Chương 504: Không thể tưởng tượng
Yêu Dạ
02/06/2021
Thật ra tốc độ Man tộc cũng không chậm, nhưng so với Lục Ly thì kém xa. Lục Ly cũng không vội, một đường theo đuôi Man tộc, đợi khi tới gần mới phóng thích kim châm linh hồn, tấn công mấy tên Man tộc, sau đó chiến đao không ngừng chẻ xuống, chém giết mấy tên Man tộc kia rồi lập tức rút lui!
Lúc này phân thân thần kỹ của hắn phát huy tác dụng, khiến cho Man tộc căn bản không phân rõ đâu là bản tôn, bên này giết mấy tên, bên kia giết mấy tên, từ từ tằm thực lấy Man tộc.
Ba canh giờ!
Lục Ly truy sát nguyên suốt ba canh giờ, Man tộc đã bị hắn chém giết trên trăm tên. Lần này số Man tộc tới đây ước khoảng chín trăm người, giờ đã bị Lục Ly giải quyết mất một phần chín.
Khương Khinh Linh khoanh chân nhắm mắt ngồi ở chính giữa Mệnh Luân, mấy người Khương Hỗ vây xung quanh song không ra tay, dù sao có Lục Ly ở đây cũng không đến lượt bọn hắn xuất thủ.
Có mấy người bị thương nhàn nhã ngồi xếp bằng trên Mệnh Luân nghỉ ngơi điều tức, bên kia Man tộc căn bản không cách nào lại gần tấn công, vừa khẽ áp sát liền bị Lục Ly nhẹ nhàng đánh giết.
Thực ra Lục Ly đã có chút mệt mỏi, liên tục sử dụng công kích linh hồn khiến linh hồn hắn dần trở nên suy nhược. Song hắn vẫn không dừng lại, mà nuốt xuống mấy viên đan dược bồi bổ linh hồn, sau đó tiếp tục đuổi giết.
Cơ hội t ốt như vậy làm sao có thể bỏ lỡ?
Hiện tại Man tộc đã bị giết cho nghe gió mà chạy, sĩ khí giảm mạnh, đối với Lục Ly mà nói thì trước mặt đã không phải là mấy trăm Man tộc, mà là hàng ngàn hàng vạn điểm tích lũy.
Ô!
Phía Man tộc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rống lớn bi phẫn, bọn hắn cũng nghĩ tới phản công, chỉ là Lục Ly trơn trượt như cá chạch, một khi bọn hắn định phản công, lập tức điều khiển phân thân chạy tứ tán, sau đó lại từ một hướng khác bắt đầu công kích.
Bọn hắn hệt như một đám linh dương, còn Lục Ly là một con báo săn. Báo săn theo đuôi, thỉnh thoảng lại cắn chết vài con, chờ lúc đàn linh dương quay đầu chĩa sừng vào, báo liền nhanh chân đào tẩu, lát sau lại từ hướng khác tiếp tục săn giết.
Sau nửa ngày, đã có hơn hai trăm Man tộc bị xử lý, số Man tộc còn lại đã không còn ý định phản công, chỉ biết đoạt mệnh lao nhanh, nghĩ cách mau chóng về lại đại bản doanh Man tộc.
Trong tiểu thế giới, các tộc đều có đại bản doanh cho riêng mình, ở trong đại bản doanh sẽ có cấm chế cường đại, một khi võ giả dị tộc tiến vào chiến lực lập tức yếu mạnh. Chỉ cần trở lại đại bản doanh, Lục Ly mà dám xâm nhập, Man tộc liền có thể nhẹ nhàng chém giết, bọn hắn theo đó cũng sẽ được an toàn.
Sĩ khí Man tộc rơi xuống đáy cốc, nhìn Lục Ly mà không khác gì nhìn một tên ác ma. Nếu đám người này có thể chạy trở về, nhất định sẽ tuyên dương đi khắp nơi, nói phía Nhân tộc sản sinh ra yêu nghiệt, một người có thể quét ngang tứ tộc…
Ánh mắt đám người Khương Hỗ nhìn Lục Ly dần trở nên có chút dị thường, võ giả linh hồn rất thưa thớt, càng đừng nói tới người đạt đến trình độ đại thành ở phương diện linh hồn.
Lục Ly vừa mới đột phá Bất Diệt Cảnh chưa lâu, linh hồn có thể mạnh được đến đâu? Giờ hắn đã có thể bằng vào công kích linh hồn quét ngang tứ tộc, ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành cường giả linh hồn danh chấn Trung Châu.
Thấy được sự sùng bái trong mắt mọi người, Lục Ly lại không có vẻ gì là tự đắc, ngược lại trong lòng rất là hổ thẹn và tự trách. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn Khương Khinh Linh đang ngồi xếp bằng dưỡng thương sau lưng ngồi, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, cảm giác tự trách trong lòng càng nặng thêm.
Hắn biết mình có thể có được công kích linh hồn cường đại như vậy không phải là nhờ năng lực bản thân, mà là nhờ công nữ tử nhìn qua có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào này.
Khương Khinh Linh truyền hơn phân nửa hồn lực mà nàng tu luyện bao nhiêu năm nay cho hắn, linh hồn nàng khẳng định phải chịu thương tổn rất nặng. Một người cường hành phá mở không gian linh hồn, còn truyền đi một nửa hồn lực cho người khác, bản thân phải chịu đựng thống khổ và thương tổn lớn cỡ nào?
Lục Ly không biết Khương Khinh Linh sao lại làm được, nhưng hắn biết nàng nhất định đã phải hứng chịu thống khổ vô tận. Hồi tưởng lại trường cảnh trong Linh Lung Tháp, khóe miệng Lục Ly bất giác hiện lên vẻ cười khổ.
