Chương 216: Vạn nhất Bạch Hỉ động thủ thì sao?
Yêu Dạ
08/04/2021
Vũ Khôn vừa mới đi không lâu, một nam tử thân hình như cự thú liền tiến vào, bộ dáng khôi ngô của hắn khiến người cảm thấy rất đè nén.
- Tộc trưởng!
Vũ Luân thấy là Vũ Hóa Thần liền vội đứng lên hành lễ, Vũ Hóa Thần đi đến ngồi xuống chủ vị, sắc mặt có chút khó coi nói:
- Nha đầu Bạch Thu Tuyết kia lượn quanh một vòng, giờ đang bay tới Vũ Đế Thành. Các nàng vừa đến Vũ Đế Thành, cường giả Bạch gia lẻn vào cũng tới, việc này nếu xử lý không tốt, chúng ta sẽ phải khai chiến với Bạch gia, hậu quả không cách nào tưởng tượng. Tử gia đã truyền lời đến, nói lần này tuyệt đối không thể làm lớn chuyện, bằng không dẫn động Thiên Ngục Lão Quỷ đến đây, hậu quả Vũ gia chúng ta gánh không nổi.
- Tử gia, ha ha!
Vũ Luân cười lạnh một tiếng nói:
- Lão già Tử Sơn Khuê kia sớm đã không còn nhuệ khí, bị Thiên Ngục lão cẩu dọa cho sợ mất mật. Thọ nguyên Thiên Ngục lão cẩu không còn nhiều, chiến lực khẳng định cũng giảm bớt, hắn dám ra khỏi Thiên Đảo Hồ ư?
- Lời không thể nói như vậy.
Vũ Hóa Thần khoát tay nói:
- Lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, chỉ cần một ngày Thiên Ngục lão quỷ còn chưa chết, ba đại Vương tộc liền không dám vọng động. Trước không nói chuyện này, giờ quan trọng là vạn nhất hai nha đầu Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đến Vũ Đế Thành làm loạn, cường giả Bạch gia thừa cơ động thủ, ta cũng không nắm chắc áp chế được Bạch Hỉ. Trưởng lão gia tộc bị ngươi điều ra ngoài nhiều như vậy, bọn họ đều gánh không nổi đám người Bạch Lãnh a. Đến lúc đó dù có thể giết được Lục Ly, Vũ gia chúng ta lại tổn thất mấy tên trưởng lão, thực sự được không bù mất, nguyên khí gia tộc cũng sẽ đại thương.”
- Tộc trưởng!
Vũ Luân vô cùng tự tin nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chỉ đang yểm trợ cho Lục Ly, các nàng tuyệt đối không dám làm loạn. Đám người Bạch Hỉ càng sẽ không xung động đến mức khai chiến với Vũ gia chúng ta, nếu như thế chính là bọn hắn xé bỏ hiệp nghị trước. Cường giả gia tộc không thể triệu hồi, bằng không giết không được Lục Ly, lần này liền phí công nhọc sức mà chẳng được gì, chúng ta cũng sẽ trở thành trò cười trong mắt các đại gia tộc Bắc Mạc.
- Vạn nhất Bạch Hỉ thật động thủ thì sao?
Vũ Hóa Thần hỏi ngược lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong lòng rất là quấn quít.
Lần này Vũ Luân bày ra bẫy rập lớn như vậy, điều động rất nhiều võ giả Vũ gia. Hiện tại võ giả Bất Diệt Cảnh trong Vũ Đế Thành chỉ còn lại bốn người, vạn nhất Bạch Hỉ thật động thủ, hậu quả khó mà lường được.
Nếu hắn bị chém giết, căn cơ Vũ gia liền bị diệt, Vũ gia rất nhanh cũng sẽ lưu lạc thành gia tộc tứ phẩm. Hắn chết không sao, chỉ sợ sau khi chết không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Vũ gia a.
Hắn là tộc trưởng Vũ gia, hành sự phải cân nhắc từ góc độ toàn cục, hết thảy đều phải lấy lợi ích gia tộc làm chủ.
Giết được người hay không ngược lại chỉ là thứ yếu, lần này giết không chết Lục Ly, có thể lần sau giết tiếp, nhưng nếu là đại bản doanh Vũ gia xảy ra chuyện, vậy liền vạn kiếp bất phục.
