Chương 479: Lực lượng lôi điện
Yêu Dạ
26/05/2021
Sở dĩ Lục Ly cảm thấy mọi rợ đang lừa bọn họ là bởi thần niệm Lục Ly đâm xuyên vào trong đầu một tên mọi rợ, dò la ra được một ít bí mật.
Trong đầu mọi rợ không có Hồn Đàm, chỉ có một viên hạt châu, mà lúc này vô số Ma Điệp chính đang tràn tới hạt châu, lại không cách nào tiến vào được bên trong.
Lục Ly theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ là bởi qua nhiều lần chiến đấu khiến hắn có được một loại trực giác nhạy cảm như dã thú, lúc này mới chợt rống lên cảnh báo.
Lục Ly vừa hô ra tiếng, toàn bộ đám mọi rợ đột nhiên mở mắt ra, sau đó trên thân bọn họ sáng lên từng đạo quang mang màu nâu. Tiếp đó sừng trâu trên đầu chớp hiện hắc quang, cả người đột nhiên biến lớn mấy phần, ai nấy đều ngửa mặt lên trời rống to!
Bịch
Một tên con em Đỗ gia bị tiếng hét chấn cho ôm đầu rơi rụng xuống, những người còn lại dù ôm đầu kêu rên thống khổ, nhưng nhờ Lục Ly nhắc nhở vô cùng kịp thời, sớm đã điều khiển Bản Mệnh Châu lùi nhanh ra sau.
Xoẹt
Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, tiếp đó một chiếc Lưu Tinh Chùy cực lớn ầm ầm nện xuống, võ giả Đỗ gia kia không tránh kịp, cả người lập tức bị nện thành thịt nát.
Ánh mắt cả đám mọi rợ đổ dồn về phía Lục Ly đang bay vụt mà đến, trong tròng mắt phiếm hồng chất đầy phẫn nộ. Nếu vừa rồi đám người Khương Hỗ xông tới, không nói lưu lại toàn bộ, ít nhất cũng có quá nửa sẽ bị nện chết.
Oanh!
Hai tên mọi rợ đạp mạnh chân một cái, tầng tầng mặt đất nổ tung, hai người cứ như hai ngọn núi lớn lao vút về phía Lục Ly, ý đồ muốn nện chết tên nhân loại ghê tởm này.
- Phân thân
Sắc mặt Lục Ly không có biến hóa nào quá lớn, miệng quát khẽ một tiếng, tiếp đó trên khắp núi đồi xuất hiện một loạt phân thân của Lục Ly, tổng cộng lên tới sáu mươi sáu phân thân.
Tức thì, đám mọi rợ trợn tròn mắt, tròng mắt như chuông đồng đỏ ngầu liếc quanh bốn phía, sau đó quơ lên chùy đồng nện đến từng tên từng tên phân thân.
Ầm ầm ầm ầm!
Nhóm phân thân lao tới đầu tiên tự nhiên đều là giả, chùy đồng ầm ầm nện vào trong rừng cây. Cả ngọn núi sụp đổ, đỉnh đá vỡ vụn, rừng cây bị nện ra từng hố to, bốn phía toàn là một mảnh lang tạ.
Chân thân Lục Ly phi hành vòng quanh xa xa, thân thể không ngừng lấp lánh bạch quang, chia ra càng nhiều phân thân, tiếp tục áp sát về phía đám mọi rợ, tính thử thăm dò thần thông của bọn hắn.
Sau khi trên thân đám mọi rợ lấp lánh quang mang màu nâu, tốc độ rõ ràng tăng lên, lực đạo cũng tăng thêm. Tiếng rống tựa hồ mang theo một tia công kích linh hồn, bằng không võ giả Đỗ gia kia cũng đã không ôm đầu thống khổ rơi rụng xuống đất.
- Sừng trâu kia hẳn là có tác dụng đặc thù nào đó!
Lục Ly âm thầm suy tư, có chút tức giận vì Khương Thiên Thuận không nói rõ thần thông tứ tộc cho Khương Khinh Linh, như vậy võ giả Đỗ gia đã không chết lãng xoẹt như vừa rồi.
