
08/04/2021
Một người thần bí xuất hiện, ngụy trang thành Thiên Đà Tử cõng theo một người khác lao nhanh về hướng đông, trên đường chém giết vô số thám báo Vũ gia, nháy mắt liền hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thám báo Vũ gia quanh phụ cận.
Tình cảnh Lục Ly và Thiên Đà Tử lập tức nhẹ nhàng đi nhiều, Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly lao nhanh trong đêm, ngay đêm đó đã xông ra Thiên Phủ Quận, tiến vào Vũ Lăng Quận.
Vũ Khôn triệu tập toàn bộ thám báo phụ cận và năm tên cường giả Bất Diệt Cảnh đuổi giết “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly” kia. Nhưng khiến đám người Vũ Khôn bọn kinh ngạc là truy sát đến nửa đêm, người thần bí đó đột ngột tan biến.
Không sai!
Cứ thế tan biến vô tung vô ảnh, như là hóa thành mây khói ngay trước mắt một đám thám báo. Hai nén hương trước, còn có thám báo bị hắn chém giết, hai nén hương sau thám báo lục tung khu vực phụ cận, đào sâu ba thước đất mà vẫn không tìm được thân ảnh hai người.
Chờ lúc Vũ Khôn và năm tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh đuổi tới, lần nữa lục tung tìm kiếm mà vẫn không thấy, phía đông cách trăm dặm lại đột nhiên truyền đến tin tức: Người áo đen kia xuất hiện, chém giết mấy tên thám báo, sau đó tiếp tục chạy về mặt đông.
Vũ Khôn và năm tên cường giả Bất Diệt Cảnh không khỏi nghi hoặc, Thiên Đà Tử chỉ là Mệnh Luân Cảnh sơ kỳ, làm sao tốc độ có thể nhanh vậy được? Thoáng cái đã xuất hiện ở ngoài trăm dặm, chẳng lẽ hắn có được thuật phi thiên độn địa?
Chẳng qua nếu đã tìm được người, không lý nào lại không đi đuổi.
Vũ Khôn và năm tên cường giả Bất Diệt Cảnh lại lần nữa toàn tốc cuồng chạy truy sát, đồng thời triệu tập vô số thám báo bây tới bên kia, còn truyền lệnh cho các thành trì và bộ lạc phụ cận triệu tập võ giả chặn đường, bảo đảm lần này không thể tiếp tục mất dấu.
Hừng đông!
Chuyện quỷ quái lần nữa phát sinh? Tên “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly” kia lại mất tích, không có bất kỳ tung tích nào, tựa như bốc hơi vậy.
Tìm nguyên một buổi sáng vẫn không thấy được bóng người. Đến giữa trưa, năm tên Bất Diệt cảnh và Vũ Khôn nhận được lệnh từ Vũ Hóa Thần, để toàn bộ võ giả Bất Diệt Cảnh lập tức quay về Vũ Đế thành, không được chậm trễ.
Thời gian đã qua hai ngày, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đã cách Vũ Đế Thành chỉ còn hơn ngàn dặm, hẳn là trong tối hôm nay hoặc rạng sáng mai là đến Vũ Đế Thành.
Vũ Hóa Thần không dám đánh cược, đành phải triệu hồi toàn bộ võ giả Bất Diệt Cảnh, đồng thời hướng Tử gia cầu viện, bảo đảm Vũ Đế Thành không gặp bất trắc.
- Trở về!
Lệnh từ Vũ Hóa Thần ai dám không nghe? Vũ Khôn nổi giận rống lên một tiếng, bố trí một phen sau đó chạy tới một tòa vực thành phụ cận, chuẩn bị truyền tống về Vũ Đế Thành.
Thân là đường chủ Thám Báo Đường Vũ gia, Vũ Khôn cảm thấy rất mất mặt. Hai lần hiện “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly”, không ngờ cả hai lần đều mất dấu. Sau chuyện lần này, vị trí đường chủ của hắn khẳng định khó mà giữ được.
Đến tận lúc này hắn vẫn nghĩ không thông, một tên Mệnh Luân Cảnh như Thiên Đà Tử, làm sao lại có được huyền kỹ thần kỳ như thế, có thể tránh thoát nhiều thám báo đỉnh cấp như vậy thăm dò, nhẹ nhàng đào thoát ra được.