Hắn suy tư một lát, cuối cùng hạ quyết định:
- Vũ Luân, ta chỉ cho ngươi thời gian hai ngày. Trong hai ngày này nếu không giết được Lục Ly, tám tên võ giả Bất Diệt Cảnh của gia tộc ở bên ngoài đều phải triệu hồi về hết, biết không?
Nhiều nhất ba ngày, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết liền sẽ đến Vũ Đế Thành. Đám người Bạch Hỉ tự nhiên cũng sẽ yên ắng theo gót đến, Vũ Hóa Thần không thể không phòng.
- Tộc trưởng …
Vũ Luân cuống lên, tám tên Bất Diệt Cảnh vừa rút đi, bố cục lần này liền triệt để lãng phí, khả năng chém giết được Lục Ly cũng sẽ giảm mạnh. Hắn mưu đồ lâu như vậy, giờ đã tính ra hành tung Lục Ly, nếu cứ vậy từ bỏ, hắn quả thực không cam tâm.
- Đừng nói nữa, đây là mệnh lệnh!
Vũ Hóa Thần lạnh lùng đứng dậy đi ra ngoài, bước tới cửa mới quay đầu nói:
- Hai ngày, nhớ kỹ. Hai ngày sau ta sẽ triệu hồi toàn bộ trưởng lão Bất Diệt Cảnh, ngươi chỉ có hai ngày.
Vũ Luân nhìn Vũ Hóa Thần rời đi, thoáng trầm tư một lúc rồi quát khẽ nói:
- Người đâu, đưa tin cho Vũ Khôn, nhất định phải tìm được Lục Ly ngay trong ngày hôm nay, bằng không hắn cũng không cần trở về!
- Hai ngày!
Vũ Luân đứng lên, ánh mắt như độc xà nhìn về phương xa nói:
- Nhất định phải tìm được Lục Ly, nhất định phải tìm được.
Trong một tòa sơn mạch cực lớn tại Phong Sơn Quận Thiên Vũ Quốc, Thiên Đà Tử đang mang theo Lục Ly lao nhanh mà đi.
- Không thích hợp …
Lao ra rừng rậm, bước chân Thiên Đà Tử thoáng ngừng lại, tiềm phục vào trong một bụi cỏ, Lục Ly không dám ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Sao thế?
- Phía trước có thám báo, hơn nữa nhân số còn không ít.
Thiên Đà Tử hạ giọng nói, sau đó lặng lẽ lui trở về, thay đổi lộ tuyến tiếp tục đi tới. Nhưng vừa đi được hơn mười dặm, bước chân hắn lại ngừng, đành chịu nói:
- Bên này cũng có mấy tên, gần đây số lượng thám báo rải ra quanh đây rất nhiều, chẳng lẽ Vũ gia đã biết chúng ta ở chỗ này?
Lục Ly lấy ra địa đồ nhìn một lát, nhíu mày nói:
- Hiện tại chúng ta hẳn đã sắp ra khỏi Phong Sơn Quận, phía trước chính là Thiên Phủ Quận, qua Thiên Phủ Quận liền đến Vũ Lăng Quận. Chỉ cần gắng thêm một ngày là được, Thiên Đà Tử, tìm đường khác xem, hiện tại không thể bại lộ hành tung.
Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, tiếp tục thay đổi phương hướng. Rốt cuộc tìm được một con đường không có quá nhiều thám báo, Thiên Đà Tử thận trọng lao tới.
Chỉ là …
Càng đi về phía trước, thám báo tựa hồ càng lúc càng nhiều, Thiên Đà Tử khổ không thể tả, lách trái lách phải, tốc độ chậm đi rất nhiều. Mỗi thời mỗi khắc đều phải toàn lực thăm dò, bằng không sẽ rất dễ bị trinh sát phát hiện. Hai người đều không dám dừng lại nghỉ ngơi, bởi vì quanh bốn phía toàn là thám báo du tẩu.
Mới đầu bọn hắn đã cách Vũ Lăng Quân không xa, nhiều nhất chỉ cần hơn một ngày lộ trình là đến nơi. Nhưng Thiên Đà Tử và Lục Ly đi suốt một ngày, lại chỉ đi được mấy trăm dặm. Cứ theo tốc độ này mà tính, phỏng chừng còn phải mất mấy ngày mới có thể đến Vũ Lăng Quận.