Chẳng qua nghĩ đến tiểu chiến trường chính là nơi dùng để rèn luyện cho thiên tài các gia tộc, nếu cái gì đều cho biết được, chiến đấu sẽ chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa. Tiềm năng con người là vô hạn, càng là thiên tài biến thái, khi được trải qua nguy cơ sinh tử thì sẽ tiến bộ càng nhanh. Không cho biết trước thần thông tứ tộc chắc cũng là quy củ của Thí Ma Điện.
Ô!
Hai tên mọi rợ không ngừng rống giận, bốn tên mọi rợ còn lại thì đi truy sát đám người Khương Hỗ. Lục Ly đã gần như miễn dịch đối với tiếng rống, bởi vì công kích linh hồn không hiệu quả với hắn, hắn chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn rung, có chút đau nhức mà thôi, chứ không hề ảnh hưởng quá lớn.
- Đến lúc rồi!
Lục Ly quyết định mạo hiểm hành động, bằng không chiến đấu càng lâu, phỏng chừng sẽ dẫn tới càng nhiều dị tộc, đến khi ấy sợ rằng tất cả mọi người đều phải nằm lại chỗ này.
Vừa rồi sau mấy phen thăm dò, trong lòng hắn đã dần nắm chắc. Mệnh Luân dưới chân xoay tròn, tất cả phân thân đều cũng xoay tròn theo, tốc độ tăng lên nhiều, toàn bộ phân thân vây xoay quanh hai tên mọi sợ, hấp dẫn lực chú ý của chúng.
Hắn khóa chặt một tên mọi rợ thân hình có chút thấp bé ở bên trái, tốc độ tên mọi rợ này hơi chậm, xem ra thực lực không tính quá mạnh, mức độ công kích chắc cũng chỉ tương đương Quân Hầu cảnh sơ kỳ.
Hưu
Hắn điều khiển mười mấy phân thân phóng về phía đám mọi rợ còn lại, hấp dẫn lực chú ý, còn chân thân thì lặng lẽ áp sát tên mọi rợ nhỏ con kia.
Trong tay hắn hiện ra một thanh chiến đao hẹp dài, trên tay tất cả phân thân lập tức cũng xuất hiện chiến đao. Hắn điều khiển phân thân ùn ùn phóng tới tiểu mọi rợ, chân thân thì lại vòng ra phía sau.
Lưng mọi rợ rất lớn, thân thể Lục Ly so với Man tộc mà nói thì chỉ như một con cự viên so với một con dê con, bởi thế nhìn qua rất không thu hút.
Xuy xuy!
Phía tiền phương, từng tên Lục Ly xách lấy chiến đao, ùn ùn vọt tới mọi rợ, hung hăng đánh xuống. Tiểu mọi rợ này rất căng thẳng, không dám dùng Lưu Tinh Chùy, mà một tay quơ chùy đồng, một tay vung lên xích sắt, không ngừng đánh nát từng tên phân thân bay tới.
Trăm thước, năm mươi thước, mười thước!
Lục Ly ra tay, quang mang giấu trong tay áo bên phải sáng lên, tiếp đó một móng vuốt màu bạc hiện ra, nhắm chuẩn phần lưng mọi rợ đột ngột đâm tới.
Khiến Lục Ly như trút được gánh nặng là phản ứng mọi rợ không tính quá nhanh, thẳng đến khi ngân trảo đâm trúng sau lưng, mọi rợ mới kịp có phản ứng.
Điều này càng chứng tỏ Man tộc cũng không phân biệt được đâu là phân thân đâu là chân thực, năng lực cảm ứng của đám mọi rợ này không quá mạnh.
Trong lòng hắn cuồng hỉ, dù phòng ngự của Man tộc rất cường đại, song hắn vẫn có nắm chắc đánh giết được đám mọi rợ này. Thái Thản Tộc cũng phòng ngự rất nghịch thiên, Mông Họa còn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhưng chẳng phải vẫn bị hắn đánh cho chịu thua.
Xùy!