Lần này Vũ gia triệu tập rất nhiều gia tộc và võ giả quanh khu vực cùng tham dự tìm kiếm, tin tức không thể tránh khỏi truyền ra, các thành trì và gia tộc phụ cận đều được một phen xôn xao.
Đường đường gia tộc ngũ phẩm như Vũ gia, xuất động một vị đường chủ Thám Báo Đường, năm cường giả Bất Diệt Cảnh, Mệnh Luân Cảnh cũng có mười mấy người. Thám báo đỉnh cấp càng là lên đến hơn ngàn cái, lại bị “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly” trốn thoát ra được?
Chuyện cười a.
Các gia tộc giễu cợt Vũ gia, đồng thời cũng sản sinh hiếu kỳ đối với “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly”. Nhất là chuyện Lục Ly chém giết Vũ Linh Hư sớm đã truyền ra, càng khiến chúng nhân chú ý tới thiếu niên từng đi ra từ Vũ Lăng Thành kia.
Lúc này Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chính đang gióng trống khua chiêng bay tới Vũ Đế Thành, đám người Bạch Hỉ lại một mực chưa thấy lộ diện. Điều này khiến sự tình càng thêm phần gay cấn, càng khiến các đại gia tộc Thiên Vũ Quốc chú ý.
Thiên Đà Tử và Lục Ly giả mất tích, Thiên Đà Tử và Lục Ly thật lại đã tới Vũ Lăng Quận, hơn nữa còn tiềm phục trong một ngọn núi cách Vũ Lăng Thành trăm dặm về hướng nam.
Với tốc độ Thiên Đà Tử, lộ trình trăm dặm chỉ cần gần nửa canh giờ là đến nơi, Lục Ly quyết định dừng lại nghỉ ngơi một phen, để trạng thái khôi phục tới đỉnh phong. Mặc dù đã tới nơi, nhưng hung hiểm thực sự lại chỉ vừa mới bắt đầu.
Thiên Đà Tử mệt nhọc vô cùng, Lục Ly để Tiểu Bạch cảnh giới bên ngoài, sau đó cùng Thiên Đà Tử sấp mình trong hang đá ngủ một giấc say sưa.
Ngủ đến giữa trưa, Lục Ly đợi Thiên Đà Tử tỉnh dậy, lại không để hắn mạo muội mang theo mình đi bộ lạc Địch Long. Mà là để Thiên Đà Tử ra ngoài thăm dò, tra xét rõ ràng tình hình trong Vũ Lăng Thành và bộ lạc Địch Long một phen.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Mạo muội đi bộ lạc Địch Long, vậy thì khác gì đi chịu chết? Nhất định phải thăm dò tình huống rõ ràng, sau đó mới có thể chế định bước kế hoạch tiếp theo.
Lục Ly chịu ảnh hưởng rất sâu từ Lục Linh, mọi chuyện đều dùng tới đầu óc, chăm chú tự hỏi, chế định chiến thuật tốt nhất, bày mưu rồi mới hành động.
Thiên Đà Tử có súc cốt thuật, chỉ cần không gặp phải võ giả Bất Diệt Cảnh thì không cách nào phát hiện ra được chân thân của hắn. Thiên Đà Tử cũng vô cùng cẩn thận, không dám mạo hiểm vào thành, chỉ dừng ở phụ cận thăm dò.
Hai canh giờ sau, Thiên Đà Tử trở về, tình huống dò xét được lại khiến tâm tình Lục Ly chìm xuống đáy cốc.
Thiên Đà Tử không dám đi Vũ Lăng thành, bởi thế không biết bên trong thành rốt cục có ẩn núp võ giả Bất Diệt Cảnh hay không. Nhưng bốn phía ngoài thành lại thấy có ẩn núp ít nhất hơn trăm tên thám báo, thấp nhất đều là Thần Hải Cảnh đỉnh phong, võ giả Hồn Đàm Cảnh cũng không ít. Phái ra được nhiều thám báo như vậy, chỉ có thể là Vũ gia.
Tình hình bên phía bộ lạc Địch Long cũng tương tự, Thiên Đà Tử không dám tới gần, chỉ từ xa xa dò xét một phen, phát hiện ra trên trăm thám báo, còn cảm ứng được một tên võ giả Mệnh Luân Cảnh ẩn núp bên trong.
