Chương 505: Tự ô
Yêu Dạ
02/06/2021
Rầm rầm rầm.
Trong một sơn mạch cự đại, mười mấy tên Man tộc chính đang vung lên xích sắt và chùy đồng khua múa quay cuồng. Bọn hắn có được lực lượng khủng bố, sườn núi quanh bốn phía đều bị bọn hắn ném ra từng hố to, mỏm đá vỡ vụn, bụi đất cuồn cuộn, mặt đất bị bọn hắn ném ra từng đạo vết rách nhỏ mịn …
Đối tượng bọn hắn tấn công là một đám Mệnh Luân, trên mỗi Mệnh Luân lại có một tiểu đội Nhân tộc, ai nấy nhìn đều vô cùng chân thực. Đừng nói dựa vào mắt thường, dù có là dùng thần niệm đều không thể phân biệt thật giả. Lần lượt từng phân thân bị đánh nát, tan thành mảnh nhỏ giữa không trung, nhưng trong ánh mắt đám Man tộc lại vẫn chất đầy tuyệt vọng.
Không ngoài ý liệu …
Từng đạo năng lượng vô danh lặng lẽ âm thầm tiến vào trong đầu bọn hắn, bắn thẳng vào trong Hồn Đàm, từ bốn phương tám hướng đâm xuyên tới. Bọn hắn đều là Man tộc bình thường, làm sao có được Thần khí phòng ngự linh hồn? Nháy mắt, linh hồn tất cả Man tộc đều đau nhói hỗn loạn, khiến bọn hắn hoàn toàn không cách nào khống chế thân thể, chỉ còn biết đứng ngây ra đó.
Xoẹt
Tiếng xé gió vang lên, một chiến đao cực lớn cuốn theo bạch quang gai mắt quét tới, chém thẳng lên đầu một tên Man tộc. Chiến đao vung xuống như thiểm điện, đầu tên Man tộc lập tức nổ tung, thân thể ầm vang ngã xuống, vĩnh viễn nằm lại trong sơn mạch này.
Xoẹt
Tốc độ chiến đao cực nhanh, tấn công liên miên không dứt, mỗi lần bổ đao ra, lại có một tên Man tộc nổ tung. Man tộc có được sức phòng ngự rất mạnh, nhưng lúc này linh hồn đang trong trạng thái hỗn loạn, căn bản không cách nào tránh né hay sử dụng Huyền lực phòng ngự, thanh chiến đao kia lại là binh khí Thánh giai, lực lượng của người sử dụng chiến đao tuyệt đối không kém thua Man tộc quá nhiều, bọn hắn làm sao mà đỡ cho được?
Chỉ sau mười mấy nhịp thở, trong hơn hai mươi tên Man tộc thì đã có hơn phân nửa chết đi. Mấy tên Man tộc còn lại vừa mới hồi thần, lại chợt thấy một đạo gió mát quất đến, loại năng lượng kỳ dị hóa thành kim châm kia lần nữa đâm vào trong Hồn Đàm bọn hắn, bọn hắn chỉ còn biết trơ mắt tuyệt vọng chờ đầu mình nổ tung, sau đó triệt để chết đi.
Oanh!
Tên Man tộc cuối cùng ầm vang ngã xuống đất, Lục Ly thu lại chiến đao, nuốt vào một viên linh dược bồi bổ linh hồn. Hắn hít sâu mấy hơi, khống chế Mệnh Luân tiếp tục phi hành, truy sát Man tộc ở phía trước.
Hắn đã truy sát bốn ngày, chém giết qua sáu bảy trăm Man tộc, có hơn phân nửa đại quân Man tộc đã chết dưới tay hắn.
Tinh thần hắn mỏi mệt dị thường, toàn thân mệt nhọc bất kham, nhưng hắn vẫn không nghỉ ngơi. Cơ hội tốt như vậy hắn không muốn lỡ qua, mà phải tận hết khả năng đánh giết càng nhiều Man tộc, làm thế hắn vừa có thể báo thù rửa hận, vừa có thể được đến lượng lớn điểm tích lũy.