Ngân trảo gặp chút trở ngại, song vẫn thành công đâm lên lưng tiểu mọi rợ. Tiểu mọi rợ kia phát ra một tiếng quái khiếu thống khổ, tiếp đó làn da màu nâu chợt lấp lánh quang mang, hai chiếc sừng trâu trên đầu cũng lấp lánh hắc quang.
Ách?
Lục Ly cảm giác tốc độ đâm vào của ngân trảo biến chậm, lập tức phóng thích Nhiên Huyết thần kỹ, ngân trảo đột nhiên đâm mạnh tới. Thần niệm hắn sớm đã khóa chặt tâm tạng mọi rợ, hung hăng vồ tới.
Xuy xuy.
Đột nhiên, sừng trâu trên đầu mọi rợ hiện ra một tia hồ quang màu đen, tiếp đó hồ quang này lan tràn ra khắp toàn thân, cuối cùng truyền tới trên tay Lục Ly.
- Đệt!
Cả người Lục Ly lập tức khẽ run, tựa như bị động kinh, hắn cảm thấy mình như vừa bị lôi điện đánh trúng, làn da khắp người bốc lên khói đen, trên đầu truyền đến mùi khét lẹt, thân thể không ngừng run rẩy.
Hưu
Xích sắt trong tay tiểu mọi rợ bất thần quất đến Lục Ly, Lục Ly thoáng cả kinh, Mệnh Luân cấp tốc xoay tròn, thân thể hắn theo đó cũng xoay tròn, ngân trảo xoắn ra một lỗ máu trên lưng rộng của tên Man tộc, sau đó Lục Ly bay đi, đâm xuyên ra trước ngực mọi rợ.
Oanh!
Thân thể mọi rợ trùng trùng ngã xuống, cuộn lên một mảnh bụi đất. Cả người Lục Ly đầy là máu, làn da cháy đen, vô cùng thê thảm, mãi đến giờ vẫn còn đang không ngừng run rẩy.
- Hay lắm, Lục Ly!
Nơi xa một tiếng kêu khẽ vang lên, Khương Khinh Linh dẫn theo ba vị tiểu thư bay vụt tới. Lục Ly lại không có thời gian đáp lời bọn họ, bởi vì một tên mọi rợ khác đang phẫn nộ vọt tới chỗ này.
- Sừng thú trên đầu bọn hắn có thể phát thả lôi điện!
Lục Ly chợt quát một tiếng về nơi xa, vừa rồi hắn một mực không rõ ràng sừng trâu trên đầu Man tộc là dùng để làm gì? Giờ thì cuối cùng cũng đã hiểu ra, bên trong hẳn là cất chứa lực lượng lôi điện. Chắc Man tộc thường xuyên tu luyện ở nơi có lôi điện đánh xuống, một là dùng để rèn luyện thân thể, hai là cất chứa lực lượng lôi điện.
- Lục Ly, ta tới giúp ngươi!
Khương Khinh Linh quát khẽ một tiếng, tung người bay vụt đến, trực tiếp phóng thích huyết mạch thần kỹ, Phệ Hồn Ma Điệp. Lục Ly liếc nhìn, thấy tốc độ Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Linh Linh rõ ràng nhanh hơn Khương Hỗ không ít. Thần niệm hắn quét theo tới, phát hiện Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Linh Linh lại có thể xông vào hạt châu trong đầu Man tộc.
- Khương Khinh Linh, Phệ Hồn Ma Điệp của ngươi cấp mấy? Của Khương Hỗ lại cấp mấy?
Lục Ly một bên phóng thích phân thân, một bên hỏi dò. Khương Khinh Linh có chút kiêu ngạo ngước đầu nói:
- Của bản tiểu thư chính là cấp sáu, tên ngốc Khương Hỗ kia mới chỉ là cấp bốn.
- Tốt!
Trong lòng Lục Ly càng thêm nắm chắc, phân thân tản ra rợp trời, chân thân cũng cấp tốc bay tới tên Man tộc gần đó.
Vô số phân thân áp sát lại gần, thân thể tên Man tộc kia lại vẫn không nhúc nhích, hẳn là đã bị Phệ Hồn Ma Điệp chấn nhiếp. Lục Ly không chút khách khí, ngân trảo hung hăng chộp tới đầu Man tộc, theo đó Man tộc rú thảm một tiếng, đầu lâu nổ tung thành mưa máu.