Vũ Lăng Thành và bộ lạc Địch Long chính là hố bẫy, được đào sẵn chờ Lục Ly chui đầu vào. Không nói võ giả Bất Diệt Cảnh, lúc này chỉ bằng Mệnh Luân Cảnh, với tình trạng của hắn và Thiên Đà Tử thì đều không ứng phó được.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lục Ly ngồi trong sơn động, thần tình có chút mê mang, tình huống này đừng nói hắn, dù là Lục Linh có ở đây cũng bó tay hết cách.
- Thực lực, thực lực của ta vẫn còn quá thấp!
Lục Ly có chút đành chịu, đối chiến Hồn Đàm Cảnh hắn còn có chút nắm chắc, nhưng đối chiến Mệnh Luân Cảnh? Sợ rằng sẽ bị miểu sát trong nháy mắt mất.
- Chờ đợi …
Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy chỉ còn cách chờ đợi, chờ võ giả Bạch gia chạy tới. Nếu tên võ giả Bạch gia thần bí kia đã một đường giúp hắn, vậy chắc sẽ giúp đến cùng chứ?
- Đi, chúng ta tới phụ cận bộ lạc Địch Long ẩn núp, chờ đợi thời cơ, trước tìm cơ hội mang đi di cốt ông ngoại và thi thể Lục thúc công rồi tính.
Lục Ly hạ lệnh, mang lên Tiểu Bạch, hai người cứ thế đi ra hang đá.
Trời sắp hoàng hôn, màn đêm chuẩn bị buông xuống, trong không gian có một tia oi bức, khiến Lục Ly cảm thấy rất mệt mỏi.
Chi chi …
Đi không bao lâu, trong rừng rậm trước mặt chợt truyền ra tiếng quái khiếu, tiếp đó một đám bóng đen nho nhỏ chớp động, hóa thành quỷ ảnh đầy trời đánh tới bên này.
- Cút ….
Thiên Đà Tử gầm thét một tiếng, trên thân tán phát khí tức, những cái quỷ ảnh kia lập tức hoảng sợ thối lui ra xa.
Lục Ly rất là kinh ngạc hỏi:
- Đây là Huyền thú gì? Sao ta lại không thấy rõ bản thể của chúng.
- Đó là Quỷ Ảnh Bức, Huyền thú nhị phẩm.
Thiên Đà Tử tùy ý giải thích một câu, mang theo Lục Ly chuẩn bị tiếp tục đi đường.
- Chờ đã!
Đúng lúc này Lục Ly lại đột nhiên quát khẽ một tiếng, hắn sửng sốt đứng ngây ra đó một lát, tiếp sau mới mở miệng nói:
- Đi trong rừng rậm, ta phải xem xem đám Quỷ Ảnh Bức kia.
- Chúng thì có gì đáng xem?
Thiên Đà Tử thầm thì một tiếng, lại không dám kháng lệnh, mang theo Lục Ly xông vào rừng rậm. Vô số quỷ ảnh lập tức từ trong cây cối đâm xuyên mà ra, hóa thành từng đạo tàn ảnh trôi nổi chớp động quanh bốn phía, giữa bóng đêm mờ tối nhìn qua rất là dọa người.
Có Thiên Đà Tử ở đây, Quỷ Ảnh Bức không dám tới gần, Huyền lực tùy tiện phóng ra liền có thể chém giết một mảnh. Lục Ly một mực trầm mặc đứng đó không thấy có động tác gì, hắn nhìn chằm chằm đám Quỷ Ảnh Bức kia, lông mày nhíu chặt, quang mang trong mắt chợt sáng chợt tối, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Ta hiểu rồi.
Nhìn một lát, khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười cuồng hỉ, hưng phấn nói:
- Di hình huyễn ảnh, trọng điểm không ở di hình, mà là ở huyễn ảnh. Ha ha ha, rốt cục ta cũng cảm ngộ được điểm then chốt của huyền kỹ Thiên giai này. Thiên Đà Tử, ngươi chờ ta một lát, rất nhanh ta liền có thể tu luyện nhập môn huyền kỹ kia!
- Hả?