Hưu
Mệnh Luân tiếp tục phi hành, phi hành ở chỗ này rất là hao phí Huyền lực và tinh lực, chính điều này mới khiến thể xác tinh thần Lục Ly mệt nhọc đến vậy. Chúng nhân ở sau lưng thấy tròng mắt Lục Ly hiện đầy tơ máu, có lòng muốn khuyên mấy câu, song rốt cục đều không thốt được nên lời.
Khương Khinh Linh ngồi xếp bằng sau lưng Lục Ly, qua mấy ngày tĩnh dưỡng nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch. Nơi nàng bị thương nặng nhất chính là linh hồn, chứ không phải thân thể, linh hồn bị thương rất khó khôi phục, thậm chí có thể ảnh hưởng tới tu vi cả đời, muốn khôi phục lại trong thời gian ngắn là điều gần như không thể.
- Lục Ly, nghỉ ngơi một lát đi. Dị tộc thì từ từ giết cũng được, thời gian còn dài, trong vòng nửa năm tiểu chiến trường này chỉ có thể vào chứ không thể ra, không cần phải gấp.
Khương Khinh Linh rốt cục mở mắt, nhẹ giọng khuyên một câu. Lục Ly ngạc nhiên quay đầu, thấy được đôi mắt không có quá nhiều thần thái của Khương Khinh Linh, hắn quan tâm dò hỏi:
- Khinh Linh, ngươi nghỉ ngơi thêm chút nữa đi!
- Ừm!
Khương Khinh Linh miễn cưỡng cười nói:
- Ta không sao, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là đỡ thôi, ngươi đừng lo lắng. Tìm nơi nào đó nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa lại truy sát dị tộc, hiện tại dị tộc trong tiểu thế giới này ngươi đã hoàn toàn có thể tùy ý đánh giết, không vội ở nhất thời.
- Được rồi!
Người khác nói có lẽ Lục Ly chưa chắc đã nghe, nhưng Khương Khinh Linh nói Lục Ly làm sao có thể không nghe? Hắn quét mắt liếc nhìn xung quanh một lượt, nói:
- Ta đi tìm một nơi thích hợp, chúng ta hạ trại nghỉ ngơi.
Khương Khinh Linh mỉm cười gật đầu, Lục Ly không đi quản đám Man tộc trước mặt nữa mà dạo một vòng quanh phương viên trăm dặm gần đây, tìm tới một dòng suối nhỏ. Men theo con suối hắn tìm được một sơn cốc, bèn dẫn theo chúng nhân bay vào trong tiểu cốc kia.
- Khương Hỗ!
Lục Ly khoát tay, Khương Hỗ lập tức bay xuống, đầu tiên là thăm dò một lượt, xác định nước suối không có độc, sau đó mới lấy ra lều vải dựng lên doanh trướng hạ trại. Đồng thời phái một người đi ra tuần tra xung quanh, một người khác vào trong suối bắt cá, săn một ít dã thú nhỏ, chuẩn bị nướng thịt ăn.
Lục Ly không đi quản những chuyện này, hắn thu lại Mệnh Luân, nắm tay Khương Khinh Linh ngồi xuống bên bờ suối, mắt nhìn Khương Khinh Linh, tuy trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng lại chỉ thốt ra được một câu:
- Khinh Linh, ta sẽ có trách nhiệm với ngươi.
- Ha ha!
Khương Khinh Linh lắc đầu cười nói:
- Ngươi không gánh được trách nhiệm đâu, ta chính là thiên kiêu tương lai, Khương Vô Ngã làm sao có thể gả ta cho ngươi. Một đứa con rơi của Lục gia như ngươi mà cũng muốn cưới bản tiểu thư?