Trong đầu mọi rợ không có Hồn Đàm, chỉ có một viên hạt châu, mà lúc này vô số Ma Điệp chính đang tràn tới hạt châu, lại không cách nào tiến vào được bên trong.
Lục Ly theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ là bởi qua nhiều lần chiến đấu khiến hắn có được một loại trực giác nhạy cảm như dã thú, lúc này mới chợt rống lên cảnh báo.
Lục Ly vừa hô ra tiếng, toàn bộ đám mọi rợ đột nhiên mở mắt ra, sau đó trên thân bọn họ sáng lên từng đạo quang mang màu nâu. Tiếp đó sừng trâu trên đầu chớp hiện hắc quang, cả người đột nhiên biến lớn mấy phần, ai nấy đều ngửa mặt lên trời rống to!
Bịch
Một tên con em Đỗ gia bị tiếng hét chấn cho ôm đầu rơi rụng xuống, những người còn lại dù ôm đầu kêu rên thống khổ, nhưng nhờ Lục Ly nhắc nhở vô cùng kịp thời, sớm đã điều khiển Bản Mệnh Châu lùi nhanh ra sau.
Xoẹt
Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, tiếp đó một chiếc Lưu Tinh Chùy cực lớn ầm ầm nện xuống, võ giả Đỗ gia kia không tránh kịp, cả người lập tức bị nện thành thịt nát.
Ánh mắt cả đám mọi rợ đổ dồn về phía Lục Ly đang bay vụt mà đến, trong tròng mắt phiếm hồng chất đầy phẫn nộ. Nếu vừa rồi đám người Khương Hỗ xông tới, không nói lưu lại toàn bộ, ít nhất cũng có quá nửa sẽ bị nện chết.
Oanh!
Hai tên mọi rợ đạp mạnh chân một cái, tầng tầng mặt đất nổ tung, hai người cứ như hai ngọn núi lớn lao vút về phía Lục Ly, ý đồ muốn nện chết tên nhân loại ghê tởm này.
- Phân thân
Sắc mặt Lục Ly không có biến hóa nào quá lớn, miệng quát khẽ một tiếng, tiếp đó trên khắp núi đồi xuất hiện một loạt phân thân của Lục Ly, tổng cộng lên tới sáu mươi sáu phân thân.
Tức thì, đám mọi rợ trợn tròn mắt, tròng mắt như chuông đồng đỏ ngầu liếc quanh bốn phía, sau đó quơ lên chùy đồng nện đến từng tên từng tên phân thân.
Ầm ầm ầm ầm!
Nhóm phân thân lao tới đầu tiên tự nhiên đều là giả, chùy đồng ầm ầm nện vào trong rừng cây. Cả ngọn núi sụp đổ, đỉnh đá vỡ vụn, rừng cây bị nện ra từng hố to, bốn phía toàn là một mảnh lang tạ.
Chân thân Lục Ly phi hành vòng quanh xa xa, thân thể không ngừng lấp lánh bạch quang, chia ra càng nhiều phân thân, tiếp tục áp sát về phía đám mọi rợ, tính thử thăm dò thần thông của bọn hắn.
Sau khi trên thân đám mọi rợ lấp lánh quang mang màu nâu, tốc độ rõ ràng tăng lên, lực đạo cũng tăng thêm. Tiếng rống tựa hồ mang theo một tia công kích linh hồn, bằng không võ giả Đỗ gia kia cũng đã không ôm đầu thống khổ rơi rụng xuống đất.
- Sừng trâu kia hẳn là có tác dụng đặc thù nào đó!
Lục Ly âm thầm suy tư, có chút tức giận vì Khương Thiên Thuận không nói rõ thần thông tứ tộc cho Khương Khinh Linh, như vậy võ giả Đỗ gia đã không chết lãng xoẹt như vừa rồi.