Thấy Lục Ly cứ thế khoanh chân ngồi xuống, Thiên Đà Tử không khỏi kinh ngạc, nhìn một đám Quỷ Ảnh Bức liền có thể cảm ngộ huyền kỹ Thiên giai? Lục Ly lĩnh hội huyền kỹ Thiên giai kia mới chưa đến hai tháng, ngộ tính thế này thì biến thái quá …
Tình cảnh Lục Ly và Thiên Đà Tử lập tức nhẹ nhàng đi nhiều, Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly lao nhanh trong đêm, ngay đêm đó đã xông ra Thiên Phủ Quận, tiến vào Vũ Lăng Quận.
Vũ Khôn triệu tập toàn bộ thám báo phụ cận và năm tên cường giả Bất Diệt Cảnh đuổi giết “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly” kia. Nhưng khiến đám người Vũ Khôn bọn kinh ngạc là truy sát đến nửa đêm, người thần bí đó đột ngột tan biến.
Không sai!
Cứ thế tan biến vô tung vô ảnh, như là hóa thành mây khói ngay trước mắt một đám thám báo. Hai nén hương trước, còn có thám báo bị hắn chém giết, hai nén hương sau thám báo lục tung khu vực phụ cận, đào sâu ba thước đất mà vẫn không tìm được thân ảnh hai người.
Chờ lúc Vũ Khôn và năm tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh đuổi tới, lần nữa lục tung tìm kiếm mà vẫn không thấy, phía đông cách trăm dặm lại đột nhiên truyền đến tin tức: Người áo đen kia xuất hiện, chém giết mấy tên thám báo, sau đó tiếp tục chạy về mặt đông.
Vũ Khôn và năm tên cường giả Bất Diệt Cảnh không khỏi nghi hoặc, Thiên Đà Tử chỉ là Mệnh Luân Cảnh sơ kỳ, làm sao tốc độ có thể nhanh vậy được? Thoáng cái đã xuất hiện ở ngoài trăm dặm, chẳng lẽ hắn có được thuật phi thiên độn địa?
Chẳng qua nếu đã tìm được người, không lý nào lại không đi đuổi.
Vũ Khôn và năm tên cường giả Bất Diệt Cảnh lại lần nữa toàn tốc cuồng chạy truy sát, đồng thời triệu tập vô số thám báo bây tới bên kia, còn truyền lệnh cho các thành trì và bộ lạc phụ cận triệu tập võ giả chặn đường, bảo đảm lần này không thể tiếp tục mất dấu.
Hừng đông!
Chuyện quỷ quái lần nữa phát sinh? Tên “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly” kia lại mất tích, không có bất kỳ tung tích nào, tựa như bốc hơi vậy.
Tìm nguyên một buổi sáng vẫn không thấy được bóng người. Đến giữa trưa, năm tên Bất Diệt cảnh và Vũ Khôn nhận được lệnh từ Vũ Hóa Thần, để toàn bộ võ giả Bất Diệt Cảnh lập tức quay về Vũ Đế thành, không được chậm trễ.
Thời gian đã qua hai ngày, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đã cách Vũ Đế Thành chỉ còn hơn ngàn dặm, hẳn là trong tối hôm nay hoặc rạng sáng mai là đến Vũ Đế Thành.
Vũ Hóa Thần không dám đánh cược, đành phải triệu hồi toàn bộ võ giả Bất Diệt Cảnh, đồng thời hướng Tử gia cầu viện, bảo đảm Vũ Đế Thành không gặp bất trắc.
- Trở về!
Lệnh từ Vũ Hóa Thần ai dám không nghe? Vũ Khôn nổi giận rống lên một tiếng, bố trí một phen sau đó chạy tới một tòa vực thành phụ cận, chuẩn bị truyền tống về Vũ Đế Thành.
Thân là đường chủ Thám Báo Đường Vũ gia, Vũ Khôn cảm thấy rất mất mặt. Hai lần hiện “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly”, không ngờ cả hai lần đều mất dấu. Sau chuyện lần này, vị trí đường chủ của hắn khẳng định khó mà giữ được.
Đến tận lúc này hắn vẫn nghĩ không thông, một tên Mệnh Luân Cảnh như Thiên Đà Tử, làm sao lại có được huyền kỹ thần kỳ như thế, có thể tránh thoát nhiều thám báo đỉnh cấp như vậy thăm dò, nhẹ nhàng đào thoát ra được.
Lần này Vũ gia triệu tập rất nhiều gia tộc và võ giả quanh khu vực cùng tham dự tìm kiếm, tin tức không thể tránh khỏi truyền ra, các thành trì và gia tộc phụ cận đều được một phen xôn xao.