Hơn nữa ở Phong Sơn Quận Thiên Phủ Quận đã có nhiều thám báo như vậy, vạn nhất khắp nơi trong Vũ Lăng Thành cũng toàn là thám báo thì sao? Hai người dù tiến vào Vũ Lăng Quận lại có thể làm được gì? Nếu ở phụ cận bộ lạc Địch Long và Vũ Lăng Thành có võ giả Bất Diệt Cảnh tọa trấn thì sao? Hai người định chui đầu vào chỗ chết ư?
Lục Ly có chút mê mang
Nhưng đã đi đến đây rồi, nếu để hắn trở về thì làm sao có thể cam tâm. Nghĩ đến hài cốt ông ngoại còn đang vương vãi tứ tung, Lục thúc công còn phơi thây hoang dã, Lục Ly liền không thể an tâm.
- Đi!
Lục Ly cắn răng để Thiên Đà Tử tiếp tục tiến lên, vô luận chuyến này gian nan thế nào, vô luận lần này là chết hay sống, vô luận bộ lạc Địch Long và Vũ Lăng Thành có phải Địa Ngục hay không, hắn đều phải đi một chuyến.
Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly tiếp tục tiến lên, lần này tốc độ càng chậm, đôi khi phải chuyển vài vòng quanh một ngọn núi mới có thể tránh qua thám báo.
Thiên Đà Tử càng cẩn thận, thám báo càng nhiều đồng nghĩa phụ cận khẳng định sẽ có cường giả Vũ gia tọa trấn, nói không chừng cường giả Bất Diệt Cảnh chính đang chờ đợi trong thành trì gần đó. Một khi hành tung bị lộ, chờ đợi hai người chính là võ giả Bất Diệt Cảnh truy sát không nghỉ.
Ba canh giờ, sáu canh giờ, mãi đến lúc trời tối, bước chân Thiên Đà Tử đột nhiên ngừng lại, Lục Ly hiếu kì dò hỏi:
- Làm sao? Phía trước lại có thám báo?
- Không thích hợp a, không thích hợp!
Thiên Đà Tử hồ nghi sờ lên đầu, nghi hoặc nói:
- Vì sao toàn bộ thám báo lại không thấy? Chẳng lẽ có người đang giúp chúng ta dụ thám báo đi? Hay là Vũ gia điều rút sang nơi khác? Nửa canh giờ qua, ta chẳng thấy được một tên thám báo nào.
- Hả?
Lục Ly sửng sốt chớp chớp mắt, trầm tư một lát mới hỏi:
- Chẳng lẽ người Bạch gia giúp chúng ta dụ đi thám báo?
- Có khả năng!
Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, trầm giọng hỏi:
- Chủ nhân, ngươi xem chúng ta nên đi ngay trong đêm, hay là trước dừng lại nghỉ ngơi?
- Đi ngay trong đêm!
Đã có người giúp bọn hắn, Lục Ly còn không biết nắm lấy cơ hội thì chẳng phải là đứa ngốc. Bất kể nói thế nào, trước đi Vũ Lăng Quận xem xét tình hình rồi tính.
….
Đồng thời với đó, trên một ngọn núi lớn xa về phía đông, một lão giả toàn thân bao phủ trong bộ đồ đen lúc này chính đang cõng theo một người khác lao nhanh mà đi.
Ngoại hình lão giả kia rất kỳ dị, là một người gù, lưng còng không khác gì Thiên Đà Tử, hơn nữa theo như người ngoài cảm nhận, cảnh giới hắn cũng chỉ là Mệnh Luân Cảnh.
Hắn cõng người một đường lao nhanh, trước mắt không ngừng có thám báo lao ra, đều bị hắn một chiêu chém giết, cứ thế như u hồn lao thẳng về hướng đông.
- Nhanh bẩm báo Vũ Khôn trưởng lão, đã phát hiện Lục Ly, truyền tin để toàn bộ thám báo phụ cận tụ về hướng này, ngàn vạn không thể để Thiên Đà Tử và Lục Ly trốn thoát.
Đằng sau mấy trăm thám báo băng băng đuổi theo sát gót, một tên chấp sự Hồn Đàm Cảnh thấy trên đường toàn là thi thể thám báo, lập tức rống to.
Ầm!
Một viên đạn tín hiệu bay lên không, tỏa ra giữa trời, lộng lẫy hệt như pháo hoa.
Vũ Khôn cách đó hơn ba trăm dặm thấy được đạn tín hiệu, vội rống lên:
- Nhanh đi thông cáo năm vị trưởng lão, cứ nói đã tìm được Lục Ly, mời bọn họ ra tay chém giết Lục Ly.