Chẳng qua nghĩ đến tiểu chiến trường chính là nơi dùng để rèn luyện cho thiên tài các gia tộc, nếu cái gì đều cho biết được, chiến đấu sẽ chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa. Tiềm năng con người là vô hạn, càng là thiên tài biến thái, khi được trải qua nguy cơ sinh tử thì sẽ tiến bộ càng nhanh. Không cho biết trước thần thông tứ tộc chắc cũng là quy củ của Thí Ma Điện.
Ô!
Hai tên mọi rợ không ngừng rống giận, bốn tên mọi rợ còn lại thì đi truy sát đám người Khương Hỗ. Lục Ly đã gần như miễn dịch đối với tiếng rống, bởi vì công kích linh hồn không hiệu quả với hắn, hắn chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn rung, có chút đau nhức mà thôi, chứ không hề ảnh hưởng quá lớn.
- Đến lúc rồi!
Lục Ly quyết định mạo hiểm hành động, bằng không chiến đấu càng lâu, phỏng chừng sẽ dẫn tới càng nhiều dị tộc, đến khi ấy sợ rằng tất cả mọi người đều phải nằm lại chỗ này.
Vừa rồi sau mấy phen thăm dò, trong lòng hắn đã dần nắm chắc. Mệnh Luân dưới chân xoay tròn, tất cả phân thân đều cũng xoay tròn theo, tốc độ tăng lên nhiều, toàn bộ phân thân vây xoay quanh hai tên mọi sợ, hấp dẫn lực chú ý của chúng.
Hắn khóa chặt một tên mọi rợ thân hình có chút thấp bé ở bên trái, tốc độ tên mọi rợ này hơi chậm, xem ra thực lực không tính quá mạnh, mức độ công kích chắc cũng chỉ tương đương Quân Hầu cảnh sơ kỳ.
Hưu
Hắn điều khiển mười mấy phân thân phóng về phía đám mọi rợ còn lại, hấp dẫn lực chú ý, còn chân thân thì lặng lẽ áp sát tên mọi rợ nhỏ con kia.
Trong tay hắn hiện ra một thanh chiến đao hẹp dài, trên tay tất cả phân thân lập tức cũng xuất hiện chiến đao. Hắn điều khiển phân thân ùn ùn phóng tới tiểu mọi rợ, chân thân thì lại vòng ra phía sau.
Lưng mọi rợ rất lớn, thân thể Lục Ly so với Man tộc mà nói thì chỉ như một con cự viên so với một con dê con, bởi thế nhìn qua rất không thu hút.
Xuy xuy!
Phía tiền phương, từng tên Lục Ly xách lấy chiến đao, ùn ùn vọt tới mọi rợ, hung hăng đánh xuống. Tiểu mọi rợ này rất căng thẳng, không dám dùng Lưu Tinh Chùy, mà một tay quơ chùy đồng, một tay vung lên xích sắt, không ngừng đánh nát từng tên phân thân bay tới.
Trăm thước, năm mươi thước, mười thước!
Lục Ly ra tay, quang mang giấu trong tay áo bên phải sáng lên, tiếp đó một móng vuốt màu bạc hiện ra, nhắm chuẩn phần lưng mọi rợ đột ngột đâm tới.
Khiến Lục Ly như trút được gánh nặng là phản ứng mọi rợ không tính quá nhanh, thẳng đến khi ngân trảo đâm trúng sau lưng, mọi rợ mới kịp có phản ứng.
Điều này càng chứng tỏ Man tộc cũng không phân biệt được đâu là phân thân đâu là chân thực, năng lực cảm ứng của đám mọi rợ này không quá mạnh.
Trong lòng hắn cuồng hỉ, dù phòng ngự của Man tộc rất cường đại, song hắn vẫn có nắm chắc đánh giết được đám mọi rợ này. Thái Thản Tộc cũng phòng ngự rất nghịch thiên, Mông Họa còn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhưng chẳng phải vẫn bị hắn đánh cho chịu thua.
Xùy!
Ngân trảo gặp chút trở ngại, song vẫn thành công đâm lên lưng tiểu mọi rợ. Tiểu mọi rợ kia phát ra một tiếng quái khiếu thống khổ, tiếp đó làn da màu nâu chợt lấp lánh quang mang, hai chiếc sừng trâu trên đầu cũng lấp lánh hắc quang.