Đường đường gia tộc ngũ phẩm như Vũ gia, xuất động một vị đường chủ Thám Báo Đường, năm cường giả Bất Diệt Cảnh, Mệnh Luân Cảnh cũng có mười mấy người. Thám báo đỉnh cấp càng là lên đến hơn ngàn cái, lại bị “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly” trốn thoát ra được?
Chuyện cười a.
Các gia tộc giễu cợt Vũ gia, đồng thời cũng sản sinh hiếu kỳ đối với “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly”. Nhất là chuyện Lục Ly chém giết Vũ Linh Hư sớm đã truyền ra, càng khiến chúng nhân chú ý tới thiếu niên từng đi ra từ Vũ Lăng Thành kia.
Lúc này Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chính đang gióng trống khua chiêng bay tới Vũ Đế Thành, đám người Bạch Hỉ lại một mực chưa thấy lộ diện. Điều này khiến sự tình càng thêm phần gay cấn, càng khiến các đại gia tộc Thiên Vũ Quốc chú ý.
Thiên Đà Tử và Lục Ly giả mất tích, Thiên Đà Tử và Lục Ly thật lại đã tới Vũ Lăng Quận, hơn nữa còn tiềm phục trong một ngọn núi cách Vũ Lăng Thành trăm dặm về hướng nam.
Với tốc độ Thiên Đà Tử, lộ trình trăm dặm chỉ cần gần nửa canh giờ là đến nơi, Lục Ly quyết định dừng lại nghỉ ngơi một phen, để trạng thái khôi phục tới đỉnh phong. Mặc dù đã tới nơi, nhưng hung hiểm thực sự lại chỉ vừa mới bắt đầu.
Thiên Đà Tử mệt nhọc vô cùng, Lục Ly để Tiểu Bạch cảnh giới bên ngoài, sau đó cùng Thiên Đà Tử sấp mình trong hang đá ngủ một giấc say sưa.
Ngủ đến giữa trưa, Lục Ly đợi Thiên Đà Tử tỉnh dậy, lại không để hắn mạo muội mang theo mình đi bộ lạc Địch Long. Mà là để Thiên Đà Tử ra ngoài thăm dò, tra xét rõ ràng tình hình trong Vũ Lăng Thành và bộ lạc Địch Long một phen.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Mạo muội đi bộ lạc Địch Long, vậy thì khác gì đi chịu chết? Nhất định phải thăm dò tình huống rõ ràng, sau đó mới có thể chế định bước kế hoạch tiếp theo.
Lục Ly chịu ảnh hưởng rất sâu từ Lục Linh, mọi chuyện đều dùng tới đầu óc, chăm chú tự hỏi, chế định chiến thuật tốt nhất, bày mưu rồi mới hành động.
Thiên Đà Tử có súc cốt thuật, chỉ cần không gặp phải võ giả Bất Diệt Cảnh thì không cách nào phát hiện ra được chân thân của hắn. Thiên Đà Tử cũng vô cùng cẩn thận, không dám mạo hiểm vào thành, chỉ dừng ở phụ cận thăm dò.
Hai canh giờ sau, Thiên Đà Tử trở về, tình huống dò xét được lại khiến tâm tình Lục Ly chìm xuống đáy cốc.
Thiên Đà Tử không dám đi Vũ Lăng thành, bởi thế không biết bên trong thành rốt cục có ẩn núp võ giả Bất Diệt Cảnh hay không. Nhưng bốn phía ngoài thành lại thấy có ẩn núp ít nhất hơn trăm tên thám báo, thấp nhất đều là Thần Hải Cảnh đỉnh phong, võ giả Hồn Đàm Cảnh cũng không ít. Phái ra được nhiều thám báo như vậy, chỉ có thể là Vũ gia.
Tình hình bên phía bộ lạc Địch Long cũng tương tự, Thiên Đà Tử không dám tới gần, chỉ từ xa xa dò xét một phen, phát hiện ra trên trăm thám báo, còn cảm ứng được một tên võ giả Mệnh Luân Cảnh ẩn núp bên trong.