Nhất thời, toàn bộ khu vực phương viên ngàn dặm xung quanh đều sôi trào.
- Tộc trưởng!
Vũ Luân thấy là Vũ Hóa Thần liền vội đứng lên hành lễ, Vũ Hóa Thần đi đến ngồi xuống chủ vị, sắc mặt có chút khó coi nói:
- Nha đầu Bạch Thu Tuyết kia lượn quanh một vòng, giờ đang bay tới Vũ Đế Thành. Các nàng vừa đến Vũ Đế Thành, cường giả Bạch gia lẻn vào cũng tới, việc này nếu xử lý không tốt, chúng ta sẽ phải khai chiến với Bạch gia, hậu quả không cách nào tưởng tượng. Tử gia đã truyền lời đến, nói lần này tuyệt đối không thể làm lớn chuyện, bằng không dẫn động Thiên Ngục Lão Quỷ đến đây, hậu quả Vũ gia chúng ta gánh không nổi.
- Tử gia, ha ha!
Vũ Luân cười lạnh một tiếng nói:
- Lão già Tử Sơn Khuê kia sớm đã không còn nhuệ khí, bị Thiên Ngục lão cẩu dọa cho sợ mất mật. Thọ nguyên Thiên Ngục lão cẩu không còn nhiều, chiến lực khẳng định cũng giảm bớt, hắn dám ra khỏi Thiên Đảo Hồ ư?
- Lời không thể nói như vậy.
Vũ Hóa Thần khoát tay nói:
- Lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, chỉ cần một ngày Thiên Ngục lão quỷ còn chưa chết, ba đại Vương tộc liền không dám vọng động. Trước không nói chuyện này, giờ quan trọng là vạn nhất hai nha đầu Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đến Vũ Đế Thành làm loạn, cường giả Bạch gia thừa cơ động thủ, ta cũng không nắm chắc áp chế được Bạch Hỉ. Trưởng lão gia tộc bị ngươi điều ra ngoài nhiều như vậy, bọn họ đều gánh không nổi đám người Bạch Lãnh a. Đến lúc đó dù có thể giết được Lục Ly, Vũ gia chúng ta lại tổn thất mấy tên trưởng lão, thực sự được không bù mất, nguyên khí gia tộc cũng sẽ đại thương.”
- Tộc trưởng!
Vũ Luân vô cùng tự tin nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chỉ đang yểm trợ cho Lục Ly, các nàng tuyệt đối không dám làm loạn. Đám người Bạch Hỉ càng sẽ không xung động đến mức khai chiến với Vũ gia chúng ta, nếu như thế chính là bọn hắn xé bỏ hiệp nghị trước. Cường giả gia tộc không thể triệu hồi, bằng không giết không được Lục Ly, lần này liền phí công nhọc sức mà chẳng được gì, chúng ta cũng sẽ trở thành trò cười trong mắt các đại gia tộc Bắc Mạc.
- Vạn nhất Bạch Hỉ thật động thủ thì sao?
Vũ Hóa Thần hỏi ngược lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong lòng rất là quấn quít.
Lần này Vũ Luân bày ra bẫy rập lớn như vậy, điều động rất nhiều võ giả Vũ gia. Hiện tại võ giả Bất Diệt Cảnh trong Vũ Đế Thành chỉ còn lại bốn người, vạn nhất Bạch Hỉ thật động thủ, hậu quả khó mà lường được.
Nếu hắn bị chém giết, căn cơ Vũ gia liền bị diệt, Vũ gia rất nhanh cũng sẽ lưu lạc thành gia tộc tứ phẩm. Hắn chết không sao, chỉ sợ sau khi chết không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Vũ gia a.
Hắn là tộc trưởng Vũ gia, hành sự phải cân nhắc từ góc độ toàn cục, hết thảy đều phải lấy lợi ích gia tộc làm chủ.
Giết được người hay không ngược lại chỉ là thứ yếu, lần này giết không chết Lục Ly, có thể lần sau giết tiếp, nhưng nếu là đại bản doanh Vũ gia xảy ra chuyện, vậy liền vạn kiếp bất phục.
Hắn suy tư một lát, cuối cùng hạ quyết định:
- Vũ Luân, ta chỉ cho ngươi thời gian hai ngày. Trong hai ngày này nếu không giết được Lục Ly, tám tên võ giả Bất Diệt Cảnh của gia tộc ở bên ngoài đều phải triệu hồi về hết, biết không?