Lục Ly cười khổ một tiếng, dù biết Khương Khinh Linh đang nói đùa, chẳng qua ngẫm lại cũng thấy có lý. Hắn muốn cưới Khương Khinh Linh, độ khó quả thực không thấp, muốn vậy trước tiên phải giành được sự tán thành từ Khương Vô Ngã và Linh Lung Các, xem ra đường hắn phải đi còn rất dài.
Khương Khinh Linh khẽ cười nói tiếp:
- Ta không để tâm danh phận, cũng không muốn danh phận. Thanh danh ta đã như vậy rồi, lấy ngươi sẽ chỉ khiến người trong thiên hạ cười nhạo ngươi. Đời này có thể làm hồng nhan tri kỷ của ngươi, Khinh Linh đã rất hài lòng, danh phận … thứ đó ta không để ý.
- Thanh danh …
Nghe được hai tiếng này, Lục Ly không khỏi nhớ tới tấm vải trắng nhuốm máu đỏ kia, hắn có lòng muốn hỏi, lại sợ thương đến trái tim Khương Khinh Linh.
Khương Khinh Linh thông minh cỡ nào, đảo mắt nhìn lướt qua bốn phía một lượt, xác định phụ cận không có ai mới thấp giọng nói:
- Có phải bất ngờ lắm không? Hì hì … Khinh Linh tuy tự sa đọa, lại sẽ không lấy thân thể chính mình ra làm trò đùa. Khinh Linh xuất thân danh môn, làm sao có thể tùy ý làm ra loại chuyện không chút liêm sỉ kia. Thật ra … nhiều khi chỉ là ta cố ý tìm người tới chọc tức Khương Vô Ngã, ta muốn để thanh danh mình thật xấu, khiến cho Khương Vô Ngã không ngẩng đầu lên được …
- Quả nhiên!
Lục Ly thoải mái, Khương Khinh Linh phóng đãng là do nàng giả bộ đi ra, rất nhiều chuyện đều là cố ý diễn kịch, nàng muốn thông qua đó chọc tức Khương Vô Ngã, cố ý bôi đen bản thân, cố ý để người trong thiên hạ hiểu lầm, cười nhạo Linh Lung Các.
Một tiểu thư xuất thân danh môn, từ nhỏ được tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, há lại sẽ không coi trọng đối với danh dự trong trắng của bản thân …
- Ai
Lục Ly khe khẽ thở dài, không biết nói gì, chỉ nắm chắc lấy tay Khương Khinh Linh, muốn truyền cho nàng một chút ấm áp. Lát sau hắn nghiêm mặt nói:
- Khương Khinh Linh, chuyện trước kia cứ để nó qua đi, sau này có ta ở đây, sẽ không để ngươi chịu bất kỳ ủy khuất nào. Nếu ai muốn bắt nạt ngươi, kẻ đó nhất định phải bước qua xác ta.
Hai hàng lệ nóng trượt xuống, Khương Khinh Linh si ngốc nhìn Lục Ly, khóe miệng hiện lên tiếu ý, vừa khóc lại vừa cười. Nàng gì cũng mặc kệ, trực tiếp nhào vào trong ngực Lục Ly, trùng trùng gật đầu nói:
- Lục Ly, có câu nói này của ngươi, với ta thế là đủ rồi, giờ có bắt Khinh Linh phải đi chết, ta cũng cam tâm tình nguyện.
- Không được nói chết!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Chúng ta đều phải sống cho thật tốt, chúng ta phải tận hưởng hết sự tốt đẹp của thế giới này, chúng ta đều phải sừng sững đứng trên đỉnh thế giới, phải khiến tất cả những người từng khinh rẻ ngươi ta được đến báo ứng, Khinh Linh, ngươi nguyện ý bồi ta đi tiếp không?
- Nguyện ý, ta nguyện ý!
Khương Khinh Linh xoa xoa hai mắt đẫm lệ, gật gật đầu, cứ thế khóc lên như một đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.