Đời này hắn mới chỉ hai lần làm chuyện đó với nữ tử, lần đầu tiên là hoàn toàn bị động. Sau đó kịch độc trong người hắn bị hút đi, lúc này nữ tử kia còn đang bị nhốt ở trong băng.
Lần thứ hai hắn bị người hạ dược, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, một nữ tử khác lại truyền đi thần lực và hơn phân nửa hồn lực trong người cho hắn. Hiện tại sắc mặt nữ tử ấy còn trắng hơn cả giấy, một cơn gió liền có thể thổi bay …
Lại liên tưởng đến tấm vải trắng lót dưới người Khương Khinh Linh, trên đó lốm đốm vết máu, hắn không khỏi cảm thấy càng thêm tội lỗi. Mặc dù đến tận lúc này hắn vẫn nghĩ không thông, vì sao nữ tử phóng đãng nổi danh khắp Trung Châu lại vẫn là xử nữ?
Lần nữa thương tiếc nhìn Khương Khinh Linh một cái, Lục Ly quay đầu quét mắt về phía đám Man tộc xa xa, trên người tràn ra sát khí nồng đậm. Hắn muốn giết sạch đám Man tộc kia, sau đó lần lượt đánh giết dị tộc trong tiểu chiến trường, báo thù cho Khương Khinh Linh.
Ông.
Lục Ly lần nữa phân thân, như một con dã thú đói khát phóng tới đám Man tộc trước mắt. Hắn nhe ra răng nanh, như thể muốn ăn tươi nuốt sống đám Man tộc kia.
….
Hưu hưu hưu.
Trên bình địa ở trung tâm tiểu thế giới, một hàng dài đại quân Nhân tộc chính đang lao nhanh. Nhân số ước chừng có mấy ngàn người, chẳng qua lại kéo ra trận hình rất dài, khí thế hung hung, mấy ngàn người mà chạy ra khí thế như trên vạn người.
Đi ở phía trước nhất là võ giả các gia tộc lớn nhỏ tại bắc bộ Trung Châu, trên mặt bọn hắn chất đầy lo lắng, hận không thể mọc cánh, chớp mắt liền xoải qua vạn dặm.
Theo phía đằng sau là đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan Điệp Phi Vũ, ngoài mặt đám người này không biểu hiện thần thái gì, trong mắt lại có chút lo lắng, tựa hồ rất sợ Khương Khinh Linh bị dị tộc đánh chết.
Đương nhiên, biết người biết mặt không biết lòng, công tử tiểu thư xuất thân đại gia tộc đều có lòng dạ rất sâu, trong lòng các nàng rốt cục nghĩ thế nào, ai cũng không biết …
Hưu
Nơi xa một bóng người bay vụt đến, Dương Hiên quét mắt nhìn tới, vung tay lên nói:
- Dừng lại!
Kẻ đến là người U Minh giáo người, là thám báo do Dương Hiên phái đi ra, đại quân lập tức dừng lại. Dương Hiên đi ra từ trong đại quân, tên thám báo kia quỳ một chân xuống đất, bẩm báo nói:
- Bẩm thiếu giáo chủ, đại quân tứ tộc đã bị đánh tan, Lục Ly chính đang dẫn người truy sát Man tộc, lúc này đang trên đường đuổi tới đại bản doanh Man tộc ở mạn phía tây.
- …
Toàn trường chết lặng, Dương Hiên chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Lục Toan Cơ Mộng Điềm một cái, tưởng là mình nghe lầm.
Dương Hiên thoáng sửng sốt mất một lúc, nét mặt âm nhu tuấn tú chớp qua một tia phẫn hận, nhấc chân trùng trùng đạp cho tên thám báo kia một cước, đá bay hắn đi, sau đó mới cả giận nói:
- Ngươi điên rồi à? Hay là chưa tỉnh ngủ?
Hưu.
Đúng lúc này, nơi xa lại có một bóng người lao vút đến, là Cơ Nguyên của Luân Hồi Cung. Hắn cuồng chạy về phía này, từ đằng xa đã kinh hô:
- Tiểu thư, đại quân tứ tộc bị đánh tan, một mình Lục Ly chém giết vô số dị tộc, lúc này chính đang truy sát Man tộc.
Xoạt!
Toàn trường sôi trào, một người có thể trinh sát sai lầm, nhưng hai người làm sao có thể đều phạm sai lầm? Hơn nữa tin tức hai người mang về còn giống hệt như đúc, như vậy rất có thể chuyện này là thật.
Đám võ giả bắc bộ Trung Châu lập tức vui đến phát khóc, có người sốt sắng hét lớn:
- Khinh tiểu thư thì sao, Khinh tiểu thư không bị gì chứ?
- Không sao!
Cơ Nguyên mặt không đổi sắc đám:
- Khinh tiểu thư hình như bị chút thương nhẹ, chẳng qua hẳn là không mấy đáng ngại.
Ánh mắt Cơ Mộng Điềm thoáng trầm xuống, nàng và Lục Toan liếc nhau, tròng mắt cả hai bất giác khẽ co rụt lại, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, cả người không rét mà run.
Các nàng đều không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể xác định một điều, Lục Ly hoặc Khương Khinh Linh tuyệt đối đã có được thực lực vượt xa Quân Hầu Cảnh.
Nói cách khác trong toàn bộ tiểu chiến trường gần như đã không còn ai có thể đối địch với Lục Ly Khương Khinh Linh, chắc chỉ mỗi Cơ Mộng Điềm có được bán Thần khí là đủ tư cách đương cự một lúc.
Nếu Lục Ly và Khương Khinh Linh muốn trả thù, hậu quả e rằng khó mà tưởng tượng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.