Nhiều nhất ba ngày, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết liền sẽ đến Vũ Đế Thành. Đám người Bạch Hỉ tự nhiên cũng sẽ yên ắng theo gót đến, Vũ Hóa Thần không thể không phòng.
- Tộc trưởng …
Vũ Luân cuống lên, tám tên Bất Diệt Cảnh vừa rút đi, bố cục lần này liền triệt để lãng phí, khả năng chém giết được Lục Ly cũng sẽ giảm mạnh. Hắn mưu đồ lâu như vậy, giờ đã tính ra hành tung Lục Ly, nếu cứ vậy từ bỏ, hắn quả thực không cam tâm.
- Đừng nói nữa, đây là mệnh lệnh!
Vũ Hóa Thần lạnh lùng đứng dậy đi ra ngoài, bước tới cửa mới quay đầu nói:
- Hai ngày, nhớ kỹ. Hai ngày sau ta sẽ triệu hồi toàn bộ trưởng lão Bất Diệt Cảnh, ngươi chỉ có hai ngày.
Vũ Luân nhìn Vũ Hóa Thần rời đi, thoáng trầm tư một lúc rồi quát khẽ nói:
- Người đâu, đưa tin cho Vũ Khôn, nhất định phải tìm được Lục Ly ngay trong ngày hôm nay, bằng không hắn cũng không cần trở về!
- Hai ngày!
Vũ Luân đứng lên, ánh mắt như độc xà nhìn về phương xa nói:
- Nhất định phải tìm được Lục Ly, nhất định phải tìm được.
Trong một tòa sơn mạch cực lớn tại Phong Sơn Quận Thiên Vũ Quốc, Thiên Đà Tử đang mang theo Lục Ly lao nhanh mà đi.
- Không thích hợp …
Lao ra rừng rậm, bước chân Thiên Đà Tử thoáng ngừng lại, tiềm phục vào trong một bụi cỏ, Lục Ly không dám ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Sao thế?
- Phía trước có thám báo, hơn nữa nhân số còn không ít.
Thiên Đà Tử hạ giọng nói, sau đó lặng lẽ lui trở về, thay đổi lộ tuyến tiếp tục đi tới. Nhưng vừa đi được hơn mười dặm, bước chân hắn lại ngừng, đành chịu nói:
- Bên này cũng có mấy tên, gần đây số lượng thám báo rải ra quanh đây rất nhiều, chẳng lẽ Vũ gia đã biết chúng ta ở chỗ này?
Lục Ly lấy ra địa đồ nhìn một lát, nhíu mày nói:
- Hiện tại chúng ta hẳn đã sắp ra khỏi Phong Sơn Quận, phía trước chính là Thiên Phủ Quận, qua Thiên Phủ Quận liền đến Vũ Lăng Quận. Chỉ cần gắng thêm một ngày là được, Thiên Đà Tử, tìm đường khác xem, hiện tại không thể bại lộ hành tung.
Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, tiếp tục thay đổi phương hướng. Rốt cuộc tìm được một con đường không có quá nhiều thám báo, Thiên Đà Tử thận trọng lao tới.
Chỉ là …
Càng đi về phía trước, thám báo tựa hồ càng lúc càng nhiều, Thiên Đà Tử khổ không thể tả, lách trái lách phải, tốc độ chậm đi rất nhiều. Mỗi thời mỗi khắc đều phải toàn lực thăm dò, bằng không sẽ rất dễ bị trinh sát phát hiện. Hai người đều không dám dừng lại nghỉ ngơi, bởi vì quanh bốn phía toàn là thám báo du tẩu.
Mới đầu bọn hắn đã cách Vũ Lăng Quân không xa, nhiều nhất chỉ cần hơn một ngày lộ trình là đến nơi. Nhưng Thiên Đà Tử và Lục Ly đi suốt một ngày, lại chỉ đi được mấy trăm dặm. Cứ theo tốc độ này mà tính, phỏng chừng còn phải mất mấy ngày mới có thể đến Vũ Lăng Quận.
Hơn nữa ở Phong Sơn Quận Thiên Phủ Quận đã có nhiều thám báo như vậy, vạn nhất khắp nơi trong Vũ Lăng Thành cũng toàn là thám báo thì sao? Hai người dù tiến vào Vũ Lăng Quận lại có thể làm được gì? Nếu ở phụ cận bộ lạc Địch Long và Vũ Lăng Thành có võ giả Bất Diệt Cảnh tọa trấn thì sao? Hai người định chui đầu vào chỗ chết ư?