Vũ Lăng Thành và bộ lạc Địch Long chính là hố bẫy, được đào sẵn chờ Lục Ly chui đầu vào. Không nói võ giả Bất Diệt Cảnh, lúc này chỉ bằng Mệnh Luân Cảnh, với tình trạng của hắn và Thiên Đà Tử thì đều không ứng phó được.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lục Ly ngồi trong sơn động, thần tình có chút mê mang, tình huống này đừng nói hắn, dù là Lục Linh có ở đây cũng bó tay hết cách.
- Thực lực, thực lực của ta vẫn còn quá thấp!
Lục Ly có chút đành chịu, đối chiến Hồn Đàm Cảnh hắn còn có chút nắm chắc, nhưng đối chiến Mệnh Luân Cảnh? Sợ rằng sẽ bị miểu sát trong nháy mắt mất.
- Chờ đợi …
Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy chỉ còn cách chờ đợi, chờ võ giả Bạch gia chạy tới. Nếu tên võ giả Bạch gia thần bí kia đã một đường giúp hắn, vậy chắc sẽ giúp đến cùng chứ?
- Đi, chúng ta tới phụ cận bộ lạc Địch Long ẩn núp, chờ đợi thời cơ, trước tìm cơ hội mang đi di cốt ông ngoại và thi thể Lục thúc công rồi tính.
Lục Ly hạ lệnh, mang lên Tiểu Bạch, hai người cứ thế đi ra hang đá.
Trời sắp hoàng hôn, màn đêm chuẩn bị buông xuống, trong không gian có một tia oi bức, khiến Lục Ly cảm thấy rất mệt mỏi.
Chi chi …
Đi không bao lâu, trong rừng rậm trước mặt chợt truyền ra tiếng quái khiếu, tiếp đó một đám bóng đen nho nhỏ chớp động, hóa thành quỷ ảnh đầy trời đánh tới bên này.
- Cút ….
Thiên Đà Tử gầm thét một tiếng, trên thân tán phát khí tức, những cái quỷ ảnh kia lập tức hoảng sợ thối lui ra xa.
Lục Ly rất là kinh ngạc hỏi:
- Đây là Huyền thú gì? Sao ta lại không thấy rõ bản thể của chúng.
- Đó là Quỷ Ảnh Bức, Huyền thú nhị phẩm.
Thiên Đà Tử tùy ý giải thích một câu, mang theo Lục Ly chuẩn bị tiếp tục đi đường.
- Chờ đã!
Đúng lúc này Lục Ly lại đột nhiên quát khẽ một tiếng, hắn sửng sốt đứng ngây ra đó một lát, tiếp sau mới mở miệng nói:
- Đi trong rừng rậm, ta phải xem xem đám Quỷ Ảnh Bức kia.
- Chúng thì có gì đáng xem?
Thiên Đà Tử thầm thì một tiếng, lại không dám kháng lệnh, mang theo Lục Ly xông vào rừng rậm. Vô số quỷ ảnh lập tức từ trong cây cối đâm xuyên mà ra, hóa thành từng đạo tàn ảnh trôi nổi chớp động quanh bốn phía, giữa bóng đêm mờ tối nhìn qua rất là dọa người.
Có Thiên Đà Tử ở đây, Quỷ Ảnh Bức không dám tới gần, Huyền lực tùy tiện phóng ra liền có thể chém giết một mảnh. Lục Ly một mực trầm mặc đứng đó không thấy có động tác gì, hắn nhìn chằm chằm đám Quỷ Ảnh Bức kia, lông mày nhíu chặt, quang mang trong mắt chợt sáng chợt tối, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Ta hiểu rồi.
Nhìn một lát, khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười cuồng hỉ, hưng phấn nói:
- Di hình huyễn ảnh, trọng điểm không ở di hình, mà là ở huyễn ảnh. Ha ha ha, rốt cục ta cũng cảm ngộ được điểm then chốt của huyền kỹ Thiên giai này. Thiên Đà Tử, ngươi chờ ta một lát, rất nhanh ta liền có thể tu luyện nhập môn huyền kỹ kia!
- Hả?
Thấy Lục Ly cứ thế khoanh chân ngồi xuống, Thiên Đà Tử không khỏi kinh ngạc, nhìn một đám Quỷ Ảnh Bức liền có thể cảm ngộ huyền kỹ Thiên giai? Lục Ly lĩnh hội huyền kỹ Thiên giai kia mới chưa đến hai tháng, ngộ tính thế này thì biến thái quá …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.