Ách?
Lục Ly cảm giác tốc độ đâm vào của ngân trảo biến chậm, lập tức phóng thích Nhiên Huyết thần kỹ, ngân trảo đột nhiên đâm mạnh tới. Thần niệm hắn sớm đã khóa chặt tâm tạng mọi rợ, hung hăng vồ tới.
Xuy xuy.
Đột nhiên, sừng trâu trên đầu mọi rợ hiện ra một tia hồ quang màu đen, tiếp đó hồ quang này lan tràn ra khắp toàn thân, cuối cùng truyền tới trên tay Lục Ly.
- Đệt!
Cả người Lục Ly lập tức khẽ run, tựa như bị động kinh, hắn cảm thấy mình như vừa bị lôi điện đánh trúng, làn da khắp người bốc lên khói đen, trên đầu truyền đến mùi khét lẹt, thân thể không ngừng run rẩy.
Hưu
Xích sắt trong tay tiểu mọi rợ bất thần quất đến Lục Ly, Lục Ly thoáng cả kinh, Mệnh Luân cấp tốc xoay tròn, thân thể hắn theo đó cũng xoay tròn, ngân trảo xoắn ra một lỗ máu trên lưng rộng của tên Man tộc, sau đó Lục Ly bay đi, đâm xuyên ra trước ngực mọi rợ.
Oanh!
Thân thể mọi rợ trùng trùng ngã xuống, cuộn lên một mảnh bụi đất. Cả người Lục Ly đầy là máu, làn da cháy đen, vô cùng thê thảm, mãi đến giờ vẫn còn đang không ngừng run rẩy.
- Hay lắm, Lục Ly!
Nơi xa một tiếng kêu khẽ vang lên, Khương Khinh Linh dẫn theo ba vị tiểu thư bay vụt tới. Lục Ly lại không có thời gian đáp lời bọn họ, bởi vì một tên mọi rợ khác đang phẫn nộ vọt tới chỗ này.
- Sừng thú trên đầu bọn hắn có thể phát thả lôi điện!
Lục Ly chợt quát một tiếng về nơi xa, vừa rồi hắn một mực không rõ ràng sừng trâu trên đầu Man tộc là dùng để làm gì? Giờ thì cuối cùng cũng đã hiểu ra, bên trong hẳn là cất chứa lực lượng lôi điện. Chắc Man tộc thường xuyên tu luyện ở nơi có lôi điện đánh xuống, một là dùng để rèn luyện thân thể, hai là cất chứa lực lượng lôi điện.
- Lục Ly, ta tới giúp ngươi!
Khương Khinh Linh quát khẽ một tiếng, tung người bay vụt đến, trực tiếp phóng thích huyết mạch thần kỹ, Phệ Hồn Ma Điệp. Lục Ly liếc nhìn, thấy tốc độ Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Linh Linh rõ ràng nhanh hơn Khương Hỗ không ít. Thần niệm hắn quét theo tới, phát hiện Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Linh Linh lại có thể xông vào hạt châu trong đầu Man tộc.
- Khương Khinh Linh, Phệ Hồn Ma Điệp của ngươi cấp mấy? Của Khương Hỗ lại cấp mấy?
Lục Ly một bên phóng thích phân thân, một bên hỏi dò. Khương Khinh Linh có chút kiêu ngạo ngước đầu nói:
- Của bản tiểu thư chính là cấp sáu, tên ngốc Khương Hỗ kia mới chỉ là cấp bốn.
- Tốt!
Trong lòng Lục Ly càng thêm nắm chắc, phân thân tản ra rợp trời, chân thân cũng cấp tốc bay tới tên Man tộc gần đó.
Vô số phân thân áp sát lại gần, thân thể tên Man tộc kia lại vẫn không nhúc nhích, hẳn là đã bị Phệ Hồn Ma Điệp chấn nhiếp. Lục Ly không chút khách khí, ngân trảo hung hăng chộp tới đầu Man tộc, theo đó Man tộc rú thảm một tiếng, đầu lâu nổ tung thành mưa máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.