Lục Ly có chút mê mang
Nhưng đã đi đến đây rồi, nếu để hắn trở về thì làm sao có thể cam tâm. Nghĩ đến hài cốt ông ngoại còn đang vương vãi tứ tung, Lục thúc công còn phơi thây hoang dã, Lục Ly liền không thể an tâm.
- Đi!
Lục Ly cắn răng để Thiên Đà Tử tiếp tục tiến lên, vô luận chuyến này gian nan thế nào, vô luận lần này là chết hay sống, vô luận bộ lạc Địch Long và Vũ Lăng Thành có phải Địa Ngục hay không, hắn đều phải đi một chuyến.
Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly tiếp tục tiến lên, lần này tốc độ càng chậm, đôi khi phải chuyển vài vòng quanh một ngọn núi mới có thể tránh qua thám báo.
Thiên Đà Tử càng cẩn thận, thám báo càng nhiều đồng nghĩa phụ cận khẳng định sẽ có cường giả Vũ gia tọa trấn, nói không chừng cường giả Bất Diệt Cảnh chính đang chờ đợi trong thành trì gần đó. Một khi hành tung bị lộ, chờ đợi hai người chính là võ giả Bất Diệt Cảnh truy sát không nghỉ.
Ba canh giờ, sáu canh giờ, mãi đến lúc trời tối, bước chân Thiên Đà Tử đột nhiên ngừng lại, Lục Ly hiếu kì dò hỏi:
- Làm sao? Phía trước lại có thám báo?
- Không thích hợp a, không thích hợp!
Thiên Đà Tử hồ nghi sờ lên đầu, nghi hoặc nói:
- Vì sao toàn bộ thám báo lại không thấy? Chẳng lẽ có người đang giúp chúng ta dụ thám báo đi? Hay là Vũ gia điều rút sang nơi khác? Nửa canh giờ qua, ta chẳng thấy được một tên thám báo nào.
- Hả?
Lục Ly sửng sốt chớp chớp mắt, trầm tư một lát mới hỏi:
- Chẳng lẽ người Bạch gia giúp chúng ta dụ đi thám báo?
- Có khả năng!
Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, trầm giọng hỏi:
- Chủ nhân, ngươi xem chúng ta nên đi ngay trong đêm, hay là trước dừng lại nghỉ ngơi?
- Đi ngay trong đêm!
Đã có người giúp bọn hắn, Lục Ly còn không biết nắm lấy cơ hội thì chẳng phải là đứa ngốc. Bất kể nói thế nào, trước đi Vũ Lăng Quận xem xét tình hình rồi tính.
….
Đồng thời với đó, trên một ngọn núi lớn xa về phía đông, một lão giả toàn thân bao phủ trong bộ đồ đen lúc này chính đang cõng theo một người khác lao nhanh mà đi.
Ngoại hình lão giả kia rất kỳ dị, là một người gù, lưng còng không khác gì Thiên Đà Tử, hơn nữa theo như người ngoài cảm nhận, cảnh giới hắn cũng chỉ là Mệnh Luân Cảnh.
Hắn cõng người một đường lao nhanh, trước mắt không ngừng có thám báo lao ra, đều bị hắn một chiêu chém giết, cứ thế như u hồn lao thẳng về hướng đông.
- Nhanh bẩm báo Vũ Khôn trưởng lão, đã phát hiện Lục Ly, truyền tin để toàn bộ thám báo phụ cận tụ về hướng này, ngàn vạn không thể để Thiên Đà Tử và Lục Ly trốn thoát.
Đằng sau mấy trăm thám báo băng băng đuổi theo sát gót, một tên chấp sự Hồn Đàm Cảnh thấy trên đường toàn là thi thể thám báo, lập tức rống to.
Ầm!
Một viên đạn tín hiệu bay lên không, tỏa ra giữa trời, lộng lẫy hệt như pháo hoa.
Vũ Khôn cách đó hơn ba trăm dặm thấy được đạn tín hiệu, vội rống lên:
- Nhanh đi thông cáo năm vị trưởng lão, cứ nói đã tìm được Lục Ly, mời bọn họ ra tay chém giết Lục Ly.
Nhất thời, toàn bộ khu vực phương viên ngàn dặm xung quanh đều sôi trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.